Nếu Không Phải Là Em

Chương 33: Đánh cược.



Nghiêm Hào Dương bất lực nhìn về phía hành lang ở tầng ba, Phương Du Kỳ đã đi mất, chẳng bao lâu thì a liền bị đám thuộc hạ của Doãn Thiên Duật lôi ra ngoài
Trong phòng ngủ lúc này chỉ vẻn vẹn có ánh sáng từ chiếc đèn bàn, Phương Du Kỳ nhận lấy đóng giấy tờ từ tay Doãn Thiên Duật, ký tên như một người máy.
-Hôn lễ sẽ được tổ chức trong tuần sau, tôi sẽ cho người chuẩn bị! E chỉ cần ngoan ngoãn đợi làm cô dâu của tôi là được!
Vừa nói, Doãn Thiên Duật vừa lấy hết hồ sơ đăng ký đặt vào trong ngăn kéo, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Phương Du Kỳ, đưa tay ôm chặt lấy cô trong phạm vi của mình, bắt đầu hít lấy mùi hương trên cơ thể cô
-Tôi có thể tha thứ lần này, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau!
Môi hắn đang lướt khắp phần cổ trắng ngần kia, đến vành tai, chợt há miệng ngậm lấy tai cô, nhẹ dùng răng
-A...!
Doãn Thiên Duật cười nham hiểm, nhả vành tai đã in dấu răng mờ mờ kia ra, dùng lưỡi liếm nhẹ
-Nếu em còn dám làm chuyện ngu xuẩn này lần nữa thì đừng trách tôi tàn nhẫn!
Động tác mập mờ kia khiến Phương Du Kỳ có cảm giác như bọn họ thật giống hai con thú hoang đang sắp vào cuộc giao phối, cô buồn nôn đến tận cổ họng! Lời cảnh cáo của hắn lại khiến cô không rét mà run!
-Tôi sẽ không tham gia hôn lễ!
Doãn Thiên Duật đang vòng tay ôm lấy cô lúc này lực tay chợt tăng lên rất nhiều, hắn kìm chế cơn giận dữ đang bùng phát
-Đừng làm loạn nữa!
Phương Du Kỳ đưa tay lên hất nhẹ mái tóc ra phía sau
-Tôi chỉ hứa sẽ ký vào đơn đăng ký kết hôn nhưng không hứa là sẽ cùng anh bước vào lễ đường!
Doãn Thiên Duật thật sự bị cô làm cho dở khóc dở cười, cô gái này thật ra là thông minh hay ngu ngốc đây?
Cô nói rất đúng, cô không hề hứa là sẽ làm cô dâu của hắn. Nhưng nếu đã trở thành vợ chồng hợp pháp mà cô lại không muốn được tất cả mọi người công nhận, cô có đúng là ngu ngốc không?
Không thấy Doãn Thiên Duật trả lời, Phương Du Kỳ cũng không do dự nữa, cô nói tiếp
-Ngày mai tôi sẽ đến thăm tiền bối!
Lần này, Doãn Thiên Duật thật sự đã bị cô chọc giận, hắn vẫn không khỏi nhếch mép bàn tay đặt ở vùng bụng cô bắt đầu mò mẫm vào bên trong chiếc chăn đang được cô ôm chặt
-Nếu em đi tìm hắn, tôi thật sự không biết hắn có thể sống tiếp được hay không!
Phương Du Kỳ chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, cô hít thở dồn dập,liên tục chất vấn, cô dùng hết sức để hét lên
-Tại sao anh lại muốn dồn anh ấy vào chỗ chết? Anh ấy thật ra đã đắc tội gì với anh? Chân của anh ấy đã bị anh bắn bị thương, như vậy còn chưa vừa lòng anh sao?
Doãn Thiên Duật đưa ngón trỏ gõ nhẹ vào má cô, tay kia đã bắt đầu tìm kiếm mật địa bên trong
-Không phải đều do em ban tặng à? Tôi đã nói rồi, cả đời này em sẽ không được yêu ai cả, không thể nghĩ đến người đàn ông khác!
Phương Du Kỳ tự cười vào lòng mình,, cô nhìn hắn đầy thách thức
-Vậy thì tôi có thể yêu ai đây? Anh?
Lồng ngực hắn bất chợt có một sự vui mừng, bàn tay liên tục càn quấy trên cơ thể cô, ép cô ngồi sát vào hắn hơn
-Đó là nghĩa vụ của em!
Phương Du Kỳ ngây ngốc nhìn hắn một lúc, khoé môi dâng lên một tia châm chọc
-Anh nghĩ tôi sẽ yêu anh?
Cô không biết hắn đang nghĩ gì nhưng trái tim cô lại đang rỉ máu, hắn, đang đem tình yêu của cô ra đùa giỡn!
-Chúng ta thực hiện một cuộc cá cược đi! Bàn tay của hắn đang đặt tại một bầu ngực của cô,nhẹ nhàng xoa bóp ,tay kia lại trượt xuống vùng đất bí ẩn phía dưới, môi và lưỡi vẫn liên tục hôn lên khắp người cô, đơn giản đưa ra yêu cầu. Phương Du Kỳ đúng là đã bị làm cho choáng váng một lúc, Doãn Thiên Duật cười giảo hoạt
-Chúng ta hãy thử đánh cược đi! Trong vòng ba tháng nếu ai yêu đối phương trước thì người đó thua! Người thua sẽ làm theo mọi yêu cầu của người kia!
Lồng ngực Phương Du Kỳ đập liên hồi, cô do dự trả lời
-Nếu như anh thua thì có thể để tôi đi!
Cô không dám đánh cược này, bởi vì cuộc cá cược này chưa đánh thì cô đã thua!
Doãn Thiên Duật không trả lời thắc mắc của cô, hắn lập tức vùi đầu vào hõm cổ trắng ngần kia
-Bây giờ thì ngoan ngoãn cho tôi, như vậy mới sớm biết được ai là người thua cuộc trước!
Phương Du Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn kéo mất chăn trên người, cảnh xuân không chút che đậy lộ ra trước mắt Doãn Thiên Duật, đôi môi anh đào cũng nhanh chóng bị hắn mút lấy.

--------------------------

Văn phòng luật sư Cố Dược Thần

Gọi là văn phòng luật sư nhưng nơi này thật sự giống một trụ sở lớn thì đúng hơn, văn phòng luật sư tọa lạc ở trung tâm thành phố Thượng Hải, nơi địa thế tốt vào loại bậc nhất cả nước, đây là một tòa nhà cao hơn 100 tầng, rộng gần 10 ngàn mét vuông. Xung quanh được trang hoà chủ yếu bằng rất nhiều giống cây quý của nhiều châu lục, vừa có cảm giác thoáng mát và an lành nhưng vẫn không kém phần đáng sợ.
An Từ lái một chiếc ferrari từ cổng đi vào khuôn viên của tòa nhà, cô ta chẳng thèm để ý đến bảo vệ bên ngoài, đậu xe ngay trước bồn hoa rồi bước xuống, đi thẳng vào trong, hoàn toàn không xem ai ra gì,, tự do tự tại như ở nhà của mình vậy!
Đi đến đại sảnh cũng không thèm ngó ngàng gì đến nhân viên tiếp tân đang ngơ ngác đứng nhìn, cô ta lại đi về phía thang máy, lên tầng 99-tầng có phòng làm việc của luật sư.
Trước phòng làm việc của Cố Dược Thần, một cô trợ lý đang bận rộn sắp xếp lại các đơn kiện, bất ngờ bị tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn vang lên âm thanh chói tai, cô phải hướng mắt về nhìn, một thiên kim tiểu thư ăn mặc đầy phô trương, chiếc váy chỉ ngắn chưa đến đầu gối lại còn rất mỏng nữa!
Rõ ràng là muốn câu dẫn đàn ông mà!
Đúng là loại lẳng lơ!
Cô trợ lý không khỏi nhếch môi khinh bỉ, đến khi An Từ đã đi đến trước phòng làm việc của Cố Dược Thần thì cô trợ lý mới vội chạy đến ngăn cản
- Vị tiểu thư này! Cô đã có hẹn trước chưa ạ?
An Từ giận tái mặt, cô ta quay lại liếc nhìn cô trợ lý đầy vẻ cao ngạo
-Tôi phải hẹn anh ta trước à? Sao không mở to mắt ra mà xem thử Cố Dược Thần là tên vô lại như thế nào cơ chứ?
Nói xong, tiếng giày cao gót lại gõ từng tiếng lên mặt sàn, đi thẳng vào bên trong phòng làm việc, mặc cho cô trợ lý đứng đấy tức đến há hốc mồm
Người gì vậy chứ?
Tưởng có tiền là hay sao?
Xem ra cũng chỉ là dạng phụ nữ thích đeo bám đàn ông mà thôi!
Nói không chừng thì là đã bị đàn ông đá rồi mà còn mặt dày đến đây gây sự?
Cô lắc đầu chịu thu rồi lại tiếp tục bận rộn với đóng hồ sơ kiện tụng trên bàn

Bên trong phòng làm việc
Cố Dược Thần đang chuyên tâm xem xét một đơn kiện, trên bàn anh còn một đóng văn kiện chất thành núi
-Cố Dược Thần! Tên vô lại nhà anh!
Cố Dược Thần bị tiếng hét chói tai như chó bị cắt tiết kia làm cho hơi giật mình nhưng vẫn không buồn ngẩng đầu lên xem vì chỉ có phụ nữ mới gọi thẳng cả họ tên của anh ra! Nói đúng hơn thì là phụ nữ đã bị anh chơi đùa xong rồi bái bai!
Tiếng giày cao gót đã đến rất gần
Ầm!
An Từ vẻ thiếu kiên nhẫn đập mạnh tay xuống bàn làm việc của Cố Dược Thần
-Cố Dược Thần!
Bị chấn động quá lớn, Cố Dược Thần đành lười biếng ngước lên nhìn người phụ nữ đang thở hồng hộc đứng trước bàn làm việc, anh hơi nhíu đôi lông mày đen đậm
- Là cô?
Anh hỏi như đã biết trước, sau đó chậm rãi sắp xếp lại đóng hồ sơ trên bàn, không quên hỏi
-Tìm tôi có việc gì?
An Từ liếc anh đầy uất hận
-Có phải Duật đã đến tìm anh về việc kết hôn?
Cố Dược Thần khẽ bật cười ở cổ họng
-Tôi không thể tiết lộ bất cứ chuyện gì của khách hàng cả! Hơn nữa, Thiên Duật lại còn là ông chủ của tôi! Đạo đức đức nghề nghiệp, tôi càng không thể vi phạm!
An Từ càng tức giận hơn, cô ta không còn đủa kiên nhẫn nữa
Gì chứ?
Đạo đức nghề nghiệp?
Cô ta rất rõ là Cố Dược Thần tuy ngoài mặt là một vị luật sư danh giá, bách chiến bách thắng, người người nể phục nhưng đằng sau lớp ánh hào quang đó là một gã đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến bao nhiêu phụ nữ phải rơi nước mắt. Vậy mà dám thẳng lưỡi nói ra ba từ "đạo đức nghề nghiệp "!
-Bớt xàm ngôn đi! Hôm nay anh phải nói rõ ra cho tôi, rốt cuộc thì Duật đã nhờ anh soạn những loại đơn từ nào?
Cố Dược Thần thẳng lưng đứng dậy, anh đưa hai bàn tay ra hai bên hông, nhún nhún vai
-Tôi làm sao biết được!
Nói xong, anh sải bước về phía bàn tiếp khách, tao nhã ngồi xuống, gác chân phải lên chân trái, động tác rất ưa là nhã nhặn
An Từ tức giận dậm chân mấy cái rồi cũng bước ngay tới bàn trà,chọn vị trí đối diện, ngồi xuống
-Anh muốn tôi cậy miệng anh thì mới chịu nói à?
Cố Dược Thần cười mờ ám, anh đặt tách trà trên tay lại bàn,bàn tay đưa tới vuốt ve gò má An Từ
- Cô muốn cậy miệng tôi thế nào đây?
An Từ lập tức hất bàn tay của anh ra, cô ta còn dùng lực rất mạnh, vì là nữ sát thủ nên sức lực sẽ hơn những người phụ nữ bình thường, nhưng đối với Cố Dược Thần, một người được tạc bằng sắt thép này thì sức lực đó hoàn toàn như bong bóng vỗ lên bông vải
-Đừng quên tôi là người phụ nữ của Duật!
Cố Dược Thần đưa bàn tay vừa bị hất ra kia đặt hờ dưới mũi, anh nhếch môi
- Người phụ nữ hiện giờ của Thiên Duật chính là người vợ sắp cưới của cậu ấy, cũng là người cậu ấy yêu -Phương Du Kỳ!
An Từ thật sự đã bị câu trả lời của anh làm cho bận tâm,cô ta không tin hỏi lại
-Anh vừa nói gì? Yêu? Ai yêu ai cơ chứ?
Nếu cô ta nghe không lầm thì đúng là Cố Dược Thần vừa nói Doãn Thiên Duật yêu Phương Du Kỳ.
Làm sao có chuyện như vậy được!
Cô ta ở bên Doãn Thiên Duật đã 5 năm nhưng cô ta biết, trái tim của hắn không thể bị trói buộc.
Làm sao có thể yêu một cô nhóc kém mình đến 10 tuổi cơ chứ?
Biết chắc rằng An Từ sẽ khó tiếp nhận thông tin này, Cố Dược Thần tốt bụng lấy ra một gói thuốc nhỏ màu trắng ném lên bàn
- Đây là đồ chơi của tên nhãi Tô Vận!
An Từ khó hiểu, nhìn kỹ gói thuốc rồi lại nhìn Cố Dược Thần
Đây rõ ràng là một loại thuốc kích thích, nhưng tại sao anh lại đưa nó cho cô ta xem?
Cố Dược Thần thư thái cầm gói thuốc lên, tay kia búng nhẹ vài cái
- Nếu bây giờ tôi uống nó, tôi dám đảm bảo cô vẫn sẽ an toàn!
An Từ dường như đã hiểu được sơ bộ.Cố Dược Thần lại ném gói thuốc trở lại bàn
- Thiên Duật đã dùng nó, kết quả là.... Phương Du Kỳ suýt chút nữa không thể xuống nổi giường!
Những lời nói chứa đầy vị tình dục kia vừa thốt ra thì cả khuôn mặt được trang điểm rất tỉ mỉ của An Từ giờ hoàn toàn biến thành một khuôn mặt dị tật bẩm sinh,Cố Dược Thần cười mỉ mai
-Vì vậy nếu muốn can thiệp vào cuộc hôn nhân này thì cô nên tự đi mà hỏi Thiên Duật!
Hai vai An Từ trở nên run rẩy, cô ta cố hết sức nắm chặt làn váy
-Tôi không tin Duật thật sự yêu cô ta! Anh đang nói dối!
Lớp trang điểm trên khuôn mặt cô ta hoàn toàn bị nước mắt rửa trôi hết, còn khó coi hơn cả âm hồn. An Từ hít thở khó khăn, đứng lên và bước từng bước nặng nề ra khỏi văn phòng
Cố Dược Thần nhìn theo bóng lưng đã khuất, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ảo não
Anh thừa nhận rằng An Từ thật sự đã dùng rất nhiều phương án kế sách để được ở bên cạnh Doãn Thiên Duật nhưng anh nhận ra được An Từ yêu Doãn Thiên Duật thật lòng, chỉ vì yêu nên đã sai, sai lại càng sai!
-----
Cao ốc Doãn thị
Phòng làm việc của Tổng giám đốc
Doãn Thiên Duật tay kẹp một điếu xì gà đang cháy dở, đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, một tay đút vào trong túi quần, tất cả đều toát lên một khí chất vương giả khó mà xâm phạm
- Doãn tiên sinh! Người phụ nữ đó đúng là đã xuất hiện trong club lần đó, bà ta đã ném con dao đó đến Tô tiên sinh!
Doãn Thiên Duật cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì nữa vì hắn đã sớm đoán ra tất cả, thân ảnh cao lớn vẫn không quay lại
- Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?
Uy Vũ dè dặt trả lời
-Chuyện đó! Doãn tiên sinh! Đây đã là lần chuẩn bị thứ 10 rồi ạ!
Thật sự đã tổn thất rất nặng nề,các phe phái phản đối cuộc hôn nhân này liên tục phá rối việc chuẩn bị, sử dụng bom đạn có, thả rắn rết có, ném các loại chất thải có....
Doãn Thiên Duật đã cho giết rất nhiều người chống đối. Death thật sự đã trở thành một căn cứ chiến tranh!
Reng reng reng
Doãn Thiên Duật lười biếng nhận đt
-Nói!
Đầu dây bên kia là giọng nói đầy tức giận của Hàn Dĩ Xuyến
-Này! Tớ biết cậu có nhiều tiền nên thích đùa giỡn thế nào thì đùa! Nhưng tớ không rảnh để đùa cùng cậu, con gái tớ còn chưa được ghép tủy đây!
Doãn Thiên Duật có vẻ thiếu kiên nhẫn
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Dĩ Xuyến bực bội trả lời
- Cô vợ bé bỏng của cậu rốt cuộc có đến không đây?
Không thèm giải thích gì thêm, hắn chỉ nói ngắn gọn
-Tớ biết rồi!
Sau đó liền cúp máy.Uy Vũ lúc này mới dám lên tiếng
-Doãn tiên sinh! Còn 30 phút nữa là bắt đầu cuộc họp cổ đông!
Doãn Thiên Duật cười lạnh, sải bước về phía ghế giám đốc rồi ngồi xuống, năm ngón tay gõ nhịp nhàng lên bàn
-Cậu tin tôi ?
Uy Vũ cười nhẹ, bình thường cậu ta rất ít khi cười
-Doãn tiên sinh! Mạng của thuộc hạ là do ngài cứu, thành tích và vị trí này cũng là ngài cho,tin? Phải nói là chuyện gì ngài làm, thuộc hạ đều hiểu!
Doãn Thiên Duật cũng khẽ bật cười, hắn thích Uy Vũ như vậy, đối với hắn như một người anh em đã cùng vào sinh ra tử
- Tôi nhất định phải cử hành hôn lễ!
Trong mắt Kỳ Vũ chợt thoáng qua tia ảo não
-Ngài yêu Phương tiểu thư?
Doãn Thiên Duật rõ ràng có ý né tránh câu hỏi này, hắn đứng lên và đi đến bên quầy rượu, rót hai ly rượu vang hảo hạng và đưa một ly cho Uy Vũ, Uy Vũ nhận lấy ly rượu nhưng vẫn đang đợi câu trả lời.Doãn Thiên Duật uống một ngụm rượu rồi nhếch môi cười lạnh
-Cô ta không xứng!
Uy Vũ thở dài, cậu ta như nhập vào vai một người anh trai đang giúp em mình định hướng tình cảm
-Doãn tiên sinh, thuộc hạ mạo muội hỏi điều này, khi ngài nhìn thấy Phương tiểu thư khóc, nhìn tiểu thư ấy ngã bệnh, nhìn tiểu thư ấy chật vật đau khổ, ngài hài lòng ư, ngài thật sự cảm thấy vui?
Dĩ nhiên là không! Hắn cảm thấy rất đau! Rất đau! Chỉ muốn ôm chặt lấy cô, muốn cô có thể cười, có thể vui vẻ!
Hai vai Doãn Thiên Duật bất ngờ run rẩy, hơn 10 năm qua lăn lội trên cả hai giới hắc bạch đạo, hắn chưa từng run sợ như vậy.
Phương Du Kỳ!
Từ khi nào mà hình ảnh của cô, tên của cô.... Đã trở thành điểm yếu của hắn!
Reng reng reng
Uy Vũ vẫn đang quan sát nét mặt của Doãn Thiên Duật thì đt trên bàn lại đổ chuông liên hồi
Doãn Thiên Duật bình ổn lại tâm trạng, đi đến nhận đt
-Nói!
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở gấp gáp cùng với giọng nói khẩn trương của quản gia
-Thiếu gia! Lớn chuyện rồi, Phương tiểu thư, cô ấy từ sáng sớm đã không chịu ăn uống gì cả, bây giờ đang ở bên ngoài đánh nhau với đám vệ sĩ, ngài Kỳ Vũ thật sự không biết phải làm gì, thiếu gia, cậu xem!
Trong lòng Doãn Thiên Duật chợt vang lên một hồi khẩn trương, hắn lo lắng hỏi
-Cô ấy bị thương?
Quản gia nhanh nhảu trả lời
-K ai dám ra tay với tiểu thư cả!
Lúc này Doãn Thiên Duật mới thả lỏng đôi chút
-Thím Trần! Thím giúp tôi trông chừng cô ấy!
Quản gia lại tiếp tục ý kiến
-Nhưng thiếu gia, tôi thấy sắc mặt Phương tiểu thư không được tốt lắm, tôi sợ cứ tiếp tục như vậy....!
Doãn Thiên Duật vò đầu bứt tóc, hắn bất đắc dĩ quyết định
-Thím Trần! Thím nói với Kỳ Vũ, cho cô ấy ra ngoài !nhớ cho người đi theo bảo vệ!
Nói xong liền lập tức cúp máy, hắn nhìn qua Uy Vũ
- Tai nạn ở giải đua xe lần trước thì sao?
Uy Vũ nhanh chóng thu hồi lại sự phân tâm của mình, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày
-  Camera được tìm thấy ở Chợ Đen đã ghi lại rất rõ hình dáng của gã đàn ông đến trường đua ngày hôm đó! Nhưng... chúng ta đã chậm một bước, thi thể của gã đó vừa được tìm thấy tại Kivu!
Hồ Kivu-Châu Phi, là một trong những sông, hồ tử thần của thế giới, trong hồ có chứa rất nhiều loại khí độc lấy đi tính mạng con người
Giết người bằng hóa chất!
Thật sự là một hành vi man rợn.
Doãn Thiên Duật nở một nụ cười châm biếm nhưng không che dấu sự tàn độc đang nổi lên
- Tìm bà ta trước hôn lễ, nếu hôn lễ không thành thì giúp bà ta giải thoát!
Uy Vũ thật sự cảm thấy có chút giật mình. Đời nào mà con rể lại có thể giết mẹ vợ cơ chứ?
-----
- Phương tiểu thư! Tiểu thư đừng làm khó bọn thuộc hạ!
Một đám thuộc hạ đứng chắn ngang trước mặt Phương Du Kỳ tạo thành một chiếc hàng rào kiên cố, cúi đầu đồng thanh
-Xin tiểu thư trở về phòng!
Phương Du Kỳ sắc mặt đã tái nhợt, cả người mọi nhừ vì một trận đấu đá cả một đám thuộc hạ thân hình vạm vỡ và còn suốt ngày luyện tập võ nghệ ,cô giận dữ quát
-Cút hết cho tôi!
Đám thuộc hạ lại càng thêm nâng cao cảnh giác, nhất quyết không chịu nhường đường
-Phương tiểu thư, lão đại đã ra lệnh cho chúng tôi phải bảo vệ an toàn cho tiểu thư 24/24,mong tiểu thư hãy trở vào trong!
Phương Du Kỳ không còn đủ kiên nhẫn nữa, hai hàm răng va chặt vào nhau vang lên tiếng ken két
-Nói với Doãn Thiên Duật rằng, tôi không phải là sủng vật, càng không phải tù nhân của anh ta!
Cả đám thuộc hạ vẫn khăng khăng không chịu rút lui, xếp lại thành một hàng nghiêm chỉnh
-Tiểu thư!
-Để tiểu thư ấy đi!
Phương Du Kỳ cùng đám thuộc hạ đều quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói kia
Kỳ Vũ đang đi tới rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc nào khác, cậu ta bước tới trước mặt Phương Du Kỳ và đám thuộc hạ, lặp lại một lần
-Để tiểu thư ấy ra ngoài, đây là ý của lão đại!
Vừa nghe đến hai từ lão đại được phát ra từ miệng Kỳ Vũ, cả đám đã lập tức thay đổi hẳn thái độ, bọn họ lập tức cúi đầu
- Bọn thuộc hạ đã rõ ạ!
Kỳ Vũ gật đầu nhẹ rồi quay sang nhìn Phương Du Kỳ đang đứng ngây ngốc tại chỗ
-Hắn ta đang được điều trị ở bệnh viện Heart, tôi sẽ đưa tiểu thư đến đó!
Sự vui mừng vừa mới chớp nhoáng trong lòng Phương Du Kỳ đã hoàn toàn vụt mất
-Anh ta vẫn muốn giám sát tôi?
Kỳ Vũ chỉ đơn giản đáp
-Lão đại chỉ muốn đảm bảo sự an toàn của tiểu thư!
Phương Du Kỳ thật sự không thể tin nổi vào tai mình nữa
Đảm bảo an toàn?
Cô chính là nữ sát thủ đấy!
Đã từng là người đứng đầu cả một tổ chức mà phải cần có sự bảo vệ vớ vẩn kia?
Nhưng cô cũng không nói gì, lúc này điều cô cần làm nhất chính là có thể ra khỏi khỏi đây một cách bình an, cô thật sự rất lo lắng cho vết thương trên đầu gối của Nghiêm Hào Dương!
Chỉ vừa nhớ đến thái độ tuyệt vọng của anh, sự đau đớn, mất mát của anh, cô thật sự không đành lòng, cảm giác áy náy cứ bủa vây lấy cô.
Kỳ Vũ không nói gì thêm mà chỉ hỏi
-Chúng ta đi được chưa ạ?
Phương Du Kỳ đi thẳng ra phía cổng theo lối mà đám thuộc hạ tránh vào hai bên, Kỳ Vũ cũng liền đi theo.
------
Cao ốc Doãn thị
Phòng họp
Cả phòng họp lúc này đã nhốn nháo đến mức gần bằng cái chợ, các vị cổ đông lớn tuổi trong công ty đã chia thành hai phe:Một bên là những người tuyệt đối tin và đi theo Doãn Kình Sâm, cũng phản đối cuộc hôn nhân của Doãn Thiên Duật và một phe đối lập hoàn toàn, bọn họ đấu võ mồm còn hơn cả mưa bom gió đạn.
-Ông nói cái quái gì đây chứ? Nếu năm đó Doãn tiên sinh không hết mình trèo chống cả một nguy cơ phá sản thì liệu hôm nay Doãn thị có còn hay không? Tại sao chúng ta lại có thể phủ hết tất cả mọi công lao của ngài ấy chứ?
Một vị cổ đông già của phe Doãn Thiên Duật nêu ý kiến, ông vừa kết thúc câu nói thì đã có một vị cổ đông khác lên tiếng
-Nói gì thì nói, Doãn thị là do một tay Doãn lão tiên sinh gây dựng nên, nó là tâm huyết của ngài ấy cũng là tâm huyết của cả chúng ta, nhưng bây giờ Doãn tiên sinh lại muốn trao hết số cổ phiếu của mình cho Phương Du Kỳ, ngài ấy có ý định gì đây?
.......
Tất cả cả các vị cổ đông chẳng ai chịu nhường ai cả, tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, vo vo như tiếng ong vỡ tổ
Két!
Tiếng mở cửa vang lên bất ngờ mà chậm rãi, lộ ra toàn vẻ tao nhã. Tiếng bàn tán xôn xao kia cũng dần lặng xuống.