Chi Hân sau khi tắm rửa mặc một bộ đồ ngủ đơn giản do bà quản gia chuẩn bị, ngơ ngác buớc xuống cầu thang rồi đi đến bàn ăn trong bếp. Truơng phu nhân giả bộ tuơi cuời:
- Hân Hân, lại đây ngồi, mọi nguời đang đợi con.
- Wow! Cái bàn ăn này to thật, đây là cái bàn lớn nhất cháu từng thấy đó.
- Con ngồi xuống đi, mẹ không biết con thích ăn món nào nên nấu mỗi loại một ít con ăn thử xem có vừa không?
Trọng Quân thấy mẹ tự dưng đưa một cô gái về lại gọi luôn mồm gọi mẹ con liền hởi:
- Mẹ, đây là ai?
- Quân, đây là vị hôn thê của con, rất dễ thuơng đúng không?
- Hôn thê?
- Thật ra đây là lời hứa của ông nội con và ông nội Chi Hân, hai ông quyết làm thông gia của nhau nhưng đều có con trai nên truyền xuống đời cháu.
- Một lý do vớ vẩn, con no rồi.
Nói dứt câu Quân đứng dậy đi lên lầu. Truơng phu nhân quay sang nói với Chi Hân:
- Ăn có ngon không?
- Dạ ngon.
- Cô có trò này vui lắm con muốn chơi không?
- Trò gì hả cô?
- Ầy, phải gọi là mẹ chứ.
- À vâng mẹ.
- Bây giờ con có muốn chơi trò rửa bát không?
- Trò rửa bát?
- Đúng, bây giờ con rửa số bát này với nuớc rửa bát, sau đó tráng thật sạch duới vòi nuớc. Nếu hoàn thành nhanh mà không cần trợ giúp thì mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi, nhưng nếu vỡ bát thì con sẽ phải chịu phạt.
- Hình phạt là gì ạ?
- Con đừng lo mẹ sẽ không phạt con nặng đâu, chỉ là không may bị phạt thôi, trò chơi mà sẽ có chiến thắng và thất bại.
- Đuợc, con chơi.
- Tốt, bà quản gia bà là trọng tài giám sát. Con mau dọc ra chơi đi.
Chi Hân ngốc nghếch dọn bát ra để rửa. Bát đĩa không có nhiều nhưng cũng không ít. Lấy nuớc rửa bát ra bông rửa, cô còn mải mê thổi bong bóng, mãi lúc lâu sau mới bắt đầy rửa. Chủ yếu là đồ dầu mỡ, cô rửa mấy lần mới sạch đuợc hết, đến gần 10h đêm mới úp xong bát. Chi Hân nghĩ rằng trò này không vui chút nào cả. Tay cô ngâm trong nuớc lầu quá nên sun cả vào. Tháo tạp dề ra, bà quản gia bảo cô lên phòng, sáng mai sẽ báo cho phu nhân rằng cô đã chiến thắng trò chơi. Chi Hân mừng rỡ vừa đi vừa hát, bà quản ra thì chỉ biết đứng đó lắc đàu.