Từ Diệc Minh lén hỏi Lăng Việt: “Vậy bây giờ mày định làm gì?”
“Không biết.” Lăng Việt có chút buồn rầu: “Bây giờ cảm giác yêu thích này, tao chỉ có thể xem nó là…”
“—— lỗi thời.”
Vẫn luôn có người biết rõ là không thể nhưng vẫn kiên trì làm.
Giữa trưa, Vọng Thư và Quý Ngâm Thu ăn cơm xong lại quay về phòng học, thấy trên bàn mình có một bịch khoai tây chiên sốt vị cà chua Mexico của Lay.
“Đây là của ai vậy?” Cô đứng ở lối đi, hỏi một tiếng.
Lúc này cũng chỉ có lác đác người đã quay về, ai nấy đều lắc đầu nói không biết.
“Tại sao cậu không vào vậy?” Quý Ngâm Thu đi phía sau lưng cô, vừa đi vừa nghịch điện thoại nên chẳng chú ý đến tình hình bên này.
Trong lớp mỗi tháng đều đổi chỗ một lần, bọn họ từ tổ ba đổi sang tổ một ở gần cửa sổ hành lang, chỗ của cô là sát bên cửa sổ, chỗ của Quý Ngâm Thu sát bên cô.
Vọng Thư chỉ vào khoai tây chiên, ngụ ý bảo cậu ấy nhìn.
Quý Ngâm Thu cầm lấy rồi xem qua một chút, cũng không có giấy ghi chú hay tên ai cả: “Chắc là ai đó tặng cậu thôi.”
“Người cho mình cũng thật kì lạ, bắt mình phải nhận lấy sao?”
Vọng Thư nhìn xung quanh, do dự một chút: “Để mình đặt nó trên bục giảng.”
Cô không có thói quen tùy tiện nhận đồ của người khác.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giữa trưa ngày hôm sau, trên bàn lại có một bịch khoai tây, lần này là vị dưa chuột, trên đó còn dán một tờ giấy note: “Nhận lấy đi, là của người thích thầm cậu.”
Vọng Thư nhíu mày, vẫn đặt nó trên bục giảng như cũ.
Mãi đến hôm thứ ba, cô văn Viên Thịnh Dung bước vào phòng học, chuẩn bị bắt đầu tiết học.
Bà ấy thấy trên bục giảng có ba bịch khoai tây hồng, đỏ, xanh được sắp xếp ngay ngắn, hơi ngạc nhiên một chút: “Đây là đồ chuẩn bị cho lễ hiến tế bí mật nào đó sao?”
Các bạn dưới lớp đều bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, chẳng biết chuyện gì.
Vọng Thư không muốn người khác chú ý đến chuyện này nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ đành giơ tay lên phát biểu: “Cô Viên, giữa trưa ba ngày nay lúc em quay lại lớp thì trên bàn đều có một bị khoai tây, em nghĩ là có để sai chỗ nên đặt trên bục giảng.”
Cô nói rất uyển chuyển nhưng mọi người đều đoán được nguyên nhân thực sự.
Viên Thịnh Dung nhướng mày.
“Quà của người yêu thầm lớp trưởng!”
Học sinh cấp ba thích nhất là nghe những chuyện ồn ào như vậy, rất thích thú nên đành nói thầm với nhau.
“Im lặng!” Viên Thịnh Dung lần lượt vỗ vào ba bị khoai tây kia: “Chuyện đứa mấy gói khoai tây này không thể giải thích được.”
“Cô không phản đối mấy em yêu đương.”
Dưới lớp, Tiết Trình dẫn đầu vài người vỗ tay ủng hộ lời nói này.
Viên Thịnh Dung lại nói tiếp: “Nhưng nếu các em muốn theo đuổi thì cứ thẳng thắn đi, còn nếu sợ ảnh hưởng đối phương thì cứ giấu giếm ở trong lòng. Một bên cứ liên tục tặng quà thẳng thắn như vậy mà một bên lại làm người nặc danh thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Các bạn học phải biết chính xác tình cảm của mình, tôn trọng quyền của người khác, biết chấp nhận lời từ chối của đối phương, cho đối phương thứ họ muốn, không được áp đặt suy nghĩ của mình vào đối phương, rõ chưa?”
Cuối cùng, Viên Thịnh Dung ném ba bịch khoai tây vào thùng rác: “Vì vậy, nếu nó đã làm cho đối phương bối rồi thì không nên tặng nữa.”
Các bạn học phía dưới vẫn đang ở trạng thái ăn dưa, hiện tại đã tâm phục khẩu phục mà cho cô Viên một tràng pháo tay rất nhiệt liệt.
Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy hy vọng đối phương nghe lời Viên Thịnh Dung nói.
Nhưng mà vào tối hôm đó, người đó lại không biết lấy ở đâu ra cách thức liên lạc của cô, thêm Wechat của cô thông qua số điện thoại, thêm lời giới thiệu: “Chào cậu, mình là người tặng khoai tây chiên cho cậu.”
Lúc đó, Vọng Thư đang ở ký túc xá trường làm đề, 10 giờ rưỡi đến 11 giờ rưỡi mỗi buổi tối là lúc cô làm đề.
Đột nhiên lại có người nặc danh gửi lời mời kết bạn, lúc ấy có một cảm giác sợ hãi chạy qua.
Giống như là có ai đó đang theo dõi từng nhất cử nhất động của cô.
Cô không đồng ý, chỉ trả lời: “Xin lỗi, mình không yêu đương lúc cấp ba.” rồi cũng chẳng để ý đến người đó nữa.
Nhưng suy nghĩ đã bị rối loạn, cố gắng thế nào cũng không làm đề nổi nữa.
Cố gắng ép mình tập trung cũng vô ích, Vọng Thư lấy vở ra, bắt đầu viết bài viết.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô tình cờ quen biết với một đàn chị năm cuối khoa truyền thông của đại học Bắc Hoa. Hai người cùng mở một tài khoản chuyên viết về thời sự và bình luận nó. Cô phụ trách nội dung, còn chị ấy phụ trách mảng truyền thông.
Chỉ gần nửa năm mà tài khoản này đã nổi lên một chút, fans đã có mấy chục nghìn, tuy rằng tiền lời không ổn định nhưng nuôi sống bản thân cũng chẳng có vấn đề gì.
Chuyện này cô cũng không nói cho ai khác.
Lúc học cấp ba, Hà Nguyệt chắc chắn sẽ không cho phép cô làm những việc “nghịch ngợm” như vậy.
Hà Nguyệt cũng chẳng cho phép cô yêu đương.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cứ tưởng tượng như vậy, bây giờ cô và Lăng Việt ở trạng thái này cũng khá tốt.
Cô cũng không thể làm cho chính mình dao động, cũng không kéo Lăng Việt vào đống hỗn độn này.
Nếu Lăng Việt thích chính mình, cô cũng chẳng phải tra nữ, cũng chẳng thể đáp lại cậu ấy.
Vọng Thư nở một nụ cười tự giễu chính mình.
Giao diện Wechat vẫn đang hiển thị yêu cầu kết bạn, Vọng Thư thêm người đó là bạn rồi lập tức kéo vào danh sách đen.
==
Người đưa khoai tây ấy cuối cùng cũng tìm đến Vọng Thư, cậu ta biết rõ nhất cử nhất động của Vọng Thư ở trường. Biết rõ cô là thành viên của hội học sinh, cô hay một mình kiểm tra thể dục buổi sáng từ lớp 1 đến lớp 8.
Vì vậy, cậu ta chặn cô ở góc cầu thang.
“Bạn là?” Vọng Thư lui một bước, lui đến một góc nhỏ ở hành lang.
Người trước mặt có khuôn mặt vuông, lông mày hơi thưa và đôi môi đầy đặn, bộ dáng cứ thành thành thật thật của một học sinh ngoan.
“Vọng, Vọng Thư, mình là Ngô Văn Hãn, là người tặng khoai cho cậu.”
Sắc mặt Vọng Thư lập tức lạnh xuống, cô muốn rời đi nhưng lại bị người đó ngăn lại: “Vọng Thư, mình thật sự rất thích cậu, cậu có thể cho mình một cơ hội theo đuổi cậu không, thật đấy.”
“Mình đã nói với cậu, mình sẽ không yêu đương lúc cấp ba.”
“Vậy thì mình cũng có thể theo đuổi cậu, có cái gọi là chân thành sẽ khiến sắt đá cũng mòn, mình tin mình có thể làm cậu cảm động.”
???
Vọng Thư cảm thấy chính mình không thể nói chuyện với người này.
Đối phương còn đang lẩm bẩm: “Mình thích cậu, thật sự thích cậu, cậu đừng không tin.”
Có một bóng người thoáng qua ở cầu thang, Ngô Văn Hãn nhìn thoáng qua, lập tức co rụt lại, ngậm mình.
Thấy người đó đã đi qua, cậu ta nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục quấn lấy Vọng Thư.
Tâm trạng của Vọng Thư chưa bao giờ tồi tệ đến vậy.
Người vừa mới đi ngang qua là Lăng Việt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt của cậu ban đầu bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng khi cậu ấy nhìn thấy thì lại vội vàng quay đi.
Vọng Thư không biết cậu thấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào.
Trong lúc tập thể dục buổi sáng, ở một hành lang không một bóng người, cô và nam sinh khác gặp nhau một mình, mà còn đứng rất gần.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút ủy khuất.
Tại sao lại có thể như vậy chứ!?
Hai người bọn họ đã đủ tồi tệ rồi.
Lại còn bị người ngang ngược vô lý này làm rối.
Cô sụt sịt, cố gắng không khóc, cố gắng làm cho chính mình không nói xấu Ngô Văn Hãn.
“Mình rất tôn trọng cảm xúc cá nhân của cậu nhưng mình nghĩ mình đã nói rất rõ ràng.”
“Không nhận khoai tây của cậu là từ chối, không thêm Wechat của cậu cũng là từ chối, thêm cậu vào danh sách đen vẫn là từ chối, nói với cậu mình sẽ không yêu đương lúc cấp ba là từ chối, bây giờ thái độ mình vẫn như cũ, là từ chối!”
“Rốt cuộc là hành vi nào của mình khiến cậu hiểu lầm?”
Ngô Văn Hãn sửng sốt: “Nhưng không phải theo đuổi chính là làm người không thích mình trở nên thích mình sao?”
“Cái này có sai sao?”
Vọng Thư giống như nghẹt thở, cô trực tiếp đẩy cánh tay cậu ta ra, từ bỏ nói chuyện.
Nhưng đối phương lại không cho.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, vững vàng nắm lấy thủ đoạn của Ngô Văn Hãn, dùng sức kéo tay cậu ta ra, nhẹ nhàng, khéo léo làm cho lưng cậu ta dựa vào khung câu nói của danh nhân, va chạm với khung kim loại làm vang lên một tiết rầm: “Vọng Thư đã nói rất rõ ràng, hành vi này của mày không phải là theo đuổi mà quấy rối, có hiểu không?”
Là người vừa mới rời khỏi, Lăng Việt.
Nước mắt Vọng Thư vừa mới kìm được lại lập tức rơi xuống, cô vội vàng chạy đến trốn phía sau lưng cậu, không muốn dây dưa với Ngô Văn Hãn nữa.
Lăng Việt ủng hộ Ngô Văn Hãn nhưng nghĩ lại hành vi và lời nói của cậu ta nói với Vọng Thư, cậu nhìn chằm chằm vẻ mặt của cậu ta, cố gắng suy luận logic, tìm được nhược điểm của cậu ta: “Hành vi của mày đã vi phạm nội quy trường học, thậm chí còn có khả năng vi phạm pháp luật. Nếu mày còn làm vậy, tao sẽ nói với giáo viên mời phụ huynh mày.”
Trên mặt Ngô Văn Hãn đã có chút hoảng sợ: “Tao không sai cái gì thì mày dựa vào cái gì đòi mời phụ huynh tao?”
“Không sai sao?” Lăng Việt nắm chặt cánh tay của người này lại, đẩy người về phía sau làm cho khuỷu tay của mình cọ vào khung sắt, xuất hiện một vết xước nhỏ: “Tao chỉ muốn hỏi ba mẹ mày đã dạy mày như thế nào thôi!”
Vọng Thư ở phía sau sụt sịt, kéo Lăng Việt về.
Cô đã thấy khuỷu tay của Lăng Việt bị xước.
Lăng Việt nghiêng đầu nhìn cô, hai tay thả lỏng.
Ngô Văn Hãn vội vàng chạy đi.
Vọng Thư rất ít khi khóc, vừa khóc thì khóe mắt và đuôi lông mày đỏ ửng lên, nhìn vừa ngây thơ vừa vô tội, khiến người khác đau lòng đến hoảng sợ.
Lăng Việt nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”
Cậu khóc thì trái tim mình tan nát mất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu rất muốn đem người ôm vào trong ngực để an ủi, muốn lau đi nước mắt của cô nhưng cuối cùng chỉ vỗ bả vai cô thôi.
Cô gái đối diện rơi rất nhiều nước mắt, nhiều đến nỗi đầu ngón tay đều là giọt nước, giống như cậu là người bắt nạt cô.
Lăng Việt vội vàng sờ túi, nhưng lại chẳng có gì.
Cậu không có thói quen mang theo khăn giấy, chân tay luống cuống nói: “Mình không mang giấy.”
Khuỷu tay của cậu đã có máu chảy ra.
Vọng Thư cúi đầu, nước mắt chảy dài xuống mặt đất, từ trong túi lấy ra một túi giấy, đưa cho cậu rồi lại dùng tay lau nước mắt.
Lăng Việt hơi ngẩn ra một chút, lấy ra một tờ giấy rồi do dự giúp cô lau má trái.
Nước mắt ướt đẫm lập tức thấp qua tờ giấy mỏng, làm ướt lòng bàn tay cậu, khiến đầu ngón tay cậu nóng bỏng, đầu quả tim tê dại.
Vọng Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, quên cả việc rơi nước mắt.
Những ánh sao trong mắt cô giống như đã bị nghiền nát, toát lên vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ.
Cô ngơ ngẩn nhìn đôi mắt đang nhìn xuống của Lăng Việt, cậu giống như rất nâng niu nó, chậm rãi dùng khăn giấy lăng đi hai hàng nước mắt trên má cô: “Đừng khóc.”
Lông mi Vọng Thư rung lên, con mắt bên trái đã tràn đầy nước mắt lại rớt một giọt nước mắt.
Lần này, Lăng Việt dùng ngón tay mình lau qua, vừa chạm vào liền tách ra.
Cậu vội vàng thu tay lại, nắm chặt tay, đem tờ giấy ướt đẫm nước mắt siết chặt ở lòng bàn tay, trái tim đập liên hồi như đánh trống, sợ động tác nhỏ của mình bị cô phát hiện.
Cậu không cố ý làm điều đó.
Nhưng vừa rồi Vọng Thư ngẩng đầu lên, để cho cậu lau nước mắt, vừa ngoan ngoãn lại vừa mê người, giống như đã thuộc về cậu.