Chi Hân mở mắt ra, hình ảnh mờ mờ dần trở lên rõ ràng. Trần nhà màu trắng tinh, xung quanh tĩnh lặng, mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi cô. Cô quay sang bên cạnh giuờng thấy bà nội đang ngủ, đôi mắt bà sưng húp, dáng vẻ mệt mỏi. Cô khẽ gọi bà:
- Bà ơi, Hân Hân khát nuớc.
Bà nội Chi Hân tỉnh dậy, liền vội vàng lấy nuớc cho cháu gái. Cô hỏi:
- Ba mẹ con đâu rồi hả bà, sao con ốm nằm viện lại không vào thăm? Hôm qua con mơ cả gia đình đang đi chơi vui vẻ thì đâm vào xe tải lớn ơi là lớn, ba mẹ còn chảy máu nhiều lắm, nhưng may chỉ là giấc mơ bà nhỉ? - Chi Hân ngây ngô nói mà không biết sự thật đau lòng về ba mẹ mình.
‘Choang...’ nghe cháu gái nói đến đó bà nội tay run lên, chiếc cốc rơi xuống, nuớc mắt bà giàn ra, bà thấy thuơng đứa cháu gái ngốc của mình, tại sao ông trời không cho cô đầu óc bình thuờng mà còn cuớp đi gia đình hạnh phúc của cô.
- Bà có sao không? Con giật hết cả mình, bà mệt đúng không? Hay con nói y tá gọi mẹ con đến để bà về nghỉ ngơi nhé!
- Bà không sao, Hân Hân đừng lo, để bà rót cho con cốc khác. Bà sơ ý quá làm Hân Hân sợ rồi.
- Chút nữa bà gọi ba mẹ con đến đuợc không? Con nhớ hai nguời, con phải kể cho ba mẹ về giấc mơ nữa.
Bà nội chỉ lẳng lặng dọn mảnh cốc không nói gì. Một lúc lâu sau bà cất tiếng:
- Hân Hân, ba mẹ con đi công tác xa phải một thời gian dài nữa mới về, hay bà cho con đi chơi dài ngày trong lúc đợi ba mẹ có đuợc không?
- Bà cho Hân Hân chút thời gian để suy nghĩ.
Cô nằm suy nghĩ một lúc rồi ngủ quên. Bà vẫn ngồi bên cạnh giuờng nhìn cô thở dài. “ Ông ở duới suối vàng hãy phù hộ cho cháu nó, tôi đành phải đưa Chi Hân đến nhà họ Truơng sớm một chút để nó không biết rằng ba mẹ đã đi theo ông rồi ”. Chi Hân là một đứa con gái dễ thuơng, nhưng đã 14 tuổi rồi mà đầu óc ngốc như trẻ con lên 4. Ba mẹ hết lòng yêu thuơng bù đắp, vậy mà ông trời lại đưa họ đi xa thế giới này mãi mãi...
Sáng hôm sau, bà đang rửa vết thuơng cho Chi Hân ( lúc tai nạn con bé bị nhiều mảnh kính vỡ đâm vào nguời).
- Con quyết định chưa? Bà sẽ đưa con đến nơi có rất nhiều bánh kẹo, gấu bông, quần áo đẹp.
- Bà nói thật chứ? Hân Hân thích lắm, Hân Hân đi.
- Hân ngoan lắm, bà đi gấp quần áo cho con.
Bà gấp hành lý rồi làm thủ tục xuất viện cho cô. Trên đuờng tới Truơng gia bà nhìn Chi Hân đang thích thú ngắm phong cảnh qua cửa kính cố kìm nén nuớc mắt “ Cháu gái ngốc, mong cho mọi chuyện suôn sẻ để con có cuộc sống tốt hơn”.
(!) Truơng gia: là biệt thự lớn nhất thành phố NY, rộng lớn không đếm xuể, ở cách trung tâm thành phố 10 km ( nhằm mục đích yên tĩnh), nếu có cơ hội đến Truơng gia cẩn thận đi lung tung sẽ bị lạc.