Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 79



Quảng trường ngoài trời của COCO.

Tần Mộc và mấy người bạn đang ngồi uống cà phê ăn bánh ngọt, mấy chú cún cưng chạy lon ton quanh chân, có con thì được ôm gọn trong lòng. Tần Mộc xòe bàn tay ra, cùng bạn bè so sánh bộ móng tay mới làm.

Mấy đôi tay này đều được chăm sóc cẩn thận, màu sắc cũng khác nhau, tiếng cười duyên dáng hòa lẫn với giọng điệu trêu chọc vang lên.

Lê Mạn đi từ trên cầu thang xuống, từ xa đã nhìn thấy Tần Mộc, đôi mắt cô ta khẽ nheo lại, cất bước tới gần rồi gõ nhẹ vào bàn bên cạnh: “Dạo này bận rộn quá nhỉ, Tần Mộc? Tôi gọi điện không thấy cậu nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, định đổi số cao chạy xa bay à? Hay là chồng cậu trốn thuế bị khui ra rồi?”

Mấy người đang cười nói bỗng chốc im bặt, Tần Mộc ngoảnh đầu lại, kéo nhẹ khăn choàng trên vai, nhìn gương mặt vẫn còn vẻ kiêu ngạo của Lê Mạn, cô ta khẽ cười, nói: “Dạo này đúng là tôi hơi bận, bận làm quen với bạn mới. Còn nữa, cậu đừng có ngậm máu phun người, chồng tôi làm ăn đàng hoàng đóng thuế đầy đủ đúng hạn. Anh ấy lớn tuổi rồi, hiểu chuyện hơn chúng ta nhiều.”

“Ngược lại là cậu đấy, tới giờ này rồi mà cậu vẫn chưa biết vì sao tôi không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn của cậu sao? Trả lời tin nhắn của cậu thì được lợi ích gì? Nghe điện thoại của cậu để làm gì?”

Vừa dứt lời, mấy người phụ nữ ngồi sau lưng Tần Mộc lập tức bật cười, nhìn Lê Mạn với ánh mắt thích thú như đang xem kịch hay.

Lê Mạn nhìn những gương mặt đó, trước đây bọn họ đâu có như vậy, lần nào gặp cô ta mà chẳng xun xoe chị Mạn thế này chị Mạn thế nọ, đến cả màu sơn móng tay của cô ta mà bọn họ cũng muốn bắt chước.

Cô ta nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Tần Mộc.

Nghĩ lại trước đây khi cô ta mới thành lập Mộng Bách, Tần Mộc còn năn nỉ cô ta thiết kế trang sức cho mình, muốn có một bộ khác biệt với mọi người để đi khoe khoang. Rồi sau này khi cô ta chuẩn bị kết hôn với Phó Hành Chu, Tần Mộc gần như bám riết lấy cô ta để chèo kéo quan hệ. Lâu dần, bên cạnh Lê Mạn gần như cũng chỉ có Tần Mộc là thân thiết nhất. Cả hai đều biết rõ ưu khuyết điểm lẫn những bí mật động trời của đối phương. Mối quan hệ tốt đến mức có một khoảng thời gian cô ta đã từng nghĩ sao hai người họ không gặp nhau sớm hơn.

“Tần Mộc, sao cậu lại vô liêm sỉ như thế?” Lê Mạn lạnh lùng nói.

Tần Mộc đang vuốt ve chú chó nhỏ, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Lê Mạn: “Cậu nói gì cơ? Ai vô liêm sỉ? Tôi không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn của cậu là vô liêm sỉ? Cậu là ai mà tôi phải trả lời? Nguyên thủ quốc gia à?”

“Đúng đấy chị Mạn, chị đừng tự đề cao mình nữa, thế gian này vật đổi sao dời, hoa nào mà nở mãi, chẳng lẽ chị không hiểu đạo lý này sao?” Một người phụ nữ phía sau vừa cười vừa ngắm nghía bộ móng tay mình, cất tiếng nói, “Có giỏi thì chị đi cướp Phó Hành Chu lại đi, giống như cái cách chị cướp chồng của bà xã Phó Hành Chu hiện tại vậy đó. Phải dịu dàng thùy mị quý phái vào, mạnh tay cướp về lại cho bỏ ghét.”

Cô ta vừa nói vừa giơ tay ra làm động tác kéo giật, sau đó nhìn Lê Mạn cười nói: “Bọn tôi ủng hộ chị. Đến lúc đó tôi sẽ đấm bóp cho chị.”

Nụ cười của cô ta trông vô cùng chói mắt.

Đầu ngón tay Lê Mạn khẽ run rẩy.

Mấy người phụ nữ đang ngồi ở đây ai nấy đều cười cợt cô ta, người phụ nữ kia dám nói ra những lời này, chắc hẳn là biết rõ Phó Hành Chu sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến Lê Mạn nữa. Bên phía nhà họ Khưu ở Hồng Kông đang rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ của Phó Hành Chu và Ôn Dạng, có vài tin tức nội bộ còn tiết lộ số lượng của hồi môn khủng, đủ để thấy người ta coi trọng thế nào, Lê Mạn làm gì còn có cửa nữa? Có chăng chỉ là danh phận bà Phó dĩ vãng thôi.

Đúng là bàn về xã giao thì Lê Mạn rất khéo léo, nhưng làm bà Phó quá lâu khiến cô ta sinh ra thói vênh váo tự mãn, xem mình là nhất, hẹn thiết kế trang sức mà cũng phải chờ mất nửa năm, nửa năm trời đến cả rau cũng héo úa tàn lụi cả rồi. Người phụ nữ kia vẫn còn nhớ mối thù này, giờ có cơ hội trả đũa tất nhiên không thể bỏ qua, thời điểm này không dẫm thêm một cú thì còn đợi đến bao giờ nữa. Ngay cả mẹ ruột của Lê Mạn cũng phải né tránh Tần Mộc, gần đây bà ấy còn không dám ló mặt ra ngoài.

Mấy lão già đó sắp xuống lỗ hết rồi, ai thèm chống lưng cho mẹ của Lê Mạn nữa. Với cả mấy lão già đó còn phải nể mặt Khinh Chu, vậy nên càng không cần phải sợ gì cả.

Tần Mộc chậm rãi vuốt ve chú cún trên tay, cười nói: “Lê Mạn, thôi bỏ đi, đừng vùng vẫy nữa. Cậu cứ tập trung vào thiết kế trang sức, chúng ta đường ai nấy đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi bận lắm.”

Lê Mạn nhìn chằm chằm Tần Mộc.

“Bận?”

Bận thật.

Bận chuẩn bị sửa sang căn nhà cũ nát rộng một trăm mét vuông kia, còn hẹn với studio Vân Xích sau một tháng nữa. Đối phương có ý gì cô ta đã quá rõ rồi. Xung quanh không ít người nhìn về phía này, Lê Mạn thốt ra chữ đó xong cũng chẳng nói gì thêm nữa, xoay người bỏ đi. Mấy người còn lại nhìn theo bóng lưng cô ta, cười cợt tán gẫu.

“Cô ta còn tưởng mình là bà Phó à.”

“Đúng đấy, ra vẻ cái nỗi gì chứ.”

“Có mấy người cũng lạ lắm, không nhận thức rõ được bản thân.”

Hoàng hôn buông xuống.

Lê Mạn nghiến răng, bước lên bậc thang.



Từ sau cái hôm Ôn Dạng nói với Phó Hành Chu là ngăn chặn đám người đó lại, về sau quả thật đã yên tĩnh hẳn, không còn ai thêm WeChat của cô rồi tìm cô uống trà chiều nữa.

Dù vậy, đơn đặt hàng của Vân Xích vẫn tăng vùn vụt. Ôn Dạng và Dư Tình tạm thời không có dự định mở rộng studio, bèn sắp xếp lịch cho những đơn hàng này. Thêm vào đó Dư Tình có quen một người bạn trên mạng, từ Bắc Kinh về, muốn ở lại Nam Thành phát triển. Thế là Dư Tình nhận cô ấy vào làm. Người bạn này từng làm việc ở một studio thiết kế rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Có thêm cô ấy, studio như hổ mọc thêm cánh. Những đơn hàng nhận về, cô ấy và Đào Lật đều giải quyết được, chỉ có một số rất ít khách hàng chỉ định muốn Ôn Dạng hoặc Dư Tình tự tay thiết kế, đồng ý chờ đợi thì mới xếp lịch hẹn.

Ôn Dạng và Dư Tình lại bắt đầu thức đêm.

Bởi vì hai người cùng tham gia một cuộc thi nên thường xuyên rủ vào khu nghỉ ngơi để ngồi vẽ bản thảo.

Chỉ có điều, so với Dư Tình chỉ cần vẽ bản thảo, Ôn Dạng còn phải chuẩn bị cho chuyến đi Hồng Kông. Lần này không chỉ đi gặp họ hàng bên đó mà còn phải chụp ảnh cưới.

Một tuần sau.

Chiếc xe hơi mang biển số Hồng Kông xuống khỏi đường cao tốc. Thời gian còn sớm, cô Ôn vẫn chưa bận xong việc, Tưởng Dược nắm vô-lăng, lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó, bây giờ chúng ta đến Khinh Chu hay là về nhà?”

Phó Hành Chu vừa xem tài liệu vừa đáp: “Tới Nhất Ngôn.”

Tưởng Dược thoáng sửng sốt.

Sau đó qua kính chiếu hậu anh ấy nhìn thấy tập tài liệu mà Khải Tín gửi đến đang nằm trên tay Phó Hành Chu, là số liệu tài chính của Nhất Ngôn.

Chẳng lẽ số liệu có vấn đề sao?

Tưởng Dược khẽ gật đầu, đánh lái rẽ trái vào con đường mới.

Chiếc xe hơi màu đen chạy một mạch đến công ty tổ chức sự kiện Nhất Ngôn. Năm nay tuy rằng xảy ra chuyện triển lãm truyện tranh, nhưng Nhất Ngôn vẫn hoàn thành việc mở rộng quy mô theo đúng kế hoạch, tầng dưới cũng được thuê lại.

Sự xuất hiện đột ngột của Phó Hành Chu khiến Vu Chiêm không khỏi luống cuống, lập tức mời Phó Hành Chu vào phòng khách, kêu trợ lý pha cà phê, sau đó gọi điện cho Trình Ngôn Vũ lúc này đang ở bên ngoài khảo sát hiện trường.

Trình Ngôn Vũ nhận được điện thoại cũng ngỡ ngàng. Anh bàn giao lại công việc cho trợ lý, lập tức quay về Nhất Ngôn.

Vu Chiêm đứng sẵn ngoài cửa đợi anh. Vừa thấy mặt Trình Ngôn Vũ, anh ta đã có vẻ muốn nói lại thôi.

Trình Ngôn Vũ đưa cặp tài liệu cho Vu Chiêm, đi về phía phòng khách. Đến cửa, anh đặt tay lên nắm cửa, động tác hơi khựng lại. Mấy giây sau, Trình Ngôn Vũ đẩy cửa bước vào.

“Tổng giám đốc Phó, thư ký Tưởng, buổi chiều tốt lành.”

Phó Hành Chu đang nghe Tưởng Dược nói chuyện hơi ngước mắt lên nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu với Trình Ngôn Vũ, ý bảo đối phương vào đi. Trình Ngôn Vũ đi vào, ngồi xuống ghế sofa đối diện, Vu Chiêm cũng theo vào rót cà phê cho Phó Hành Chu và Tưởng Dược. Nhưng nhìn thấy ly cà phê của họ vẫn còn đầy, hình như chưa động đến, Vu Chiêm nhìn sang Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ khẽ gật đầu với anh ta.

Vu Chiêm hiểu ý, đi đến ghế sofa đơn ngồi pha trà.

Khói trà lượn lờ, Tưởng Dược đã nói chuyện xong.

Trình Ngôn Vũ hơi ngồi thẳng người dậy. Lúc này Phó Hành Chu mới nhìn về phía Trình Ngôn Vũ, chậm rãi mở lời: “Cho tôi xem bản kế hoạch tổ chức hôn lễ của công ty các cậu đi.”

Trình Ngôn Vũ nghe vậy, không hiểu sao trái tim như lỡ mất một nhịp. Anh nhìn Vu Chiêm, ra hiệu cho anh ta đi lấy.

Vu Chiêm vội vàng cầm lấy máy tính bảng đưa cho Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ nhận lấy rồi bấm mở.

Nhất Ngôn đã từng tổ chức hơn hàng trăm lễ cưới, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm và hình ảnh hiệu ứng trong mấy năm qua. Trình Ngôn Vũ là người biết cân nhắc trước sau, lại có năng lực học hỏi rất mạnh. Dịch vụ tổ chức tiệc cưới trên thị trường có gì là công ty anh có cái đó, cái người ta không có ở công ty anh cũng có, thậm chí còn tự sáng tạo ra nhiều phong cách mới. Anh mở máy tính bảng lên, sau khi kiểm tra một lượt thì đưa nó cho Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu nhận lấy, cúi đầu lướt nhìn, cất giọng nhạt nhẽo: “Đám cưới của tôi và Ôn Dạng giao cho cậu lên kế hoạch tổ chức nhé.”

Khoảnh khắc ấy, như có một đôi tay vô hình siết chặt lấy trái tim, Trình Ngôn Vũ nhìn Phó Hành Chu, khó khăn cất lời: “Nhất Ngôn cũng có rất nhiều người lên kế hoạch tổ chức sự kiện giỏi và đầy tính sáng tạo.”

Phó Hành Chu ngước mắt lên, nói: “Nếu cậu không thể tiếp nhận, vậy thì trả lại cổ phần đi, Nhất Ngôn cũng không thiếu người muốn tiếp nhận.”

Trình Ngôn Vũ nhìn vào đôi mắt đen láy của đối phương, người đàn ông cao sang quyền quý này rõ ràng đang chĩa lưỡi kiếm sắc bén về phía anh, nói ra mục đích thực sự của mình. Anh cứ thế nhìn thẳng vào mắt Phó Hành Chu vài giây, sau đó hỏi: “Anh đã sớm sắp đặt nước cờ này rồi đúng không?”

Phó Hành Chu lãnh đạm đáp: “Coi như là vậy.”

Trình Ngôn Vũ lại càng thêm kích động, anh chống tay lên đầu gối: “Anh nghĩ tôi sẽ quay đầu lại sao?”

Phó Hành Chu nhìn xoáy vào mắt đối phương: “Cái này phải hỏi bản thân cậu chứ.”

Tay Trình Ngôn Vũ khẽ run rẩy. Một lúc sau, anh nói: “Nếu tôi nói là tôi sẽ không quay đầu lại…”

Giọng Phó Hành Chu càng lạnh nhạt hơn: “Vậy thì càng tốt, nếu đã không quay đầu lại thì cậu lên kế hoạch tổ chức hôn lễ này đi. Thế thì Nhất Ngôn vẫn do cậu nắm quyền.”

Trình Ngôn Vũ chợt nhận ra mục đích mà đối phương đến đây hôm nay là ép buộc anh, hoặc là lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, hoặc là cuốn gói cút xéo khỏi nơi này. Anh nhìn thoáng qua máy tính bảng, cô dâu trên màn hình đang mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tay nhấc làn váy chạy về phía trước. Năm đó Ôn Dạng cũng từng nhấc váy chạy về phía anh như vậy. Những cảm xúc bị kìm nén và tê dại kia bỗng chốc tuôn trào, anh nói với Phó Hành Chu: “Tôi không làm được.”

Phó Hành Chu khẽ nheo mắt.

Anh vốn mong Trình Ngôn Vũ và Lê Mạn sống hạnh phúc bên nhau, vậy thì anh sẽ không động vào Trình Ngôn Vũ nữa, mặc kệ đối phương. Nhưng rõ ràng là đối phương vẫn còn vương vấn Ôn Dạng, điều này rất chướng mắt.

Phó Hành Chu phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên ống tay áo, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt: “Cậu còn gì ở cái đất Nam Thành này nữa? Cậu từng có Ôn Dạng, có Nhất Ngôn, nhưng bây giờ cậu chỉ còn lại Nhất Ngôn mà thôi.”

“Cậu là người sáng lập ra công ty này nên chắc hẳn cũng có tình cảm với nó, tất nhiên cũng không muốn nó tan hoang đúng không?”

Từng câu từng chữ nghe như đang khuyên nhủ, nhưng thực chất lại ẩn chứa sự uy hiếp rõ ràng.

Trình Ngôn Vũ từng có Ôn Dạng, có Nhất Ngôn, nhưng giờ đây anh chỉ còn lại Nhất Ngôn…

Anh chỉ còn lại một mình.

Lấy gì để đối đầu với người ta đây?

Trình Ngôn Vũ im lặng một hồi lâu.

Vu Chiêm ở đối diện nhìn thấy sếp mình như vậy, nói thật là anh ta cũng có chút thương cảm.

Ban đầu khi Trình Ngôn Vũ qua lại với Lê Mạn, Phó Hành Chu đâu có thèm để ý đến, còn mong Trình Ngôn Vũ sống tốt nữa là. Thế nhưng hiện tại vì Ôn Dạng mà Phó Hành Chu đã bắt đầu sử dụng cái bẫy vốn đã giăng sẵn từ lâu.

Bây giờ cộng số cổ phần trong tay Phó Hành Chu và Ôn Dạng lại thì hai người là cổ đông lớn nhất trong Nhất Ngôn, Trình Ngôn Vũ tuy có ít cổ phần hơn nhưng vẫn là người có quyền quản lý cao nhất, song nếu như Phó Hành Chu thực sự muốn ra tay ép Trình Ngôn Vũ rút lui thì cũng rất đơn giản.

Không ít nhà sáng lập đã bị đá khỏi vị trí theo cách đó.

Trình Ngôn Vũ căn bản không có năng lực để phản kháng. Mà bảo anh lên kế hoạch tổ chức hôn lễ cho Ôn Dạng và Phó Hành Chu lại chẳng khác nào lấy dao đâm thẳng vào tim anh.

“Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, thông tin tổ chức hôn lễ cứ gửi vào email của Tưởng Dược là được.”

Phó Hành Chu nói xong thì đứng dậy.

Tưởng Dược nhìn Trình Ngôn Vũ, nói: “Vậy làm phiền sếp Trình gửi vào email giúp tôi nhé.”

Trình Ngôn Vũ im lặng không đáp lại.

Cửa mở rồi lại đóng.

Vu Chiêm nhìn sếp mình, không biết nên mở lời như thế nào.



Hôm nay Phó Hành Chu về nhà. Ôn Dạng vốn định chờ anh đến đón, nhưng bởi vì Dư Tình đột nhiên nhận được điện thoại cần ra ngoài, lại vừa khéo đi ngang qua câu lạc bộ, nên Ôn Dạng đi nhờ xe cô ấy về câu lạc bộ trước.

Về đến nhà, cô uống một tách cà phê rồi tiếp tục vẽ bản thảo.

Có điều, do mấy hôm nay cô thức đêm liên tục, thế nên vừa ngồi trên ghế sofa được một lúc thì đã cảm thấy hơi buồn ngủ, cứ ngáp dài ngáp ngắn. Thêm vào đó ánh nắng ấm áp vừa đủ, khiến người ta cảm thấy uể oải, cô bèn nằm nhoài trên tay vịn sô pha nghỉ ngơi.

Vốn chỉ định chợp mắt một lúc, nào ngờ ngủ đến khi mặt trời sắp lặn.

Lúc Phó Hành Chu bước vào nhà, căn nhà vô cùng im ắng, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng không có. Anh vừa rẽ vào góc cua thì nhìn thấy cô đang nằm gục trên tay vịn sofa ngủ say sưa, trên người là chiếc váy dài màu mơ, phía sau đầu buộc một chiếc nơ bướm, một cánh tay buông thõng, gối lên thành ghế đến nỗi lộ rõ các mạch máu xanh nhạt, làn da trắng nõn có thể nhìn rõ được lớp lông tơ li ti. Ánh hoàng hôn chiếu xiên vào trong nhà, hắt lên lông mày và đôi mắt thanh tú của cô.

Cô ngủ rất say, cánh môi hồng hào mềm mại, xinh đẹp vô cùng.

Ánh mắt Phó Hành Chu bỗng trở nên dịu dàng, anh đưa tay vuốt ve những sợi tóc của cô. Vừa nhìn thấy cô, sự lạnh lùng trên người anh cũng tự động tan biến, anh kéo lấy cổ tay cô, khom người xuống bế ngang cô lên.

Lúc này ánh mặt trời vẫn chưa dịu hẳn đi, không thích hợp để phơi nắng lâu.

Vừa được anh bế lên, Ôn Dạng lập tức mở mắt ra. Cô khẽ cựa mình, vòng tay ôm lấy cổ anh, nói: “Anh về rồi sao, mấy giờ rồi?”

“Bốn giờ rưỡi.”

“Ồ, em cảm giác như mới ngủ có mười lăm phút.”

Phó Hành Chu đẩy cửa phòng ngủ chính ra, đặt cô xuống giường. Anh cúi người xoa đầu cô: “Vậy thì em ngủ thêm một lát nữa đi, đêm qua em thức đến tận hai giờ rưỡi mới ngủ mà.”

Ôn Dạng đưa tay nắm lấy tay anh: “Em vẽ sắp xong rồi, cảm thấy hơi vui vui.”

“Ừm.”

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Dưới động tác dịu dàng của anh, Ôn Dạng lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cô đã chuẩn bị xong vali hành lý đi Hồng Kông, đang để trong góc tường. Đợi cô ngủ rồi, Phó Hành Chu cúi đầu ngắm cô.

Tâm tình yên bình và dịu dàng.

Ôn Dạng ngủ thêm khoảng hai tiếng, lúc tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối đen, cô trở mình ngồi dậy, bước xuống giường, chiếc nơ bướm trên tóc cô đã được Phó Hành Chu tháo xuống đặt trên tủ đầu giường, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa. Phó Hành Chu đang ở phòng giải trí nghe điện thoại, Ôn Dạng mở cửa đi vào, ánh mắt hai người chạm nhau. Ôn Dạng khẽ chớp mắt, Phó Hành Chu vẫy tay về hướng cô.

Ôn Dạng đi tới, bị anh ôm lấy eo, siết chặt vào lòng.

Ôn Dạng cũng ôm đáp lại anh, lười biếng tựa vào lòng anh. Phó Hành Chu cúp điện thoại, cúi đầu hỏi: “Em còn buồn ngủ không?”

“Tỉnh rồi nên không buồn ngủ nữa, nhưng em sợ tối nay sẽ không ngủ được, ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát vậy anh?”

“Tám giờ xuất phát cũng được, lên xe em có thể ngủ tiếp.”

“Được, vậy tối nay em sẽ vẽ bản thảo tiếp.”

Phó Hành Chu vuốt tóc cô: “Ừm.”

Ôn Dạng ngước mắt lên.

Phó Hành Chu rũ mắt ngắm nhìn đôi môi cô, cúi đầu hôn xuống.

Hai người ở trong phòng giải trí trao nhau cái hôn say đắm, về sau Ôn Dạng phải nhón chân lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Phó Hành Chu ôm lấy eo cô, mút lấy đôi môi hồng hào ướt át.

Sau đó.

Dì Chung gõ cửa phòng, ba tiếng rất khẽ.

Lúc này hai người mới tách nhau ra một chút. Hơi thở của Ôn Dạng vẫn còn hỗn loạn, Phó Hành Chu lại mút nhẹ cánh môi cô, sau đó kéo khóa áo của cô lên, lòng bàn tay mân mê mái tóc mềm mại. Vành tai Ôn Dạng nóng rực, cô khoác tay anh, cùng bước ra khỏi phòng giải trí.

Hai người đương nhiên không thể tiếp tục. Như vậy sẽ không phải phép, dì Dung đã làm cả một bàn thức ăn ngon, phải tranh thủ ăn lúc còn nóng.

Ăn bữa tối xong.

Ôn Dạng chuẩn bị đi vẽ bản thảo.

Phó Hành Chu vốn định ở nhà với cô, nhưng có một vị giám đốc ở Hồng Kông đến Nam Thành, anh phải đích thân đi gặp vị đó, bèn cầm áo khoác lên, hôn Ôn Dạng một cái rồi rời đi.

Cũng nói với cô là trước mười giờ rưỡi sẽ về.

Ôn Dạng ôm gối đầu gật đầu.

“Em chờ anh.”

Anh vừa đi, trong nhà lại trở nên yên tĩnh, Ôn Dạng tập trung vẽ bản thảo.

Đúng lúc này, di động của cô đổ chuông, là Dư Tình gọi tới.

Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, hình như là đang ở quán bar, Ôn Dạng nắm chặt điện thoại, hỏi: “Dư Tình, cậu đang ở đâu vậy?”

Dư Tình nói: “Dạng Dạng, cậu đến đây với tớ được không, tâm trạng của tớ không được tốt.”

“Sao vậy?”

Ôn Dạng nghe xong thì đứng dậy hỏi.

Dư Tình thở dài nói: “Cậu đến đây rồi tớ nói cho cậu nghe.”

“Được, tớ tới ngay đây, cậu gửi cho tớ địa chỉ quán bar đi.”

“Ừm.”

Dư Tình gửi địa chỉ quán bar.

Ôn Dạng nhìn thử, là quán bar đàng hoàng lần trước, vậy thì cô yên tâm. Cô lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng, nhét thêm viên giải rượu vào túi, sau đó xuống lầu. Đã muộn rồi nên cô cũng không tiện gọi chú Lưu, bèn book xe qua thẳng đó.

Đẩy cửa bước vào trong, tìm kiếm xung quanh một vòng thì thấy Dư Tình đang ngồi trong ghế sofa chữ U, trên bàn bày biện không ít chai bia. Ôn Dạng đi tới, ngồi xuống. Dư Tình nhìn thấy cô thì khẽ thở dài, nắm lấy tay Ôn Dạng nói: “Tớ bực mình quá đi.”

Ôn Dạng: “Sao thế?”

Dư Tình nghiến răng: “Tối nay Lưu Ngu hẹn tớ đi ăn.”

Ôn Dạng ngẩn người, chiều nay Dư Tình rời đi vội vàng như vậy là do Lưu Ngu gọi điện sao?