*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió nhẹ nhàng thổi, Lục Du Y hơi híp mắt lại.
Giọng nói của Cố Tử Húc theo gió thổi vào tai Lục Du Y.
——”Em muốn ăn gì?”
Lục Du Y há miệng, “Em——”
“Nghĩ được rồi nói.”
Không lẽ Cố Tử Húc muốn mua cơm giúp cô?
Thân thiết như thế?
“Em muốn ăn lẩu xào cay.” Lục Du Y nằm nhoài lên bàn, nửa khuôn mặt chôn trong cánh tay, lộ ra hai mắt tròn xoe, nhìn Cố Tử Húc không chớp mắt.
“Không được.” Gần như là lập tức cự tuyệt.
“Vậy thì lẩu chua cay.”
“Không được.”
“……” Thế hỏi làm quái gì? Đùa cô à? Lục Du Y bĩu môi.
“Ăn gì thanh đạm thôi.” Cố Tử Húc lấy ngón trỏ chạm vào dưới mũi, không dễ chịu giải thích, “Đừng ăn đồ ăn nặng mùi.”
Hóa ra là vậy——
Lục Du Y nhếch khóe miệng, “Thế thì, em muốn ăn cơm thùng gỗ ở lầu hai nhà ăn phía Tây.”
Giọng nói tự nhiên có mấy phần hờn dỗi, chính Lục Du Y cũng nghe ra được ý làm nũng.
“Ừ.” Cố Tử Húc nhợt nhạt đáp một tiếng, “Anh mua cho em.”
Tuy rằng đã sớm đoán ra, Lục Du Y vẫn có chút thụ sủng nhược kinh*, cô thậm chí không dám nhìn phản ứng của người bên cạnh, chỉ lén ngẩng đầu liếc Cố Tử Húc một cái, hoảng loạn cúi đầu trước con ngươi đen nhánh của nam sinh.
*Thụ sủng nhược kinh: được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
“Này bộ trưởng, thẻ của em này!” Lục Du Y tay chân luống cuống lục cặp sách.
“Không cần.”
Lục Du Y ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
“Lúc trước em, không phải mời anh rất nhiều lần à.”
“Lần này đến lượt anh, chờ.”
Cố Tử Húc đi rồi, các thành viên khác năm mồm mười miệng vây quanh cô, liên tục bát quái.
“Lục Du Y, cậu bắt được bộ trưởng của chúng ta rồi à.”
“Anh ấy còn mua cơm giúp cậu đấy.”
“Nói cậu mời anh ấy rất nhiều lần rồi, chuyện từ lúc nào? Mới khai giảng chưa được bao lâu!”
Kim Văn Văn cũng rất tò mò, xúm lại đây nghe một tí.
“Không thể nào đâu, các cậu đừng đoán mò, bộ trưởng chúng ta là quan tâm thành viên thôi!”
Lục Du Y vội vã xua tay phủ nhận, tuy rằng cũng muốn tuyên thệ chủ quyền lắm, nhưng không có là không có, nếu như truyền tới tai Cố Tử Húc, anh ấy tức giận rồi làm sao?
Mấy ngày nay Lục Du Y cảm thấy Cố Tử Húc tâm trạng thất thường, vẫn không nên đưa đầu vào nọng súng thì hơn.
Mọi người còn đang ríu rít thảo luận, có người nói mấy ngày trước thấy bạn nữ tỏ tình với Cố Tử Húc ngay trên đường, một đám người nghe say sưa.
“Đàn chị Hướng Tâm Di.” Có người la lên.
Lục Du Y ngẩng đầu, thấy Hướng Tâm Di đi tới, “Chào chị.”
Hướng Tâm Di gật đầu một cái, kéo ghế ngồi xuống, nói chuyện cùng Kim Văn Văn bên cạnh.
Mọi người giống như tâm linh tương thông, sẽ không tiếp tục nói chuyện vừa rồi, nhưng trong lòng lại âm thầm mong đợi trò hay, chờ Cố Tử Húc trở về……
Bầu không khí có chút xấu hổ, Lục Du Y lấy điện thoại ra, không đếm xỉa nghe nhạc giải trí, mắt lâu lâu lại liếc nhìn cửa sân bóng rổ, chờ bóng người cao gầy kia.
“Này? Cố Tử Húc đâu?” Hướng Tâm Di nhìn bốn phía, hỏi, “Không phải cậu ấy nói muốn tới à?”
“À, cậu ấy đi mua đồ rồi.” Kim Văn Văn ậm ờ.
“Mua gì vậy?”
“Đàn chị, đàn anh Cố đi mua cơm cho Lục Du Y.” Có người xem trò vui không chê chuyện lớn.
Vẻ mặt Hướng Tâm Di trong chớp mắt cứng ngắc lại vài phần, cô ấy cười như không cười nhìn Lục Du Y, Lục Du Y bị nhìn đến hoảng.
Kim Văn Văn giải thích: “Du Y không được khỏe.”
“Vậy à,” Hướng Tâm Di giương khóe miệng, dáng dấp rất quan tâm tới thành viên, “Bộ trưởng quan tâm thành viên là bình thường, nếu đổi lạ là chị, chị cũng sẽ mua giúp em.”
Ý tứ chính là đừng nghĩ nhiều.
Lục Du Y gật gù, nói: “Dạ, em biết mà, bộ trưởng quan tâm đến em.”
Ý tứ, anh ấy chính là quan tâm tôi, ai cần biết có bình thường hay không.
“Vì em là thành viên của bộ phận chúng ta.” Hướng Tâm Di ngoài cười nhưng trong không cười.
“Đàn anh đã về.”
Tầm mắt mọi người đều đặt ở một chỗ, nhìn Cố Tử Húc xách hai túi đồ, đi tới.
Hắn để túi trong tay lên bàn, giọng nói nhàn nhạt, “Đây là cơm thùng gỗ, anh gọi phần thanh đạm, cái này là trà sữa đậu đỏ, anh lấy loại nóng.”
Lục Du Y cười ngọt ngào, “Cảm ơn đàn anh.”
Còn có một phần trà sữa nữa, là vị anh ấy thích nhất, không phải nên chia sẻ vị mình thích nhất với người mình yêu nhất sao?
Lục Du Y cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
“Ừ.” Cố Tử Húc ngồi xuống, “Ăn lẹ rồi dọn đi.”
“……” Quả nhiên không thể mong đợi quá nhiều, mầm lửa vừa bùng, hắn đã sai người tưới tắt.
“Đàn anh Cố của chúng ta quả nhiên vẫn quan tâm người khác như thế!” Hướng Tâm Di nói rất lớn, “Tôi còn nhớ lúc đại hội đầu tiên, cậu còn mua rất nhiều đồ cho chúng tôi ăn! Đúng không, Văn Văn?”
“Hửm,” Kim Văn Văn ngây người một lúc suy nghĩ rồi nói, “Hình như là có mang đồ ăn vặt, nhưng cái này——”
“Cậu cũng nhớ à, tớ còn nhớ trong đó còn có khoai tây tớ thích nhất.” Hướng Tâm Di chen lời Kim Văn Văn, hồi tưởng rất vui.
“Ặc, ừ.”
“Tớ còn nhớ Cố Tử Húc thích ăn mận khô* đúng không, lúc trước ra ngoài chơi thấy cậu ấy ăn không ít, khi nào cả nhóm lại ra ngoài chơi? Mời cậu ăn mận.”
*Mận khô được làm bằng cách khi hái những quả mận chín vàng (gọi là hoàng mai) trải qua gia đoạn ướp muối gia công mà thành. Chọn hoàng mai trên cây xong rửa sạch, ngâm nước muối trong vạc hơn tháng, rồi lấy ra phơi khô; phơi khô xong rửa sạch với nước rồi lại phơi khô; sau đó ướp đường, rồi lại phơi khô thêm lần nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng có món mận khô thịt dày, giòn, chua ngọt vừa phải. (tham khảo trên Baidu)
Cố Tử Húc nhợt nhạt nở nụ cười, đứng lên, nói: “Các bạn cứ nói chuyện tiếp đi, tôi về trước, chừng nào xong nói cho tôi biết, tôi tới giúp các bạn thu dọn.”
“Ừ ừ, cậu về đi, lát tớ gọi cho cậu.” Hướng Tâm Di phất tay với Cố Tử Húc, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Kim Văn Văn.
Lục Du Y thấy cô ấy chính là cố ý nói cho mình nghe, muốn cho mình thấy Cố Tử Húc đối xử với nữ sinh nào cũng tốt.
Cô mới không bị lừa đâu!
Có điều——Cố Tử Húc thích ăn mận khô?
Sao lại chẳng có gì khớp với suy nghĩ của người khác thế này?
Ba giờ chiều, làm các nghi lễ kết thúc ở sân thể thao xong, mỗi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc, cất đồ đi.
Cố Tử Húc cho các bạn nữ về trước, để con trai cất đồ là được rồi.
Hướng Tâm Di cười nói: “Tận tâm quá, lần sau mời cậu đi xem phim!”
Cố Tử Húc không có trả lời, chỉ nói câu, “Về đi.” Không chú ý gặp tầm mắt Lục Du Y, lại nói, “Về nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó dỡ lều cùng các bạn nam khác, đặt bàn ghế mượn lên xe đẩy……
Các bạn nữ có trách nhiệm mang túi của mình về ký túc xá.
Câu “Về nghỉ ngơi cho tốt” kia đúng là nói với cô!
Hóa ra Cố Tử Húc cũng rất ấm áp!
Lần họp sau, Hướng Tâm Di đặc biệt mang mận khô tới, Lục Du Y quan sát Cố Tử Húc, cũng không thấy hắn ăn, lẽ nào hắn không thích ăn?
Lục Du Y đã hỏi Lý Khoa Vân, Lý Khoa Vân nói Cố Tử Húc rất thích ăn, thường hay mua, cho nên cho cũng mua cả đống! Tình báo sai à? Hay là anh ấy không muốn ăn đồ Hướng Tâm Di mua?
Bộ phận nhiếp ảnh và bộ phận MC có thông báo sẽ họp chung với nhau, đã định lúc tối thứ sáu, để có thời gian các bạn học chăm chỉ đều đi được.
Lục Du Y chắc chắn rất muốn đi.
Khi chọn quần áo trong ký túc xá, Trương Khả Phàm hỏi: “Ăn một bữa cơm à?”
“Ừ,” Lục Du Y ướm quần áo lên người mình, “Cơm nước xong có thể còn đi Karaoke nữa.”
“Sao không tiệc tùng ở biệt thự đi? Loại chơi cả đêm kia.” Chung Giai Kỳ hỏi, mấy hôm trức cô ấy có đi chơi với các bạn cùng bộ phận, hình như cũng không tệ.”
“Có lẽ là do chân dài của chúng tớ thẹn thùng.”
Từ Thư Kỳ vốn muốn rủ mọi người tiệc tùng, nhưng Cố Tử Húc lại không đồng ý, nói con gái đi chơi đêm không tốt.