Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 25: Chương 25





Nguỵ Vô Tiện dưỡng thương mấy ngày ở một nơi hoang vu, khoẻ lại đến bảy tấm phần, một hôm, đi xuống chân núi.
Đầu lâu khô: "Phương hướng này....!không đúng nha?"
Thân thể Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng, ngâm nga một bài hát, mang đôi ủng đen, nhanh như chớp đã chạy đi thật xa.
Đầu lâu khô nói: "Thế nào, lại phải về Nghĩa Dương tìm oan gia kia của ngươi ha? Lành sẹo rồi là quên đau đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: "Mua quần áo rồi đi liền".
Lúc từ cửa hàng quần áo bước ra, túi tiền Nguỵ Vô Tiện lại nhẹ đi không ít, nghĩ thầm lần sau nhất định phải kêu Lam Vong Cơ bồi thường hắn cho đàng hoàng.
Đi được vài bước, trong lòng thẫn thờ: "Lần sau?....!Lần sau là khi nào đây?"
Đầu lâu khô nhìn thần sắc của hắn, chặc lưỡi nói: "Bước đi không đặng đúng không".
Tâm trí lơ ngơ, đi đến trước một tửu lâu có mặt tiền rất là rộng mở, mũi ngửi thấy một tia hương rượu, thân mình không tự chủ được bước lại gần, mới vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một bàn toàn người trong huyền môn thân mang linh kiếm.
"Nghe nói Mạc Huyền Vũ này ở Cùng Kỳ Đạo, chỉ một cây sáo đơn giản, lúc thổi lên, đã khống chế Quỷ tướng quân tấn công một phát giết chết Nguỵ Vô Tiện, thực lực rất đáng sợ, thật sự là khiến người ta sợ hãi á!"
"Phải, ta nghe một vị tu sĩ Lan Lăng Kim thị nói, Mạc Huyền Vũ ba năm trước đã rời khỏi Kim thị, Kim gia tìm không ra, chỉ truyền ra mấy câu linh tinh, nói hắn ở trong núi rừng hoang dã không một tia nắng mặt trời để tu luyện thuật pháp quỷ đạo.

Kim gia không ngờ hắn rơi vào tà đạo, phái người đưa thư từ khuyên nhủ, kết quả ngay cả tro xương của người truyền tin cũng không tìm thấy!"
"Cứ phát điên như thế hả?! Vậy hắn và Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện có quan hệ gì?"
"Có lời đồn nói người khai tông lập phái của thuật pháp quỷ đạo này không phải là Nguỵ Vô Tiện, trên thực tế chắc là Mạc Huyền Vũ này mới đúng, bằng không các ngươi nghĩ xem, hắn làm thế nào có thể chiếu tướng ngược, dùng con chó điên do Nguỵ Vô Tiện nuôi để cắn chết Nguỵ Vô Tiện?"
Mọi người vâng dạ nói phải.
"Có lẽ, Nguỵ Vô Tiện này căn bản chính là học từ Mạc Huyền Vũ, ai ngờ lại âm thầm nảy sinh lòng dạ khác, trộm lấy đi Âm hổ phù mà sư phụ hắn hao tổn hết tâm huyết để luyện ra, muốn tự lập môn hộ, kết quả năng lực không bằng, thảm bại ngay tại chỗ.


Bởi ta nói, người tu tập theo ma đạo này, vốn là nhân phẩm xấu xa, việc khi sư diệt tổ cũng làm được mà không hề chớp mắt.

Lần này, mấy tên tín đồ vô cùng hung ác này, không cần bẩn tay huyền môn bách gia, đã tự mình đóng cửa đấu đến ngươi chết ta sống, không phải thành như vậy hay sao? Chính gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, thật là đã! Thật sự là quá đã!"
Mọi người vỗ đùi khen ngợi.
Lại có giọng nói: "Nhưng nghe ngươi nói như vậy, Mạc Huyền Vũ này chẳng lẽ so với Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện càng khó đối phó hơn hay sao? Nhỡ sau này hắn làm việc ác, chẳng phải là còn gây nên một trận gió tanh mưa máu lớn hơn nữa hay sao? Đến lúc đó, lại có ai có thể chống lại nổi?"
Cả bàn yên lặng.
"Nhưng nghĩ Lan Lăng Kim thị của hắn gia thế to lớn, như mặt trời ban trưa, ra ngoài gây nghiệp chướng cho nhà mình, việc thanh lý môn hộ, hẳn là không thể chối từ, nghĩ chắc chắn không bao lâu nữa sẽ có hành động thôi, phàm phu tục tử cỡ như chúng ta cứ lẳng lặng xem náo nhiệt là được rồi".
Lời vừa nói ra, mọi người khoan khoái không ít, lại rượu vào lời ra, trò chuyện hăng say.
Bên này Nguỵ Vô Tiện sau khi nghe xong, lắc lắc đầu, nước bẩn lúc trước hắt lên trên người hắn, tất cả lại hắt hết lên người Mạc Huyền Vũ không sót một giọt, từ không thành có, bản lĩnh xuất chúng vu khống hãm hại, đã trở nên phổ biến từ lúc nào.

Cũng không biết có phải Lam Vong Cơ đều đã nghe thấy mấy lời đồn đãi bay đầy trời này hay không, tám chín phần chắc là có rồi, hèn chi vẫn luôn không tin tưởng hắn, sợ là trong lòng sớm đã xác định hắn là người có tội ác tày trời.
Mất hứng uống rượu, vừa định bước chân ra cửa, thì nhìn thấy một đám người bạch y phấp phới bước ngang qua cửa, hoảng hồn, chạy vội vào trốn bên trong quán.
Cũng may đám người này có vẻ vội vàng, hình như vẫn chưa để ý đến hắn, nhìn hướng đi của bọn họ, giống như dinh thự của phú thương hôm ấy, Nguỵ Vô Tiện trong lòng tò mò, suy đoán hay là phú thương kia lại nổi cơn điên lần nữa.
Sợ người Cô Tô Lam thị vòng lại, hắn đành lén lút vòng ra sau tửu lầu, đang chuẩn bị mở cửa sau rời đi.
Rầm một tiếng vỗ bàn thật lớn, Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức suýt chút nữa đạp đất bay lên, xoay người sang, nhìn thấy một lão trượng râu ngắn áo dài, một tay cầm búa gỗ, một tay cầm quạt, ngồi trước một cái bàn vuông nhỏ, mấy tên tiểu đồng cùng khách ngồi nghe trên mấy băng ghế dài xung quanh, cắn hạt dưa, nhấp ngụm trà.
"Lần trước có khách quan hỏi có thể kể một ít kỳ văn dị sự của vùng này không, thật ra ta muốn kể một chuyện.

Nơi này của chúng ta núi rừng dày đặc, trong núi có rất nhiều quặng sắt, vì vậy kế sinh nhai đều quay quanh thứ này, lò rèn sắt, đao thương kiếm rìu, xa gần nổi tiếng, thậm chí có mấy môn phái có thể nói là đứng đầu trong ngành đúc kiếm, rèn thần binh lợi khí cho mấy tiên môn thế gia, đó là đương nhiên.


Hôm nay muốn kể chính là chuyện này.
"Khoảng 100 năm trước, vùng Nghĩa Dương này có một người thợ đúc kiếm tài nghệ siêu giỏi, người này luôn tràn đầy tham vọng, xem hết tất cả sách tài liệu cổ, những lời đồn đại về nghề rèn ở khắp mọi nơi, muốn tìm đường đi đến đỉnh cao của nghề đúc kiếm.

Một hôm lúc tìm kiếm khoáng vật trong hầm mỏ trên núi, vô tình phát hiện một cửa động nằm sâu dưới nước, hắn xưa nay cũng không thèm để ý những khoáng vật tầm thường, thường đi vào rừng rậm sâu trong núi tìm vài loại khoáng vật hiếm lạ, có tâm tư này, nên hắn lặn xuống, kết quả, các ngươi đoán thế nào? Thật sự là để cho hắn phát hiện ra một nơi hoàn toàn khác biệt!"
Nguỵ Vô Tiện bên đây nghe một hồi, trong lòng cảm thấy thú vị, liền ném mấy đồng bạc sang tiểu nhị bán hạt dưa bên cạnh, kiếm một chỗ ngồi, thích thú lắng nghe.
"Sơn động trước mắt, đi tới trước nhìn thử không thấy được phía cuối, nhìn lên trên không thấy được đỉnh, sâu vô cùng.

Mà ly kỳ nhất chính là, bên trong lại có bóng người quanh quẩn! Hơn nữa là hàng trăm hàng ngàn bóng người đếm không hết! Ngươi đoán những người này đang làm gì? Thế mà là đang làm nghề của hắn, nghề thợ rèn, đúc luyện binh khí! Người nọ lập tức suy nghĩ, vì sao dưới lòng đất có nhiều người làm việc ở đây như vậy, mà những người này tới từ nơi nào, rồi binh khí chế tạo ở đây để cung cấp cho ai sử dụng?"
Kể đến đây, như là muốn tạo kịch tính, cây quạt xếp trong tay lão trượng phe phẩy, thong thả bắt đầu quạt gió, ánh mắt quét xuống phía dưới một vòng, nhất thời mọi người đều châu đầu ghé tai, vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
Trong các hàng ghế có người đưa ra mấy suy đoán, đều bị lão trượng lắc quạt nói không phải.
Bỗng nhiên có một giọng nói chậm chạp cất lên: "Nếu ngươi nói đây là cửa động ở sâu dưới nước, vậy là suốt ngày không thấy ánh mặt trời, ra vào cũng cực kỳ khó khăn, người thường sao lại chọn chỗ này đúc binh khí? Chỉ sợ...!binh khí ở đây đều không phải cung cấp cho người sử dụng đúng không?"
Cái từ "người" này nhấn hơi mạnh, mọi người ngưng thần suy nghĩ kỹ càng một hồi, có người run run rẩy rẩy nói: "Ngươi đang nói...!những binh khí này là cung cấp...!cho quỷ?"
Lời vừa nói ra, dường như có một trận âm phong thổi qua giữa ban ngày sáng sủa, cả sảnh sợ hãi, mọi người nhìn nhau, không dám thở mạnh, chỉ có lão trượng kia vuốt râu phe phẩy quạt, ánh mắt lộ ra vẻ sáng tỏ, nhưng có một tia kinh ngạc, nhanh như vậy đã có người hiểu ra manh mối, tập trung nhìn, thì thấy một thanh niên tuấn tú mặc quần áo màu đen và đỏ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không nhanh không chậm lại cắn một hạt dưa, rồi tiếp tục nói: "Cung cấp cho quỷ, hoặc là nói, cung cấp cho những quỷ tướng âm binh được triệu hồi từ âm tào địa phủ sử dụng.

Mà những người thợ rèn trong lò rèn đó, tất nhiên không cần phải nói, cũng không phải là người sống, mà là hành thi (thi thể làm việc được), không cần ăn uống nghỉ ngơi, không bao giờ oán hận, vĩnh viễn không mỏi mệt, xưởng đúc kiếm âm phủ này có thể hoạt động đời đời kiếp kiếp, vô cùng vô tận."
Mấy chuyện xưa kỳ lạ quái dị, linh dị siêu nhiên thế này, Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ nghe không biết bao nhiêu rồi, lão trượng kia vừa mở đầu, là hắn có thể thuận đường nói ra hết cả câu chuyện.

Lão trượng thấy sàn diễn của mình sắp bị cướp mất, vội vàng hắng giọng, lôi kéo sự chú ý của mọi người trở về, "Vị công tử này đoán không sai, đến khi người thợ rèn kiếm kia cẩn thận nhìn lại, những bóng người đó làm gì giống người sống, mà là tẩu thi da thịt thối rữa! Nếu là người bình thường, đã sớm bị doạ tới mức hồn bay lên trời, nhanh chóng chạy ngay ra khỏi động, nhưng người này càng không phải là người bình thường, suốt đời hắn mơ mộng chế tạo ra một thanh kiếm vô tiền khoáng hậu, xưa nay chưa từng nghe, nhìn thấy lò rèn nơi đây nhộn nhịp, dụng cụ tinh tuyệt, mà kỹ thuật lại chưa từng gặp, cứ thế chân không nhấc lên, muốn học hỏi tất cả.

Đi tới giữa, đến trước một vách đá thật lớn, chỉ thấy trên vách đá này cắm chi chít các lưỡi kiếm, xem ra là binh khí xuất phát từ xưởng đúc kiếm âm phủ này, chỉ là những thanh kiếm này giống như rèn đúc xong liền bị ném lên không trung, đua nhau cắm vào trong vách đá vô cùng cứng chắc này, có thể thấy được các thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, mạnh mẽ vô cùng.

Người nọ theo vách đá này nhìn xuống, lại có một con đường, nhìn như vô cùng vô tận, hết cả tầm mắt, thẳng tắp thông vào sâu bên trong lòng đất đen ngòm không thể diễn tả!"
Kể đến đây, khắp sảnh đều đã ngưng thần nín thở, một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một sợi tóc rớt xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Một tiếng răng rắc giòn giã vang lên.
Mọi người giật mình gần như nhảy bật ra khỏi chỗ, quay đầu tìm một phen, thì thấy Nguỵ Vô Tiện đang ngậm hạt dưa cắn một nửa ở trong miệng.
Thấy một vòng ánh mắt phẫn nộ hướng về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện hơi hơi sượng, ngượng ngùng cười cười, vội căng da đầu bình luận mấy câu, "Chẳng lẽ con đường dưới lòng đất này dẫn thẳng đến âm tào địa phủ? Các âm binh này từ dưới lòng đất lên, đi ngang qua vách đá cắm kiếm, rút âm kiếm từ trên tường, sau đó lao thẳng ra chiến trường?"
Lão trượng hơi sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ vị công tử này là khách quen của lão phu, sao lại biết rõ câu chuyện này như thế? Chỉ là thật sự lạ mắt.

Lập tức cũng không nghĩ thêm, tiếp tục nói: "Lúc người nọ đang nghi hoặc, những lưỡi kiếm cắm trên vách đá lại bắt đầu rung lên, hắn nhất thời kinh hãi, liên tiếp lui lại mấy trượng, chỉ thấy trên vách đá, lưỡi kiếm nhấp nhô, tạo ra một khuôn mặt người khổng lồ!"
"Trong bóng đêm, khuôn mặt dùng lưỡi kiếm tạo thành này âm u đáng sợ, lúc khuôn mặt chuyển động, những lưỡi kiếm lạnh lẽo cọ sát vào nhau phát ra âm thanh vô cùng chói tai, khiến cả người phát lạnh! Khuôn mặt đó nhìn hắn một hồi, hỏi hắn là ai, người nọ đành phải trả lời đúng sự thật hết mọi chuyện, nghe thấy hắn là một người thợ rèn kiếm, trên khuôn mặt đó thế mà lại sinh ra vài tia vui mừng.

Hoá ra cái vách đá cắm vô vàn lưỡi kiếm sắt này, ở nơi sâu vô cùng vô tận trong lòng đất, qua nhiều năm, nhiều thế hệ luân chuyển, hút oán khí của âm tào địa phủ, tu thành hình người.

Lại nói cho hắn nghe xưởng đúc kiếm âm phủ này, do một người thợ rèn kiếm cả trăm đời trước, xây dựng nên theo lệnh của một vị vua thời đó.

Tương truyền vị vua này có một cái ấn quỷ, có thể mượn âm binh của địa phủ, cho nên đánh đâu thắng đó.

Chỉ là có một lần ông vua đó gặp kẻ địch mạnh xuất thân từ huyền môn, gần như toàn quân bị tiêu diệt, vì báo thù rửa hận, quân sư nghĩ ra cho ông ta một kế.


Vị quân sư này học rộng biết nhiều, từng nghe nói ở sâu bên dưới địa ngục bát hàn, tạo ra một loại khoáng thạch chí âm chí hàn nhất trên thế giới, loại khoáng thạch này có thể hấp thu oán khí của người vạn kiếp bất phục, ngàn đời chịu khổ ở địa ngục, lại trải qua tài nghệ siêu quần của người thợ rèn kiếm, dùng kỹ thuật xuất thần nhập hoá chế tạo thành cây âm kiếm bằng sắt, lực oán linh trong thanh kiếm có thể để cho người cầm kiếm sử dụng.

Kể từ đó, âm binh cộng thêm âm kiếm, giống như thần thánh phù trợ, đồn rằng vị vua kia mượn sức mạnh này diệt trừ tận gốc tiên môn thế gia đối địch, đi đến đâu, là nơi đó kẻ thù bị chém tan nát, máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm!
"Sau khi người này nghe xong ngọn nguồn của xưởng đúc kiếm, im lặng trầm tư.

Khuôn mặt kia thấy dung mạo thân hình của hắn, nhớ tới người thợ đúc kiếm xây dựng xưởng này năm đó, đã chôn cất tại đây, đoán ra tâm tư của hắn, liền tặng cho hắn một thanh kiếm, lại hứa cho hắn học tập kỹ thuật ở chỗ này.

Người nọ quỳ xuống tạ ơn, ở trong lòng đất học tập hơn một tháng, mới trở lại thế gian.

Nghe đồn người thợ đúc kiếm gặp cảnh ngộ kỳ diệu này, về sau thật sự chế tạo ra linh kiếm khác với bình thường, nhưng sau đó lại chưa kịp hưởng thọ, đã đột tử ở lò rèn.

Về phần tại sao đột tử, thì có nhiều ý kiến khác nhau, có người nói hắn bị phong tà nhập thể, có người nói hắn bị tẩu hoả nhập ma, dù sao kỹ thuật bí ẩn này, người trần mắt thịt há có thể khống chế được sao, nếu thật sự có thể khống chế, cũng không tránh khỏi phải trả một cái giá thật đắt".
Dứt lời, cổ tay lão trượng lại lắc một cái, quạt xếp vừa thu lại, vỗ lên bàn, mọi người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thấy câu chuyện thế mà lại kết thúc tại đây, Nguỵ Vô Tiện giơ tay đặt câu hỏi: "Vậy thanh âm kiếm mang về trần gian đó, sau này có thể rơi xuống không?"
Lão trượng lắc đầu, làm như không ngờ đến câu hỏi này.

Trong sảnh có người nghe chưa đã thèm, la hét yêu cầu ông kể tiếp một chuyện nữa.
Nguỵ Vô Tiện như suy nghĩ điều gì đó, ném hạt dưa trong tay xuống, vỗ vỗ mông rời đi.
Đứng trên con phố dài, nhìn về phía xa nơi đoàn người Cô Tô Lam thị vừa mới biến mất, do dự một lát, nhấc chân đi theo..