Rời khỏi môi nó thì nó lôi cổ áo hắn xuống rồi thì thầm vào tai:
_ em cũng yêu anh lắm.
Hắn nở nụ cười hạnh phúc và nắm tay nó về lớp, hai đứa đi khỏi nhưng nào hay biết là đã có một người không nên thấy đã thấy chuyện này, hẳn là ai cũng biết người đấy là ai rồi nhỉ? Vâng!!! Là Ánh Nguyệt. Cô lầm bầm rít từng chữ:
_ hai người được lắm, rồi tôi sẽ cho hai người phải đau khổ, hừ....
- --
Còn nó sau khi chia tay hắn dưới sân trường thì nhẩy chân sáo về lớp, miệng thì cười không ngớt trông như con tự kỉ. Nhận thấy điều lạ từ nó thì làm nhỏ tò mò, nhìn nó bằng ánh mắt dò sét rồi hỏi:
_ ê! Tâm trạng của mày hôm nay tốt nhỉ?? Bị điên hả???
_ mày mới điên đó, đồ khùng - nó lườm nhỏ, nhỏ chỉ biết cười hì hì thì bất chợt ánh mắt của nhỏ rơi vào vật sáng lấp lánh trên cổ nó, hai mắt thì sáng long lanh, miệng mở to đến nỗi có thể nhét được quả trứng đà điểu vào ( em chém).
_ woaaaa, đẹp quá... Mày...mày mua ở đâu thế, sợi dây chuyền này có duy nhất một cái thôi nha!!! Tao muốn có mà cũng không được hic hic.
_ đẹp thật không??? Hải Minh mới tặng cho tao á - nó cười tít mắt, nghe vậy mà nhỏ bĩu môi:
_ lúc nào cũng Hải Minh Hải Minh... À làm làn rồi hả??
_ tất nhiên rồi - nó nói mà hai tay nâng niu cái sợi dây chuyền trên cổ như báu vật ( thì đúng là báu vật mà).
_ à, mai mày có đi sinh nhật con Ánh Nguyệt không đấy.
_ tất nhiên là tao có rồi, để tao xem ngày mai nó sẽ giở trò gì - nó vênh mặt.
_ thôi, vào lớp rồi kìa.
Hai đứa quay lên thì hắn từ ngoài cửa vào, theo sau là một đứa con gái khá dễ thương làm bọn con trai la hét ầm ĩ. Hắn lấy thước đập xuống bàn cho bọn học sinh im lại nhưng chẳng có thằng nào chiun nghe, bực quá hắn quát:
_ tất cả im hết cho tôi, đây là lớp học chứ không phải cái chợ mà cho các em làm loạn.
Nhưng lời nói của hắn đâu có tác dụng, bọn trong lớp còn la to hơn như thế nữa.
Nhưng lời nói của hắn đâu có tác dụng, thậm chí bọn học sinh còn la to hơn nữa... Hắn giận lắm mà không biết phải làm thế nào thì có giọng nữ hét lên:
_ IM LẶNG, TẤT CẢ IM HẾT!!! KHÔNG AI ĐƯỢC NÓI CHUYỆN.
cả lớp rật mình khi nghe thấy giọng nói ấy, là ai??? Là nó à??? Không phải, là nhỏ sao??? Cũng không phải luôn mà người đấy chính là cô học sinh mới đang chống nạnh trên bảng, miệng phồng lên nhìn như bà bán thịt. Trong lớp lúc này không còn một tiếng động nào phát ra nữa mà chỉ có tiếng ruồi muỗi kêu vo ve ( bái phục). Hắn ỉm cười hài lòng rồi hắng giọng.
_ bạn này sẽ là thành viên mới của lớp mình nên thầy mong các em giúp đỡ bạn trong học tập, em có thể giới thiệu.
_ hiiii chào các bạn mình là Du Ánh Tuyết, mong các bạn giúp đỡ nhiều - nói xong cô tặng cho cả lớp nụ cười tươi rói làm bọn nam sinh đổ rầm rầm... Phải nói khi cô cười nhìn rất đẹp nhưng còn lâu mới bằng nó nhá.
_ rồi!!! Em xuống ngồi với bạn Minh Thành nhé!!! - hắn đưa tay chỉ về phía phía Thành, cô ngoan ngoãn nhảy chân sáo xuống bàn cuối lớp, ngồi vào chỗ cô mỉm cười với thành rồi nói:
_ chào bạn cùng bàn, giúp đỡ mem mới nhé.
Nhưng đáp lại cô thì chỉ là một sự im lặng, Thành không thèm nói gì và cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái mà thờ ơ nhìn ra cửa sổ.. Nụ cười trên môi cô đông cứng vào vì lần đầu có người giám bơ cô như thế.
_ ê!! Điếc hả, đồ khùng.
Hậm hực đạp cái bàn rồi vùng vằng ngồi vào chỗ. Giờ học cũng bắt đầu nhưng hình như cô cảm thấy khó chịu thì phải, bởi ngay bên cạnh cô là tảng băng di động tỏa hàn khí ra làm cô ớn lạnh... Sau 45 phút bị tra tấn ngồi gần tảng băng. Trống ra chơi thì coi như cô được thoát nạn bay đi chỗ khác thì...
* cốp *
_ ui zaaaaaaa.
Nó và cô ngồi bệt xuống đất xoa chán, chẳng là khi cô rời khỏi chỗ định chạy ra cửa thì nó đi hướng ngược lại nên đâm sầm vào nhau, đau đầu choáng váng làm hai đứa đần mặt:
_ nè.. Sao ngồi đây, dậy mau lên - hắn kéo tay nó.
_ đau - nó mếu máo xoa đầu
_ lại anh xem nào.
Hắn nhấc nó ngồi dậy lên cái ghế thì trán nó sưng như quả ổi từ bao giờ. Còn cô sau khi hết đau liền bật ngay dậy:
_ ý, bạn gì ơi, đau lắm không??? Mình xin lỗi nhé - cô xoa chán nó, nó ngồi đần mặt lắc đầu thì cảm thấy như là thiếu cái gì đó, à phải rồi! Hắn đi đâu mất rồi.
_ bạn không sao thật chứ, bạn ình kết bạn nhé hihi - cô chìa tay ra trước mặt nó, nó cũng cười lại rồi bắt tay:
_ mình tên Bảo Như, rất vui được làm quen - nó cười tít mắt thì có giọng chanh chua của con gái vang lên:
_ oa oa oa tao không chịu, mày có bạn mới rồi mày qên tao chứ gì, oa oa oa - nhỏ phồng má ăn vạ, thấy vậy cô và nó cười khúc khích.
_ hihi bạn ình biết tên được không, mình muốn có bạn - cô
_ à ha, tui!!! Hồng Mai xinh đẹp - nhỏ hếch mặt tự sướng lại làm cho nó và cô bật cười, nhỏ cũng cười theo nhưng nụ cười tắt ngấm khi:
_ cô xinh đẹp cái nỗi gì, trông xấu như con cóc ghẻ ý - cậu khoanh tay đứng trước cửa.
_ đồ âm binh, sao ám tôi hoài vậy... Tôi chưa đụng chạm đến cậu đó nha, đừng có động đến tôi.. Còn cậu thì sao?? Nhìn xấu xí dị hợm như quái vật í, đồ điên.
_ hừ... Cô giám nói gương mặt đẹp trai hoàn mĩ của tôi là quái vật sao, mắt cô bị cận hả
#%##
Và màn võ mồm lại được khai mạc bởi chính hot boy, hot girl no2 của trường ( vì số 1 hắn và nó giành mất rồi còn đâu). Cả lớp nhìn cặp đôi này mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, việc này đã quá quen thuộc với họ rồi vì ngày nào cũng như vậy mà.
- ---
Nhân vật mới:
Du Ánh Tuyết...
Bảo bối của ông chùm Mafia trong thế giới ngầm vì vậy thì chẳng có lý nào mà cô không biết võ cả, thậm chí võ còn rất giỏi nữa. Xinh đẹp dễ thương nhưng lại cực kì quậy phá, sẽ là Hot Girl no3 của trường.
Trước đây là bạn thân của Ánh Nguyệt nhưng sau đó đã nhận ra bộ mặt thật của ả nên từ đó không còn chơi với cô ta nữa... Và bây giờ cũng vậy, cô ghét cay ghét đắng Ánh Nguyệt vì đã hãm hại, đổ thừa cho cô không ít lần... Muốn biết vì sao thì cứ tìm hiểu vào những chap sau nhé!!!!
_ hai đứa chúng mày cãi đủ chưa hả?? Bực rồi nha - nó.
_ CHƯA - nhỏ và cậu đồng thanh rồi lại đấu võ mắt thì hắn từ cửa chạy vào trên tay là dọ dầu thoa, nhìn nó rồi miệng toe toét:
__ anh đi mượn được chai dầu về này ra, ra đây anh thoa cho - hắn kép tay nó về cái ghế làm nó đỏ hết mặt, hắn có biết đây là chỗ nào hay không mà giám tự tiện anh em như thế chứ! Ghét quá đi... Ngoan ngoãn ngồi yên để hắn thoa thuốc thì nó thấy tất cả các ánh mắt trong lớp đều nhìn nó khunh bỉ, môi thì chề dài ra, nó liền đưa mắt lườm chúng một cái muốn cháy cả mặt thì chúng mới chịu nhìn chỗ khác.
_ xong!!! - hắn cười.
_ ừ,thôi thầy đi chỗ khác đi, bọn nó đang nhìn kìa - nó giật giật áo hắn,hắn biết nó ngại thì gật đầu rồi ghé vào tai nó:
_ ra ssu trường nhé, anh đi trước.
Nó gật đầu thì hắn đi khỏi, hắn đi được một lúcthì nó lượn theo nhưng đâu có dễ như vậy, mới ra đến cửa lớp thì nhỏ và cô ( Tuyết) đứng chắn trước mặt nó,vênh mặt nhìn rồi nhếch mép cười:
_ mày định đi đâu - nhỏ.
_ à...à tao đi đi ưc ý mà, chánh ra đi, mau lên.
_ thật không đây - đến lượt cô lên tiếng, nó toát mồ hôi vì hai đứa này... Mà cô làm như vậy vì khi biết hắn quan tâm ní thì cũng đóa được chuyện ra sao, còn nhỏ thì phá đám thôi...
_ thật mà..
_ thôi được rồi tao ày đi đấy, nhanh lên không anh yêu chờ hahahaha - nhỏ cười vang...
_ đúng là điên, con gái con đứa mà cười ha hả như bà bán cá ngoài chợ, có lần ế chồng cho coi - cậu khinh khỉnh.
_ nè, cậu không kiếm chuyện với tôi là không chịu được hay sao hả, bực mình quá đi mất.
_ tôi thích được không.
Nó thấy vậy cũng chỉ lắc đầu ngao ngán rồi nghĩ " hai đứa này sau này lại thành đôi cũng nên " nó lướt qua mặt hai đứa ròi hí hửng chạy đi, từ nãy đến giờ cũng mất nhiều thời gian lắm rồi, hắn chắc phải đợi lâu lắm đây... Bỗng chuông báo tin nhắn reo lên. Nó mở ra đọc thì cười hí hửng:
". Vk oi s lau xuog tke??? ( vợ ơi sao lâu xuống thế ".
Vâng! Chủ nhân tin nhắn đấy chính là hắn, vội vàng rep lại:
_ hihi đang xuống, mới đó mà đã nhớ em rồi hả ( heo: * bĩu môi * Như ơi Như à, tao nghĩ mày không nên xuống thì tốt hơn đấy)
5 phít sau nó chạy muốn hụt hơi thì cuối cùng cũng có mặt sau trường, đưa mắt tìm hình bóng quen thuộc thì bầu trời trước mắt nó như sụp đổ,ti nó như bị hàng trăm mũi dao xuyên qua khi trước mặt nó bây giờ là cảnh hắn và Ánh Nguyệt đang hôn nhau... Nó cười khinh bỉ thì ra chuyện sáng ngày cô ta nói là sự thật ( chuyện tỏ tình ý). Còn hắn nữa, bịa chuyện lừa nó rồi thề thốt này nọ làm nó khinh hắn hơn... Nó bỗng lên tiếng:
_ hừ... Anh gọi tôi xuống nhanh là để tôi xem hai người đóng phim hả, phim hay quá nhỉ nhưng tôi lại thấy chướng mắt đấy.
Giật mình vì giọng nói quen thuộc vang lên, hắn vội buông ả ta ra rồ nhìn sợ hãi nhìn nó:
_ Bảo...Như....à..à... Mo...mọi...chuyện... Khô...không..như...e em nghĩ đâu.
Còn ử ta khi hắn buông, à mà nói đúng hơn là hất ả ra thì nhanh tróng chuồn thẳng, trêb môi là cái nhếch mép đầy quỷ quyệt.
* CHÁT *
Nó thẳng tay tát hắn rồi cười chua chát:
_ haha không như tôi nghĩ nhưng mà lại là tất cả những gì tôi nhìn được sao, anh đóng kịch cũng hơi bị giỏi đấy... Đồ khốn nạn... Từ nay tôi và anh chẳnglà gì hết, cái này trả anh mà đem tặng cô bạn gái bé nhỏ của anh đi.
Nó giật lấy sợi dây chuyền trên cổ rồi ném thẳng vào mặt hắn như là đang vứt bỏ một thứ bẩn thỉu đi. Nó quay người bước đi thì cũng là lúc nước mắt nó trực trào rơi xuống... Còn hắn thì sao??? Nhìn theo bóng nó đi mà lại chẳng đủ dũng cảm để níu nó lại, nước mắt rơi và hắn đã khóc... Lần đầu trong đời hắn rơi nước mắt vì một người con gái... Hắn ghét cô ta... Ánh Nguyệt...phải!! Hắn rất ghét vì cô ta là nguyên nhân khiến tình cảm của hắn với nó bị sứt mẻ.