Nếu Có Duyên Sống Lại

Chương 31: 31





Viên Thanh Cử cầm hai miếng đậu hủ trắng mềm của An Lai đi về: “Lai Lai, em đây là định tự mình khai hỏa sao?”
An Lai đi bên cạnh anh, mùi mồ hôi và hơi thở nam tính hòa lẫn bất chợt bay đến khiến cô có chút phân thần.

Cô không yên lòng kể lại chuyện nhất thời mua cá sáng nay.
Viên Thanh Cử hiểu rõ vỗ vỗ vai cô, còn rất vui vẻ: “Vậy trưa nay chúng ta làm cá ăn.

Lúc trước khi mua phòng này, bác Hách đã dẫn người đến bố trí lại, gia cụ hẳn là có đủ, trở về tìm là được, chỉ cần mua thêm chút gia vị thôi.”
An Lai kéo anh đến cửa hàng bán gói canh, Viên Thanh Cử ngại ăn gói canh phiền toái nên gọi một lồng bánh màn thầu, vẫn không quên dặn dò cô gái nhỏ đang thèm ăn sắp chảy nước miếng: “Em chậm một chút, cẩn thận bị bỏng nước canh.”
An Lai liếc anh một cái, quyết định không thèm để ý đến người đàn ông đáng thương chỉ ăn được mỗi bánh bao trắng nữa.
Sóng điện não của Viên Thanh Cử nhanh chóng tiếp thu được cái liếc mắt của cô, cảm thấy rất buồn cười.

Cô gái của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Ăn xong điểm tâm, bọn họ ra chợ mua chút dầu muối tương, lại mua thêm gạo.

Ông chủ thấy bọn họ là người lạ nên nhiệt tình cực kỳ, cực lực đề cử một loạt gạo tên là “gạo hoàng đế”.

An Lai thấy nó cũng không khác gì mấy loại gạo loa, nhưng giá lại cao hơn nhiều.

Ông chủ tận lực đẩy mạnh tiêu thụ: “Gạo hoàng đế là cách gọi của dân địa phương, gạo này trước kia là gạo triều cống đấy.”
An Lai cảm thấy tám phần là lừa đảo, nhưng Viên Thanh Cử lại vung tay: “Mua một ít về ăn là biết.”
Cuối cùng bọn họ mua hai mươi cân, bước ra cửa trong ánh mắt tha thiết của ông chủ hàng gạo.
Về nhà, Viên Thanh Cử quả nhiên tìm được bộ đồ ăn bằng gốm sứ Khai Phong trong mấy đồ linh tinh sau bếp.

Còn có hai nồi đất một lớn một nhỏ, thớt gỗ và một bộ dao đủ kích thước nữa.
Sắp đến giữa trưa, An Lai nói: “Giết cá thôi.”
Viên Thanh Cử ừ một tiếng rồi không nhúc nhích, An Lai kéo anh xuống phòng bếp, chỉ vào con cá trích không còn nhiều sức nói: “Giết đi.”
Viên Thanh Cử vô tội: “Anh đã từng giết cá bao giờ đâu?”
An Lai nghĩ lại thấy cũng phải, anh là đại gia mà! Nhưng nghĩ thêm lại thấy không đúng: “Chẳng lẽ anh muốn để em làm chuyện bạo lực máu me này sao!”
“Nếu không thì, chúng ta ra ngoài ăn trưa đi.” Nói xong anh phải luôn chú ý phản ứng của cô.

Cô gái nhỏ rối rắm nhìn con cá, lại nhìn cây dao, cuối cùng nhìn ra con sông ngoài cửa, hiển nhiên vô cùng không nỡ.

Rốt cục cô đổ hết lên người Viên Thanh Cử: “Nếu anh ngay cả con cá cũng không biết giết, vậy sao mà làm chồng em được.”
Tội này thật lớn, Viên Thanh Cử cuộn ống tay áo: “Được rồi, vì để trở thành một ông chồng đủ tư cách, anh liều mạng.”
An Lai lo lắng: “Anh làm được không vậy?”
Viên Thanh Cử như cười như không liếc cô: “Làm chồng của người ta, sao có thể ‘không được’ chứ! Bảo bối em quên rồi sao, xem ra anh phải cho em một ấn tượng thật sâu mới được.”
Thấy An Lai không để ý đến mình, anh phân phó như thật: “Tầng dưới cùng trong tủ có bao tay cao su, em lấy cho anh một đôi.

Bằng không lát nữa em lại chê tay anh đầy mùi cá.”
An Lai lục bao tay ra cho anh: “Làm như có kinh nghiệm lắm vậy.”
Viên Thanh Cử chỉ cười không nói, nhét bó cải cúc cho An Lai: “Ngoan, ra ngoài nhặt rau đi.”
An Lai nửa tin nửa ngờ, sau khi nhặt rau xong đi vào, con cá trích đáng thương kia đã bị giải quyết lưu loát, còn bị tri kỷ cắt khúc bỏ trong chậu, máu cá cũng đã thu dọn xong.

Viên Thanh Cử đang dùng khăn lông lau tay: “Thế nào, bà xã?”
“Cũng được.”
Viên Đại Lang không được lời khen vuốt thuận lông, bổ nhào đến ôm An Tiểu Miêu: “Thưởng cho anh đi bà xã.”
“Anh đừng nháo, em còn phải nấu cơm.” An Lai né anh: “Bằng không không có cơm ăn đâu.”
“Anh không có ý kiến, anh ăn em cũng được.”
Luận về da mặt dày, An Lai tuyệt đối không sánh kịp người đàn ông này.

Cô bị anh nháo, không còn cách nào khác đành phải đuổi anh ra khỏi phòng bếp, bắt đứng ở ngoài xem, lúc này mới làm được một bữa cơm đơn giản.
Canh cá trích đậu hủ, canh đậu hủ cay và cải cúc xào.

Vì không có nồi cơm điện nên cơm là nấu bằng nồi đất, cũng không biết có phải vì cách làm hay không mà vị của gạo hoàng đế rất khác biệt, so với gạo bình thường thì ngon hơn không ít.

Đồng chí Viên Đại Lang vô cùng ra sức, một chút canh cá trích còn lại cũng được anh lấy trộn cơm ăn sạch.
Cơm tối không có nguyên liệu nên Viên Thanh Cử mang An Lai qua quán có món thịt dê nướng và canh thịt dê nổi tiếng của trấn Thanh Hà.

Dọc đường, An Lai mua một bộ sườn xám ở một cửa hàng thêu, vải dệt bằng dây đay, màu thiên thanh, nhìn rất thanh thuần.


Cô vốn thích bộ có chất vải tơ lụa, nhưng sau khi mặc cho Viên Thanh Cử xem thì tà áo xẻ cao lộ đùi, anh kiên quyết nói là khó coi.

Anh chọn cho cô bộ vải sợi đay này, tà không xẻ.
Vì sườn xám thiết kế móc cài, không có khóa kéo nên rất khó cài vào, đương nhiên cũng khó cởi ra, An Lai trực tiếp mặc đi ăn cơm luôn.
Chiêu bài trong tiệm là rượu trái cây tổ truyền của chủ quán, không nặng mùi rượu, An Lai uống không ít.

Nào ngờ rượu này ngấm lâu, lúc trở về cô mang giầy cao gót bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Viên Thanh Cử chỉ đành phải cõng cô, vừa đi vừa không quên kể lể: “Đã nói với em là nó tác dụng chậm rồi, em còn uống nhiều nữa.”
An Lai không vừa ý: “Anh nói thì nói, nhưng anh không có cản em nha.”
“A, vậy là thành anh không đúng rồi hả?”
“Cũng không phải vậy.” An Lai cọ cọ vào lưng anh: “Nhức đầu quá.”
An Lai ôm cổ Viên Thanh Cử, dựa vào lưng anh, anh luồng mềm mại cũng áp vào, cọ cọ suốt đường đi, cọ khiến nhiệt lượng anh đè nén đã lâu lại bùng dậy.

Nhưng cô gái trên lưng một chút cũng không lo lắng, cứ xoay bên này bên kia.
Viên Thanh Cử không thể nhịn được nữa, làm bộ hù dọa: “Không được lộn xộn, bằng không anh ném em xuống bây giờ.”
Lúc này cô gái nhỏ còn rất kiên cường: “Anh ném đi, ném em đi, về nhà em méc ông nội nói anh ăn hiếp em.”
“…”
Cô gái nhỏ chiến thắng, ngày càng cọ nhiều hơn, miệng còn rầm rì hát cái gì đó không rõ âm điệu.
Viên Thanh Cử ngậm miệng, hiển nhiên so đo với con ma men không thanh tỉnh là rất hồ đồ.

Anh đành phải tăng nhanh bước chân, về phòng trực tiếp ném người lên giường, hung tợn nói: “Ngủ.” Sao tửu lượng của cô lại kém vậy chứ, uống rượu trái cây mà cũng say được, say xong rồi rượu phẩm cũng không tốt.
Cô gái nhỏ bất khuất đứng lên, chân không bước xuống giường, còn oán trách anh: “Em chưa tắm mà.”
Viên Thanh Cử đành phải nhẫn nhịn bồng cô vào nhà tắm, tri kỷ tìm quần áo đưa qua.

Nhưng chỉ chốc lát sau cô đã vung vẩy chân đá đá đạp đạp.
Anh đỡ lấy An Lai nhũn như con chi chi: “Làm sao nữa vậy?”

Cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, bất lực nhìn anh: “Không cởi nút được.”
Viên Thanh Cử hít sâu một hơi, anh rốt cục đã tạo nghiệt gì vậy.

Bỏ qua đôi môi đỏ mọng mê người ngay tầm mắt, anh chuyên tâm cởi nút.

Nút này chặt muốn chết, nửa ngày cũng không cởi được một cái, anh nóng nảy đổ mồ hôi.

Cô gái nhỏ lại còn thêm dầu vào lửa, cởi từng nút từng nút áo của anh, đắc ý nói: “Anh xem anh xem, em lợi hại hơn anh nhiều, em cởi xong rồi mà anh mới cởi được có hai cái.”
Thật sự rất khảo nghiệm tự chủ của người đàn ông đã ăn chay mấy tháng.
Nhưng cô còn chưa xong, cô thúc giục anh: “Anh cởi nhanh đi.” Vừa nói vừa chơi đùa, vì nút áo của Viên Thanh Cử đã bị cô cởi hết, bàn tay nhỏ không an phận mò vào trong, sờ trái sờ phải.

Đụng trúng thứ nhỏ nhỏ nhô lên, cô vui vẻ nhéo một cái: “A, tìm được cái nữa… Ơ, sao lại không cởi được vậy.”
Viên Thanh Cử lại hít một hơi, chuyển mắt nhìn cô bé đang bận rộn trước ngực mình.

Anh dừng tay cởi nút, ôm lấy cô đi vào phòng tắm.

Con bà nó, nha đầu say rượu này là vợ hợp pháp của anh, anh còn phải nhẫn nhịn cái gì nữa chứ!
“Á, anh làm gì?”
“Giúp em tắm.”
“Nhưng nút chưa cởi xong mà.”
“Yên tâm đi, một lát nữa sẽ cởi sạch cho em.” Giọng của người đàn ông đã không còn trong như trước, mà trầm thấp đè nén.
Cô gái nhỏ không biết mình là dê đưa vào miệng cọp, ngoan ngoãn để anh ôm vào phòng tắm.

Nút sườm xám đã được cởi bốn cái, cô nằm ngang trước ngực anh, cổ áo rộng mở, quang cảnh tươi đẹp bên trong lộ ra.
Nước trong bồn đã đầy, anh thả cô xuống trước bồn, cũng không còn kiên nhẫn cởi cái nút chết tiệt kia nữa, roạt một cái lột luôn bộ sườn xám của cô ra.
“Sao anh lại xé hư… Ư… Ưm ưm…” Lời lên án hung thủ bị chặn ngược trở về, vừa vội vàng vừa không thương tiếc.
Cánh tay cẳng chân của cô phản kháng tượng trưng mấy cái, đương nhiên không thể thành công, cuối cùng biến thành ôm cổ người đàn ông tỉ mỉ đáp lại.

Vốn là say đến mềm tay mềm chân, lúc này bị hôn càng không đứng nổi.
Viên Thanh Cử một tay đỡ eo cô, một tay lặng lẽ cởi bỏ trói buộc còn thừa.

Nụ hôn của anh dời khỏi môi, trằn trọc đến nơi tốt đẹp khác, bàn tay to chạy khắp toàn thân cô.
Cô gái nhỏ đột nhiên đẩy anh ra, lau miệng lầm bầm lầu bầu: “Hôn xong rồi, em muốn tắm.” Cô bước vào bồn tắm còn không quên quay đầu nói với người đàn ông đã hóa thú: “Anh không phải nói giúp em tắm sao?”
Viên Thanh Cử cấp tốc giải quyết quần áo của mình, sải bước đi tới bồn tóm lấy cô bé muốn chạy trốn, ánh mắt trầm trầm: “Ừ, để anh giúp em.”

Anh đè cô xuống, tiếp tục chuyện chưa làm xong.

Hơi thở nóng bỏng phả vào thân cô, cô co người lại cười khanh khách: “Ngứa ~”, tiện đà sợ hãi hô to: “Cái gì vậy, chọc em rồi, cứng quá.”
Người đàn ông không thể nhịn được nữa, đành phải chặn cái miệng nhỏ huyên náo lại, đôi tay còn dư thăm dò thân thể mềm mại trơn mịn.

Chỉ chốc lát sau đôi mắt cô đã mê ly, không làm ầm ĩ nữa, chỉ liên tiếp quấn lấy anh.

Thấy cô động tình, anh gác hai chân cô lên hai thành bồn, nước trong bồn đã tràn ra ngoài hơn nửa.
Hai chân mở lớn khiến cô không quen, muốn khép lại nhưng bị anh đè chặt: “Ngoan, đừng nhúc nhích, chúng ta chơi một trò chơi rất vui được không?”
Cô gái nhỏ nghi hoặc nhìn anh, không thu chân lại nữa, được anh thưởng cho một nụ hôn: “Bé ngoan.”
Anh đỡ thắt lưng cô, chậm rãi đưa thứ nóng bỏng sắp bùng nổ đi vào.
Đầu óc cô không thể suy xét, nhưng thân thể lại cảm thấy khó chịu rõ ràng, cô lắc mông: “Cái gì vậy, lại chọc em rồi.”
Viên Thanh Cử dừng trạng thái tiến công, đè trên người cô, liếm hôn tai cô: “Đau không?”
Cô lắc đầu.
Anh tiếp tục dỗ dành: “Đừng nhúc nhích được không, nếu đau thì nói với anh.”
Cô nhu thuận không đáp, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

Viên Thanh Cử tận lực nhẹ nhàng đi vào, so với lần đầu tiên của bọn họ còn cẩn thận hơn.

Cho đến khi đã vào toàn bộ, anh không nhịn được thoải mái hừ ra một tiếng.
Cô gái nhỏ không vừa lòng, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Viên Thanh Cử kiềm chế dã thú trong người, dừng lại, vuốt ve mái tóc ướt sũng dính hai bên má cô: “Ngoan, nói với anh, có đau hay không?”
“Không đau, nhưng rất trướng, còn rất mỏi, không thoải mái chút nào, trò chơi này không vui gì hết.”
Anh ôm cô không để cô lộn xộn, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, chờ thêm một chút, sẽ thoải mái nhanh thôi.” Dưới thân đã không nhịn được bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Cô gái nhỏ dần dần cũng có chút cảm giác, nhắm mắt lại rầm rì mặc Viên Thanh Cử hành động, cái này rất hợp ý anh, động tác càng lúc càng kịch liệt.

Tiếng nước sánh đánh vào thành bồn, dội ngược lại lên người bọn họ, che lấp tiếng vang phóng túng.
Anh thở gấp dựa vào thành bồn nghỉ ngơi, cô nằm trước ngực anh cau mày nói: “Đau lưng.”
Anh lật cô lại, quả nhiên một mảng lưng lớn ma sát với thành bồn đã đỏ ửng.

Viên Thanh Cử cong môi, ôm cô, tắm rửa qua loa một chút, dùng khăn quấn cô ôm về giường.

Anh cắn cắn tai con mèo nhỏ: “Được rồi, chúng ta lên giường, lưng sẽ không đau nữa.”.