Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 96: Chương 86





Khán đài xem săn bắn chìm trong biển lửa cháy hừng hực.
Khung gỗ đỡ bên dưới không chịu được ngọn lửa thiêu đốt, răng rắc gãy vụn, chẳng bao lâu đã sụp đổ ầm ầm hơn phân nửa, cùng với sự sụp đổ đó, giàn khung ngang bên trên lung lay sắp sập cố chống đỡ chưa rơi xuống, cũng đã bị khói hun đen thui.

Vải lụa đủ màu sắc, hoá thành những mảnh nhỏ bay lả tả treo trên các cành cây ở chung quanh, nhiều cây rừng gần đó bị đốt cháy, ngọn lửa âm thầm lan ra.

Vô số đầu người nhỏ xíu chen chúc ở bên dưới, vận chuyển những thùng nước tới chữa lửa như muối bỏ biển, tưới từng chút từng chút lên trên.
Nguỵ Vô Tiện đứng trên Tị Trần, lòng như có lửa đốt, dùng cả thân người thăm dò tìm kiếm, muốn nhìn rõ tình cảnh trên khán đài, cũng may Lam Vong Cơ ôm chặt hắn từ phía sau, mới không rớt khỏi thân kiếm.
Tuy rằng khói lửa mịt mù, bọn hắn không đến gần được, nhưng phóng hết tầm mắt, đại khái có thể nhìn ra trên bục gỗ đang cháy sớm đã không có bóng người nào, hạ thấp xuống một chút, ra sức phân biệt đám người dưới mặt đất.
Quan sát một lát, Lam Vong Cơ kết luận: "Tất cả mọi người đã ngự kiếm rời đi".
Cuộc thi săn bắn Bách Phượng Sơn, người ở đây đều là người trong huyền môn, nói chung không đến mức ngơ ngác bị lửa thiêu chết, với thế lửa bùng lên, đoán chừng tất cả đã ngự kiếm chạy thoát, cho dù gia quyến già yếu bệnh tật không thể ngự kiếm, cũng đã được giúp đỡ leo lên thân kiếm cùng rời đi.
Nguỵ Vô Tiện trông sang mấy đỉnh núi gần đó, cây cối cành lá sum xuê, rậm rạp phủ kín một vùng rộng lớn, nếu không xuống giữa núi tìm kiếm, thì cho dù thị lực nhĩ lực của hắn lợi hại đến đâu đi nữa, cũng khó có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp màu xanh để tìm người.
Sau một hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: "Không thể buông lỏng, uy lực của những hoả thi đó, ngươi và ta đều đã chứng kiến, nếu như người phía sau màn quyết tâm muốn xử lý ai đó, thì mặc cho bọn họ chạy đến nơi an toàn cũng là vô ích.

Hiện giờ không biết mục tiêu tấn công của bọn chúng là gì, người sau màn rốt cuộc muốn đạt được mục đích nào".

Suy nghĩ một chút, nghiến răng nói, "Nói không chừng, vừa rồi chúng ta không nên đi, trực tiếp bắt giữ Kim Quang Dao! Trực giác cho ta biết, tất cả những chuyện này không thể không liên quan đến hắn ta, cùng lắm thì làm người xấu cho trót, hạ gục toàn bộ đám người tự cho là đúng, ba hoa chích choè kia, sau đó trước mặt bọn họ, treo Kim Quang Dao lên, nghiêm hình bức cung, ta cũng không tin, cái mặt nạ da người mồm mép kia của hắn không bị ta xé xuống trước mặt công chúng".
Lam Vong Cơ nhìn sườn mặt của hắn, vén lọn tóc mai tung bay của hắn ra sau tai, giọng điệu hơi có ý khiển trách nói: "Lỗ mãng".

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, trừng mắt liếc y một cái, "Vậy theo ngươi, phải thế nào?"
Đôi mắt màu lưu ly của Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn về phía hắn, "Bình tĩnh, phân tích".

Giọng nói trầm thấp đi vào tai Nguỵ Vô Tiện, xoa dịu cảm xúc đang dao động không thôi trong lòng hắn.
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, tầm mắt thật vất vả mới có thể rời khỏi đôi mắt câu hồn đoạt phách kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đang ôm eo hắn của Lam Vong Cơ, tự mình lẩm bẩm: "Phân tích, phân tích...!Người này, bất luận là ai, vừa bắt đầu đánh, cũng đã nghĩ kỹ sách lược một cách vẹn toàn, mọi đòn sát thủ, đều nhắm đến ta.

Trận tập kích đêm hôm đó, còn xem như là đường đường chính chính, ai ngờ, tập kích không thành, thế nhưng đã nảy sinh tâm tư vu oan giá hoạ, mượn đao giết người.

Cái chết của Tào tông chủ, rõ ràng là muốn vu oan cho ta, dẫn đến việc ta xích mích với đám đông.

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ mục đích của hắn rõ ràng đã đạt được, có thể buông tha cho những người trên khán đài hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nếu muốn đánh cho ngươi hoàn toàn vào thế vạn kiếp bất phục, thì với sức nặng của Tào tông chủ, chưa đủ".
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh: "Vậy phải giết bao nhiêu người mới đủ?"
Lam Vong Cơ nói: "Trên khán đài xem săn bắn, đều là những người nào?"
Nguỵ Vô Tiện ánh mắt ngưng lại nói: "Trên khán đài, đều là gia quyến quý trọng của các thế gia, nếu những người này chết đi, thì đó chính là mối thù giết vợ giết con, giết cha giết mẹ, rõ ràng là đẩy ta đến trước mũi đao của đám đông kích động mãnh liệt.

Thủ đoạn này, không khỏi quá ác độc!"
Lam Vong Cơ nói: "Cho nên, hắn sẽ không dễ dàng buông tha, đặc biệt là những người đã có thù với ngươi, bọn họ chết đi, tội danh của ngươi sẽ triệt để xác định".
Nguỵ Vô Tiện hơi trầm ngâm: "Có thù với ta..."
Ngón tay để trên cánh tay Lam Vong Cơ không tự chủ được nhéo một cái, "Chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, Lan Lăng Kim thị, còn có những gia tộc tham gia cuộc chặn giết dưới trướng Kim thị.

Kim Tử Hiên...!Kim Tử Hiên cũng ở trong đó! Chỉ sợ, còn sẽ liên luỵ đến sư tỷ! Không được, Lam Trạm, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nhóm người sư tỷ!"
Lam Vong Cơ nói: "Nhìn tình hình, bọn họ đã ngự kiếm đến một nơi nào đó trên đỉnh núi để tạm lánh rồi".
Nguỵ Vô Tiện tuy vô cùng nôn nóng, nhưng biết bọn hắn chạy lung tung như thế cũng không cách nào tìm ra kịp, cố ép mình bình tĩnh lại, nhớ lại trong đầu từng hình ảnh trong đợt tấn công của hoả thi, tìm kiếm một chút linh cảm và manh mối ở trong đó.

Cả người hắn khẩn trương, bất tri bất giác dùng lực, cánh tay ở eo kia bị hắn nhéo đến đỏ đỏ trắng trắng một mảnh.
Lam Vong Cơ yên lặng mặc cho hắn giày vò.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Những hoả thi này, không biết dùng tà thuật gì làm ra, uy lực kinh người như thế.

Cùng một kiểu với người đánh lén ta đêm đó, đều là dùng hoả pháp, nhưng loại hoả pháp này, vô cùng quỷ dị, trước nay ta chưa từng thấy qua.

Lam Trạm, ngươi xem nhiều sách, trong Tàng Thư Các của Lam thị, có từng ghi lại loại thuật pháp giống vậy không?"
Lam Vong Cơ nói: "Kỳ Sơn Ôn thị, chính là dùng hoả thuật".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Kỳ Sơn Ôn thị, đích xác am hiểu hoả thuật, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là dùng linh lực biến ra lửa từ không khí, phóng lửa, dùng lửa hỗ trợ tấn công, là tối đa rồi, với công lực năm đó của Ôn Nhược Hàn, cũng không vượt quá trình độ này.

Nhưng dùng thi thể luyện hoả, thi thể không chỉ không bị lửa đốt cháy, ngược lại còn luyện đến mức đao thương bất nhập, nếu bị kiếm chém trúng, vết thương lại là tự nhiên chữa khỏi, cái này ngươi có từng nghe qua không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục phân tích: "Huống chi Ôn thị đã biến mất, hiện giờ còn ai có thể luyện đến mức độ tột đỉnh như thế này? Dung nham trong người thi thể, nhiệt độ cao đến nỗi có thể làm tan chảy binh khí, đây quả thực là vô địch, chẳng lẽ không có nhược điểm hay sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Cùng là điều khiển thi thể để chiến đấu, nhưng quỷ đạo do người này tu tập khác một trời một vực so với ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta thao luyện tà vật, là dùng âm luật điều khiển, không biết người này dùng cái gì trung gian để khống chế? Vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng sáo tiếng đàn gì đó, thật sự là quá mức đặc biệt, khiến người ta không thể không bội phục."
Phân tích nửa ngày, vấn đề càng lúc càng nhiều.

Kế sách trước mắt, chỉ là cầu nguyện kẻ địch cũng theo chân bọn hắn, quanh quẩn giữa núi rừng mênh mông, khó tìm ra một bóng người nào, mất đi mục tiêu, còn có thể kéo thêm một chút thời gian.

Cùng lúc đó, triệu tập một số lượng lớn hung thi, để chuẩn bị chiến đấu.
Tị Trần trầm ổn hạ xuống, một loạt tiếng sáo thê lương biến ảo cắt ngang bầu trời.

Tiếng sáo thổi lên một lát, những bóng người cứng đờ lắc lư tiến vào trong tầm nhìn, tròng mắt trắng dã, vẻ mặt ngây ngốc, một đường vất vả cần cù gập ghềnh đi từ nơi xa đến đây, lê bước chân, cánh tay cẳng chân đều gầy trơ xương, vừa nhìn là biết không có sức chiến đấu.
Cánh môi Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng khép lại, tiếng sáo đột nhiên im mặt.

Trần Tình bị chủ nhân dùng gõ gõ mấy cái vào trán, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Bỗng dưng, hắn thở hắt ra, nặng nề buông thõng tay nói: "Thi thể gì đây?? Đều đi đâu hết rồi?? Đây chính là Bách Phượng Sơn, nơi tà ám hoành hành, bách gia thi săn bắn đó nha!"
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua nữ quỷ tái nhợt bò trên mặt đất, đầu lưỡi dài thòng liếm láp mũi giày trắng tinh của y, dáng người mềm mại cố hết sức lộ ra vẻ quyến rũ, đang vô cùng cẩn thận dán vào đôi chân dài đứng trước gió của y, làm như cực kỳ bị cám dỗ muốn leo lên trên, nhưng đã lặng lẽ tháo chạy bởi ánh mắt đạm nhiên từ bên trên nhìn xuống.
Trên triền núi, âm linh như rễ cây cỏ dại mọc lan tràn khắp mặt đất, gió núi ấm áp trộn lẫn một chút không khí u ám, chỉ tiếc âm linh đều không phải loại mà bọn hắn cần, phải là những hung thi săn chắc mạnh khoẻ, đấm vào thấy thịt, có thể cắn nuốt điên cuồng đám hoả thi.

Nhưng lúc này, chỉ triệu được mấy con tẩu thi cấp thấp đáng thương tệ hại, làm như chỉ cần gió thổi cỏ lay, là có thể doạ cho bọn chúng sợ đến mức kêu khóc, ôm đầu chạy trốn.
Trầm ngâm một lát, Lam Vong Cơ nói: "Nhìn khắp nơi thử xem".
Tiếng sáo vừa rồi thúc giục, từ trong chỗ tối tăm của rừng núi truyền đến tiếng sột soạt, chỉ là đợi thật lâu sau, cũng không thấy hiện ra cái gì từ nơi phát ra những âm thanh huyên náo đó, hai người theo tiếng động vượt qua hai đỉnh núi, quả nhiên ở một nơi cây cối thấp bé, phát hiện ra mấy cái lưới phược tiên thật to, trong lưới có hơn mấy trăm hung thi nhe nanh trợn mắt, gào rống la hét! Kỳ lạ ở chỗ, tà ám trong lưới, chỉ có quỷ, hoàn toàn không có yêu ma và quái thú, giống như là có ngươi hao tổn tâm trí, càn quét sạch sẽ toàn bộ thung lũng đỉnh núi của Bách Phượng Sơn, chỉ đặc biệt bắt các loại quỷ nhốt hết lại.
Đám hung thi sốt ruột cào cấu trên mặt lưới, thấy Nguỵ Vô Tiện, trong họng phát ra tiếng ô ô nghẹn ngào, vừa đáng thương hề hề lại vừa nhiệt tình, tranh nhau bổ nhào đến trước mặt hắn, lớp sau đè lớp trước, xếp thành một ngọn núi nhỏ lung lay.
Nguỵ Vô Tiện hài lòng nhìn, chậc lưỡi: "Bọn nhỏ này, là ai bắt nhốt các ngươi vậy? Thật muốn ta chết mà".
Lam Vong Cơ nói: "Xem ra, có người hy vọng ngươi không thể lợi dụng hung thi để chiến đấu".
Vừa dứt lời, Tị Trần leng keng rời khỏi vỏ, một lát sau, làn sóng hung thi ào ạt tràn ra từ trong những sợi dây thừng bị chém đứt tơi tả, đám hung thi được giải thoát nhiệt tình dâng cao, gầm rống vang trời đến mức những tảng đá dưới chân núi rung lên mấy cái.
Nguỵ Vô Tiện đứng trên một đỉnh núi nhỏ từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo liếc xuống dòng thuỷ triều mênh mông đen ngòm bên dưới, "Nghe đây, tất cả đi gặp những huynh đệ tốt phun lửa kia của các ngươi cho ta!"
Lúc Trần Tình vang lên một lần nữa, lại là một giai điệu du dương hoàn toàn khác biệt với khí thế thê lương trước đó, đàn hung thi sôi nổi nhốn nháo, tản đi bốn phía, giống như một đám sương mù xám xịt, lan tràn khắp nơi trong dãy núi, chim chóc giật mình bay lên kêu vang, vượn núi hú dài.

Mọi chỗ đi qua, dưới những bước chân tung bụi mù, không ngừng bò ra những đồng bọn mới từ trong lòng đất, hiển nhiên là những con cá lọt lưới trong đợt càn quét trước đó, lắc vài cái rũ bỏ cành khô lá rụng trên người, sau đó gia nhập nhanh chóng vào đội ngũ.

Cho đến khi đầy khắp núi đồi, đều là những đốm đen rải rác nhảy nhót tưng bừng.
Đứng yên tại chỗ thổi một hồi, tiếng sáo bỗng nhiên khựng lại, Nguỵ Vô Tiện nín thở, im lặng lắng nghe, lát sau, một tiếng gầm trầm thấp có ngữ điệu kéo dài từ nơi xa truyền đến, hắn vui mừng nói với Lam Vong Cơ: "Tìm được rồi!"
Lúc hai người ngự kiếm đuổi tới, trên đỉnh núi nhỏ đã có những ánh lửa cháy lác đác, Tị Trần bay là là một hồi, trong rừng dường như truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.


Hai người theo tiếng động hạ thấp xuống, nhưng thấy ở trên sườn núi xa xa, một đám thi thể tái nhợt trên người đầy hoa văn đỏ đang bao quanh một nhóm người, nhóm người nỗ lực chống đỡ, vòng vây càng lúc càng thu hẹp lại.
Thế lửa cháy cùng với khói bốc lên ở sườn núi quá mạnh, Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không đáp xuống được".
Dưới triền núi, đám tẩu thi mất tiếng sáo điều khiển, cả đám lẻ loi, đứng ngây ngốc.

Lam Vong Cơ chọn một nơi lửa cháy yếu ớt để đáp xuống, không đợi Tị Trần đứng yên, Nguỵ Vô Tiện đã nhảy ra, chạy xông lên đỉnh núi một đoạn, hét lên gấp gáp: "Sư tỷ! Sư tỷ!...!Kim Tử Hiên! Kim Tử Hiên có ở đó không?!"
Trên sườn núi, một người đang chiến đấu với hoả thi, bóng người thở hổn hển chợt dừng lại, mừng rỡ đáp lại: "Là ta! Các hạ là ai?! Xin nhanh chóng giúp đỡ!!"
Nguỵ Vô Tiện vui mừng quá mức, đang định chạy tới, một vật nặng nóng hầm hập lao xuống đỉnh đầu hắn, hô hấp dừng lại, lắc mình lùi về phía sau, vật nặng ầm ầm rớt xuống, bắn ra tia lửa nóng rực bùm bùm.

Nguỵ Vô Tiện nâng cánh tay lên che, sau khi hơi nóng tan hết, hắn vội vã nhìn, thì ra là một khúc cây to lớn cháy hừng hực, hung tợn cắt đứt đường lên núi.
"Nguỵ Anh, cẩn thận!"
Kinh hồn chưa định, lại một luồng hơi nóng mãnh liệt từ phía sau hắn quét tới, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người vất vả né qua, một gương mặt khủng khiếp trắng bợt khô đét, lại còn bị dung nham xé toạc nhào tới trước mắt hắn, móng vuốt duỗi về trước muốn chụp vào ngực hắn, sau lưng là biển lửa nóng rực, lần này muốn tránh cũng không thể tránh.
Nguỵ Vô Tiện thầm nói không xong rồi, một luồng kiếm quang lướt tới như một cơn cuồng phong, sau đó trước mắt chợt vụt loé lên, hoá ra là cái đầu của đối phương, đột ngột bị cắt thành một mặt phẳng nóng chảy đỏ rực, liếc mắt thì thấy, cái đầu kia tưng tưng vài cái, rồi lăn xuống theo triền núi, dọc đường đốt cháy mấy chiếc lá rụng.

Hắn chuẩn bị hít một hơi lấy sức, thì cái thân hình mất đầu này, lại hoàn toàn chẳng nhận ra, vẫn tấn công về phía hắn, làm như bị chặt đầu chỉ là hơi ngứa ngáy, không đáng nói đến, dòng dung nham nguội màu xám còn dính trên người chưa rớt xuống, hai cánh tay đã nhốt Nguỵ Vô Tiện ở bên trong.
Mắt thấy hắn sắp bị bao vây bởi đám lửa, sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi kịch liệt, tay bấm quyết, đột ngột thúc giục Tị Trần đánh trả, trong nháy mắt, hai cánh tay của hoả thi đã xoay tròn bay lên trời, thân hình còn lại vẫn ngoan cường chiến đấu, vẫn lao mạnh về phía Nguỵ Vô Tiện.

Một tiếng huýt sáo dồn dập bỗng vang lên, thân hình màu xám đứng ngây ngốc bên cạnh từ hồi đầu, đồng thời, loạt xoạt giận dữ tiến lên, hạ gục hoả thi, lao vào đánh túi bụi trên mặt đất.
Giữa lúc chiến đấu, quần áo da thịt của tẩu thi bị dòng dung nham chảy ra từ hoả thi thiêu đốt, mùi khét lẹt ập vào mặt, hai người che mặt lùi về phía sau.
Tẩu thi và thân thể còn sót lại của hoả thi quần nhau một trận, đã bị đốt lủng bảy tám lỗ to, bắp thịt đã hơi mục rữa còn có thể chiến đấu hồi đầu giờ bị thiêu cháy đến nỗi thịt rơi rớt ra, từng dòng máu đen phun ra, thật sự là thảm không nỡ nhìn.

Tẩu thi kia phát ra tiếng gầm gừ rầu rĩ, nếu nó có cảm giác, biết đau biết kêu, lúc này tất nhiên sẽ kêu la thảm thiết thất thanh đến mức nghẹn ngào.
Thấy tình hình này, ngay cả Lam Vong Cơ xưa nay gợn sóng bất kinh cũng cảm thấy hơi hoảng sợ, y vung Tị Trần lên, thân kiếm nặng trĩu được y múa ào ào chấn động, thế kiếm như nước chảy mây trôi, không chút lưu tình, chỉ thấy thi thể còn sót lại của hỏa thi kia hóa thành vô số miếng thịt nóng rực, lộp độp rơi xuống đất, miếng thịt co giật mấy cái trào máu ra, rốt cuộc hoàn toàn chết cứng.
Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đang kinh hãi, trái tim đập bùm bùm, nhìn Lam Vong Cơ vạt áo trắng bay phất phơ, kiếm quang của Tị Trần di chuyển, tuy ẩn ẩn toả ra hơi nóng, nhưng mũi nhọn vẫn toả ra hàn quang khắp bốn phía, hiển nhiên là được linh lực bảo vệ, không bị tan chảy.
Nhưng đây chỉ là do Lam Vong Cơ dùng linh lực dồi dào truyền vào, mũi kiếm được linh quang bảo vệ, còn những người khác, chỉ cần linh lực yếu một chút, hoặc tấn công hơi sơ suất, cả một thanh kiếm nhẹ thì hư tổn, nặng thì trực tiếp tan chảy, một khi vũ khí mất đi, thì không còn sức chiến đấu gì nữa, chỉ có thể chờ chết.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện không khỏi nôn nóng nhìn về phía sườn núi, bóng người chen chúc, rõ ràng vẫn còn đang chiến đấu.

Thỉnh thoảng có tiếng kêu la thảm thiết truyền đến, nghe thấy mà trái tim treo cao, lại một người nữa gặp phải độc thủ, không biết sống hay chết..