Nàng Tiên Hoa Của Lòng Anh

Chương 4: Gặp gỡ ở Siêu thị 2



Tô Lâm đang rối rắm không biết phải làm sao, sáng nay nhà chú hai qua chơi tính ở lại ăn cơm trưa, bà nội muốn ra siêu thị mua thêm chút đồ ăn. Anh đang rảnh rỗi nên nhận nhiệm vụ đi chợ giúp bà, lúc đi cũng không nghĩ mua rau lại khó như vậy, anh còn nghĩ rau cải món nào cũng giống nhau nhưng đến khi vào quầy rau mới biết hóa ra rau cải có nhiều loại.

Cải bắp, cải xoăn, cải cúc, cải bẹ,...

Tô Lâm không biết phải làm sao, anh chỉ nhớ bà nói muốn làm món canh cải xanh nấu cá thát lát. Cũng không biết rốt cuộc món đó thì cần dùng loại cải nào mới hợp. Điện thoại về cho người thân thì không được, anh đi vội quá để quên điện thoại ở trong phòng ngủ mất rồi. Tưởng rằng có thể hỏi nhờ nhân viên siêu thị giúp đỡ nhưng từ nãy giờ gần 30p, Tô Lâm vẫn không thấy có nhân viên nào ở khu vực này để hỏi.

Tô Lâm có chút nản chí nhìn đống rau xanh mà hoa mắt chóng mặt, anh còn đang tính quay về nhà hỏi lại bà cho rõ rồi lại đi mua lần nữa, thì một giọng nữ mềm mại dịu dàng như làn gió mát mùa hạ vang lên bên tai.

Tô Lâm có chút sững sờ hai tay anh vẫn còn đang cầm rau cải, quay sang nhìn hướng bên cạnh, thấy người tới là ai. Ánh mắt anh không khỏi có chút thay đổi. Một tia sáng loé qua, khoé môi hơi nhếch lên nhưng rất nhanh lại hạ xuống, sự thay đổi nhanh tới mức người khác không thể nhìn ra được gì.

Đã lâu không gặp, cô tiên hoa.

Hôm nay cô tiên nhỏ vẫn xinh đẹp động lòng người như ngày nào. Cô mặc một chiếc váy hai dây lụa mỏng màu vàng nhạt dài tới đầu gối để lộ ra đôi chân dài trắng nõn thẳng tắt nhìn vô cùng hút mắt, bên ngoài khoác áo cardigan màu trắng, đôi chân trắng nõn thẳng tắt để lộ ra ngoài nhìn rất hút mắt. Mái tóc đen dài hôm nay được cô thả buông xoã bên vai, những sợi tóc đen nháy mượt mà đung đưa phủ kín tấm lưng nhỏ, còn có một vài sợi tóc tinh nghịch rơi trên má cô. Gương mặt xinh đẹp không chút phấn son, không một khuyết điểm, môi đỏ má hồng da trắng khiến biết bao cô gái phải ghen tỵ. Quả nhiên là cốt cách mĩ nhân cho dù nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Tô Lâm nhìn cô gái nhỏ đang nhìn anh chằm chằm chợt có chút xúc động kỳ lạ, anh để rau trên tay xuống, lễ phép chào hỏi cô.

"Chào em!"

"À vâng, chào anh."

Phương Yên dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng khi đứng gần người đàn ông cao lớn khí thế mạnh mẽ, toàn thân toả ra mùi hormone nam tính thế này, cô vẫn có chút rụt rè.

Thấy cô khúm núm không biết nói gì, Tô Lâm nhẹ giọng chủ động bắt chuyện trước.

"Ban nãy, em nói muốn giúp tôi hả?"

"Dạ... đúng rồi, em thấy anh đứng hồi lâu chưa chọn được rau mình muốn nên nghĩ chắc anh đang gặp khó khăn gì?"

Tô Lâm không khỏi thấy kỳ lạ, cô gái này rõ ràng có phần hơi nhút nhát, sợ hãi anh từ lần trước gặp mặt anh đã nhân thấy được điều. Nhưng dù sợ hãi anh như vậy nhưng cô ấy không tránh xa mà lại vẫn luôn rất nhiệt tình muốn giúp đỡ anh.

Thật là một cô gái đáng yêu.

"Ừm, cái đó, em cũng biết một chút ít về nấu ăn, không biết anh có cần em giúp anh chọn rau không?"

Phương Yên rụt rè mở lời muốn giúp đỡ, cô sợ mình hỏi vậy có chút đường đột, còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để anh ấy đồng ý, thì nghe thấy giọng nói từ tính trầm ấm của anh ấy vang lên.

Ừ, nhờ em giúp anh nhé!

Phương Yên còn kia kịp nghĩ xong lý do thì không ngờ anh ấy thế mà lại đồng ý ngay lập tức như vậy, cô vui vẻ không thôi, tâm trạng tốt nên Phương Yên cũng nhiệt tình hẳn lên.

"Anh muốn mua rau cải nào thế ạ? Có món ăn cụ thể không ạ?"

"Tôi cần một ít rau cải để làm món canh cá thát lát và cải để làm dưa chua."

Nghe Tô Lâm kể tên những món ăn cần làm, trong đầu Phương Yên nhanh chóng suy xét đưa ra một danh sách nguyên liệu cần mua và cách chế biến của các món đó.

Món cải xanh nấu cá thát lát sao.

Đây là một món ăn truyền thống khá quen thuộc cần sử dụng cá thát lát tươi lọc xương giã nhuyễn kết hợp cùng các loại gia vị sau đó lại viên thành các miếng nhỏ vừa ăn, nấu lên cùng với rau cải xanh. Món canh này nên sử dụng rau cải bẹ là phù hợp nhất....

Phương Yên nói cách thức làm món canh cá, các nguyên liệu cần chuẩn bị và loại rau cải phù hợp với món ăn này cho Tô Lâm nghe. Cô hỏi qua một chút ý kiến của anh rồi nhanh nhẹn bắt tay vào chọn lựa các loại nguyên liệu và rau để vào giỏ mua đồ cho anh.

Suốt toàn bộ quá trình mua sắm này, Tô Lâm chỉ biết im lặng đi theo cô gái, nghe cô hỏi gì thì gật hoặc lắc đầu. Chuyện nấu ăn bếp núc này Tô Lâm thật sự không có tý hiểu biết nào, một thanh niên 25 tuổi đầu như anh ngoài ăn cơm mẹ nấu cho thì cũng là gọi cơm hộp hoặc úp mì tôm, một món ăn được làm như thế nào, gồm những gì anh cũng không biết, mà khi đó cũng không có hứng thú muốn tìm hiểu. Nhưng bây giờ không hiểu tại sao đi theo sau cô gái này, nghe cô nhỏ nhẹ giải thích về các rau cải, các gia vị nào thì giúp món canh ngon hơn Tô Lâm lại không hề thấy nhàm chán chút nào.

Tô Lâm cảm thấy cô gái này thật sự rất tuyệt, không chỉ xinh đẹp dịu dàng lại còn biết làm rất nhiều thứ, lần nào gặp mặt cô cũng mang tới cho anh những bất ngờ. Anh chợt có chút tò mò muốn biết rốt cuộc thì một chàng trai như thế nào mới có thể may mắn được làm bạn trai của cô tiên này...

"À, anh này, nguyên liệu làm canh cá em giúp anh lấy đủ rồi đó, còn loại cải để muối dưa chua thì anh có thể lấy loại cải bẹ to này, hoặc cải bắp và cải củ. Hừm, bình thường nhà anh hay muối loại cải nào ạ?"

Phương Yên cảm thấy hôm nay cô cũng quá nhiệt tình rồi, quả là sức mạnh của trai đẹp kích thích con người ta. Đi cùng nhau một hồi, cô cũng có kết luận chính xác, anh chàng này không biết nấu ăn, may cho anh ấy là gặp được người tốt như cô giúp đỡ nhưng sau này với tình trạng mù lòa bếp núc thế này không biết anh phải làm sao. Thế nên nãy giờ cô đàng cố gắng nói thêm một chút về cách phân biệt rau và nấu mấy món ăn đơn giản cho anh nghe. Nói một thôi một hồi đến đoạn chọn rau muối dưa, cô không chắc lắm về loại anh cần dùng nên quay lại hỏi. Nào ngờ lại thấy cảnh anh chàng nào đó đang lơ tơ mơ đầu óc bay bổng suy nghĩ gì đó.

Phương Yên tự nhiên có chút giận, cô hơi thấy thất vọng...

Hừ, đẹp trai mà không có chút lịch sự gì cả, cô thì miệt mài giải thích giúp anh. Còn anh thì hay rồi không thèm để ý cô nói, người ở đây mà hồn không biết đã đi đâu.

Người như vậy cô cũng lười không muốn tốn sức nữa, Phương Yên giả vờ ho nhẹ một tiếng thu hút lại sự chú ý của người kia.

"Khụ...khụ, anh gì ơi tôi giúp anh chọn xong đồ rồi đó, giờ anh xem trong ba loại cải này loại nào anh hay dùng muối dưa chua thì lấy nốt. Tôi có chút việc cần đi trước anh cứ chậm rãi chọn lựa đồ tiếp nhé."

Tô Lâm đang mơ màng suy nghĩ, thì chợt tự nhiên nghe thấy cô nói có việc cần đi trước, lông mày của anh không khỏi nhíu lại, trong lòng có chút giật nảy. Anh có cảm giác hình như cô đang không vui....

Tô Lâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh cũng không biết có phải mình làm gì khiến cô giận hay là cô thấy khó chịu trong người nên muốn rời đi trước. Lời hỏi thăm tình hình tới miệng còn chưa kịp thốt thì anh đã thấy cô chào tạm biệt rồi cầm túi đi về phía quầy thu ngân tính tiền xong nhanh chóng rời đi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tô Lâm chưa kịp định hình suy xét vấn đề, anh chỉ biết cô đang khó chịu và anh không thể để cô đi như vậy được. Anh có cảm giác nếu mình không đi theo cô ấy bây giờ để xin lỗi và cảm ơn cô ấy giúp đỡ thì sau này anh sẽ phải hối hận.

Rõ ràng ngày thường Tô Lâm là một người khá là lý trí, cũng không để tâm nhiều đến vấn đề cảm xúc, khi xảy ra vấn đề gì đó anh thường sẽ có thiên hướng là bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận rồi mới đưa ra hành động. Nhưng lần này lại khác, đầu óc Tô Lâm giờ phút này trống rỗng không suy nghĩ được gì, lý trí đã bị một cảm giác kì lạ trong lòng lấn áp, cảm giác đó đang không ngừng thôi thúc anh đến gần hơn với cô gái kia, đi tìm cô ấy.

Cứ rối rắm đứng đây không phải là cách tốt, vậy nên Tô Lâm quyết định nghe theo nỗi lòng của mình một lần. Anh lấy bừa bó củ cải trắng trên kệ bỏ vào giỏ hàng đi nhanh tới quầy tính tiền. May rằng thủ tục thanh toán diễn ra khá nhanh chóng, Tô Lâm cầm túi đồ đi về hướng cô gái mới rời đi.

Nếu anh đoán không nhầm thì cô ấy đang đi về phía cửa hàng hoa Mộng Uyển, so về tốc độ đi của nam và nữ, anh nghĩ anh có thể bắt kịp được cô ấy.

Một lòng anh đang rối bời muốn đi tìm bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp kia, Tô Lâm còn nghĩ nếu không thể bắt kịp được cô anh sẽ tới trước cửa hàng đứng đợi như vậy chắc hẳn sẽ gặp được người.

Có vẻ như ông trời cũng muốn giúp anh, vừa đi đến gần đoạn ngoặt ở khu đường phố phía trước thì Tô Lâm nghe thấy được âm thanh nói chuyện dịu dàng của người mà mình tìm kiếm.

Anh không khỏi bước nhanh chân hơn về phía đó, tới nơi Tô Lâm nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ đang giúp một bà cụ nhặt những trái cam rơi trên đường, có vẻ như túi của bà cụ đó bị hỏng nên không may làm rơi. Cô cần mẫn nhặt từng trái cam phủi sạch vết bẩn rồi đặt tạm vào túi mua đồ của mình, vừa nhặt đồ cô vừa nói chuyện, an ủi bà lão đang lo lắng ngồi ở vệ đường.

Tô Lâm im lặng tiến lại gần phụ cô nhặt mấy trái cam đang lăn tròn trên mặt đất gần đó, anh học cô kiểm tra cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng đặt cam vào túi.

Phương Yên ban nãy sau khi rời khỏi siêu thị thì có chút buồn rầu, cô cảm thấy công sức, thời gian của mình bỏ ra không được người ta công nhận. Hít vào thở ra một hơi để thoải mái hơn, rất nhanh Phương Yên quay lại dáng vẻ vô tâm vô phế như ngày thường của mình, cô lững thững sách túi đồ ăn đi về phía cửa tiệm, vừa đi vừa lẩm nhẩm nói nhỏ quyết định sáng nay bản thân sẽ làm việc thật chăm chỉ không để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Tâm trạng bình ổn, Phương Yên cũng không còn vướng bận gì nữa tiếp tục đi nhanh về tiệm hoa của mình. Vừa lúc đó, bà cụ đi trước cô đột kêu lên thất thanh, chiếc túi nilong màu trắng đựng đồ của bà bị rách một mảng to, những trái cam vàng mọng rơi xuống đường phố lăn khắp nơi, bà cụ luống cuống muốn nhặt lại cam mà không được. Thấy vậy Phương Yên vội vàng chạy lại giúp bà lão nhặt đồ, cô đỡ bà ngồi xuống bên vệ đường nghỉ ngơi tiếp đó mới bắt đầu đuổi theo những quả cảm kia.

Hôm nay cô ra ngoài không mang theo túi dự phòng nên cũng chỉ có thể để tạm cam của bà cụ vào túi đồ của mình, chỗ cam này cũng khá nhiều tầm chục quả. Phương Yên đang hí hoáy cố gắng nhặt nhanh một chút để cam không lăn đi xa, thì từ bên cạnh cô bỗng xuất hiện một cánh tay cường tráng mạnh mẽ, bàn tay to với những ngón tay dài có thể cầm được đến ba trái cam một lúc so với cô một ta một trái thì có lợi hơn nhiều.

Phương Yên theo hướng cánh tay ngẳng đầu lên nhìn người đang giúp cô, thấy người đó là anh chàng điển trai kia cô không khỏi nhíu mày, khóe môi có chút mím lại. Không muốn nói chuyện cũng như nhìn anh nhiều cô quay mặt đi, dịch người về phía khác tiếp tục nhặt cam.

Tô Lâm vẫn luôn quan sát Phương Yên từ này giờ, nên anh rất nhanh nhận ra được sự thay đổi trên khuôn mặt của cô. Lòng anh có chút bồn chồn lo lắng không yên, giờ anh có thể đoán được nguyên do cô rời đi trước rồi.

Hẳn là do anh làm cô không vui điều gì đó?

Cô gái nhỏ xinh đẹp bình thường khi gặp anh dù không nói chuyện gì hoặc ngay cả khi cô có chút sợ xệt ngại ngùng thì trên gương mặt và ánh mắt cũng đều vẫn mang vẻ hân hoan, vui vẻ. Vậy mà bây giờ khi nhìn thấy anh, cô ấy không còn vui vẻ nữa, ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi.

Tô Lâm đột nhiên cảm thấy hơi bực bội trong lòng, anh không muốn thấy sự thay đổi này của cô chút nào, cô không nên tránh né anh như vậy. Tô Lâm biết giờ không phải lúc nói chuyện này, anh cố rằn lòng, tỏ ra bình thường như mọi khi nhanh tay giúp cô nhặt hết cam vào túi.

Sau khi giúp bà cụ nhặt xong hết đồ, Phương Yên đi tới ngỏ ý muốn đưa bà về nhà. Dù bà cụ không muốn làm phiền cô nhưng thấy cô cứ nhiệt tình muốn giúp đỡ vả lại giờ cam của bà cũng phải để nhờ túi cô, vậy nên bà cụ cười hiền lành rối rít cảm ơn Phương Yên và Tô Lâm.

Phương Yên liếc mắt nhìn người kia một chút, thấy anh ấy không có ý định rời đi còn nói muốn cùng cô đưa bà cụ về, không đợi cô từ chối anh đã nhanh nhẹn hai tay cầm cả túi đồ của anh và cô lên đứng đợi. Tư thế này là kiểu cô không cho anh đi theo không được.

Phương Yên cũng không biết nói sao, cô âm thầm thở dài một tiếng, không nhìn anh ấy nữa đi nhanh lên phía trước đỡ bà cụ đi.

Vậy là trên đường phố xuất hiện một khung cảnh đầm ấm khiến ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn, một cô gái xinh đẹp dịu dàng đang ân cần đỡ một bà lão đi đường, vừa đi hai bà cháu vừa thủ thỉ tâm sự nói chuyện rất là vui vẻ, đi bên cạnh cô gái trẻ ấy là một chàng trai cao to hai tay đang xách túi đồ ăn lỉnh khỉnh, vẻ mặt chàng trai ấy rất bình tĩnh, còn có phần hơi lãnh đạm nhưng ánh mắt thì lại vô cùng dịu dàng nhìn cô gái kia.