Dư Tình đã ngà ngà say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Lên xe Từ Nhứ xong, cô thắt dây an toàn. Điện thoại của Từ Nhứ để trên bảng điều khiển đổ chuông vài tiếng, Dư Tình vô thức liếc nhìn.
Sau cái lần hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, mối quan hệ của cả hai lại trở về giai đoạn bạn bè. Nhưng thỉnh thoảng ở bên cạnh Từ Nhứ, Dư Tình vẫn không kìm được mà chú ý đến những động thái khác của anh ấy.
Ví dụ như thông tin trên điện thoại của anh ấy.
Cô quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ phản chiếu sườn mặt của Từ Nhứ.
Từ Nhứ nắm vô lăng, xoay nhẹ: “Sau khi tin tức Ôn Dạng và tổng giám đốc Phó kết hôn được tung ra ngoài, bên phía Lưu Ngu chắc chắn rất hoảng loạn, cô ta tìm đến cô cũng là chuyện không có gì bất ngờ. Cô đã bị thiệt thòi một lần rồi mà vẫn có thể để mình bị ảnh hưởng.”
Dư Tình mím môi, có chút choáng váng, cô nói: “Cô ta chơi chiêu bài tình cảm với tôi, tôi có thể không bị ảnh hưởng sao? Trước đây tôi được cô ta dẫn dắt đấy.”
“Cô vẫn không đủ tự tin vào chính mình.” Từ Nhứ nói.
Dư Tình mím môi chặt hơn: “Đúng vậy.”
Từ Nhứ thấy cô không cãi lại như mọi khi bèn quay đầu liếc nhìn cô. Lúc này Dư Tình đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc ngắn qua tai che khuất nửa khuôn mặt, song hàng mi lại rất dài, chuốt thêm mascara càng thêm cong vút. Từ Nhứ lên tiếng: “Đã có nhận thức này thì phải chấp nhận, nếu không lần sau lại giẫm phải vết xe đổ.”
Dư Tình khẽ hừ một tiếng.
Cuối cùng cũng lên tiếng cãi lại.
Xe dừng ở Thiên Việt, Từ Nhứ có đầy đủ thiết bị chơi game hiện đại nhất, gần đây Bạo Đồ vừa ra mắt một boxing game có thể chơi trên máy chiếu, đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Game này chủ yếu dành cho dân văn phòng giải tỏa áp lực, có thể chơi đơn hoặc chơi team. Trước đây Dư Tình từng thấy trên vòng bạn bè của Từ Nhứ. Sau khi cô ngồi xuống ghế sofa, Từ Nhứ mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, đi đến quầy bar rót cho cô ly nước.
Dư Tình nhận lấy ly nước nhấp một ngụm, cầm điều khiển từ xa trên bàn lên bật máy.
Từ Nhứ ngồi xuống bên cạnh cô, dịch gạt tàn thuốc lại gần, vừa ngậm điếu thuốc vừa cầm lấy một chiếc điều khiển khác. Dư Tình chọn một nữ võ sĩ mặc quần short siêu ngắn, Từ Nhứ tùy ý chọn một anh chàng cơ bắp, hai nhân vật đứng đối diện nhau.
Dư Tình vô thức liếc nhìn Từ Nhứ bên cạnh.
Anh ấy mặc áo thun ngắn tay, đường nét cánh tay rõ ràng, gân xanh nổi rõ, Dư Tình siết chặt điều khiển, nói: “Bắt đầu đi.”
Từ Nhứ lấy điếu thuốc xuống, đặt lên gạt tàn: “Tới đi.”
Sau đó hai người bước vào trò chơi, thao tác của Từ Nhứ thành thạo hơn Dư Tình, Dư Tình giỏi nhất là chơi xấu, chạy trốn, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng đã đối đầu thì muốn thắng.
Đầu ngón tay Từ Nhứ chậm lại, lười so đo với cô, chết thì chết vậy.
Dư Tình thắng xong không khỏi cười hớn hở, cô bưng ly nước lên uống một ngụm. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của cô, Từ Nhứ cầm lấy điều khiển, nói: “Lại nào.”
Lần này anh ấy chọn một tên côn đồ mặc vest.
Dư Tình chọn một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, hai người đứng đối diện nhau. Dư Tình cầm điều khiển định đánh thì chợt thấy hai người bên trong vẫn chưa giao chiến, cứ đứng đối diện nhau như vậy, tà áo bay phấp phới giống như một phân cảnh trong bộ phim nào đó. Giây tiếp theo, tên côn đồ mặc vest nhấc chân đá về phía người phụ nữ, Dư Tình lập tức thu vén tâm tư, đỡ lấy chiêu đó của anh ấy.
Người phụ nữ váy đỏ liên tục lùi về phía sau.
Tên côn đồ mặc vest ra tay rất tàn nhẫn.
Nhân vật của Dư Tình mất máu rất nhanh, cô nghiến răng nhìn chằm chằm vào màn hình, theo sát hai nhân vật trong màn hình, không biết vì sao lại thấy rất giống mối quan hệ giữa cô và Từ Nhứ.
Cùng lúc đó.
Điện thoại của Từ Nhứ lại reo lên vài tiếng, là tin nhắn WeChat, từ lúc ở trên xe đã đổ chuông liên tục rồi, đến giờ vẫn chưa dừng.
Dư Tình siết chặt điều khiển, nói: “Cậu không trả lời tin nhắn của người ta à? Người ta gửi tin nhắn cho cậu liên tục kìa.”
Từ Nhứ cầm điện thoại lên nhìn thử, sau đó xóa khung chat rồi đặt điện thoại xuống. Dư Tình liếc thấy avatar của đối phương, là một người đẹp đang chống cằm, cô hỏi: “Người theo đuổi cậu à?”
Từ Nhứ vẫn đang chơi game, đáp: “Con gái của một khách hàng, muốn thử nghiệm nội bộ.”
“Vậy sao? Không chỉ đơn giản là muốn thử nghiệm nội bộ thôi đâu nhỉ?”
Dư Tình khẽ hỏi.
Nhân vật của Từ Nhứ dồn nhân vật của Dư Tình vào góc, trên màn hình hiện lên dòng chữ anh ấy thắng. Anh ấy đặt điều khiển xuống, nhìn cô, hỏi: “Vậy thì sao?”
Thấy nhân vật của mình đã thua thảm bại, Dư Tình quay đầu nhìn Từ Nhứ, chạm phải ánh mắt của anh ấy, cô nhất thời không biết nói gì.
Một lúc sau, cô cười nói: “Có gì đâu, chỉ hỏi thôi mà, hỏi cũng không được à?”
Từ Nhứ lấy thuốc lá: “Được chứ.”
Khói thuốc lượn lờ, góc nghiêng khuôn mặt anh ấy càng thêm rõ nét, Dư Tình nhìn anh ấy vài giây, không hiểu sao lại dấy lên một chút kích động, nhất là khi điện thoại của anh ấy lại vang lên, đối phương liên tục nhắn tin cho anh ấy.
Từ Nhứ ngậm điếu thuốc, cầm điện thoại lên xem vài giây rồi lại xóa đi, thật sự lười trả lời những câu hỏi của đối phương.
Dư Tình nói: “Cậu không sợ đắc tội với người ta à?”
Từ Nhứ: “Ừ, đắc tội thì đắc tội thôi, chẳng lẽ cô ta còn có thể kiện lên tòa án?”
Một giây sau.
Đối phương trực tiếp gọi điện thoại tới.
Từ Nhứ bưng cà phê lên uống một ngụm, lần này không trốn được nữa, anh ấy cầm điện thoại lên nghe, đi ra ban công. Dư Tình nhìn theo bóng lưng anh ấy, tim đập thình thịch, cầm lấy cốc nước vô thức uống một ngụm.
Từ Nhứ phát huy ‘độ mỏ hỗn’ của mình, anh ấy nói với đối phương: “Cô nhắn cả đống tin như thế, bảo người ta trả lời thế nào đây?”
“Đã nói rồi, thử nghiệm nội bộ có giới hạn số lượng, cô chờ thêm chút nữa đi, vội vàng như vậy làm gì? Tranh thủ đầu thai à?”
Đối phương không biết nói gì.
Nhưng rõ ràng là đang nói lời ngon ngọt.
Dư Tình thấy Từ Nhứ không còn nói lời cay nghiệt nữa: “Vậy cô chờ chút được không? Đại tiểu thư.”
Dư Tình đặt cốc nước lên bàn.
Tâm trạng bỗng nhiên trở nên bức bối.
Sau đó cô gái kia lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, Dư Tình lấy cớ say rượu rời khỏi nhà Từ Nhứ. Đêm đó Dư Tình mất ngủ, ngày hôm sau mang theo quầng thâm mắt nằm vật vờ trên ghế vẽ bản thảo.
Cô vô thức cầm điện thoại lên, bấm vào avatar của Ôn Dạng.
Hôm nay Ôn Dạng phải cùng Phó Hành Chu đi Hồng Kông, Dư Tình hết gõ lại xóa trên khung chat, cuối cùng xóa sạch sẽ từng chữ một. Một lúc sau, cô gọi trợ lý rót cho mình một ly cà phê, uống xong tỉnh táo hơn một chút, cô lại cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Ôn Dạng.
Dư Tình: [Bé Dạng, đến Hồng Kông chưa?]
Ôn Dạng: [Vừa mới đến.]
Dư Tình: [Vậy mà tối qua tớ còn kêu cậu ra ngoài nhậu với tớ nữa chứ.]
Ôn Dạng: [Không sao, hôm nay tâm trạng cậu đã khá hơn chút nào chưa?]
Dư Tình: [Ừm, khá hơn rồi.]
Ôn Dạng: [Vậy thì tốt.]
Do dự giây lát, Dư Tình soạn tin: [Bé Dạng, tớ muốn tỏ tình với Từ Nhứ.]
Ôn Dạng ở đầu dây bên kia sững người, lập tức nói: [Cậu ccòn thích cậu ấy à? Muốn thử xem sao hả?]
Dư Tình gật đầu: [Đúng vậy, muốn thử xem sao.]
Dư Tình: [Chỉ là muốn thử xem sao thôi, lần trước thất bại rồi, lần này vẫn muốn thử lại.]
Ôn Dạng: [Cậu muốn thử thì cứ thử, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.]
Dư Tình: [Ừm.]
Thế nhưng sau khi nói chuyện với Ôn Dạng xong, Dư Tình lại không đủ can đảm, cứ lần lữa mãi. Thời gian trôi qua cho đến tận hôn lễ của Ôn Dạng, nghe dì Khưu hát bài “Dành tặng hai người”, nhìn Ôn Dạng và Phó Hành Chu trao nhẫn cho nhau, cuối cùng cô lại bắt được bó hoa cưới. Đối mặt với ánh mắt khích lệ của Ôn Dạng, Dư Tình ấp úng nói không không không.
Nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía Từ Nhứ đang ngồi phía dưới.
Khi dùng tiệc là hai bàn riêng biệt, Dư Tình cầm ly rượu đến giúp Ôn Dạng cản rượu một lúc, sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh Từ Nhứ. Từ Nhứ đang uống với Phó Diên, mỉm cười nhàn nhạt, ở đây không thể hút thuốc, khuỷu tay anh ấy đè lên bao thuốc lá của mình. Dư Tình thấy thế bèn giúp anh lấy ra, động tĩnh này khiến Từ Nhứ quay đầu lại nhìn, Dư Tình nhất thời đỏ cả tai.
Cô cười nói: “Bao thuốc của cậu móp hết rồi kìa.”
Từ Nhứ nhìn bao thuốc: “Tưởng khăn trải bàn rơi xuống chứ, kéo mạnh thế.”
“Ai kéo mạnh chứ, rõ ràng tôi kéo rất nhẹ.”
Dư Tình mặc bộ lễ phục phù dâu, bưng ly rượu lên uống. Từ Nhứ mỉm cười, rót rượu cho cô, sau đó lại cùng Phó Diên uống rượu. Phía trước, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu đang cụng ly ở bàn nhà mẹ vợ, Phó Hành Chu nhẹ nhàng ôm lấy eo Ôn Dạng, Ôn Dạng uống rượu xong thì quay lại nhìn Phó Hành Chu, không biết đang nói gì đó mà Phó Hành Chu cúi đầu lắng nghe rất chăm chú.
Dư Tình bưng ly rượu Từ Nhứ rót lên uống, nghe anh ấy nói chuyện với Phó Diên, bỗng dưng hồi hộp lo lắng.
Sau đó cô nghe anh ấy nói, anh ấy dự định đi du lịch ba tháng, sau khi boxing game phát hành thì anh ấy cũng có thời gian rảnh rỗi. Dư Tình đặt ly rượu xuống, trong lòng có chút hụt hẫng.
Cô bĩu môi: “Làm ông chủ sướng thật, muốn đi đâu thì đi.”
Từ Nhứ gắp thức ăn, liếc nhìn cô rồi nói: “Cô cũng có thể mà.”
Dư Tình: “Tôi làm gì được thảnh thơi như cậu.”
Từ Nhứ ừ một tiếng: “Đúng rồi, không phải cô định đi Pháp sao? Cuối cùng vẫn chưa đi à?”
Dư Tình: “Bận muốn chết, phải tham gia cuộc thi, đi thế nào được?”
Từ Nhứ: “Cũng đúng, vậy thì lần sau vậy.”
Dư Tình liếc nhìn điện thoại của anh ấy, tin nhắn vẫn đến dồn dập, mà dường như lúc này can đảm của cô cũng đã cạn kiệt. Sau đó, cô vừa hay giành được giải nhất cuộc thi thiết kế nhà kính, thành phố muốn giao dự án nhà kính cho cô phụ trách, Dư Tình cầm bản thiết kế, thầm nghĩ mình phải tập trung làm việc thật tốt.
Ba tháng sẽ trôi qua trong chớp mắt.
Ai ngờ.
Sau đó lướt vòng bạn bè, cô thấy Từ Nhứ đi Tây Bắc, đi Iceland, lại vòng đến Tây Bắc, không chỉ ba tháng mà chuyến đi này của anh ấy còn kéo dài thêm một tháng nữa. Dư Tình không khỏi lườm dài một cái.
Chờ cô làm xong việc, cô cũng phải đi chơi xa một chuyến mới được.
Thực ra công ty mẹ của Từ Nhứ đặt ở Lê Thành, sống ở Nam Thành chủ yếu là do anh ấy thích cuộc sống ở nơi đây, nên sau khi kết thúc chuyến du lịch này, anh ấy đã đến Lê Thành trước, sau đó mới quay lại Nam Thành. Có lẽ vì đã lấy hết can đảm quá nhiều lần rồi, thế nên Dư Tình cũng không vội vàng hẹn anh ấy, hai người vẫn thường xuyên nhắn tin trò chuyện, nhưng Dư Tình không hề nhắc đến chuyện kia nửa lời.
Cho đến mùa xuân năm nay.
Dư Tình tan làm muộn, mua rượu rồi lái xe đến Thiên Việt.
Cô ngồi xuống bồn hoa, gọi điện thoại cho Từ Nhứ. Mười phút sau, Từ Nhứ mặc nguyên một cây đen đi xuống, tới ngồi bên cạnh cô, liếc nhìn cô, hỏi: “Làm xong việc rồi à?”
Dư Tình mở một chai rượu trắng đưa cho anh.
Từ Nhứ nhướng mày nhận lấy: “Công việc lại gặp vấn đề gì hả?”
Chai của Dư Tình cũng là rượu trắng, là một chai nhỏ, cô mở ra, nhấp một ngụm rồi nhìn anh ấy nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật, nhỉ?”
Từ Nhứ: “Ừm, nhanh thật.”
Dư Tình nhìn lên bầu trời, nói: “Dạng Dạng cũng sắp sinh em bé rồi, nhớ lại năm đó tôi và cô ấy còn là học sinh cấp ba.”
Từ Nhứ vừa nhấp rượu vừa nghe cô nói chuyện: “Rồi sao nữa?”
“Thì thời gian trôi nhanh như thoi đưa ấy mà.”
Dư Tình mỉm cười, cô uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn anh ấy.
Từ Nhứ cúi đầu châm thuốc, làn khói thuốc lướt qua lông mày anh ấy. Lúc anh ấy không nói chuyện thì rất đẹp trai, vừa mở miệng ra là muốn chọc người ta tức chết. Dư Tình ngẫm nghĩ giây lát rồi mở lời: “Tôi thích cậu, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Đầu ngón tay Từ Nhứ khựng lại, có lẽ là hơi đột ngột.
Dư Tình nhìn anh ấy.
Rất lâu sau, Từ Nhứ mới ngẩng đầu lên nhìn Dư Tình, tóc cô đã dài hơn một chút, chấm đến vai. Hôm nay cô không trang điểm, để mặt mộc nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Từ Nhứ nhìn cô mấy giây rồi nói: “Xin lỗi.”
“Tôi vẫn chưa sẵn sàng.”
Lần này anh ấy trực tiếp từ chối.
Dư Tình ngẩn ngơ nhìn anh ấy, qua một lúc cô mới cười nói: “Tôi đoán được kết quả rồi, cậu không thích tôi.”
“Không phải.”
“Là có hảo cảm, nhưng chưa đến mức có thể ở bên nhau.”
Từ Nhứ lại cầm ly rượu lên uống.
Dư Tình nhìn anh ấy thật lâu, có những người từ chối cũng rất tàn nhẫn, cô nhếch môi cười, nói: “Cậu không nói thì tôi cũng biết tại sao.”
Từ Nhứ không lên tiếng.
Cả hai đều biết lý do tại sao.
Chỉ là cả hai chưa bao giờ đề cập đến.
Cũng đã uống không ít rượu, Dư Tình tuy đã say nhưng vẫn luôn giữ cho mình trạng thái tỉnh táo cho đến khi lên xe. Đợi tài xế lái xe đi, lúc này cô mới rơi nước mắt.
Xe đến gần nơi ở.
Dư Tình bảo tài xế đổi địa điểm, đến Hoa Phủ.
Hoa Phủ về đêm rất yên tĩnh, trong quán cà phê im ắng vang lên tiếng nhạc du dương, Dư Tình mang theo hơi men ngồi xuống trước cửa quán cà phê, gọi điện thoại cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng đang vẽ bản thảo, nghe thấy giọng cô ấy không ổn bèn đặt máy tính xuống, khoác thêm một chiếc áo khoác rồi xuống lầu, vừa mới liếc mắt đã nhìn thấy Dư Tình ngồi trước quán cà phê, cô lập tức đi tới.
Dư Tình vẫn đang khóc, thấy cô đến thì kéo ghế ra. Ôn Dạng vừa xoa bụng vừa ngồi xuống, nhìn Dư Tình, nắm lấy tay cô ấy: “Cậu sao vậy?”
Dư Tình nhìn Ôn Dạng, nước mắt vẫn tuôn rơi như suối. Ôn Dạng vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lấy khăn giấy tới, cô rút mấy tờ lau nước mắt cho Dư Tình: “Đừng khóc, đừng khóc…”
Dư Tình để mặc cho Ôn Dạng lau nước mắt cho mình, cô ấy nắm lấy tay cô, nghẹn ngào nói: “Tớ tỏ tình với cậu ấy rồi, cậu ấy từ chối tớ.”
Đầu ngón tay Ôn Dạng khựng lại giây lát, sau đó cô lại tiếp tục lau nước mắt cho Dư Tình: “Cậu có hỏi tại sao không?”
Dư Tình cắn môi: “Không có, cậu ấy nói là chưa đến mức có thể ở bên nhau.”
Ôn Dạng lắng nghe.
Nói thật lòng thì cô cũng không hiểu rõ con người Từ Nhứ lắm, bởi vì cô rất ít tiếp xúc riêng với anh ấy. Những gì cô biết về anh ấy đều từ Dư Tình và Trình Ngôn Vũ. Thực ra cũng từ cái lần thiết kế căn hộ Hoa Phủ mà Dư Tình và anh ấy mới tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng lần trước Dư Tình cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng là do đã bàn bạc qua với anh ấy.
Còn từ đó đến giờ thì đã qua rất lâu rồi.
Ôn Dạng liên tục lau nước mắt cho Dư Tình, nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu ấy đã từ chối rõ ràng rồi thì chúng ta từ bỏ đi, được không?”
Dư Tình nhìn đôi mắt dịu dàng của Ôn Dạng, cô ấy vừa khóc vừa gật đầu: “Cũng được, nhưng mà tớ vẫn thấy khó chịu. Lần đó cậu ấy nói chưa chuẩn bị sẵn sàng thực chất là đã phát tín hiệu cho tớ rồi nhỉ.”
Ôn Dạng nói: “Lúc đó cậu cũng chưa chuẩn bị sẵng sàng mà, hai người đều như nhau, chỉ là hiện tại cậu đã dũng cảm tỏ tình, còn cậu ấy không nghĩ đến những chuyện này nữa.”
Dư Tình gật đầu: “Đúng là vậy. Đã lâu lắm rồi mà cậu ấy vẫn không thích tớ, không hề có suy nghĩ muốn ở bên tớ trọn đời.”
Ôn Dạng nghe mà xót xa, đưa tay ôm lấy Dư Tình.
Dư Tình dựa vào người cô, nhưng lại cảm nhận được đứa bé trong bụng Ôn Dạng đang cựa quậy, còn đá cô một cái. Dư Tình cúi đầu nhìn bụng Ôn Dạng, nói: “Nhóc con hay đạp cậu lắm đúng không?”
Ôn Dạng nhìn theo ánh mắt của cô ấy: “Ừm, dạo này nó nghịch lắm.”
Dư Tình xoa xoa bụng Ôn Dạng: “Thần kì thật.”
Ôn Dạng lau nước mắt cho cô ấy, vòng tay ôm lấy cô ấy: “Chúng ta bước tiếp về phía trước thôi.”
Dư Tình nhìn vào mắt Ôn Dạng, gật đầu.
“Ừm.”
Ngoài bước tiếp ra, cô ấy cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Đúng lúc Phó Hành Chu về, Dư Tình uống rượu nên không thể lái xe, Tưởng Dược tiện thể đưa cô ấy về nhà. Nhìn chiếc xe màu đen đi xa rồi, Phó Hành Chu mới nhẹ nhàng ôm eo cô, cùng nhau đi vào chung cư.
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Dư Tình tỏ tình với Từ Nhứ rồi, nhưng bị từ chối.”
Phó Hành Chu nghe xong bèn nói: “Còn trẻ mà, không cần phải cố chấp với một người.”
Ôn Dạng đáp: “Em cũng khuyên cô ấy như vậy.”
Lên lầu, Phó Hành Chu rót sữa cho Ôn Dạng, cô bưng ly sữa uống. Phó Hành Chu kéo cô vào lòng, Ôn Dạng thuận thế ngồi lên đùi anh, vừa uống sữa vừa nhìn anh nói: “Ông xã, anh có ai tốt thì giới thiệu cho Dư Tình đi.”
Phó Hành Chu vuốt tóc cô, gật đầu: “Được, để anh bảo Tưởng Dược để ý giúp.”
Phó Hành Chu xoa xoa eo cô, bởi vì gần đây cô bị đau lưng. Lòng bàn tay anh lại chạm vào bụng cô, nhóc con trong bụng đá vào lòng bàn tay anh một cái, Ôn Dạng mỉm cười ôm lấy cổ anh nói: “Con đạp anh kìa.”
Phó Hành Chu khẽ cong môi: “Ừ.”
Anh ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Giai đoạn cuối thai kỳ Ôn Dạng khá nhạy cảm, nhu cầu sinh lý cũng cao hơn, cô tận hưởng cảm giác của giai đoạn này, bác sĩ cũng nói có thể ‘thường xuyên vận động’, chỉ là Phó Hành Chu không dám thỏa thích quá, chủ yếu là chiều theo ý cô.
Nụ hôn ngày càng sâu.
Ôn Dạng cảm thấy toàn thân nóng ran, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Phó Hành Chu ôm cô vào lòng, từng bước dỗ dành cô.
–
Chưa tới hai ngày sau.
Ôn Dạng đau bụng dữ dội, có dấu hiệu sinh, Phó Hành Chu lập tức đưa cô đến bệnh viện. Phòng bệnh đã được đặt trước là phòng VIP đầy đủ tiện nghi, vào phòng chưa được bao lâu thì có mấy chủ nhiệm khoa và giáo sư đến kiểm tra tình hình, do nước ối đã vỡ nên chỉ có thể lựa chọn sinh mổ. Lúc vào phòng phẫu thuật, Phó Hành Chu đã cởi áo khoác ra.
Tưởng Dược đỗ xe xong cũng lên lầu.
Bà cụ và Khưu Phái cũng vội vàng đến, Dư Tình nghe tin cũng chạy đến. Đào Lật, Chúc Vân và Ôn Lệ thì đang trên tàu cao tốc. Biết tin Ôn Dạng còn hai ngày nữa là đến ngày dự sinh, họ đã mua vé tàu cao tốc sẵn, nào ngờ cô lại trở dạ sớm. Họ vội vàng bỏ tạm hành lý, tức tốc chạy đến bệnh viện, bên ngoài phòng phẫu thuật đông nghịt người.
Phó Hành Chu mặc quần áo vô trùng, vào cùng Ôn Dạng.
Ôn Dạng không ngờ anh cũng vào, cô đứng hình mất mấy giây. Phó Hành Chu nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
Ôn Dạng nắm chặt tay anh, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Ông xã, ban nãy em hơi sợ.”
Phó Hành Chu thấp giọng nói: “Anh biết.”
Ôn Dạng nói: “May mà có anh ở đây.”
Phó Hành Chu lại hôn lên trán cô.
Trong lúc hai vợ chồng cùng chờ đợi, Ôn Dạng bỗng suy nghĩ miên man, hóa ra mổ đẻ chồng cũng có thể vào cùng, rồi không biết cảm giác bị dao cứa vào da thịt mà không có thuốc tê thì sẽ thế nào, con đã ra chưa?
Cô cảm thấy căng thẳng.
Phó Hành Chu cũng có chút căng thẳng, loại căng thẳng mà nhiều năm rồi anh mới gặp lại, không từ ngữ nào diễn tả được. Cho đến khi hai vợ chồng nghe thấy tiếng con khóc, y tá vừa bế đứa bé qua bên kia xử lý vừa mỉm cười thông báo với Ôn Dạng và Phó Hành Chu: “Anh Phó, chị Phó, là con trai.”
Bốn tháng trước, Chúc Vân gọi điện đến, nói đứa bé này chắc là con trai, khi đó Ôn Dạng đã chuẩn bị quần áo cho con gái, bèn tranh luận với bà trong điện thoại.
Phó Hành Chu nhẹ giọng nói: “Đều tốt.”
Ôn Dạng cười đáp: “Ừm.”
Cô nhìn anh, nắm lấy tay anh.
Phó Hành Chu cúi người xuống, Ôn Dạng hôn lên má anh, Phó Hành Chu thoáng sửng sốt, tim đập nhanh hơn. Nhìn nụ cười rạng rỡ trong mắt cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cũng chẳng bận tâm đây là phòng phẫu thuật.
“Bà xã, em vất vả rồi.
Ôn Dạng nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Khoảng thời gian tiếp theo cũng dài đằng đẵng, đứa trẻ sau khi gặp qua bố mẹ thì lại được bế đi, Ôn Dạng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí, nắm chặt tay Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu xót xa vuốt ve khuôn mặt cô, tận mắt chứng kiến cô sinh con khiến anh rất đau lòng.
Hồi lâu sau.
Ôn Dạng thiêm thiếp ngủ, cuối cùng cũng xong.
Đứa trẻ được bế về lại, nằm gọn bên cạnh cô, Ôn Dạng đưa ngón tay chạm vào khuôn mặt đứa trẻ, liếc nhìn nhìn Phó Hành Chu. Phó Hành Chu khẽ cong môi, vừa nhìn đứa trẻ vừa nhìn cô.
Sau đó, cả nhà cùng nhau ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mọi người đang chờ đợi ngoài cửa, thấy họ ra thì nhao nhao cả lên, Dư Tình bước lên nhìn, nói: “Nhóc con dễ cưng quá, tớ muốn làm mẹ nuôi.”
Ôn Dạng cười nói: “Được thôi.”
Dư Tình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa bé, bà cụ cùng những người khác cũng vây quanh, Phó Hành Chu quay người lại cảm ơn chủ nhiệm của bệnh viện. Ôn Dạng thấy Tưởng Dược đứng cạnh Dư Tình, cũng đang ngắm đứa nhỏ.
Tưởng Dược gật đầu: “Đúng vậy, giống bà chủ.”
Dư Tình rất vui, nói với Tưởng Dược: “Đôi mắt nhìn đẹp nhỉ.”
“Ôi, sao lại có đứa bé đáng yêu thế này.” Dư Tình nói, “Giống bé Dạng thì càng đáng yêu hơn.”
Thấy bọn họ tỉ tê nói chuyện với nhau, Ôn Dạng chợt khựng lại, đưa tay kéo Phó Hành Chu. Phó Hành Chu thuận theo ánh mắt của cô, hiểu được phần nào, anh cúi người xuống nghe cô nói, quả nhiên Ôn Dạng khẽ hỏi: “Thư ký Tưởng đã có bạn gái chưa?”
Phó Hành Chu vén tóc cô, dịu dàng nói: “Chưa có, em nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, anh biết ý em rồi.”
Ôn Dạng nhìn anh, mỉm cười.
Phó Hành Chu rất muốn hôn cô thêm lần nữa.
Nhưng lúc này có rất nhiều người.
Sau khi được đẩy vào phòng bệnh VIP, Chúc Vân và bà cụ cùng Khưu Phái ở bên giường dặn dò một hồi lâu. Lúc này đã là ban đêm, điện thoại di động đặt bên cạnh Ôn Dạng rung lên, cô thuận tay nhấc máy, dịu dàng “alo” một tiếng, đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô chợt im lặng, vài giây sau thì cúp máy. Phó Hành Chu thấy vậy bèn nhìn thoáng qua điện thoại của cô.
Anh đưa tay nhận lấy, hỏi: “Ai gọi vậy?”
Ôn Dạng nhìn anh, lắc đầu: “Không biết.”
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn, là số điện thoại ở vùng Tây Bắc, anh tiện tay chặn luôn.
–
Mà lúc này.
Chuyến trekking ở Tây Bắc lại bắt đầu, trên thảo nguyên mênh mông, một đám người đã uống say, Trình Ngôn Vũ dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại buông thõng bên hông. Người anh em nhiếp ảnh gia tên La Can kia cầm chai bia ngồi bên cạnh anh, nói: “Tiểu Trình say rồi à? Lần này dạ dày khỏe rồi nên uống cũng sung nhỉ?”
Trình Ngôn Vũ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Anh vùi đầu xuống, không hề ngẩng lên.
La Can nhìn màn hình điện thoại của anh, hỏi: “Gọi cho ai thế?”
Trình Ngôn Vũ không trả lời anh ta, trên người anh là bộ đồ dã ngoại, cứ thế gục đầu xuống. Ban nãy trong lúc say mèm, anh vô thức bấm gọi cho người mình muốn gọi nhất, cũng đã nghe được giọng nói ấy.