Hôm nay là thứ bảy, thời tiết trong lành, nhưng vẫn lạnh thấu xương.
Lục Du Y dựa vào giường, nằm trong chăn không ngờ rằng, Trương Khả Phàm đã dậy đi thư viện, Viên Đình Đình đang mặc quần áo, chỉ có cô và Chung Giai Kỳ còn nằm ở trên giường.
Lấy điện thoại để dưới gối ra, Lục Du Y nhắn tin nhắn cho Cố Tử Húc.
Lục Du Y 【Chân dài, anh dậy rồi à?】
Cố Tử Húc 【Ừ】
Lục Du Y 【Sao anh lại dậy sớm vậy?】
Cố Tử Húc 【Anh tự học ở trong phòng trống】
Phòng trống, ý nghĩa cũng như tên gọi là phòng để không, cuối tuần, trừ vài phòng học được dùng để học chương trình ACCA, tất cả phòng học đều để mở.
Vì tới gần khoảng thời gian thi cử, chỗ ngồi ở thư viện không dễ chiếm như thế.
Chân dài nhà cô thật sự ham học quá!
Lục Du Y giương khóe môi, không nhịn được ngâm nga khẽ hát, đây là do hôm qua nghe được Viên Đình Đình hát 《Chín Mươi Chín Bước》, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, Lục Du Y ại gửi thêm một tin nhắn cho Cố Tử Húc.
Lục Du Y 【Chân dài, nếu em bước về phía anh chín mươi chín bước, vậy anh có nguyện ý bước thêm một bước về phía em không?】
Bấm phím gửi đi, ngón tay Lục Du Y run rẩy không ngừng, chờ Cố Tử Húc trả lời lại.
Thật ra lại nói tiếp, Cố Tử Húc đã không chỉ bước một bước về phía cô, cũng không biết anh ấy sẽ trả lời như thế nào, anh ấy dễ thẹn thùng như vậy, có thể lại trả lời một chữ “Ừ”?
Lục Du Y cắn môi dưới, ngăn cho mình không cười ra thành tiếng.
Sự buồn ngủ cũng tan đi không ít, Lục Du Y ngồi dậy, chậm rãi xoay người, lại dụi dụi mắt, Cố Tử Húc trả lời lại rồi.
Cố Tử Húc 【Lùi một bước trời cao biển rộng】
……
Lục Du Y dở khóc dở cười, cô hít sâu, tự nhẩm không giận không giận, muốn ôn hòa nhã nhặn.
Lại vừa nhìn điện thoại, Cố Tử Húc gửi tới cái vẻ mặt làm nũng.
Cái này thật là…… làm người ta giận không nổi!
Lục Du Y 【Anh không đi về phía em, thì em đi về phía anh! Em muốn tới chỗ anh, nói mau, anh ở đâu?】
Cố Tử Húc 【Phòng 101 ban một】
Lục Du Y 【Rất gần, chờ chị gái nhỏ tới đây!】
Lục Du Y trước khi qua ban một còn đặc biệt chạy tới nhà ăn phía Tây mua hai ly trà sữa.
Cửa phòng 101 ban nhất để khép hờ, Lục Du Y xoay đầu nhìn nhìn, chỉ có ba, bốn người, hơn nữa còn ngồi cách nhau rất xa.
Cố Tử Húc ngồi sát cửa sổ hàng cuối cùng, đầu mang tai nghe.
Đúng là một bức họa mỹ nam học tập!
Lục Du Y lại đi vòng tới của sau, cũng tốt, cửa sau cũng không bị khóa.
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, phát ra tiếng “két” vang dài, làm chính mình sợ đến mức nhảy lên một cái, còn may trong phòng ai cũng học chăm chú, không có ai nhìn cô.
Lại một tiếng “két” nữa, Lục Du Y đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi tới phía Cố Tử Húc.
Cố Tử Húc đang kiểm tra khả năng nghe tiếng Anh, cảm thấy bên cạnh giống như có thêm bóng mờ, che lại ánh sáng của hắn.
Hắn nghiêng mặt nhìn sang, chỉ thấy Lục Du Y ngồi xuống bên cạnh, một giây sau, một ly trà sữa nóng hổi đã kề lên mặt của hắn.
Trà sữa ấm áp tiếp xúc với da thịt, Cố Tử Húc cảm thấy lỗ chân lông cả người đều giãn ra.
Hắn theo bản năng đưa tay nhận lấy, sau đó lại đụng phải tay Lục Du Y đang đặt lên ly trà sữa.
Mu bàn tay lạnh ngắt, hẳn là do trên đường tới bị gió thổi trúng.
Cố Tử Húc quan sát tỉ mỉ Lục Du Y, nữ sinh quấn khăn quàng cổ dày, không có đội nón, vừa khéo lộ ra câi mũi nhỏ xíu, đôi mắt to tròn, còn có cái trán trơn nhẵn.
Trong đôi mắt kia, tràn đầy ý cười, nhìn lâu, giống như mình cũng sẽ lún sâu vào trong đó.
Cố Tử Húc lấy tay ra, dời mắt đi chỗ khác, chỉ thấy bên tai ríu tít, lại nghe không hiểu bài giảng đang dở.
Lục Du Y để trà sữa lên bàn Cố Tử Húc, nói nhỏ: “Uống đi cho nóng.” Mắt lại bị bài thi trên bàn Cố Tử Húc hấp dẫn, “Cố chân dài, anh đang làm bầi thi cấp sáu à? Năm nay tháng năm anh không thi sao?”
Lúc này Cố Tử Húc mới nhớ lại mình đang kiểm tra nghe, bên tai líu ra líu ríu không nghe được bài, xong lần nghe này rồi, lát lại nghe lại sau.
“Anh muốn chấm điểm.”
“À.”
“Đọc sách, đừng nói chuyện.”
“À.”
Không nói chuyện thì được, nhưng mà đọc sách?
Thật ra hôm nay cô chỉ mang theo một cuốn sách nhỏ mà thôi, cô tới đây để viết tiểu thuyết.
Lúc này viết tiếp tiểu thuyết này đang bí vụ miêu tả, Lục Du Y đã vướng chuyện này mấy ngày rồi.
Hôm nay tới gặp sắc đẹp hoàng kim của Cố chân dài, nói không chừng đã có linh cảm rồi!
Lục Du Y gỡ cặp ra, tùy tiện lấy hộp bút và cuốn sổ nhỏ bên trong ra, bắt đầu viết.
Mắt nam chính tả sao bây giờ? Nhìn Cố Tử Húc đi.
Miệng nam chính tả sao bây giờ? Nhìn Cố Tử Húc đi
Tay nam chính tả sao bây giờ? Nhìn Cố Tử Húc đi.
Thế là, một quãng thời gian rất dài, Lục Du Y đều chống cằm nhìn Cố Tử Húc.
Cố Tử Húc bị ngắm như thế không dễ chịu chút nào, tay hắn cầm bút dừng một chút, thấy cái bài kiểm tra này mình lại không nghe được nữa.
Thở dài nhẹ một cái, Cố Tử Húc viết xuống bài kiểm tra mấy chữ, đưa cho Lục Du Y.
——Đừng nhìn anh
Đừng nhìn anh ấy? Lục Du Y nhíu mày, được thôi!
Vậy thì chụp một tấm hình, sau đó nhìn tấm hình đó là được rồi!
Lục Du Y lấy điện thoại ra, nhắm Cố Tử Húc chụp một tấm, sau đó yên lặng nhìn tấm hình Cố Tử Húc rồi bắt đầu viết.
Cảnh thân mật cảnh thân mật!
Muốn khắc họa hình ảnh nam chính đẹp trai bá đạo, nổi bật lên nữ chính mềm mại nhỏ nhắn.
Nhìn kỹ tấm hình Cố Tử Húc, ừ, nam chính cũng phải mặt lạnh như vậy, môi cũng phải mím như vậy.
Không được không được, vẫn phải có một chút tà mị, khóe môi hiện lên độ cong nho nhỏ.
Rất tốt rất tốt, có nên cường ngạnh chút nữa không? Bây giờ con gái đều thích nam chính cứng rắn như vậy……
Lục Du Y một bên viết, một bên lại lâu lâu cười khúc khích.
Thật ra âm thanh cũng không lớn, nhưng không hiểu tại sao, Cố Tử Húc rõ ràng còn đang đeo tai nghe, Lục Du Y phát ra âm thanh chút xíu thôi hắn cũng nghe được.
Cô đang viết cái gì vậy? Chắc chắn không phải làm bài tập, vậy rốt cuộc viết gì mới cười thành như thế? Vì có ưu thế chiều cao, Cố Tử Húc nhìn từ trên xuống cuốn vở của Lục Du Y, chỉ tiếc rằng Lục Du Y che kín quá, hắn không thấy gì cả.
Sắp tới trưa, học sinh trong phòng học đều ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay có thể ăn cơm riêng với Cố chân dài sao?
Tuy ra ngoài ăn chung cũng không ít, cũng đi uống trà sữa riêng với nhau, nhưng ăn cơm riêng như vậy lại chưa từng có, Lục Du Y có chút mong chờ.
“Chân dài, em đi vệ sinh, chờ em trở lại chúng ta đi ăn cơm được không?”
Cố Tử Húc gật gật đầu, “Ừ.”
Ngay sau đó, Lục Du Y vui vẻ chạy đi nhà vệ sinh, sổ mở ra để ở trên bàn, như đang quyến rũ lòng người tới xem một chút.Trên đường đi ăn cơm, Lục Du Y luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người là lạ, nhưng không nói được lạ ở chỗ nào.
Cố Tử Húc vẫn luôn không nói nhiều, hôm nay cũng giống vậy, nhưng mà, sao hôm nay anh ấy cứ nhìn cô hoài vậy?
Xem đi, người ta bây giờ thì ra đang nhìn lén cô đó!
Làm như đầu cô không có mắt, không phát hiện ra được vậy!
Lục Du Y đột nhiên ngẩng đầu, đụng tới tầm mắt của Cố Tử Húc, Cố Tử Húc che mũi một lúc, lúng túng nghiêng mặt sang chỗ khác.
Lục Du Y cũng không chịu thua, kéo góc áo Cố Tử Húc, nói trắng ra không biết ngượng, “Cố chân dài, sao anh cứ nhìn lén em thế? Anh có thể quang minh chính đại nhìn mà!”
Cố Tử Húc nhếch môi, nội tâm giãy dụa vô cùng kịch liệt, rốt cuộc hắn cũng nói ra miệng.
“Hắn kéo tay cô lại, tiến một bước đặt cô ở trên tường.” Giọng nói Cố Tử Húc vững vàng, như đang đọc phát thanh.
“Hả?”
“Hắn ghé tai cô nhẹ nhàng thổi khí, nói: Nữ nhân này, cô trốn không thoát đâu.” Nói đến đây, giọng nói Cố Tử Húc xuất hiện chút dao động.
“Cái gì?” Cố Tử Húc đang kể truyện H cho cô à? Có điều sao nghe quen quen.
“Không đợi cô lên tiếng, hắn phủ kín môi cô, ngón tay thon dài hư hỏng cũng từ vạt áo dò xét đi vào.” (Editor Rộn: Ôi đủ giống mấy truyện tổng tài bá đạo yêu tôi chưa:)))
“Dừng một chút dừng một chút dừng lại!”
Lục Du Y vội vã quát to, nói tới đây, nếu cô chưa phát hiện Cố Tử Húc lặp lại nội dung trên cuốn sổ kia của cô thì cô là kẻ ngu!
“Em thích kiểu này?”
Vẻ mặt Cố Tử Húc có chút phức tạp, hắn không nên nhìn cuốn sổ kia, cũng không nên đọc nội dung trên đó.
Vốn nhìn thấy rất nhiều tên của mình, khóe miệng còn chưa kịp cong lên, đã nhìn thấy nhiều… nội dung không thể miêu tả được.
Tên mình xuất hiện trong mấy từ ngữ không thể nói lên lời như thế này, hắn cũng khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
Cô là muốn hắn làm như thế này với cô sao?
Nghĩ tới chuyện như vậy, lỗ tai Cố Tử Húc đều đã đỏ.
Lục Du Y liếm môi một cái, tay chân lại tự nhiên luống cuống, giải thích thế nào đây? Cố chân dài sẽ không nghĩ cô đen tối như vậy chứ! Đó là nội dung truyện cần thôi mà! Cô không có cố ý viết thể loại này đâu!
“Em, em, thật ra, đột nhiên em nhớ tới một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cái này, tổng tài bá đạo yêu tôi, anh hiểu rồi đi!” (Editor Rộn: Tôi đoán được tên truyện luôn nè:)))
Nói xong tự mình lại thấy không hợp.
Yêu, tôi?
Yêu, ở trên tôi?*
Tự nhiên thế nào lại thấy ba chữ này lại có nghĩa khác đây!
*Ở bên raw thì là như thế này:
Yêu thượng, tôi?
Yêu, thượng tôi?
Từ “thượng” ở câu đầu thì chỉ là một từ chỉ lên đối tượng nào thôi (tôi cũng không chắc) còn từ “thượng” ở câu sau thì nghĩa là… há há há!
Cố chân dài sẽ không nghĩ cô là loại người thích xem loại sách đen tối này đi!
Lục Du Y chỉ cảm thấy cuống họng bị cái gì chặn lại, muốn giải thích lại không biết nói cái gì, một luồng cảm giác căng thẳng từ lòng bàn chân ngấm lên trên, oh no, hình tượng tiên nữ nhỏ mê người của cô!
“Em muốn anh làm như vậy với em sao?” Nếu không phải vậy tại sao lại viết tên hắn lên đó, nghĩ tới loại tình tiết kia trong đầu đều là hắn sao?
“Hả?” Lục Du Y ngốc tại chỗ, căng thẳng bất an đã phai đi giờ chỉ còn lại niềm vui ngầm, cô cong môi ngượn