Cô và nhỏ chạy bay vào thì thấy nó đang đứng với hắn cười tươi rói, không hẹn mà cả hai đều ôm chầm lấy nó.
_ huhu Như ơi tao nhớ mày lắm.
_ tớ cũng nhớ cậu... Híc híc.
_ buông ra đi, ôm chặt quá nghẹt thở.
Nó đẩy hai đứa ra rồi thở phì phò, còn cô và nhỏ chỏ biết cười chừ mà thôi. Nhưng cũng vì thế mà nó biết hai người đã lo cho nó đến mức nào, và nó cũng nghe mẹ nó nói rằng nhỏ đã khocd liên tiếp mấy ngày sau khi nghe tin nó mất. Nhìn hai đứa bạn cười tươi rồi bắt đầu nhập tiệc ( xin lỗi nhé, Heo không rành về tiệc tùng gì hết nên không tả từng chi tiết một).
_ Bảo Như, cậu còn nhớ tớ không.
Mạnh Hoàng từ cửa đi vào, bên cạnh là một cô gái vô cùng dễ thương tầm 16,17 chắc đây là người Hoàng yêu. Thấy Hoàng nó mỉm cười nhẹ, Hoàng cũng cười lại với nó làm hai người nóng mặt...là... Hắn.....và....người yêu của Hoàng.
_ NÈ, CƯỜI GÌ MÀ CƯỜI HẢ?????? - hai người cùng nhau hét, nó vội quay người lại thì thấy mặt hắn đen lên vài phần, à... Thì ra là ghen hả.
_ hứ, bạn lâu ngày mới gặp mà.
Nó ôm lấy hắn mà nũng nịu ngay lập tức giận hờn ghen tuông trong hắn đều tan biến đâu hết, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc rồi ghé vào tai:
_ anh xin lỗi đã lớn tiếng với em được chưa. Bảo Như!!
_ dạ - nó chớp chớp mắt đáng yêu.
_ theo anh về làm vợ nhé!!!
_ ơ.. Đáng ghét.
Nó đánh vào ngực hắn làm hắn phì cười, xem ra con tiểu yêu này phải dùng cách khác mới chịu theo hắn về đây.
**************************************
Tiệc tàn, mọi người về hết thì cũng là lúc hắn phải đảm nhiệm nhiệm vụ đưa con heo này về, đúng thật hết nói nổi, ngồi cạnh hắn mà cũng ngủ được thì bó tay mà. Nhìn nó say giấc ngủ trông đáng yêu quá nên hắn chỉ muốn cắn ột cái thôi:/Heo: cắn hả? Hí hí sao giống chó thế. / hắn: gì cơ./ Heo: dạ, k có gì * vọt lẹ *)
Hắn cũng không biết phải chờ đến bao giờ nó mới chịu làm cô dâu của hắn đây, chỉ sợ nó từ chối lời cầu hôn của hắn thì hắn phải làm sao?. muốn biết thì xem tiếp nhé!
- -+-------+------+-------+-------+--
Chủ Nhật tuần sau:
Đang say giấc ngủ thì chuông điện thoại reo inh ỏi, lòng rủa thầm không biết đứa nào lên cơn mà mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của nó. Ngáp một cái dài rồi vơ lấy cái điện thoại.
__ alooooooooooo - nó kéo dài hàng cây số.
_ Bảo Như hả, ra công viên chút đi! Anh có chuyện muốn nói.
Giọng hắn không cảm xúc làm nó thắc mắc không biết là hắn bị sao đây? Tính làm lạnh lùng Boy hả? Thật là khó hiểu. Xuy nghĩ vẩn vơ nhưng cũng chịu lết xác vào phòng tắm.
- ------------&---------------
15 phút sau nó cũng có mặt tại công viên thì thấy hắn đang đứng quay lưng về phía mình. Môi nó nhếch lên thành nụ cười gian cực rồi lén lút đi phía sau.
_ hù......
Nó hù hắn một cái rồi cười sằng sặc. Tưởng đâu hắn sẽ giật mình chứ nhưng... Lại làm nó thất vọng. Hắn không nói gì chỉ quay mặt lại, đôi mắt thờ ơ nhìn chỗ khác làm nó nhíu mày khó hiểu:
_ ê! Gọi em ra đây làm gì thế.
_ anh muốn nói với em một chuyện.
_ gì thế! Nói nhanh lên đi, mới sáng sớm đã phá người ta ngủ rồi.
Hắn nhìn thẳng vào nó, gương mặt rất chi là nghiêm túc rồi nói với giọng đều đều:
_ mình chia tay nhé!
_ hả, gì cơ... Chia tay á.. Hứ... Anh đùa như thế nữa là em về đây - nó chu mỏ.
_ không, anh không đùa. Anh hết yêu em rồi và không muốn em làm người yêu anh nữa.
_ em không muốn, anh quen con nào khác hả, nói đi! Em phải rạch nát cái mặt nó ra - nó nước mắt giàn giụa nhưng hắn chẳng thèm quan tâm.
_ không phải tại aai hết vì... Anh không muốn em làm người yêu anh nữa mà anh muốn... Em làm vợ anh, đồng ý làm vợ anh nhé!
Rứt câu hắn móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương cực đẹp và quỳ xuống trước mặt nó ( quỳ cái kiểu cầu hôn ý)
_ hả...?????? - mặt nó nghệt ra trông ngố vô cùng.
_ đồng ý làm vợ anh chứ - hắn mỉm cười nhìn nó.
_ ơ....e...m....em....
_ đồng ý mau lên đi, anh mỏi chân rồi nè ( hố hố)
_ em...em..đồng ý - nó ngại ngùng trả lời, cứ tưởng là hắn sẽ bỏ nó chứ. Còn hắn thì nhận được câu trả lời của nó thì nhoẻn miệng cười rồi đeo luôn chiếc nhẫn vào tay cho nó. Đứng bật dậy rồi ôm lấy nó quay vòng vòng làm nó kêu oai oái:
_ A, anh bỏ em xuống, chóng mặt em.
_ xin lõi em, tại anh vui quá - ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nó cười hạnh phúc. Nó cũng vòng tay sang ôm hắn rồi chu mỏ ra giận dỗi:
_ hứ.. Lần sau em cấm anh được đùa kiểu thế biết chưa, làm em tưởng anh hét yêu em rồi chứ.
_ anh xin lỗi mà, nhất định sẽ không có lần sau nữa đâu.
- ----+-------
Trong lễ đường một cô gái khoác trên mình bộ đồ cô dâu trắng toát làm nổi lên làn da trắng không tỳ vết của nó,miệng cười hạnh phúc sánh đôi cùng chú dể khoác bộ vest trắng không khác gì một bạch mã hoàng tử thứ thiệt.
_ Triệu Hải Minh con có đồng ú lấy Hoàng Bảo Như làm vợ dù cho....bla...bla
_ con đồng ý.
_ Hoàng Bảo Như con có đồng ý lấy Triệu Hải Minh...bla...bla
_ con đồng ý.
_ thay mặt cho...bla..bla ( cái này Heo không nhớ hí hí) Hải Minh con có thể hôn cô dâu của mình.
Dứt câu mặt nó đỏ bừng lên, hôn nhau hả? Sẽ chẳng sao nhưng do ở đây có nhiều người như vậy thì nó xấu hổ chết mất. Đã vậy mọi người ở đây còn thi nhau hò hét " hôn đi " mới ngại chứ. Hắn ôm eo nó và cúi xuống trao cho nó nụ hôn ngọt ngào nhưng.... Ngại ngùng,nếu như ở đây không có ai thì tốt biết mấy.
- -
Cuối cùng giờ phút mà các cô gái mong đợi nhất cũng đã đến, là lúc cô dâu ném hoa. Nó cười tươi xoay người lại...
* vèo *
* bộp *
Bó hoa đã an toàn hạ cánh vào tay của một cô gái...là... Ánh Tuyết, mặt cô lúc này không thể nào mà ngơ hơn được, cứ đần thộn lên. Gì chứ? Cô đâu có ý định sẽ túm lấy bó hoa của nó đâu, cũng chỉ tại cô lăng xăng đi qua thì đúng lúc bó hoa phi đến, theo phản xạ tự nhiên thì đưa tay ra đợ thôi mà.
_ sau này em sẽ là cô dâu của anh - Minh Thành từ đâu đi lại miệng cười tươi với cô, còn cô đỏ mặt quay đi nhưng cũng chịu nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
Còn sau khi tung bó hoa xong thì hắn lại gần kéo tay nó chạy ra khỏi nhà thờ. Nụ cười hạnh phúc luôn trực trên môi. Từ bây giờ nó và hắn sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian và chẳng có gì làm họ xa cách nhau nữa sau bao nhiêu thử thách của cuộc đời thì họ cũng đến được với nhau và sẽ có những đứa con thơ - món quà mà ông trời tặng cho họ.