Nếu Không Phải Là Em

Chương 10: Trừng phạt.



Phương Du Kỳ nhanh chóng thay một chiếc váy ngủ, cô choàng lên người một chiếc aó khoác mỏng sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng,hai tên vệ sĩ cũng lập tức đi theo. Cô đi về phía đám hoa tường vi rồi rẽ trái, cô biết phía trước là một hồ bơi, lúc Doãn Thiên Duật đưa cô vào đây, cô đã vô tình nhìn thấy, hai tên vệ sĩ theo sát cô từng li từng tí nhưng Phương Du Kỳ lại cười đầy gian manh. Đến gần hồ bơi, cô lén nhìn xung quanh, sau đó

Bịch

Chiếc aó khoác trên người cô rơi xuống. Cả hai tên vệ sĩ vô cùng luống cuống, bọn họ chẳng biết nên xử trí thế nào, cô gái này là người phụ nữ duy nhất mà lão đại của họ đưa về biệt thự này, chứng tỏ cô là người rất đặc biệt với lão đại, mà bây giờ ,cô lại ở trước mặt bọn họ cởi bỏ quần aó, làm sao bọn họ dám theo dõi tiếp đây? Lão đại sẽ móc mắt họ ra mất!

Nhưng lão đại lại ra lệnh trông coi cô gái này, nếu không làm tốt nhiệm vụ e là sẽ bị lão đại trách phạt!
Thôi kệ
Họ thà chịu vài đòn hoặc bỏ đói một ngày cũng không muốn bị mất hai con mắt. Lập tức, họ quay mặt sang một bên.

-Tiểu thư! Lúc nãy đã vô tình mạo phạm, xin thứ lỗi!

Phương Du Kỳ cười rất đắc ý, cô tháo đôi dép con thỏ ra, ném mạnh xuống hồ, ngay lập tức liền vụt chạy khỏi đó rất nhanh.

Cô đi vòng qua vườn hoa vào trong phòng đọc sách của Doãn Thiên Duật từ cửa sổ, cô phải tránh vệ sĩ rất vất vả mới leo được vào bên trong, cũng may là cô có mang thiết bị quấy nhiễu camera nên Kỳ Vũ sẽ không theo dõi được cô. Phương Du Kỳ bắt đầu tìm kiếm hợp đồng thu mua Phương thị của Doãn thị.

***
Bạc Thiên Bảo,phòng giám sát.

Doãn Thiên Duật ngồi trên chiếc sofa bên hệ thống giám sát, hắn lười biếng dựa người trên ghế, hai mắt nhắm lại, trên tay hắn là một điếu xì gà đang cháy. Trước mặt hắn là hai tên vệ sĩ đang toát mồ hôi lạnh quỳ rạp dưới sàn

-Lão.... Lão đại... Thật sự chúng tôi không ngờ rằng Phương tiểu thư lại ranh ma như vậy!

Doãn Thiên Duật từ từ mở mắt ra, hắn nhíu mày

-Các cậu theo tôi lâu như vậy có lúc nào tôi phải nghe"không ngờ "không?

Cả hai người họ đều run lẩy bẩy.

-Thuộc hạ có tội!

Không phải họ sợ những hình phạt từ trước đến nay, nhưng hôm nay chỉ vì để mất dấu một cô gái mà lão đại của họ như sắp hủy diệt nhân loại, điều đó khiến bọn họ vừa mừng vừa khiếp sợ.

Két!

Cửa phòng được mở ra, Kỳ Vũ và Uy Vũ lần lượt chạy vào, Kỳ Vũ đến trước mặt Doãn Thiên Duật, cậu ta đưa ra một chiếc aó khoác voan

-Lão đại, ngài xem!

Doãn Thiên Duật cầm lấy chiếc aó, dĩ nhiên hắn nhận ra đây chính là aó khoác mà Phương Du Kỳ mặc sáng nay

-Tìm ngay cho tôi!

Uy Vũ lại đưa lên một đôi giày con thỏ đã ướt nhẹp

-Lão đại! Tôi nghĩ đây chính là cách tiểu thư bỏ trốn!

Doãn Thiên Duật nhíu đôi mày, hắn tỏ vẻ không vui.
Người phụ nữ ranh ma này. Cô dám đánh vào suy nghĩ của hắn! Dám ngang nhiên cởi aó trước mặt kẻ khác! Cô chán sống rồi sao?
Hắn đứng phắt dậy và rời khỏi phòng
****
Phương Du Kỳ đã lục tung mọi ngóc ngách nhưng chẳng thu được gì.

Khoan!

Là một két sắt!
Cô vội lại gần chiếc kệ sách, hất đổ mấy chậu xương rồng .Cô bắt đầu thử mật mã.

Ngày thành lập Doãn thị
Mật khẩu sai!
Cô muốn thử ngày sinh của Doãn Thiên Duật nhưng cô lại không hề biết. Bây giờ cô mới nhận thấy cô chẳng biết gì về hắn ,đối với cô hắn là một người đàn ông xa lạ nhưng lại bị người đàn ông đó cướp mất đêm đầu tiên, cô lắc đầu không nghĩ nữa.
Không thể cứ đoán thế này được, nhưng cô cũng chẳng biết kỹ thuật giải!
Làm sao bây giờ?

-Tôi đã nói thế nào?

A!

Phương Du Kỳ hoảng hốt quay đầu về phía phát ra tiếng nói.
Doãn Thiên Duật!
Làm sao có thể!
Hắn về từ khi nào? Lại có thể phát hiện ra cô.
Doãn Thiên Duật từng bước tiến đến gần Phương Du Kỳ, hắn như một con thú hoang đang tấn công con mồi, trong mắt là cả một lời cảnh cáo. Phương Du Kỳ sợ hãi lùi về phía sau vài bước

- Anh là kẻ lật lọng!

Doãn Thiên Duật vẫn tiến về phía cô, hắn cười như có như không.

-Kỳ Kỳ à! Em chẳng ngoan chút nào, em muốn thử thách tính nhẫn nại của tôi ư?

Hắn tiến, cô lùi đến khi lưng cô đã dán lên tường

- Anh định làm gì?

Doãn Thiên Duật tiến sát cô, một tay hắn chống lên tường, tay kia vuốt ve khuôn mặt như thiên sứ của cô

- Kỳ Kỳ! Chim con nhốt trong lồng, muốn bay đi thì phải bẻ gãy cánh thôi! Em không nghe lời thì...
Hắn ngừng lại rồi ghé sát vào tai cô

-...Phải phạt thôi!

Phương Du Kỳ vẫn chưa kịp tiêu hóa lời nói của hắn đã bị hắn ngậm chặt cánh môi

- Ưm... Buông... Không được!

Doãn Thiên Duật như kẻ mất trí, hắn điên cuồng gặm nhấm cánh môi anh đào mà chẳng quan tâm người con gái trước mặt đau đớn đến nhíu mày.

-Ưm....Buông....!

Phương Du Kỳ khó khăn hít thở, cô dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng càng khiến tên cầm thú này không thể kiểm soát hơn nữa

Xoạc

Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô bị xé không chút thương tiếc,hắn rời khỏi môi cô, những nụ hôn ướt át trượt từ cằm qua cổ, vành tai, hõm cổ, xương quai xanh rồi rơi vào hõm ngực ấm áp.

-Doãn Thiên Duật! Anh còn không mau buông ra?

Cô tức giận hét lên .Doãn Thiên Duật liền ngẩng đầu nhìn cô

- Em muốn cứu Phương thị, không phải sao? Vậy thì làm tình nhân của tôi, chỉ như vậy em mới có cơ hội đó!

Phương Du Kỳ khó khăn nuốt nước bọt

-Giữa anh và ông nội tôi thật ra có ân oán gì tôi chẳng quan tâm, nhưng Phương thị là tâm huyết của ba tôi, là lý do duy nhất để tôi tồn tại, nếu anh muốn lật đổ Phương thị, vậy thì giết tôi đi!

Doãn Thiên Duật cười gian tà, hắn luồn bàn tay như rắn nước vào trong aó ngực của cô, bắt đầu đùa giỡn bên trong

-Tôi đã nói rồi, em cũng nên nhớ cho kỹ, tôi chẳng có hứng thú gì với Phương thị cả, mà....

Hắn cố tình kéo dài lời nói, tay cũng cởi bỏ chiếc aó ngực của cô từ lâu.

-.....mục đích, của tôi là.... cơ thể của em!

Phương Du Kỳ cắn chặt môi, khó khăn trả lời.

-Chẳng phải anh đã có được rồi sao? Bây giờ tôi đâu khác gì tấm rẻ rách bị anh chà đạp!

Trái tim cô đang rỉ máu, cô cảm thấy mình như một con điếm mà Doãn Thiên Duật chỉ cần ngoắc tay một cái là phải leo lên giường của hắn mà không có quyền lựa chọn.
Doãn Thiên Duật liền thay đổi ngay sắc mặt, hắn nhìn cô đầy thù hận

-Nếu em không phải con gái bà ta có lẽ em sẽ không phải chịu sự hành hạ này!

Phương Du Kỳ vừa tò mò vừa tức giận

-Tôi không rảnh để cùng giải mã bí mật, mẹ tôi nợ anh những gì, hay bà nợ Doãn gia, anh nói đi! Tôi sẽ trả món nợ đó!

Doãn Thiên Duật lại dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn cô, bàn tay đã tru du khắp cơ thể trần truồng đang run rẩy

-Muốn cứu Phương thị hay muốn trả nợ cho mẹ em thì cũng chỉ có một cách, trở thành tình nhân của tôi!

Phương Du Kỳ tay nắm chặt lại, móng tay như cắm sâu vào lòng bàn tay

- Anh không chán sao?

Doãn Thiên Duật lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ

-Chậc chậc! Kỳ Kỳ à, mùi vị của em khiến tôi rất khó quên, như là thuốc phiện vậy!

Tay hắn luồn vào giữa hai chân cô ,ngón tay lướt dọc viền quần lót

- Chặt khít thế này, tôi nghiện mất rồi!

- A!

Cô định đưa tay tát lên mặt hắn đã bị hắn túm chặt cổ tay. Lời nói đầy dâm đãng khiến cô chỉ muốn cho hắn một phát súng giúp hắn giải thoát.

- Em muốn đánh tôi?

Chết tiệt!
Phụ nữ hắn muốn chưa bao giờ không có được, lại càng không có phụ nữ dám đánh hắn. Hắn thích nữ sát thủ vì họ không yếu đuối giống những phụ nữ khác và hơn hết họ gởi hắn nhớ đến chị gái mình, nhưng trên giường của hắn chưa ai dám không nghe lời, dù là đặc công cấp cao nhất đi nữa. Vậy mà cô dám!

Phương Du Kỳ nhìn hắn đầy cảnh giác, Doãn Thiên Duật không còn chút lý trí nào nữa, hắn hung hăng cúi đầu xuống, mút mạnh lên nhuỵ hoa đang dựng đứng ,mời mọc....

Ầm ầm ầm.

Phương Du Kỳ bị bất ngờ bởi tiếng bước chân, cô vội đẩy Doãn Thiên Duật

-Không... Có người đến!

Nhưng hắn như đứa trẻ đói khát chẳng thể dừng lại càng ra sức cắn mút mạnh hơn, khiến Phương Du Kỳ k kìm được bật lên những tiếng rên khẽ. Khi tiếng đẩy cửa đi vào.

Hả?

Kỳ Vũ đi phía trước vội đứng khựng lại, cậu ta vội quay mặt đi, ba bốn tên vệ sĩ chạy phía sau vội cúi đầu k dám lên tiếng.Bọn họ vừa nhìn thấy...

Lúc này ,Doãn Thiên Duật mới thong thả rời khỏi người Phương Du Kỳ, hắn chỉnh lại quần aó đã xộc xệch, cởi aó khoác choàng lên người cô rồi bước đến gần Kỳ Vũ

-Có chuyện gì ?

Kỳ Vũ vội đáp, vẫn không dám quay mặt lại

-Phương Tử Đức đã đến, ông ta đòi lão đại phải thả người, người của họ rất đông, hiện đã vào đến đại sảnh!

Doãn Thiên Duật lại chẳng có chút gì gọi là lo lắng, hắn cười đầy tàn ác

-Đến sớm vậy sao? Cứ bắn hết tất cả!

Cái gì
Tên ma quỷ đó!
Làm sao hắn có thể?
Không
Kiệt!
Chắc chắn cậu ấy cũng đến!
Không được!
Kiệt à!

-Khoan đã!

Phương Du Kỳ khó khăn lên tiếng, cô bước đến gần Doãn Thiên Duật

-Đã đến mức này thì tôi biết giữa các người chắc chắn có ân oán khó xóa bỏ, nhưng tôi xin anh, hãy tha cho Kiệt, cậu ấy chỉ làm theo lệnh mà thôi!

Doãn Thiên Duật nhìn cô với vẻ tức giận

- Em dám cầu xin tôi tha cho cậu ta? Kỳ Kỳ! Em nên nhớ tôi mới là người đàn ông duy nhất của em, là người e phải phục tùng vô điều kiện, em dám cầu xin cho gã khác, không phải đáng phạt sao?

Phương Du Kỳ tức giận chống đối
-Nếu anh dám làm tổn thương Kiệt, tôi sẽ khiến anh cả đời này không thể nhìn mặt tôi nữa!

Doãn Thiên Duật càng tức giận hơn, bóp chặt hai vai cô

-Vậy tôi cũng cho em biết, Phương Du Kỳ, nếu em dám cãi lại lệnh của tôi thì cả đời này tôi sẽ trói chặt em trên giường!

Hắn lại cười rất dâm đãng, ghé sát môi vào vành tai cô.

-Để em chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh nóng bỏng của chúng ta!

Rồi hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm, sau đó đứng thẳng người lên

-Quản gia!

Quản gia vội chạy vào, cúi người đáp

-Thiếu gia, xin căn dặn!

Doãn Thiên Duật nhìn Phương Du Kỳ đang tức giận, hạ lệnh

-Đưa tiểu thư về phòng, nếu không có lệnh của tôi tuyệt đối không được cho cô ấy rời khỏi phòng!

Quản gia khúm núm đỡ lấy người Phương Du Kỳ, nhưng cô không chịu đi, hắn lại ra lệnh

-Nếu không làm được thì bà nghỉ việc đi!

Cái gì ?
Phương Du Kỳ và quản gia lẫn Kỳ Vũ đều bất ngờ, nhưng Phương Du Kỳ không muốn quản gia vì cô mà mất việc, cô rất quý bà, cô hít sâu một hơi rồi im lặng theo quản gia về phòng. Thấy bóng lưng cô rời khỏi, hắn hạ lệnh cho Kỳ Vũ

-Ngoại trừ Kiệt và Phương Tử Đức, giết không cần hỏi!

Kỳ Vũ tượng mình nghe nhầm.
Lão đại nghe lời cô gái đó sao?
Nếu vậy thì phải loại bỏ con hồ ly đó!