*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự thật chứng minh, chuyện đút mận khô này vẫn là quyết định chính xác.
Vì Dương Y Tĩnh không nói gì nữa, mà về bàn với Từ Thư Kỳ.
Cố Tử Húc nhai mận khô trong miệng kĩ càng, ngước mắt lên nhìn về hướng Triệu Duệ trong bộ phận MC.
Hắn nhớ lúc trước hai bộ phận MC cậu ta đã lên hát chung với Lục Du Y, đã vậy còn nhìn chằm chằm vào Lục Du Y.
Nhả hạt ra, Cố Tử Húc lại lấy thêm một viên khác.
Chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, còn là vị hắn thích.
Ăn xong bữa cơm cũng đã ba giờ chiều, mọi người chào nhau rồi về.
Vừa chứng kiến một cảnh tượng chấn động như vậy, Lục Du Y đi theo Cố Tử Húc, mọi người cũng hiểu nên cũng không có ai đi theo hai người bọn họ.
Lục Du Y xách theo cái túi nhỏ đi bên cạnh Cố Tử Húc, hai người không đi thang máy, mà lại dùng thang cuốn.
Lục Du Y đi sau nhìn lén tay Cố Tử Húc.
Buông thõng xuống một bên chân, ngón tay cong cong, móng tay nhẵn bóng.
Lục Du Y nhớ lần trước nắm tay Cố Tử Húc hình như là lúc thoa kem dưỡng da tay cho hắn.
Mò mẫm trong túi, tiếc quá, hôm nay không có mang kem dưỡng da tay.
Lục Du Y cúi đầu nhìn khăn quàng cổ cầm trong tay, trong trung tâm có bật máy sưởi, nên cô không mang khăn quàng cổ.
Mắt đảo một vòng, nghĩ được một ý kiến hay.
Lục Du Y cầm lấy khăn quàng cổ nhét vào tay Cố Tử Húc, trước khi dời tay đi còn trượt đầu ngón tay qua lòng bàn tay Cố Tử Húc.
Hầu kết của Cố Tử Húc lăn lộn, cúi đầu xuống, chỉ thấy cô bé vui vẻ nắm trong tay đầu kia của khăn, ngọt ngào nhìn hắn cười, “Chân dài, đi thôi, làm như vậy em không sợ không theo kịp anh nữa!”
Cảm giác tê dại của lòng bàn tay được ngón tay vuốt nhẹ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, lỗ tai Cố Tử Húc hơi đỏ, ngước mắt sang hai bên nhìn một chút, không có ai chú ý tới bọn họ.
Mặc dù hơi kì một chút, nhưng…… vẫn làm theo ý cô đi!
Lục Du Y lại không thấy kì chút nào, cô kéo một đầu khăn, tự nhiên nói: “Chân dài anh xem, chúng ta nhìn giống như đôi phu thê mới cưới thời xưa vậy! Lúc người xưa kết hôn, chú rể cô dâu đều sẽ nắm lụa đỏ trong tay, tiếc là khăn quàng của em không phải màu đỏ, haiz, lần sau chắc phải lên Taobao mua khăn quàng cổ màu đỏ quá…….”
Cố Tử Húc kiềm lại nỗi xúc động ném khăn xuống, xoay người đem khăn quàn cổ thật dài quấn một vòng vào cổ cô, bịt miệng cô lại, muốn cô im lặng.
“Anh làm gì thế tên Cố chân sói kia! Em còn chưa nói xong!” Lục Du Y lẩm bẩm kéo khăn quàng cổ xuống, lại bị Cố Tử Húc đi nhanh hơn kéo đi.
Hừ hừ, may là kéo theo cái khăn, không là không theo kịp rồi.
Ra ngoài trung tâm thương mại, gió lạnh thổi “vù vù” vào cổ.
Cố Tử Húc buông khăn quàng cổ ra, đeo lên cho Lục Du Y, nữ sinh đứng tới ngực hắn, cúi thấp đầu xuống, lúc không nói chuyện cực kì ngoan ngoãn.
Nhưng mà…… vừa mở miệng, đã làm hắn muốn vá miệng cô lại.
“Chân dài, chúng ta đứng ven đường để làm gì?” Lục Du Y đứng một lúc ở ven đường theo Cố Tử Húc, không hiểu cho lắm.
“Thuê xe.”
“Sao không đi bộ về? Cũng không xa.” Cô còn muốn đi thêm một đoạn đường với Cố Tử Húc, hơn nữa còn có lời muốn nói với hắn, nếu như có thêm một người tài xế, cô sẽ rất ngại.
“Em không lạnh à?”
“Không lạnh! Chúng ta đi bộ về đi!”
Cố Tử Húc nhìn cô, áo bành-tô nỉ dày, khăn quàng cổ dày, mũ chụp tai dày cộm…… Chẳng trách cô không lạnh.
Nhưng hắn lại hơi…… Ặc, quên đi, đi bộ với cô thôi.
“Vậy thì đi thôi.” Cố Tử Húc thỏa hiệp.
“Dạ!”
Nếu như bạn cho rằng Lục Du Y chỉ muốn đi về như vậy, bạn cũng đã xem nhẹ cô ấy quá rồi.
Đi được vài bước, đột nhiên Lục Du Y dựa sát vào người Cố Tử Húc, luồn tay nhỏ lạnh cóng vào túi áo bành-tô của Cố Tử Húc nắm chặt bàn tay bên trong kia.
Sau đó đảo mắt sang hướng khác, khẽ hát, làm như cô cũng không có vẻ gì.
Lỗ tai Cố Tử Húc hơi đỏ lên, không biết do lạnh hay là như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, không phải giãy ra, trái lại lại bị nắm thật chặt, thôi cũng để tùy cô vậy.
Khóe miệng không nhịn được giương lên, a, đêm nay trăng tròn quá, hình như cũng không lạnh đến vậy.
“Chân dài, buổi tối anh có ra ngoài không?” Rốt cục cũng nhắc tới chuyện chính rồi.
“Hả?”
“Liên hội không phải làm cái gì hoạt động tìm kiếm tình yêu—— đêm Giáng sinh à, có muốn đi chung không?” Tối khuya, tối lửa tắt đèn sẽ dễ hâm nóng tình cảm hơn!
“Được.”
“Vậy nói được rồi nha! Không gặp không về!”Nhiều học sinh đại học N giỏi ca múa, vì thế, các hoạt động văn nghệ được tổ chức vô cùng hấp dẫn.
Hoạt động được liên hội tổ chức đêm Giáng sinh hôm nay cũng nằm trong số đó.
Bốn nữ sinh phòng 205 đều hoàn toàn mong chờ hoạt động lần này.
Bạn trai Chung Giai Kỳ tới đây, hai người định tới sân vận động phía Tây xem một chút, sau đó sẽ ra ngoài.
Viên Đình Đình và lớp trưởng Ngô Đống cũng hẹn đi chơi, dù sao Viên Đình Đình cũng là thành viên của liên hội.
Lục Du Y muốn tham gia các hoạt động với Cố Tử Húc.
Trương Khả Phàm, tuy một thân một mình, nhưng cũng không ngăn cô nàng tới tham gia trò chơi tình yêu được.
Hơn sáu giờ tối, trời đã nhiễm một màu đen, sân vận động phía Tây lại rực rỡ lung linh.
Lần này liên hội đã chi ra rất nhiều tiền, thuê rất nhiều đèn sân khấu và đèn trang trí, trên bụi cây ngô đồng cao to bốn phía sân đều treo đèn neon đủ loại kiểu dáng.
Ở giữa sân có dựng một cái đài, chỗ này là nơi của MC dẫn chương trình, người biểu diễn.
Bốn phía sân còn có đủ loại quầy, đây là liên hội tổ chức chơi các loại đố đèn, hoạt động chơi thắng được tặng quà.
Sau khi Lục Du Y đến sân tập gửi cho Cố Tử Húc tin nhắn QQ, biết chỗ Cố Tử Húc để tìm.
Ở rất xa, đã thấy người kia đứng dưới ánh đèn.
Áo bành-tô nỉ màu xám mở rộng ra, làm lộ áo cổ lọ lông vàng nhạt bên trong, quần dài đen phát họa ra hình dáng đôi chân dài thẳng tắp, đôi bốt quân đội càng làm bầu không khí trở nên tùy tiện hơn.
Hắn đi về phía Lục Du Y, ngược sáng, đường nét khuôn mặt lúc rõ lúc mờ, biến mất bên trong ánh đen, mỗi cử chỉ mỗi hành động của hắn, phảng phất khí chất mê hoặc bẩm sinh, lãnh đạm nhưng không kiêu căng.
“Sao anh lại thay quần áo?” Đi tới trước mặt Cố Tử Húc, Lục Du Y hỏi hắn.
Cố Tử Húc ngẩn ra, hơi khó chịu quay mặt sang hướng khác, im lặng mấy giây lại quay đầu lại, ánh mắt lay động giải thích: “Anh thấy đêm nay có thể rất quan trọng.”
Trong đầu hiện lên tình cảnh thay quần áo trong ký túc xá.
Quý Nghiêu Diệp hai chân tréo nguẩy ngồi trên ghế hỏi hắn: “Gần đây cậu hơi lạ, không có chuyện gì cũng ngồi cười ngây ngô, muốn hù chết ai hả?”
Từ Khải phụ họa: “Đúng rồi, tối rồi còn ngồi chọn quần áo, cậu muốn đi hoạt động đêm Giáng sinh à?”
Lý Khoa Vân hỏi tiếp: “Cậu đã thoát khỏi hàng ngũ độc thân rồi sao? Sao lại không nói cho chúng tôi?”
Cố Tử Húc sửa lại cổ áo một chút, mở miệng: “Tôi định đêm nay……. Xong rồi tôi mới nói cho các cậu.”
“Rất quan trọng?” Lục Du Y nghi ngờ, sau đó như suy nghĩ điều gì gật đầu, “Đúng là rất quan trọng.”
Lẽ nào Cố chân dài biết cô muốn tặng quà cho anh ấy? Mặc đồ đẹp tới vậy tới nhận quà, làm cho quà của cô chịu không nổi!
Cố Tử Húc cụp mắt nhìn gò má đỏ bừng của nữ sinh, gật đầu một cái.
Giữa sân khấu lớn, nhóm nam nữ vũ đạo của đại học N đang biểu diễn nhiệt liệt.
Dáng người uyển chuyển, bạo dạn mạnh mẽ nóng bỏng.
Lục Du Y mới không để Cố Tử Húc xem cái này đâu, cô kéo Cố Tử Húc đi các quầy hoạt động ở ngoài.
Trên đường còn gặp phải Chung Giai Kỳ và bạn trai cô nàng, trong tay Chung Giai Kỳ cầm một đóa hoa hồng.
“Ơ? Hoa ở đâu ra vậy?”
“Bên kia kìa, chơi game thắng.” Chung Giai Kỳ chỉ đường.
Lục Du Y nhanh chóng kéo Cố Tử Húc vào đám người.
Quầy này không lớn, nhưng trang trí rất đẹp, treo đầy các bức ảnh tình nhân một vòng, cũng là các cặp đôi phim truyền hình quen thuộc hoặc là các cặp tình nhân thật nổi tiếng, bên trong là các loại hoa tươi cho đến hoa giả, lãng mạn cực kỳ.
Trên bàn bày một đĩa quay màu sắc sặc sỡ, có hai chị gái ngồi phía trước, hơn nữa có không ít người vây lại, đa số đều là cặp đôi một nam một nữ tới.
Lục Du Y nhìn quy tắc chơi một chút, quy tắc rất đơn giản.
Chọn một màu, sau đó quay đĩa, nếu kim chỉ tới màu sắc mà mình chọn, là thắng được một đóa hoa hồng, mỗi người chỉ được chơi một lần.
“Wow, em cũng muốn chơi.” Lục Du Y bỏ Cố Tử Húc ra chen vào.
Cố Tử Húc đi theo cô vào trong, những người xung quanh thấy hắn đều một mặt kinh ngạc, sau đó nhường chỗ cho hắn.
Tới lúc Cố Tử Húc đi tới sau Lục Du Y, lượt chơi của Lục Du Y đã kết thúc, kết quả là thất bại.
Lục Du Y thở dài, quay đầu đã đụng phải một bức tường thịt, cô kéo quần áo Cố Tử Húc, dùng một giọng nói vô cùng đáng tiếc lầm bầm: “Em không thắng được hoa.”
Xung quanh đã có người bắt đầu bàn luận.
“Đây không phải Cố Tử Húc sao?”
“Nữ sinh này có quan hệ gì với anh ấy? Bạn gái ư?”
“Cố Tử Húc yêu đương rồi hả? Bạn cùng phòng của tôi còn thích anh ta đấy!”
Chị gái ngồi trong lều thăm dò gọi Cố Tử Húc một tiếng, “Bạn học, cậu là bạn trai của em ấy sao? Tới chơi một chút đi, lấy hoa cho bạn gái.”
Tất cả mọi người nhìn về phía hai người bọn họ, thật ra càng muốn xem phản ứng của Cố Tử Húc hơn, nếu chơi thì thừa nhận đây là bạn gái đi.
Cố Tử Húc không tỏ rõ ý kiến, mà liếc nhìn ánh mắt tội nghiệp lại chờ mong của Lục Du Y, sau đó giơ tay dụi dụi mắt nhìn đĩa quay, hỏi: “Chọn một màu à?”
Chị gái được hỏi sững sờ, sau đó thật thà gật đầu, “Ừ, đúng rồi, chọn một màu, sau đó quay đĩa.”
“Ừ, vậy tôi chọn màu đen.”
Nói xong, Cố Tử Húc giơ tay, nhẹ nhàng quay đĩa.
Tác giả có lời muốn nói: Cố chân dài của chúng ta định là hôm nay sẽ xác định quan hệ, thật đó, đúng là hắn nghĩ như vậy……
Các bạn ơi hôm qua tôi xuống cầu thang bị té lộn mèo một cái
Tôi…… đến bây giờ cũng không nhớ được rốt cuộc mình té như thế nào
Tôi…… nói chung tôi là một người vô dụng
Cuối cùng, lời khuyên là: Đi cầu thang nhất định phải nhìn đường!