Trước Valentine một ngày, Lục Du Y đem theo hai ly trà sữa chờ ở cửa phòng học Cố Tử Húc từ rất sớm.
Lục Du Y ôm chặt trà sữa vào ngực, tránh cho trà sữa bốc hơi lên bị nguội.
Cửa phòng còn đóng chặt, lâu lâu sẽ truyền ra tiếng nói to của giáo viên bên trong.
Chuông học reo lên, cửa phòng được mở ra, học sinh lục ta lục tục ra khỏi phòng học, thấy cô đứng ở cửa đều tò mò nhìn một hai lần.
“Du Y?” Từ Thư Kỳ nhìn thấy cô.
Hôm qua Lục Du Y cũng kể chuyện mình và Cố Tử Húc cho cô ấy, dù sao Từ Thư Kỳ cũng là một người đánh giúp hợp lệ!
“Tới tìm Cố Tử Húc à?” Từ Thư Kỳ nhìn cô cười sâu xa.
“Đúng rồi, tới đón bạn trai em tan học!” Lục Du Y đưa một ly trà sữa trong tay cho cô nàng, “Trà sữa này mua cho chị.”
Từ Thư Kỳ mừng rỡ nhận lấy, “Còn có phần cho chị nữa!”
“Dạ, em mua hai ly lận.”
“Tri kỉ quá, chị mà có một người bạn gái như em là tốt quá rồi. Cố Tử Húc còn chưa ra, em chờ một lát nữa đi, chị đi trước nhé!”
“Dạ, chào chị.”
Từ Thư Kỳ và bạn cùng phòng đã đi xa.
Cố Tử Húc mới đi ra lớp học với bạn.
Bóng người cao gầy này vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của Lục Du Y, mặc áo bành-tô dày trên người cũng không thêm làm người hắn mũm mĩm hơn một chút nào, nhìn qua lại cao to mạnh mẽ như vậy.
Lần đầu gặp nhau sau khi xác nhận quan hệ, Lục Du Y cắn môi cười khúc khích, hôm nay cô còn đặc biệt ăn diện, mang cái khăn quàng cổ Cố Tử Húc tặng kia, không thể không nói, nhan sắc của cô đã nâng giá trị của chiếc khăn lên một tầm cao mới.
Bọn người Lý Khoa Vân đều lần lượt vỗ vỗ vai Cố Tử Húc, chào hỏi Lục Du Y một chút thì đi rồi, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Lục Du Y ngượng ngạo đứng tại chỗ một lúc, Cố Tử Húc là người dễ xấu hổ như vật, nếu cô không nói lời nào, Cố Tử Húc rất có thể sẽ đứng im luôn.
Ngẩng đầu lên, đúng lúc Cố Tử Húc nhìn sang chỗ khác, nhìn lên trần nhà.
Đã nhìn lén cô, còn giả vờ giả vịt!
“Này,” Lục Du Y đưa trà sữa cho Cố Tử Húc, “Em sợ nguội nên vẫn luôn ôm trong ngực đấy.”
Cố Tử Húc vừa định giơ tay nhận ly trà sữa, Lục Du Y lại tránh tay hắn ra, nhón chân dán trà sữa lên mặt Cố Tử Húc, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Anh xem, có phải có nhiệt độ cơ thể của em không.”
Cố Tử Húc đặt tay lên mu bàn tay của Lục Du Y, gật đầu, “Ừ.”
Nhìn bàn tay lớn thon dài đẹp đẽ đặt trên tay mình kia, Lục Du Y cũng không quan tâm nhón chân mệt mỏi, cô nheo mắt khó chịu, “Anh xem, trái tim của em so với ly trà sữa này còn hừng hực hơn nhiều!”
Cố Tử Húc: “……”
Lục Du Y: “Anh muốn sờ một chút không?”
Cố Tử Húc: “……”
Thấy vẻ mặt Cố Tử Húc trở nên phức tạp, Lục Du Y biết mình thành công làm Cố Tử Húc hiểu lầm rồi, thấy được rồi cũng thôi.
Cô lại nói sang chuyện khác, “Chân dài, anh thấy hôm nay em có cái gì khác không?” Nói xong, còn cố ý ngửa cổ thật dài ra, nháy mắt nhìn Cố Tử Húc.
Cố Tử Húc nhìn từ trên xuống dưới.. Lục Du Y, có cái gì khác?
Trước khi vào học mẹ đặt biệt dặn hắn, muốn làm con gái vui, nếu như nữ sinh hỏi mình có cái gì khác, có thể là thay đổi màu son khác, hoặc là trang điểm đẹp hơn, nói chung, khen cô nàng đẹp hơn là được rồi.
Nên, Lục Du Y là muốn hắn khen cô đẹp?
Cố Tử Húc lại nhìn vào Lục Du Y một lần nữa, sắc trời ảm đạm, ở trong mắt hắn, mặt Lục Du Y không được rõ ràng, nhưng trong đầu hắn, bộ dạng của cô đã ăn sâu bén rễ từ lâu.
Cố Tử Húc chưa bao giờ biết, thì ra mình nhớ Lục Du Y rõ ràng như thế.
Đôi lông mày không quá đậm này, ánh mắt như màu nước trong veo, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi trơn bóng.
“Em——đẹp hơn?”
Lời nói vừa thốt ra, hai người sững sờ.
Cố Tử Húc cảm thấy mắc cỡ, hình như đây là lần đầu tiên hắn khen một nữ sinh đẹp, trước đây, dù là mẹ hắn, hay em gái, hắn cũng chưa từng khen ai đẹp, nhiều lắm cũng là câu “Cũng được”, nhưng hôm nay hắn lại khen Lục Du Y đẹp. Có điều, thực sự rất đẹp.
Lục Du Y cảm thấy khiếp sợ, cô cho rằng, tính cách của Cố Tử Húc…… Sao anh ấy lại nói lời này ra miệng được? Khiếp sợ xong lại mở cờ trong bụng, anh ấy…… Cũng biết nói mấy câu như vậy làm con gái vui rồi à? Cô thấy Cố Tử Húc không chê cô là đã khoan dung lắm rồi, nhưng mà anh ấy lại khen cô! Nói mai, ai dạy hư chân dài của cô rồi? Mộ âm*
*Đoạn này mình cũng không hiểu nữa, bạn nào biết giúp mình với nhóe, raw là 慕音.
Có điều, Lục Du Y lại nghĩ, Cố Tử Húc nói cô đẹp hơn, nói người cô, hay là nói cái khăn quàng cổ này đây? Anh ấy không phải đang khen cô trá hình đó chứ!
Lục Du Y nói: “Là em đẹp hay là khăn quàng cổ đẹp?”
Khăn quàng cổ? Lúc này Cố Tử Húc mới để ý tới chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm trên cổ Lục Du Y, khăn quàng cổ xấu quá, kéo giá trị nhan sắc của Lục Du Y xuống, nhưng mà nhìn hơi quen quen——
Trong phút chốc, vẻ mặt Cố Tử Húc biến đổi, màu đỏ thẫm? Cái này không phải là chiếc khăn hắn mua cho cô đó chứ?
Trên mạng nhìn cũng được mà, sao đồ thật lại xấu như vậy chứ?
Cố Tử Húc xoắn xuýt, hắn nên nói thế nào bây giờ?
Nói cô đẹp, là thừa nhận gu thẩm mỹ mình không tốt.
Nói khăn quàng cổ đẹp, là nói Lục Du Y không xinh.
Câu nói gì mà muốn cướp mạng của người ta!
“Anh, anh lại uống trà sữa tiếp đây.” Cố Tử Húc rút ống hút ra, cắm vào ly trà sữa, uống, ngậm miệng, cũng không phải nói nữa.
Lục Du Y nhìn cây ống hút Cố Tử Húc ngậm chằm chằm, đăm chiêu.Hai người cùng nhau đi nhà ăn phía Tây ăn cơm tối.
Thời điểm này vừa vặn là lúc mọi người tan học, tất cả mọi người đi ăn cơm, trên đường có rất nhiều người tới.
Lục Du Y và Cố Tử Húc sóng vai nhau đi tới, Lục Du Y nhìn bên cạnh có một đôi tình nhân nắm tay nhau đi qua, hâm mộ không ngừng.
Liếc nhìn nam sinh bên cạnh, Lục Du Y đưa tay tới, ngoẹo cổ hỏi hắn: “Chân dài, anh muốn dắt tay em đi không?”
Cố Tử Húc ngẩn ra, bước chân cũng ngừng lại.
Thật ra vừa nãy lúc ra khỏi phòng học, hắn đã muốn ôm cô bé vào trong lòng rồi.
Thế nhưng hắn lại….. có chút ngại ngùng.
Bàn tay trước mắt trắng nõn trơn mề, không phải loại mảnh khảnh kia, có thịt, Cố Tử Húc còn nhớ xúc cảm khi chạm vào tay cô, mềm mại, non nớt, nắm lên rất đàn hồi.
Quỷ xui thần khiến làm sao, hắn nghe chính mình nói: “Hôm nay em có mang kem dưỡng da tay không?”
“Hả?”
Gió thổi loạn tóc Lục Du Y, Lục Du Y qua loa vén tóc rối lên, muốn đem chúng vén ở sau tai.
Lại là một trận gió to, tóc bị thổi lộn xộn hơn, để ý hay không để ý cũng không được.
Bỗng chốc, đôi tay vén tóc được một bàn tay lớn ấm áp nắm, sít sao.
Lục Du Y kinh ngạc ngửa mắt nhìn, xuyên qua từng làn tóc rối, khuôn mặt Cố Tử Húc có hơi mơ hồ, lông mi hắn tựa như nhẹ run hai lần, giọng nói qua gió truyền tới tai Lục Du Y.
“Không có gì, đi thôi.”
Cả người theo sát Cố Tử Húc tiến về phía trước, tóc rối còn kề sát bên mặt, Lục Du Y cũng không màng mà chỉnh lại, tất cả các giác quan đều tập trung vào tay.
Tay nhỏ lạnh lẽo được bàn tay to ấm áp này nắm…
Nghĩ lại trước đây, tuy rằng đã sờ qua rồi, dắt tay Cố Tử Húc rồi, nhưng đều là do cô chủ động, là cô dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm chặt bàn tay lớn kia.
Mà bây giờ…… Ha ha ha, là Cố Tử Húc chủ động dắt tay cô!
Tốt quá, sau này ở trong trường học làm như thế này cũng được!
Cô cũng là người biết khoe ân ái rồi!
“Ai da!” Vì mắt bị che hết tầm nhìn, Lục Du Y bị vấp chân, suýt chút nữa té ngã, may mà tay được Cố Tử Húc nắm lại.
Cố Tử Húc kéo tay kéo cơ thể nghiêng về phía trước của cô lại, “Em không sao chứ?”
Mất mặt quá, suýt chút nữa đã ngã chổng vó trước mặt Cố chân dài rồi.
Lục Du Y làm bộ bình tĩnh dùng tay kia vén tóc, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Không sao, con đường này không được bằng phẳng cho lắm, cần tu sửa một chút.”
Cố Tử Húc cúi đầu liếc nhìn con đường bằng phẳng, cũng không vạch trần cô, mà phụ họa: “Ừ, lần sau nói với bộ phận quyền lợi một chút.” Dừng lại hai giây, hắn lại mở miệng: “Lần sau em đi đường chú ý một chút.”
Nếu như hắn không có ở đây, không phải cô ngã chổng vó rồi hả?
Không có gì phải mất mặt hết, chỉ sợ nơi nào bị thương thôi.
“Cố chân dài,” giọng nói Lục Du Y buồn tủi, “Không phải anh ghét bỏ em à?”
“Cái gì?” Cố Tử Húc nghe không hiểu.
Lục Du Y bĩu môi, đi lên hai tay ôm tay Cố Tử Húc, vờ khuếch trương, “Không phải anh ghét bỏ em tiểu não không phát triển, đi bình thường còn suýt ngã chổng vó à!”
Cố Tử Húc: “……”
Lục Du Y rũ đầu nhìn Cố Tử Húc nhấc ly uống mấy ngụm, chầm chậm nói: “Thật ra tiểu não em rất phát triển, uống chút trà sữa là được rồi.”
Cô mới không nói cô hâm mộ cây ống hút cắm trên ly trà sữa này đâu!
Nó chỉ được Cố Tử Húc sủng hạnh nhất thời thôi, còn cô được cả đời!
Cố Tử Húc cúi đầu nhìn cô nương ôm tay mình, hắn chỉ thấy được một đầu tóc rối của cô, không thấy mắt của cô.
Cô muốn uống trà sữa?
Cố Tử Húc đảo mắt nhìn ly trà sữa mình mang theo, ly này hắn uống rồi, cũng không biết người ta có chê không, hơn nữa, sao cô lại mua có một ly? Đưa cho hắn một chén, vừa nãy tình huống khẩn cấp, hắn cũng không biết làm gì uống luôn rồi, sớm biết vậy đã hỏi cô có uống không.
Dừng một lát, hắn nói: “Ly này anh uống rồi, đi ăn cơm trước đi, ăn xong anh mua cho em.”
“Vâng.” Lục Du Y bĩu môi, cô nói với Cố Tử Húc làm sao, thật ra cô chỉ muốn uống ly hắn uống rồi thôi?