Hôm sau nó tỉnh lại trong tình trạng như một cái xác ướp, đầu óc thì ong ong,bụng đói cồn cào,đứng dậy định bước xuống giường thì chẳng may nhẵm phải chai thuốc...
*rầm* nó được lộn cổ một cách "điêu luyện" làm ruột gan tim phổi lộn tùng phèo hết lên.
_ a ui hic hic,chưa xuống khỏi giường mà đã bị đổ máu rồi,aizzzz đói quá đi.
Sau một lúc ngồi trên phòng tự kỷ thì nó cũng mần mò xuống dưới nhà kiếm ăn và quyết định sẽ nghủ học ở nhà dưỡng thương. Ăn xong nó lại mò lên phòng đánh một giấc đến 11 rưỡi mới dậy,vừa mở mắt đã thấy nhỏ,hắn,Hoàng ngồi một đống trong phòng. Nhỏ thì nước mắt ngắn dài tèm nhèm như con mèo,thấy nó tỉnh nhỏ liền bay đến chỗ nó ôm cứng ngắt.
_ A mày tỉnh rồi,mày có biết là tao lo ày lắm không hả.
_ ay za,bỏ tao ra nghẹt thở quá đấy - nó đẩy nhỏ.
_ hic,,tại tao lo ày thôi mà.
_ sao mày ở đây.
_ mày hỏi hay nhỉ,ngày nào mà tao chẳng sang nhà mày chơi,với lại hôm nay tao không thấy mày đi học nên tao hỏi thầy giáo nên biết thôi mà.
_ ừm.
_ nè,hai đứa quên anh rồi hả- hắn chen vào.
_ kệ thầy - chúng nó đáp làm hắn méo mặt liền lủi thủi ra ghế ngồi.
_ Như ơi cậu ăn gì không để Hoàng đi mua.
_ ờ không đâu,sáng ngày ăn bây giờ vẫn còn no nè -ns xoa bụng.
_ HẢAAAAAA,CÁI GÌ- ba người hét.
_ làm cái gì mà hét ghê thế,lủng màng nhỉ bây giờ- nó ngoáy tai.
_ mày...mày...hóa ra là mày tỉnh từ sáng rồi hả.
_ ừ,từ sáng,thấy buồn nên đi ngủ thôi- nó đáp tỉnh bơ làm ba người đen mặt.
_ con quỷ,mày có biết là tao lo ày lắm không hả,sao mày tỉnh từ sáng đến giờ mà không nói tao biết, hả hả hả...bla...bla - nhỏ xổ nguyên một tràng.
_ có hỏi đâu mà nói,vừa mới mở mắt của hì mày đã bô bô cái mồm rồi giờ lại còn mắng tao à huc- nó ấm ức,nhỏ nghe vậy cúi mặt xuống tỏ ra vẻ "tao biết lỗi rồi" lý nhí đáp.
_ vậy hả,cho tao xin lỗi nhé,tại tao lo ày thôi mà.
_ ừ không sao.
_ cho cậu nè - Hoàng đưa cho nó giỏ bạch hồng,loài hoa mà nó thích nhất.
_ hi cám ơn nhé.
_ cho em nè - hắn ném về phía nó con gấu bông màu trắng bự tổ trảng khéo to bằng người nó luôn ý chứ.
_ hj dễ thương quá hà- nó tròn xoe mắt nhìn con gấu làm hắn cũng vui theo.
_ em thích là anh vui rồi- hắn cười làm tim nó đạp lỗi nhịp ( hố hố,hay...*vỗ tay*)
_ ý ý kì nha,sao thầy cứ anh anh em em với Như vậy - cậu thắc mắc.
_ à ừm,tại thầy thích thôi,mới lại thầu hơn mấy đứa hai tuổi thôi mà.
_ thật hả thầy.
_ hỏi Như và Mai mà xem - cậu quay sang hai đứa chúng nó thì hai đứa gật đầu cái rụp.
_ mới lại đâu phải vì thế mà thaayfcanh em với con quỷ này đâu,em biết rồi nhé,hí hí - nhỏ nhìn hắn cười gian làm hắn đỏ mặt. Nghe nhỏ nói vậy cậu liền thay đổi luôn sắc mặt nụ cười cũng đâu mất tiu nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
_ mà thôi muộn rồi tao về đây,bye - nhỏ phóng cái vèo ra khỏi phòng,cậu cũng về luôn.
_ sao thầy không về.
_ anh muốn ở đây chơi với em mà.
_ đi về đi,thầy đừng có nói là thầy muốn ở đây để ăn chực nhé.
_ không thèm nhé,anh không đói...*ọc ọc*...- nhưng cái bụng hắn đã phản chủ làm nó ôm bụng cười.
_ không đói mà thế hả.
Hắn quê quá bèn nhét luôn quả táo vào miệng nó làm nó xuýt hóc.
- ---rắn độc chính thức xuất hiện----
Hôm nay nó thấy người khỏe lại nên sẽ quyết định đi học,đang tung tăng chạy trên sân trường thì nó đâm sầm phải một đứa con gái mặt chát cả một cân son phấn,con ả chanh chua hét lên:.
_ cái con điên này,mắt mày mù rồi hả????
*ngó lơ*.
_ nè,Hoàng Bảo Như,mày có điếc không hả.
_ ủa mày gọi tao hả,vậy mà tao lại tưởng tiếng chó xủa ở đâu chứ,cũng biết nói tiếng người cơ à - nó nói làm con ả tức xì khói đầu liền bặm môi trợn mắt hét.
_ mày nói ai là chó hả con "đĩ" này.
_ hừ,mày nói tao đĩ mà mày không nhìn lại mày à,nhìn lại mình đi xem hơn được người khác không rồi mới được nói nha mày,tao bảo mày là chó đấy.
_ tao là chó mà mày cũng hiểu được tiếng chó à,nếu vậy mày cũng là chó rồi.
_ chuyên, con chó như mày xuốt ngày bám theo tao muốn liếm chân tao rồi còn xủa dai dẳng thì tao cũng hiểu được đôi phần mày đang cắn cái gì rồi.- ả ta hiện giờ đầu bốc khói nghi ngút bèn đưa tay lên và....
*chát* mặt nó in nguyên bàn tay của ả.
*chát,chát,chát,chát*_ mày đừng tưởng tao là loại dễ bị người khác bắt nạt nhé,mày cho tao một thì tao trả lại gấp 10 nhưng đánh cái loại chó như mày thì chỉ tổn bẩn tay tao thôi,liệu cái hồn mày đấy- nó giáng cho ả 4 phát tát muốn lật mặt.
_ hức...hức...huhu - ả ta khóc
_ có chuyện gì thế - hắn ta từ đâu chạy lại.
_ hic...thầy ơi do em không cẩn thận bên đã va phải bạn Như,em đã xin lỗi bạn ấy rồi mà bạn ý còn xúc phamh ba mẹ em rồi còn đánh em nữa -ả ta ôm mặt rấm rức khóc.
_ thật không - hắn quay sang hỏi nó.
_ ừ là vậy đấy,nghe nó kể hết rồi còn hỏi em làm gì nữa,giờ muions phạt gì thì phạt đi- nó hếch mặt lên nói
_ em...em xin lỗi Nguyệt đi.
_ không,tại sao em phải xin lỗi trong khi em cũng bị ăn tát,kêu nó xin lỗi em trước kia kìa
_ NHANH -hắn quát làm nó xôi máu rồi quay sang con ả hiện giờ trong lòng đang hả hê vô cùng nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ vô tội.
_ xin lỗi vì tao đã không ày ăn chọn vẹn 10 cái tát,lần này thôi nhé chứ không bao giờ có lần sau tao tha ày đâu - nó nói rồi vùng vằng bỏ đi,trước khi đi còn "hứ" với hắn nữa làm tim hắn khẽ nhói. Nó đi giờ chỉ còn hắn với ả,hắn nhìn ta bằng nửa con mắt rồi nói
_ dừng tưởng là tôi không biết chuyện gì xảy ra nhé,liệu hồn.
_ ơ thầy,em có làm gì đâu.
_ làm gì thì em phải là người biết rõ nhất chứ,giả nai hả,không có tác dụng đâu.
Nói rồi hắn bỏ đi luôn còn ả thì miệng cứ lầm bầm như con thần kinh.
_ thầy được lắm,nhất định thầy sẽ là của em..
*nhân vật mới*
Phan Ánh Nguyệt 16t kẻ thù không đội trời chung với nó. Gương mặt cũng được gọi là xinh nhưng toàn được mấy em son phấn hỗ trợ. Thích hắn,mê hắn từ lần gặp đầu tiên. Sau này sẽ không ít lần gây ra những hiểu lầm cho nó và hắn.