Mặc dù đã vào giữa tháng chín, nhưng hiện tại lại là thời điểm nắng gắt cuối thu, mặt trời vẫn độc không thể khinh thường, ánh nắng như thiêu đốt mặt đất, trên đường chạy phả lên từng đợt hơi nóng, mùi nhựa không ngừng xộc vào mũi, Hà Hi trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô nhìn bóng người mặc đồng phục trên đường chạy, không khỏi nhíu mày.
Nghĩ tới việc Minh Mị từng ngất xỉu trong lúc huấn luyện quân sự và khuôn mặt trắng bệch của nàng trong lần đầu gặp gỡ, hẳn là thể chất của nàng không được tốt cho lắm.
Hà Hi không khỏi thầm mắng chính mình.
Sớm biết như vậy, bất luận thế nào cô cũng sẽ không mặc đồ thể dục của Minh Mị, dù bản thân có phải nhảy cóc ba vòng thì vẫn dễ chịu hơn việc để nàng chịu phạt thay mình.
Mãi đến khi Minh Mị nhảy xong một vòng và bình yên trở lại hàng ngũ, ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở dồn dập thì cũng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Hà Hi mới giảm bớt lo lắng trong lòng.
Sau khi tan tiết thể dục, Hà Hi vội tiến tới hỏi thăm tình trạng của Minh Mị: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao!" Minh Mị hào khí xua tay, "Coi như là rèn luyện thân thể thôi."
"Thật xin lỗi, đều tại tôi, tôi không nên mặc đồ thể dục của cậu, hại cậu bị phạt." Hà Hi cúi đầu, vẻ mặt rất buồn bực.
"Không sao, chỉ có một vòng thôi, huống chi là mình tự nguyện cho cậu mượn đồ thể dục, dù sao cũng không thể trách cậu, cậu cũng đừng tự trách."
Minh Mị từ trong túi đồng phục lấy ra một viên kẹo màu tím, đặt nó vào tay Hà Hi, nói tiếp: "Đây, cho cậu kẹo nè. Đừng buồn, chúng ta là bạn mà, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa mình cũng chỉ nhảy có một vòng mà thôi, nếu đổi lại là cậu, nhất định sẽ phải nhảy ba vòng, chúng ta lời được hai vòng rồi."
"Bạn?" Đã lâu rồi không được nghe danh từ này, Hà Hi có chút kinh ngạc, "Chúng ta là bạn sao?"
"Đúng, chúng ta là bạn." Minh Mị trả lời không chút do dự, thấy Hà Hi vẫn ủ rũ, nàng liền giả vờ ngạc nhiên khen ngợi, "Giờ mới phát hiện Hà Hi có lúm đồng tiền đó nha."
Hà Hi nghi hoặc, vội sờ mặt mình: "Tôi đâu có lúm đồng tiền."
"Cậu cười lên là có liền."
Hà Hi biết nàng đang cố làm cô vui. Đang định gượng cười một cái thì Minh Mị đột nhiên dùng hai ngón tay chọc vào má cô, cười nói: "Dù là không có, mình cũng sẽ tự đâm cho cậu một lúm đồng tiền."
Thấy sắc mặt Hà Hi hơi dịu xuống, Minh Mị mới thu ngón tay về, tiếp tục cười nói: "Thấy chưa, cậu cười lên một cái, mọi khó chịu sẽ biến mất!"
Hà Hi bị nụ cười của nàng ảnh hưởng, không khỏi hé môi cười một chút, cô nhìn ánh mắt sáng ngời của nàng, luôn cảm thấy trong mắt nàng tựa như có ánh sao, tỏa sáng rạng rỡ.
Dưới bóng cây cạnh bồn hoa cách đó không xa, Ninh Tiểu Đóa nhìn chằm chằm vào họ, trong miệng cắn hạt dưa, nàng ta bỏ vỏ hạt dưa vào tay nữ sinh bên cạnh, nghi hoặc nói: "Nhỏ mặc đồng phục kia tên gì?"
"Minh Mị, học sinh mới ban 5."
"Đồ thể dục của Hà Hi là do cậu ta đưa à?"
"Chắc là vậy."
"Minh Mị đúng không? Thà chịu phạt cũng đưa đồ thể dục của mình cho Hà Hi, thật đúng là chị em tình thâm." Ninh Tiểu Đóa nhếch môi, "Nếu cậu ta đã thích làm người tốt đến thế, vậy cứ chờ xem."
Ninh Tiểu Đóa đưa số hạt dưa còn lại vào tay một nữ sinh khác, chống tay đứng dậy khỏi bồn hoa, nàng ta phủi bụi trên tay, ngáp một cái nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn, tao mời."
"Oa, cảm ơn Ninh tỷ."
"Ninh tỷ, em còn muốn uống trà sữa nữa."
Buổi tối, Hà Hi về đến nhà, nhận ra ba nuôi Hà Tư Thành đã đi công tác trở về.
Ông mặc áo sơ mi, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng trên môi lại nở nụ cười, ông lấy ra từ trong vali hai hộp quà tinh xảo, hướng về phía phòng ngủ gọi: "Kỳ Kỳ, Thụy Thụy, mau tới xem ba mang quà gì về cho hai đứa này."
Chẳng mấy chốc, Hà Cảnh Thụy liền nhanh như ngựa lao tới, cậu nhìn hai hộp quà trên bàn, hưng phấn hỏi: "Ba, cái nào là của con?"
"Con đoán thử xem, đoán đúng ba sẽ đưa cho con." Hà Tư Thành cố ý nói.
Hà Cảnh Thụy liền tùy tiện chỉ vào một hộp, sau khi mở ra, sự mừng rỡ hiện rõ trên mặt: "Máy ảnh SLR! Con đã muốn nó lâu lắm rồi, cảm ơn ba!"
Nghe vậy, Trần Kha không nhịn được dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào trán Hà Tư Thành, hờn dỗi nói: "Cái này hẳn cũng hơn mấy nghìn, anh cũng không sợ phí tiền. Hơn nữa, sang năm là Thụy Thụy thi vào cao trung rồi, anh mua cho nó cái này, không sợ nó trì hoãn việc học sao?"
Hà Tư Thành dịu dàng ôm Trần Kha sang ghế sô pha bên cạnh, trả lời: "Có gì đâu chứ? Mấy đứa nhỏ thích mà, coi như là kết hợp học tập với giải trí."
"Ba, con vừa ngủ dậy." Hà Cảnh Kỳ mở cửa phòng ngủ, trong tay ôm thú bông bước ra, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, "Ba đánh thức con rồi."
Trần Kha vội vẫy tay về phía nàng: "Kỳ Kỳ mau lại đây, ba mang quà về cho con này."
Hà Cảnh Kỳ ậm ừ hai tiếng, sau đó miễn cưỡng đi về phía bàn trà.
Nhìn khung cảnh hòa thuận vui vẻ của gia đình bốn người bọn họ, mặc dù Hà Hi đã vô số lần nhắc nhở bản thân không nên để tâm, nhưng thị giác và thính giác đều nhận xung kích, trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.
Ba nuôi có thể ân cần quan tâm những đứa con do mẹ kế mang theo, tại sao lại không thể chia cho cô chút tình thương đó? Khi mẹ nuôi còn sống, rõ ràng ông cũng rất hòa ái và dịu dàng với cô, nhưng vì sao sau khi mẹ nuôi qua đời, ông lại trở nên như bây giờ?
Hà Hi cũng không biết rốt cuộc đã có vấn đề ở đâu.
Mãi đến khi Hà Cảnh Kỳ và Hà Cảnh Thụy trở về phòng ngủ, Hà Hi mới run rẩy bước đến bên cạnh Hà Tư Thành, nhỏ giọng nói: "Ba, học phí học kỳ này vẫn chưa đóng."
"Bao nhiêu?" Giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Học phí một học kỳ là 460, còn tiền sách..."
"Tao hỏi mày muốn tổng cộng bao nhiêu?" Hà Tư Thành không kiên nhẫn ngắt lời cô.
"1800 tệ." Hà Hi mang theo tư tâm mà báo nhiều hơn một chút, sợ ông nhìn ra sơ suất, liền cúi đầu sâu hơn.
Hà Tư Thành không chất vấn gì, móc ví tiền trong túi ra, đếm 18 tờ giấy đỏ rồi đưa cho cô: "Tao là người giám hộ hợp pháp của mày, tao có nghĩa vụ nuôi mày đến 18 tuổi. Nhưng mà, sau khi mày đủ 18 tuổi, bất luận mày đi đâu, sống hay chết, cũng không liên quan gì đến tao, hiểu không?"
"Dạ." Hà Hi nhận tiền, khẽ gật đầu.
Dù sao cô cũng đã sớm không còn ôm bất cứ hy vọng gì đối với tình cha con này.
Cô đi tắm, trở về phòng mình và khóa cửa lại.
Cô cẩn thận cất 18 tờ giấy đỏ vào túi bút rồi cho vào cặp, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, rốt cuộc cũng không cần phải luôn lo sợ, đề phòng lớp trưởng gọi tên cô trước mặt mọi người, bảo cô mau đi đóng học phí.
Cô lấy ra từ hai bên ngăn nhỏ của cặp một giấy gói kẹo laser trong suốt, kéo thẳng và duỗi phẳng nó bằng cốc giữ nhiệt, nhìn nó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn bàn, trong mắt cô là vô hạn mơ màng.
Tiết tự học ngày hôm sau, Hà Hi vừa lấy sách tiếng Anh ra thì nghe thấy tiếng thét đầy hoảng sợ của Minh Mị truyền tới từ hàng ghế sau.
Cô vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Minh Mị đã rời khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, túi bút và vài chiếc bút nằm ngổn ngang trên mặt đất, ngoài ra còn có một con sâu róm đang nhúc nhích.
Hà Hi nhíu mày: Chuyện gì vậy?
Sau đó, Ôn Uyển chật vật chống nạng đứng dậy khỏi ghế, hung hăng chất vấn: "Rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy? Bỏ sâu róm vào túi bút của người khác!"
Tần Hạo Nhiên cũng vỗ bàn đứng dậy, mắt nhìn xung quanh, tức giận nói: "Bắt nạt bạn học mới vui lắm à? Có thể đừng trẻ con như vậy hay không? Nếu để tôi bắt được, tôi nhất định sẽ báo cáo với Khương chủ nhiệm!"
Nói xong, cậu rời khỏi chỗ ngồi và đi tới bên bàn Minh Mị, cầm sâu róm dưới đất ném vào thùng rác, đồng thời nhặt lại những chiếc bút bị rơi, cất hết chúng vào túi bút, an ủi: "Bạn học Minh Mị, cậu đừng để bụng, có một số người ăn no rửng mỡ nên muốn tìm cảm giác tồn tại, lát nữa mình sẽ nói với chủ nhiệm, nhờ thầy kiểm tra camera, mình cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy."
Minh Mị vẫn còn sợ hãi, nàng "cảm ơn" rồi nhận lấy túi bút, lại nói: "Không sao, không cần phiền phức vậy đâu, có lẽ là sáng nay mình đã vô tình để nó rơi vào lúc ở ven đường."
Lát sau, giáo viên tiếng Anh vào lớp, các bạn học bắt đầu đọc to văn bản, lớp học lại khôi phục sự bình yên.
Hà Hi cúi đầu, hồi tưởng lại chuyện cũ.
Ba ngày sau khi nhận được thư tình của Lê Tinh Tự, cũng trong một tiết tự học tiếng Anh buổi sáng.
Cô lấy túi bút ra, vừa mở khóa kéo liền thấy mấy con giòi mập mạp đang ngọ nguậy bên trong.
Cô ném túi bút ra ngoài, cả người lập tức nổi da gà, cảnh tượng ghê tởm đó khiến cô buồn nôn, đồng thời còn để lại cho cô bóng ma tâm lý rất lớn, mỗi tối khi ngủ đều có cảm giác trên người có côn trùng đang bò, hơn một tháng chẳng đêm nào được an giấc.
Đây chẳng phải là thủ đoạn mà Ninh Tiểu Đóa thường hay sử dụng sao? Kinh tởm và nhàm chán.
Sắc mặt Hà Hi đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, nếu con sâu róm này không phải là ngẫu nhiên, vậy cũng có nghĩ là nhóm người Ninh Tiểu Đóa đã ra tay với Minh Mị?
Cô không dám suy nghĩ tiếp, chỉ có thể thầm hy vọng con sâu róm này là vô tình rơi từ trên cây xuống.
Một tuần sau, tiết ngữ văn.
Minh Mị được gọi để đọc một văn bản mới – [Đằng vương các tự] của Vương Bột.
Nàng mở sách ngữ văn ra, phát hiện trang [Đằng vương các tự] đã bị ai đó xé mất, đang lúc nghi hoặc thì giáo viên ngữ văn đã nói: "Thế nào rồi? Không biết đọc chữ nào à? Chẳng phải đã bảo mấy em chuẩn bị bài trước rồi sao?"
Minh Mị giơ sách lên, nghiêm mặt nói: "Dạ thưa, sách của em không biết đã bị ai xé ạ."
Nghe đến đây, Hà Hi trong lòng run lên, chẳng lẽ sâu róm lần trước cũng không phải là vô tình, mà là Ninh Tiểu Đóa cho người bỏ vào?
Bỏ dị vật vào cặp, xé sách...
Tiếp theo là vẩy mực, kẹo cao su dính tóc, bắt quỳ gối, đánh hội đồng, lột quần áo chụp ảnh...
Càng ngày càng quá đáng hơn.
Và đây đều là những gì mà Hà Hi từng trải qua.
Bây giờ biết chuyện sách ngữ văn của Minh Mị bị xé, cô không khỏi rùng mình, sống lưng chợt lạnh toát.
Giáo viên ngữ văn bước xuống bục giảng, cầm lấy và xem xét sách ngữ văn của Minh Mị, rõ ràng là có người cố ý xé rách.
Dù biết học sinh không có lý do nào để tự xé sách của mình, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bởi vì không chuẩn bị bài, sợ phải chép phạt nên mới tự biên tự diễn.
Thế là vẻ mặt giáo viên ngữ văn vẫn lộ ra chút nghi ngờ: "Chỉ thiếu hai trang này thôi à?"
Minh Mị gật đầu: "Dạ, em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."
Giáo viên ngữ văn nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Em đã chuẩn bị bài chưa?"
"Dạ rồi."
"Thật không?"
"Thật."
Bình thường mà nói, nếu đã chuẩn bị bài rồi thì cách phát âm của từng từ sẽ được đánh dấu lại, chỉ cần nàng phát âm không quá sai, liền coi như nàng đã chuẩn bị bài rồi.
Cho nên, giáo viên ngữ văn đã đưa quyển sách không có phiên âm của mình cho nàng: "Được rồi, vậy em đọc đi."
Minh Mị rất quan tâm đến sách, ban đầu thấy sách ngữ văn của mình bị xé liền có chút khó chịu, lại thấy giáo viên ngữ văn không tin tưởng mình, nàng càng thêm ủy khuất, thế nên nàng không nhận lấy sách của giáo viên, tựa như hờn dỗi nói: "Dạ thưa, em không cần sách cũng đọc được."