Nàng Ở Trong Sương Mù

Chương 1: Kẹo



Ngày 31 tháng 8 năm 2012, đêm qua trời mưa nhỏ, sáng sớm thời tiết âm u.

Hà Hi mặc đồng phục của trường Nhất trung Nam Châu, đeo chiếc cặp trống không đi đến phòng khách.

Mẹ kế Trần Kha đúng lúc từ trong bếp mang ra ba cốc sữa đậu nành nóng hổi, ba bộ đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, rất hiển nhiên, không có phần của cô.

Cô bước đến trước mặt Trần Kha, lúng túng lên tiếng: "Dì... Dì ơi."

Trần Kha lạnh lùng liếc nhìn cô, không kiên nhẫn hỏi: "Cái gì?"

Ánh mắt mẹ kế như một lưỡi dao lạnh lẽo đâm thẳng vào cô, giọng nói của cô bất giác nhỏ xuống: "Dì ơi, hôm nay khai giảng, học... Học phí."

"Muốn học phí thì tìm ba mày ấy, hỏi tao làm gì?" Trần Kha đặt ba cốc sữa đậu nành lên bàn, sau đó bưng đĩa trở vào bếp.

"Ba không có ở nhà." Hà Hi cẩn trọng đi theo, không ngừng quan sát sắc mặt của bà, "Con đã gọi cho ông ấy rồi, ông ấy bảo con tìm dì."

Trần Kha dùng sức ném đĩa vào bồn rửa bát, xoay người nhìn Hà Hi, tức giận nói: "Mới sáng mà đi đâu rồi?"

Hà Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con xin lỗi."

Trần Kha cởi tạp dề, treo nó lên móc, lầm bầm nói: "Trên người tao không có tiền, chờ ba mày về rồi hẵng nói."

"Nhưng hôm nay là khai giảng..."

Không đợi Hà Hi nói xong, Trần Kha đã không chút lưu tình đẩy cô ra: "Đừng có cản đường! Mới sáng sớm mà cứ tiền tiền, bộ không thấy phiền hả?"

Thấy bà dứt khoát đi vào bếp, những lời Hà Hi muốn nói nghẹn lại trong miệng, ánh mắt hiện lên chút tuyệt vọng.

Cô đứng đó lưỡng lự chốc lát, rồi xoay người đi vào phòng ngủ, một lúc sau liền lấy ra hết tiền tiết kiệm trong lon.

146 tệ.

Sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà.

Tiểu khu nơi cô ở cách trường học rất gần, chỉ đi bộ mười phút liền đến trước cổng trường.

Cô đến trường từ rất sớm, cô bán xôi ở cổng trường vừa mở sạp, nhưng thay vì mua xôi nắm cho bữa sáng như thường lệ, cô lại xoay người đi vào siêu thị gần đó.

Cô mua một hộp socola.

Cô muốn ăn socola, nhưng trước giờ vẫn luôn không nỡ mua.

Cô xé mở một miếng và cho vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, ban đầu còn có chút đắng, nhưng sau đó liền ngọt đến phát ngấy.

Cô mỉm cười tự giễu, giống như cô bé bán diêm, nụ cười dịu dàng của người mẹ quá cố hiện lên trước mắt cô.

Cô không đi gặp giáo viên chủ nhiệm để báo danh, mà lựa chọn trực tiếp đến lớp học mới.

Sau hai tháng yên lặng, lớp học sặc mùi bụi bặm ẩm mốc.

Hà Hi đóng cửa lớp, mở tất cả cửa sổ ra, tùy tiện tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, nửa mặt chống lên tay, mắt nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.

Rầm––––

Cửa lớp bị ai đó đá mạnh vào, Hà Hi quay đầu lại, đờ đẫn nhìn ba vị khách không mời mà đến trước mắt.

"Không ngờ mày lại có thái độ học tập tích cực như vậy, lần này tới sớm thế? Sao? Nhớ tao à?" Ninh Tiểu Đóa hơi nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại ngập tràn nguy hiểm.

Hai nữ sinh còn lại nghe vậy thì cười lớn, phụ họa đùa cợt:

"Ninh tỷ, nó sắp thành Stockholm rồi đấy."

"Cơ mà cả kỳ nghỉ hè không gặp, tao cũng rất nhớ nó nha."

Ninh Tiểu Đóa, phú nhị đại nổi tiếng ở thành phố Nam Châu, ngang ngược độc đoán, không dễ chọc.

Hồi sơ trung, nam sinh Lê Tinh Tự mà Ninh Tiểu Đóa thích đã gửi thư tình cho Hà Hi, từ đó nàng ta liền ghi hận Hà Hi, ngày nào cũng đến gây sự.

"Đang nói chuyện với mày đấy, mày điếc hay sao mà không nghe?"

Ninh Tiểu Đóa thấy Hà Hi không nói lời nào, liền tức giận nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên đối mặt với nàng ta.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hà Hi, Ninh Tiểu Đóa càng thêm tức giận, nàng ta nhíu mày, hung hăng giơ tay lên, tức thì tát vào mặt cô một cái.

Thấy được vết đỏ trên mặt cô, Ninh Tiểu Đóa mới thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Càng nhìn mặt mày càng làm tao thấy ghê tởm!"

Sau đó, nàng ta cùng hai nữ sinh còn lại rời khỏi lớp.

Hà Hi sờ sờ mặt mình, đau quá, nóng rát.

Nhưng cô lại lười so đo, vẫn lấy tay chống lên nửa khuôn mặt bị tát, ngơ ngác nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.

Hồi lâu sau, các bạn học mới tốp năm tốp ba bước vào lớp.

Ngày đầu khai giảng ở Nhất trung Nam Châu thường không cần phải học, chỉ đến nhận sách giáo khoa mới và đồng phục quốc phòng, sau đó dọn dẹp lớp học và vệ sinh khuôn viên trường, một ngày thế là xong.

Chủ nhiệm lớp Chung Tuấn dẫn theo một nửa nam sinh trong lớp đến thư viện nhận sách mới, trước khi rời đi, ông đã nhờ ủy viên kỷ luật Hạ Gia Hòa quản lớp và thuận tiện đến phòng giáo vụ lấy vài hộp phấn.

Hạ Gia Hòa vô cùng tận tâm, nàng cầm bút và một cuốn sổ nhỏ ngồi trên bục giảng, ánh mắt sắc bén như diều hâu, giống như có thể quan sát tất cả mọi người.

Cho nên, dù chủ nhiệm không có ở đây thì kỷ luật trong lớp vẫn được duy trì rất tốt.

Hạ Gia Hòa quét mắt nhìn mọi thứ trong lớp, rồi lại tựa như nhớ ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên, cao giọng nói: "Hà Hi, cậu đến phòng giáo vụ lấy phấn đi."

Giọng điệu vô cùng cứng rắn, giống như một mệnh lệnh không thể từ chối hơn là một lời nhờ vả.

Hà Hi tập mãi thành quen, cô nhét chiếc cặp đang ôm trong ngực vào bàn, đứng dậy ra khỏi lớp trước ánh mắt của mọi người.

Cô đi trên con đường rải sỏi trong khuôn viên trường, hoa nhài trồng ở hai bên đường đã sắp héo tàn.

Những cánh hoa thuần trắng dần chuyển sang màu vàng, nhưng hương thơm vẫn kéo dài, toàn bộ khuôn viên trường đều thấm đẫm hơi thở của cái chết, vừa suy tàn lại vừa lãng mạn, tựa như văn học Mĩ Latinh.

Giữa những cánh hoa nhuốm màu vàng nâu này, cô mơ hồ thấy được tang lễ của chính mình.

Sau đó, cô cúi đầu, chân bước nhanh hơn.

"Bạn học! Bạn học!"

Phía trước truyền đến hai tiếng kêu thanh thúy, Hà Hi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đang chạy về phía mình.

Đối phương có dáng người mảnh mai, tóc dài buông xõa, nàng mặc một chiếc váy retro Pháp màu đỏ dài đến đầu gối, tôn lên bắp chân tinh tế và trắng nõn, nổi bật giữa một đoàn người mặc đồng phục.

Cô gái càng ngày càng gần, sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng, Hà Hi gần như ngừng thở.

Ngũ quan của đối phương vô cùng tinh xảo, trên tóc kẹp một chiếc kẹp hình bướm, đôi mắt hoa đào tựa như đang say, thoạt nhìn rất thâm tình, có lẽ là do ánh nắng nên sắc mặt của nàng có chút tái nhợt như người bệnh, mái tóc cũng được phủ lên một tầng vàng nhạt, nhưng nét mặt nàng lại mang theo vẻ ôn hòa, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất ưu nhã làm người ta không nỡ dời mắt.

Có lẽ là do chạy vội nên khi đứng trước mặt Hà Hi, cô gái không khỏi thở dốc một lúc, sau đó nàng nở nụ cười rạng rỡ, lịch sự hỏi: "Thật ngại quá, làm phiền một chút, mình là học sinh chuyển trường, không rõ cơ cấu của trường cho lắm, cậu có thể cho mình biết văn phòng của Khương chủ nhiệm Khương Tề ở đâu không?"

Hà Hi trầm mê trong vẻ đẹp của cô gái, buột miệng nói: "Đường đi có chút vòng vèo, đúng lúc tôi đang đến phòng giáo vụ, để tôi đưa cậu đi."

Cô gái nghe vậy thì cười càng vui vẻ hơn: "Cảm ơn cậu nhiều."

Trên đường đi, cô gái đặc biệt nhiệt tình, không ngừng hỏi cô về những thông tin liên quan đến trường học, có vẻ nàng có chút câu nệ.

Khi sắp đến phòng giáo vụ, Hà Hi chỉ vào tòa nhà phía trước, giải thích: "Phía trước là phòng giáo vụ, Khương chủ nhiệm ở lầu ba, phòng 305."

Thế là cô gái dừng bước, tò mò hỏi: "Phải rồi, tí nữa thì quên mất, có thể cho mình biết cậu học lớp nào không? Tên là gì vậy? Sau này có dịp mình mời cậu uống trà sữa nha."

Hà Hi nhất thời sửng sốt, sau này? Chỉ sợ là không có sau này.

Nhưng Hà Hi vẫn nhanh chóng trả lời: "Lớp 11 ban 5, Hà Hi."

"Hà Hi." Cô gái lặp lại tên của cô, sau đó vươn một tay về phía cô, "Mình tên là Minh Mị, là Minh Mị trong ánh nắng rạng rỡ, rất vui được gặp cậu."

Hà Hi có chút ngơ ngác, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đối phương, cô mới chậm rãi vươn tay ra, vành tai ửng đỏ: "Tôi... Rất vui được gặp cậu."

Khi buông tay ra, trong tay Hà Hi đã có thêm một viên kẹo màu tím.

Minh Mị cười nói: "Đây là quà cảm ơn."

Thấy Hà Hi ngây người tại chỗ, nàng lại bổ sung: "Không có độc đâu, rất ngọt, cậu nếm thử đi."

Hà Hi nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, thật kỳ lạ, rõ ràng là cô không uống rượu, nhưng lại có cảm giác như sắp say, cô nắm chặt viên kẹo trong tay, tim không ngừng đập thình thịch.

Dưới ánh mắt mong đợi của Minh Mị, cô mở lớp giấy gói bằng laser trong suốt, nhét viên kẹo tròn trịa màu tím vào miệng.

Hương nho lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi.

Đúng như lời nàng nói, rất ngọt, còn có chút vị chua mê người.

Cầm phấn rời khỏi phòng giáo vụ, Hà Hi kinh ngạc nhận ra trên bầu trời vậy mà đã có mặt trời chiếu rọi, ánh sáng rạng rỡ đến mức có thể sưởi ấm lòng người.

Khi quay lại lớp, chủ nhiệm và các bạn học đã mang sách mới về. Hà Hi đặt hai hộp phấn lên bục giảng rồi nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.

"Tha thứ cho tôi đời này ngang ngạnh buông thả yêu tự do, cũng sợ sẽ có một ngày vấp ngã..."

Là bài hát [Trời cao biển rộng].

Hà Hi biết đây là chuông điện thoại của chủ nhiệm lớp Chung Tuấn.

Chung Tuấn cầm điện thoại lên và bắt máy, sau đó quay đầu nói với ủy viên thể dục Tần Hạo Nhiên: "Tới thư viện lấy thêm một bộ sách mới."

Tần Hạo Nhiên khó hiểu nói: "Chủ nhiệm, đã nhận sách của Ôn Uyển rồi, lấy thêm một bộ làm gì thế ạ?"

"Đương nhiên là có bạn học mới rồi."

"Thật ư?" Hai mắt Tần Hạo Nhiên lập tức sáng lên, "Bạn học mới là nam hay nữ ạ?"

"Bớt nói nhảm, lát nữa sẽ biết, mau đi lấy sách đi."

"Yes sir!" Tần Hạo Nhiên nghiêm trang chào Chung Tuấn một cái, sau đó tức tốc chạy về phía thư viện.

Bạn học mới?

Trong đầu Hà Hi bỗng dưng hiện ra bóng dáng của Minh Mị, cô nhớ hình như nàng nói nàng là học sinh chuyển trường.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Sự thật thì đúng là sẽ trùng hợp như vậy.

Khi thấy Chung Tuấn dẫn một dáng hình màu đỏ bước vào lớp, biểu cảm trên mặt Hà Hi không thể dùng một từ "sốc" để hình dung.

Minh Mị chậm rãi bước lên bục giảng, cầm lấy một viên phấn trắng, viết hai chữ "Minh Mị" lên bảng đen.

Ngón tay của nàng mảnh khảnh, nhưng bút lực lại vô cùng cứng cáp, chữ viết không tú lệ như vẻ ngoài của nàng, ngược lại còn có chút khí thế nuốt chửng núi sông, hai chữ "Minh Mị" trên bảng đen như rồng bay phượng múa, xâm nhập sâu vào ba tầng gỗ.

Sau khi viết xong, nàng đặt phấn vào hộp, nhẹ nhàng xoa bụi phấn trên tay, mỉm cười giới thiệu với mọi người: "Xin chào các bạn học, mình là Minh Mị, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Tần Hạo Nhiên trợn tròn mắt, không khỏi chân thành cảm thán: "Bạn học mới thật xinh đẹp!"

Mặc dù Tần Hạo Nhiên là người xốc nổi, nhưng lời này thật sự không phải nói nhảm, Hà Hi khẽ chớp mắt, dường như đang biểu thị tán thành với câu nói của cậu.

"Bạn học Minh Mị, em tự chọn chỗ ngồi cho mình đi."

Nghe Chung Tuấn nói câu này, tim Hà Hi bất giác đập rộn ràng.

Lớp học lúc này chỉ còn hai chỗ trống, một là ghế bên cạnh Lê Tinh Tự, một là ghế bên cạnh cô.

Lê Tinh Tự tính cách lạnh lùng và thất thường, không có bạn bè trong lớp, đương nhiên không có ai chủ động làm bạn cùng bàn với cậu.

Còn Hà Hi vì đã đắc tội Ninh Tiểu Đóa nên cũng không ai dám làm bạn với cô, đương nhiên cũng không ai dám ngồi cùng bàn với cô, ba năm sơ trung, một năm cao trung, trước giờ cô đều một mình ngồi bàn đôi, mặc dù rộng rãi, nhưng lại luôn có cảm giác lạc lõng.

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Minh Mị đi vòng qua chỗ của Lê Tinh Tự, ngồi xuống bên cạnh Hà Hi.

Nàng mỉm cười với cô: "Lại gặp nhau rồi, bạn học Hà Hi."

Từ trong nụ cười của nàng, cô nhìn thấy được vô số ngày mai.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Hà Hi đột nhiên cảm thấy, sống, dường như cũng không tệ.