Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 4: Chương 4





"Giang Trừng...!Lại đây, chúng ta đánh đi!"
Nguỵ Vô Tiện xụi lơ nằm trên mặt đất, ôm vò rượu lẩm bẩm tự nói một mình.

Bỗng nhiên bị thúc một cái cùi chỏ, lại bị đá một cái, lăn ra xa.
Sau khi bị ép uống rượu, Lam Vong Cơ cũng nằm xụi lơ trên mặt đất đột nhiên bị đá một cái, mở hai mắt, lảo đảo đứng lên.
Lắc lắc lư lư một hồi, phát hiện trên mặt đất một đống gì đó màu đỏ đen đang chậm chạp vặn vẹo.
Cúi người tiến lại gần, hai đôi mắt mơ màng đối diện nhau một lát.
"....!Vong Cơ huynh, hắc hắc...!Nào, uống nào...!Ngươi cái người này là không biết tìm, ờm, trò vui đâu..."
Nguỵ Vô Tiện quơ quơ vò rượu trong tay, muốn đứng lên, nhưng trượt chân té xuống đất lần nữa, đầu kéo lê trên sàn nhà trơn bóng, vò rượu ngã ra đập mạnh vào mũi mình, "Không nha..."
"....!NGUỴ, VÔ, TIỆN"
Lam Vong Cơ nheo hai mắt lại.
"...!Trước nay, chưa từng có người...!có thể, có thể đánh ngang cơ với ta....!Cũng, chưa từng có người, đối với ta...!đối với ta bất kính như vậy!...!Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Hửm?"
Nguỵ Vô Tiện vẫn lăn trên mặt đất, vật lộn với không khí, không phát hiện Lam Vong Cơ đã đứng lên.
Cạch một tiếng.
Kiếm phong Tị Trần bay ra không trung, chỉ thẳng vào yếu hầu Nguỵ Vô Tiện.
***
Lam Vong Cơ đứng ở ô cửa sổ chạm rỗng trên bức tường, nhìn đám trẻ con cùng tuổi trong tộc, đang ở xa xa vui cười đùa giỡn.
"Lát nữa lại phải thi đấu với Lam Vong Cơ rồi!"
"Thế nào, ngươi sợ à?"
"Ai...!ai sợ?"

"Y hình như nhỏ hơn ngươi một tuổi phải không?"
"Vậy thì thế nào? Được, ngươi không sợ, thì ngươi không sợ"
"Ta không sợ y chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Châu đầu vào nhau, làm như thì thầm nói với nhau cái gì đó.
Lam Vong Cơ nghe không rõ lắm, lại lén đi đến gần bọn họ vài bước.
Nghe thấy tiếng bước chân, một loạt mấy cái đầu cùng nhau quay về phía y, hồi sau, trầm mặc không nói, sau đó khom người hành lễ với y.
Lam Vong Cơ đáp lễ.
Bọn con nít ngơ ngác nhìn y, thấy y không tránh ra, không ai dám nói chuyện.
Lại một lúc lâu sau, thấy Lam Vong Cơ cứ thẳng tắp nhìn bọn chúng chằm chằm, không nói lời nào, cũng không làm gì, nhìn sắc mặt của y, đọc không ra bất kỳ cảm xúc nào, trong lòng sợ hãi, không biết làm thế nào cho phải.
Lam Vong Cơ lẳng lặng chờ đợi, bọn họ tại sao không nói?
Bọn trẻ con không biết tại sao, hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc, một đám ngượng ngùng rời đi, còn có một hai đứa tò mò quay đầu lại nhìn y vài cái.
Lam Vong Cơ nhìn theo bóng dáng của đám trẻ đó, lại đứng yên tại chỗ một lát, bọn họ tại sao nhìn thấy ta lại rời đi?
"Vong Cơ, lại đây" Nơi xa xa, Lam Khải Nhân gọi y.
"Dạ, thúc phụ".
***
Một thanh kiếm gỗ mun hướng về phía cổ họng Lam Vong Cơ đâm tới.
Tay phải y giơ lên đón đỡ, rồi thuận thế đẩy mạnh về phía trước, sau đó chém ngang một đường.
Đứa bé trai trước mắt ngửa người ra sau, khó khăn lắm mới né được, rồi bật người lại, ổn định thân hình.
Lam Vong Cơ chỉnh đốn thân mình, lại tấn công tiếp một chiêu.
Đứa bé trai đối diện chính là đứa bé vừa rồi nói không sợ kia, trước mắt chỉ có nó mới có thể chống đỡ được vài đòn tấn công của Lam Vong Cơ.

Không biết vì sao, đứa trẻ vốn luôn ổn định lại đột ngột chém tới một kiếm mạo hiểm, tiếc là không đủ nhanh, bị Lam Vong Cơ bắt lấy sơ hở, đâm trước ngực một cái.
Đứa bé trai lại tránh thoát, chỉ là cú tránh này vội quá, hạ bàn không vững, hai chiêu đã bị Lam Vong Cơ đánh bại ngã trên mặt đất.
Đứa bé trai gắt gao nhìn chằm chằm vào y, vẫn thở hổn hển không ngừng.
***
"Ngươi vừa rồi là nhường ta sao?"
Lam Vong Cơ hỏi.
Đứa bé trai quỳ gối trước từ đường Lam thị, quay đầu nhìn về phía y.
"Nhường ngươi? Tại sao phải nhường ngươi?"
Lam Vong Cơ không nói.
"Bởi vì ngươi là người của bổn gia sao?"
Đứa bé trai khẽ cười, "Hay là vì ngươi có tư cách kế thừa chức vụ Tông chủ?"
Lam Vong Cơ chỉ im lặng nhìn nó.
"Không sai, chúng ta không dám chơi với ngươi.

Nhưng...!ta không có nhường ngươi".
"Vậy tại sao ngươi quỳ gối chịu phạt ở đây?"
Thi đấu không dốc toàn sức, được xem là không chân thành, là hành vi trái với gia quy.

Vì vậy Lam Vong Cơ cho rằng nó đang nhường mình.

"Ta quỳ gối ở đây, là bởi vì...!là bởi vì ta hứa với phụ thân ta, phải thi đấu thắng ngươi, kết quả không làm được, cho nên ta tự mình đến lãnh phạt".
Lam Vong Cơ kinh ngạc.
Đứa bé trai lại nhìn y một cái, hơi có vẻ hổ thẹn, "Ta không thắng ngươi, là thực lực của ta không đủ...!Ngươi...!đúng thật là lợi hại".
Hai người trầm mặc, sau một lúc lâu, đứa bé trai nói, "Ta tên là Lam Dật".
Lam Vong Cơ đang định nói gì đó, thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, phụ thân của đứa bé trai tới đón nó về.
Hai người hành lễ với nhau.
Ngoài từ đường, vang lên đoạn nói chuyện của hai cha con.
"Lần thi đấu này ngươi có cảm tưởng gì?"
"Lam Vong Cơ xác thật rất lợi hại, là ta sốt ruột.

Nhưng phụ thân yên tâm, lần sau ta nhất định thắng y!"
"Đúng vậy, chính là phải có sự tự tin này".
"Nhưng...!phụ thân, tại sao phụ thân của Lam Vong Cơ, Lam Tông chủ, không đến xem y thi đấu?"
"Chuyện này...!nói ra thì rất dài..."
Trong từ đường, Lam Vong Cơ nhìn đến một góc khuất, cuối ánh mắt, là linh bài của mẫu thân – phu nhân của Thanh Hành Quân.
"Vong Cơ, vì sao chậm chạp không đi gia yến?" Lam Khải Nhân đứng ở cửa từ đường.
Phục hồi tinh thần lại, chợt phát giác mình đã đứng ngây người ở đây bao lâu.
Lam Vong Cơ nghi hoặc, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Lam Khải Nhân.
"Ngươi có biết mọi người đều đang đợi ngươi không?"
"Thực xin lỗi, thúc phụ".
"Ngươi là tấm gương tốt của bổn gia, lại vắng mặt đến trễ, có biết người của phân gia khác sẽ nghĩ chúng ta như thế nào không? Rồi làm thế nào giữ được chuẩn mực cho đệ tử thế gia?" Quay đầu lại, thấy Lam Vong Cơ đuổi theo mình, "Thẳng lưng một chút, ta biết ngươi hôm nay thi đất rất mệt, nhưng đứng ngồi phải ra dáng, mới có thể lập uy với mọi người.

Hôm nay thi đấu, bọn đệ tử phân gia khác kính ngươi trọng ngươi, chuyện này cần phải tiếp tục duy trì, lễ, nhạc, kiếm, xạ, đều không thể xem thường bỏ phế."
"Dạ, thúc phụ"

***
"...!Nguỵ, Vô, Tiện.

Dám liên tiếp làm trái gia quy...!Còn tìm mọi cách trêu chọc ta...!Phong độ giáo dưỡng, lễ nghĩa liêm sĩ, toàn bộ đều không có! Trên đời, trên đời còn có loại người như ngươi sao!"
Lam Vong Cơ tuy rằng đã say, nhưng Tị Trần trong tay vẫn rất ổn định chắc chắn, cách cổ họng của Nguỵ Vô Tiện không quá gần.
"Ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai?....!Ai, ai cần ngươi ở cùng...!Tự mình chủ trương, tự mình quyết định, quả thực đáng ghét vô cùng...!Ta không biết theo người khác đi chơi thì làm sao? Làm sao? Làm sao hả?"
Bị người ta chỉ kiếm vào chỗ nguy hiểm, Nguỵ Vô Tiện hơi ngẩng đầu, mắt mũi nhăn tít lại với nhau, giống như là rất khó chịu.

Sau một hồi lâu, ợ ra được một cái, rốt cuộc thoải mái, vỗ vỗ bụng.

Thấy đồ vật sáng lấp lánh trước mắt, liền giơ tay nắm lấy.
Lam Vong Cơ cả kinh, thu kiếm lại.
Không có cách gì với hắn, Lam Vong Cơ nghẹn một bụng tức giận.
Một loạt vệt kiếm màu xanh múa hỗn loạn tới, ống tay áo của Nguỵ Vô Tiện bị cắt tan nát, mà lông tóc thân thể không bị thương chút nào.
Hài lòng mỉm cười, tra Tị Trần vào vỏ.
Vừa vặn đến giờ, Lam Vong Cơ đi vào phòng trong, leo lên giường ngủ.
Lát sau, một bóng người từ bên ngoài Tĩnh Thất bước vào.
Liên tục đi tới đi lui.
"Cái gì đây, đều đã say thành ra như vậy, thế mà cái gì cũng không làm....!Xem ra lần tới phải dùng loại thuốc cực mạnh mới được".
Vừa ghét bỏ, vừa lôi Nguỵ Vô Tiện lên giường, ném đến bên cạnh người Lam Vong Cơ.
Đang chuẩn bị đi, lại cảm thấy thiếu chút gì đó.
Kéo vạt áo Lam Vong Cơ ra một chút, lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết, lại kéo cổ áo Nguỵ Vô Tiện xuống một chút, lộ ra nửa bờ vai nõn nà, trộm cười một hồi, mới rón ra rón rén rời đi..