Ý tưởng đưa bữa sáng đã hoàn toàn bị hủy diệt dưới tay Viên Đình Đình.
Thế nhưng vì để cho đàn anh “chân dài” nhớ tới cô, Lục Du Y cũng không từ bỏ.
Nếu thực sự không có cách nào để tán được, vậy thì cứ lên mạng thôi, vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm thời gian, một công đôi việc.
Tán “giai” online thì cũng là lên QQ nói chuyện với đàn anh mỗi ngày, không nói chuyện nhảm nhí, Lục Du Y mỗi ngày kể một câu chuyện thú vị cho Cố Tử Húc, sau đó dựa vào câu trả lời của Cố Tử Húc, đoán xem đối phương có bận hay không, có nên trò chuyện tiếp hay không.
Mỗi ngày đều làm như vậy, chủ yếu là để Cố Tử Húc quen với sự hiện diện của cô.
Lục Du Y hỏi lịch học của Cố Tử Húc qua Từ Thư Kỳ.
Ngày hôm nay trùng hợp là thứ năm, tiết ba buổi chiều là cuộc gặp định kì của câu lạc bộ văn thể.
Từ thời khóa biểu, tiết ba Cố Tử Húc học ở trên lầu, mà lúc đó cô vừa vặn lại đang học ở cùng tầng, tuy rằng không học cùng một tòa nhà, nhưng dù sao cũng cùng một chỗ.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, chạy mau, còn có cơ hội gặp chân dài.
A, vừa nói cũng cảm thấy đau lòng, trường học lớn như vậy, muốn tình cờ gặp một người cũng không dễ như vậy.
Vì lẽ đó, Lục Du Y quyết định tự mình tạo ra cuộc gặp gỡ “ngẫu nhiên”.
Trên bục thầy Chấn đang giảng bài với cảm xúc mãnh liệt, nhưng ở dưới các học sinh đều có chút buồn ngủ rồi.
Lục Du Y giờ này tinh thần vẫn hăng hái, cô cắn môi, xoay bút, thỉnh thoảng còn lật tập ghi đến trang cuối viết gì đó.
“Cậu viết gì mà chăm chú thế? Sẽ không lại đang viết kế hoạch tán trai chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi? 2.0?
Trương Khả Phàm cầm sách che mặt, nghiêng người sang hỏi nhỏ.
Lục Du Y đẩy quyển sổ đến trước mặt Trương Khả Phàm, “Nhìn đi, cho tớ ý kiến với, tớ định tan học tình cờ đi gặp chân dài.”
Trương Khả Phàm nhìn nội dung trên cuốn sổ, nghi ngờ hỏi: “Không đúng, không phải cậu định đi họp mặt câu lạc bộ sao? Không đi cùng với tớ à?”
Trương Khả Phàm cũng tham gia cuộc họp định kỳ, ở bộ phận truyền thông, thời gian họp của hai bộ phận khéo léo giống nhau, địa điểm cũng gần nhau, ở hai căn phòng đối diện nhau.
“Đương nhiên là đồng thời đi với cậu rồi, cái này tớ sẽ đi Đây là kế hoạch chiến lược để tớ tình cờ gặp được chân dài, cậu xem, chân dài ở ban ba, chúng ta ở ban một, con đường này từ ban ba ra tới trường sẽ gần hơn một chút, vì vậy anh ấy nhất định sẽ đi hướng này. Ở đại học, bài giảng hôm nay của ảnh không phải là môn chuyên ngành, vì thế thầy cô cũng không dạy lố giờ. Thế này, sau giờ học chân dài sẽ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, hơn nữa chân anh ấy dài, khoảng cỡ hai phút, anh ấy sẽ đi ra khỏi ban ba, chúng ta ấy, phải chạy đến chỗ anh ấy trong vòng hai phút mới kịp.”
“Trời ạ, tớ không còn lời nào để nói nữa.”
“Phục tớ rồi đúng không? Tớ nói với cậu, được tớ theo đuổi là một việc hạnh phúc.” Lục Du Y dương dương đắc ý.
“Có điều hai phút, cậu có chắc có thể đến ban ba không? Chân của cậu so với chân người ta thì dài bao nhiêu.”
“Vì thế bây giờ bắt đầu thu dọn đồ đạc đi!” Lục Du Y vừa nói vừa lén sắp xếp sách bỏ vào cặp.
Thất sách thất sách, lẽ ra không nên ngồi ở hàng thứ ba, mặc dù giáo viên không nói, nhưng ở dưới mí mắt giáo viên mà thu dọn tạp vở cũng đủ kích thích!
“Còn hai phút nữa tan học, nhanh lên, cái gì thu được thì trước tiên bỏ vào cặp sách, cốc này, đồ dùng này, nhanh.”
Trong sự thúc gục của Lục Du Y, Trương Khả Phàm bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Hai người đang làm gì đây? Vội vậy, không phải các cậu không có lớp à? Sao lại sốt ruột như vậy?” Chung Giai Kỳ hỏi.
“Đi theo đồ ngốc này theo đuổi nam thần.”
“Reng——”
Chuông tan học vừa reo, phòng học ầm ĩ lên trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp làm gì, đã thấy hai bóng người chạy như bay ra khỏi phòng học, còn vọng lại tiếng kêu của nữ sinh, “Má ơi, Lục Du Y cậu chậm chút, cặp tớ còn chưa kéo lên!”
Giáo viên trên bục đưa mắt nhìn, chầm chậm nói: “Nếu các em lúc học cũng nhiệt tình như thế thì tốt rồi.”Giờ cao điểm muốn chạy nhanh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc Lục Du Y cùng Trương Khả Phàm rẽ Đông quẹo Tây chạy đến ban ba, người bên trong đi ra nườm nượp.
“Chúng ta tới chậm à?” Trương Khả Phàm đưa cổ vào nhìn, nhiều người như vậy, ai mà biết được Cố Tử Húc có đi ra hay chưa.
Lục Du Y nhìn màn hình điện thoại, “Chúng ta cũng dùng hơn hai phút đồng hồ thôi, nếu như đã ra rồi thì cũng không bao xa đâu.”
Lục Du Y nhón chân lên nhìn xung quanh, Cố Tử Húc cao như vậy, cũng rất dễ để tìm!
Ồ? Thấy rồi! Quả nhiên, trong đám người cao số một chính là hắn!
“Này này này, tớ thấy rồi, đi!” Lục Du Y kéo Trương Khả Phàm, đi gần tới chỗ Cố Tử Húc.
Lục Du Y và Trương Khả Phàm đều khá nhỏ nhắn, vì vậy hai người ở trong bể người qua lại cũng rất tiện.
Lúc còn cách Cố Tử Húc hai, ba người, Lục Du Y đi chậm lại.
Cố Tử Húc không phải đi một mình, bên cạnh hắn là một nam sinh, thấp hơn hắn một chút, nhưng cũng hơn một mét tám, thân hình cao gầy, nhìn từ đằng sau bóng lưng hai người vẫn đẹp mắt như vậy.
Lục Du Y nghĩ, người này có lẽ là Quý Nghiêu Diệp – một người bạn cùng phòng đẹp trai nổi tiếng khác của Cố Tử Húc.
“Cậu sợ rồi à? Không phải muốn tình cờ gặp sao?” Trương Khả Phàm kéo kéo Lục Du Y, “Mua một tặng một, tình cờ gặp một người lại có thể gặp đến cả hai anh chàng đẹp trai.”
“Ai nói tớ sợ chứ.” Lục Du Y liếc Trương Khả Phàm một cái, nuốt nước miếng, há miệng.
Gọi cái gì bây giờ? Không thể gọi là đàn anh được, nơi đây có nhiều đàn anh lắm! Cũng không thể gọi bộ trưởng, ai biết bộ trưởng là ai!
Không lẽ gọi chân dài? Ai da, ở trước mặt nhiều người như vậy, cục cưng còn chưa dám đây!
“Đừng sợ!” Trương Khả Phàm vỗ lưng Lục Du Y một cái.
Lục Du Y nói lên một hơi, “Đàn anh chân dài!”
Một tiếng này nói ra, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn cô, có chút ngại quá!
Quý Nghiêu Diệp bên cạnh Cố Tử Húc nhìn nàng một cái, nhưng mà Cố Tử Húc có vẻ như không nghe thấy.
Giọng cô nhỏ quá sao? Không đúng, đàn anh Quý cũng nghe thấy, chẳng lẽ là do Cố Tử Húc bị lãng tai?
“Đàn anh chân dài!” Lục Du Y lại gọi.
Lần này Quý Nghiêu Diệp nghe được, hắn xoay đầu lại thì thấy Lục Du Y.
Hắn đụng Cố Tử Húc một cái, “Hình như có người gọi cậu.”
Cố Tử Húc tháo tai nghe xuống, nhìn về phía hai bên, không nhìn thấy người quen.
Thì ra do anh ấy đeo tai nghe, chẳng trách sao không nghe thấy.
“Đằng sau.” Quý Nghiêu Diệp nhắc nhở.
Cố Tử Húc lại nhìn ra sau, vẫn không thấy người quen.
“Phía dưới.” Quý Nghiêu Diệp không nhịn được cười.
Cố Tử Húc theo lời Quý Nghiêu Diệp nhìn xuống dưới, à, thấy rồi.”
Trương Khả Phàm nghe chỉ thị của Quý Nghiêu Diệp sớm đã cười không kiềm được, Lục Du Y
cũng dở khóc dở cười, cô rốt cuộc là thấp đến bao nhiêu?
Cô chạy đến chỗ Cố Tử Húc ba bước rồi hai bước, “Đàn anh, em thấp như vậy sao?”
“Thật ngại quá, anh không nhìn thấy.”
“……”
Lục Du Y muốn nói, cô lại nghe được giọng nói nhịn cười của Cố Tử Húc, hắn nhất định là muốn cười!
Trương Khả Phàm kéo Lục Du Y lại, nói: “Nói thật nha, bên trong phạm vi nhìn thẳng của tầm mắt anh ta không nhìn thấy cậu!”
“Hừ!”
Hừ hừ, lần sau nhất định phải làm mặt ghét ra gặp anh ấy!