Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 22: Hai quân trước trận



Lý Cảm rất nhanh chóng đuổi kịp Hung Nô.

Nhưng nghênh đón y không chỉ là vài tên giặc cướp Hung Nô, mà là hai vạn đại quân Hung Nô.

Chuyến đi lần này, bởi vì chỉ là dò xét tình hình biên cảnh, cho nên Hoắc Khứ Bệnh chỉ dẫn theo một nghìn khinh kỵ binh. Mà Hoắc Khứ Bệnh còn ngại nhiều, nửa đường giả bộ cho bọn họ đi thám thính chứ thực chất là cho những tướng sĩ này nhân cơ hội về thăm người thân. Bây giờ người đi theo lưu lại ước chừng chỉ khoảng năm trăm người. Nghĩ tới việc này, lại nhìn đội quân Hung Nô đông nghịt trước mắt, từ đỉnh đầu đến từng ngón chân của Lý Cảm đều lạnh buốt.

Nhất là khi nhìn người đứng cạnh quan chỉ huy của Hung Nô kia, trong đầu của Lý Cảm chỉ vang lên một tiếng không ổn, vậy là xong đời, trúng kế mất rồi.

Người đời thường nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả thực rất đúng.

Bên phía Hoắc Khứ Bệnh cũng không khá khẩm hơn phía Lý Cảm là bao nhiêu.

Lý Cảm vừa rời đi, không hiểu sao Hoắc Khứ Bệnh bỗng cảm thấy bất an, chàng biết, nguy hiểm đang đến gần bọn họ. Hoắc Khứ Bệnh đối với khả năng biết trước nguy hiểm của bản thân vô cùng tự tin, bản thân chàng có chút giống với dã thú, có thể sớm đánh hơi được nguy hiểm.

Cái năng lực đặc biệt do trời ban này khiến cho chàng ở trên chiến trường như hổ mọc thêm cánh, liên tục chiến thắng.

Hoắc Khứ Bệnh không trì hoãn nữa, dùng nước lạnh xối vào mặt mình, để cho cái đầu mê man của mình thanh tỉnh một chút, sau đó dự định tập hợp số quân còn lại, đi xem xét tình hình của Lý Cảm.

Song khi chàng vừa định bước ra khỏi khách điếm, một tiểu nhị của khách điếm đã ngăn cản chàng: "Phiêu Kỵ tướng quân vội đi đâu vậy, ngài muốn làm gì sao?"

"Chuyện này không phải là chuyện một tên tiểu nhị như ngươi có thể quản được", Hoắc Khứ Bệnh đẩy tiểu nhị ra, tiếp tục bước xuống lầu.

"Thật ngại quá, Hoắc đại tướng quân, ngày hôm nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi nơi đây nửa bước", tiểu nhị nói, cùng lúc nhấc đao xông lại chỗ Hoắc Khứ Bệnh.

"Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh ngăn cản được bản tướng quân hay không?", Hoắc Khứ Bệnh cười gằn, rút ra bội kiếm tùy thân, tranh đấu cùng tiểu nhị.

Rất nhanh Hoắc Khứ Bệnh chiếm được thế thượng phong, chỉ là, không ngờ người trong khách điếm tụ tập càng ngày càng nhiều, tiểu nhị, tửu bảo, tiên sinh trướng phòng, thậm chí cả khách nhân cũng đều chen nhau xông lên.

Hóa ra là đã sớm có chuẩn bị, bẫy Hoắc Khứ Bệnh vào tròng dễ như trở bàn tay.

Hoắc Khứ Bệnh không ham chiến nữa, vừa đánh vừa lui, nhảy lên bảo mã, vừa chém vừa giết thoát ra khỏi vòng vây, chạy thẳng đến chỗ khinh kỵ binh của mình trú đóng.

Lúc đến nơi đóng quân, vai trái của Hoắc Khứ Bệnh đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thay vì băng bó vết thương, Hoắc Khứ Bệnh lại nhanh chóng tụ tập tất cả khinh kỵ binh, tiến lên trợ giúp Lý Cảm.

Trên đường tìm Lý Cảm, Hoắc Khứ Bệnh nghĩ đến việc Hung Nô nhất định đã có chuẩn bị, liền phái vài phó tướng đắc lực mang theo ấn của chàng triệu tập đội quân trú đóng ở phụ cận biên cảnh. Cho nên khi Hoắc Khứ Bệnh đưa bội kiếm mà Lưu Triệt ban thưởng cho chàng cho phó tướng làm vật tín, cũng trịnh trọng nói cho phó tướng biết rằng, nếu như những đội quân kia không nghe theo sai phái của ấn tướng quân, trực tiếp xử theo quân pháp, giết chết tại chỗ.

Trải qua một canh giờ truy cản, rốt cuộc Hoắc Khứ Bệnh cũng tìm được Lý Cảm.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, chiến trường mờ mịt khói lửa.

Lý Cảm dẫn đầu tám mươi khinh kỵ binh đang liều mạng đối kháng với hai vạn đội quân Hung Nô. Độ thảm hại có thể tưởng tượng được. Nhưng mà, cho dù như vậy, trên gương mặt tám mươi mốt người không lộ vẻ sợ hãi, từ trên mặt của họ Hoắc Khứ Bệnh có thể nhìn thấy vẻ ung dung thấy chết không sờn.

Bất chợt tâm của Hoắc Khứ Bệnh lại chua xót.

Đội quân của chàng, bao giờ cũng coi nhẹ cái chết.

Bởi vì chỉ cần có Hoắc Khứ Bệnh chàng ở đây, dù chết cũng không bao giờ là đội quân của chàng.

Cho nên cái khí tiết coi nhẹ cái chết này vẫn nên lưu lại cho các địch thủ!

"Đại Hán tướng quân Hoắc Khứ Bệnh tham chiến".

Hoắc Khứ Bệnh tự mình cầm kỳ soái, khí thế bén nhọn xông vào trận tiền.

Hoắc Khứ Bệnh hét lên một tiếng đầy khí thế, khiến cho hai vạn đại quân Hung Nô không khỏi rùng mình. Từ hai năm trước, sau khi Hoắc Khứ Bệnh như địa ngục tu la san phẳng Kỳ Liên Sơn, người Hung Nô như bị mắc chứng bệnh sợ hãi Hoắc Khứ Bệnh. Đừng nói đến việc nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, mà chỉ cần nghe tên của chàng cũng sẽ hình thành nên thói quen chạy trối chết.

Nhìn thấy hai vạn tướng sĩ bỗng nhiên bắt đầu tự loạn trận cước, cuống quít chạy trốn, quan chỉ huy Hung Nô Triệu Tín mặc kệ.

Dù Hoắc Khứ Bệnh có lợi hại hơn nữa, thì ngày hôm nay Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ mang theo năm trăm khinh kỵ binh mà thôi.

Mà dưới trướng của hắn là hơn hai vạn đại quân, lực lượng đối lập quá chênh lệch, sao có thể không thắng.

Triệu Tín tự mình chém chết hai gã đào binh, sau đó lớn tiếng tuyên bố, kẻ nào còn dám lùi một bước, Triệu Tín hắn sẽ là người đầu tiên lấy đầu kẻ đó.

Các tướng sĩ Hung Nô bị Triệu Tín lạm dụng uy quyền hù dọa, không dám trốn nữa, chỉ có thể kiên trì chiến đấu với các khinh kỵ binh của Hoắc Khứ Bệnh.

Sau khi nhìn thấy Triệu Tín, Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh một tiếng.

Cái tên phản tướng vô sỉ này, lại còn thực sự nhận mình là một đại nhân vật.

Bốn năm trước, Triệu Tín lâm trận làm phản, hãm hại người đồng hành là tướng quân Tô Kiến khiến ông sút nữa phải lấy cái chết để tạ tội, Vệ Thanh cũng vì vậy mà suýt nữa phải gánh cái tội danh sát tướng. Ngày hôm nay Hoắc Khứ Bệnh chàng sẽ cho hắn biết, kẻ phản bội sẽ có kết cục như thế nào.

Hoắc Khứ Bệnh quay đầu nhìn tướng sĩ của mình, nói vang từng chữ: "Ngày hôm nay chúng ta không phải tới đây để càn quét những tên tàn binh bại Hung Nô. Ngày hôm nay chúng ta thay mặt Đại Hán tới đây chém giết tên vô sỉ bại hoại Triệu Tín", nói xong Hoắc Khứ Bệnh nhìn về phía Triệu Tín, cười khinh bỉ.

Sau đó, chàng nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Triệu Tín.

Thức Tranh.

Vẫn là dáng vẻ tươi đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ là trong ánh mắt lại tràn đầy sợ hại và bi thương không cách nào có thể che dấu được.

Nếu không phải đang trước trận đánh, dáng vẻ động lòng người này, nhất định sẽ làm cho hàng vạn hàng nghìn nam nhân không kìm được thương yêu.

"Phiêu Kị tướng quân, nữ nhân kia chính là lão bản nương bị bắt đi", Lý Cảm ý vị thâm trường chậm rãi nói.

Từ khoảnh khắc bọn họ bước vào Nhữ Mộng Ngũ Nguyên, bọn họ đã bị những tên Hung Nô này tính kế.

Nhữ Mộng Ngũ Nguyên kỳ thực là gián điệp của người Hung Nô ở đây. Khi bọn chúng biết người đến là Hoắc Khứ Bệnh, đã thừa cơ vạch ra kế hoạch này.

Trước thì diễn trò lão bản nương bị bắt đi, sau thì dẫn dụ Hoắc Khứ Bệnh đi bắt giặc cướp Hung Nô, bởi vì Hoắc Khứ Bệnh lần này không mang theo nhiều người, huống chi chỉ là mấy tên giặc cướp nên sẽ không mang theo nhiều người tới, lúc đó sẽ dùng ưu thế của hai vạn đại quân áp đảo Hoắc Khứ Bệnh.

Chỉ là cuối cùng, hiện thực và kế hoạch có chút khác biệt, bọn họ không biết rằng người tới là Lý Cảm chứ không phải là Hoắc Khứ Bệnh. Kể ra thì chuyện này cũng tốt, chia binh làm hai hướng, tập kích ở hai nơi. Cho nên bọn tăng thêm người chặn giết Hoắc Khứ Bệnh ở khách điếm, nhưng không thành công nên tình huống hiện tại lại giống với kế hoạch ban đầu, đó chính là dùng ưu thế về nhân số trên chiến trường đánh bại Hoắc Khứ Bệnh.

"Không phải là ngươi đến Tây Nam hoàn lương sao? Hay là bản tướng quân nghĩ sai rồi, nơi đây không phải là đại mạc mà là Tây Nam?" Hoắc Khứ Bệnh nhìn chằm chằm Thức Tranh, cười lạnh, chất vấn.

Một lời này của Hoắc Khứ Bệnh khiến cho hai quân đều không hiểu ra làm sao cả.

Ngoại trừ bản thân Hoắc Khứ Bệnh, bây giờ người có thể hiểu được câu này chỉ có Thức Tranh và Lý Cảm.

Lý Cảm tiến đến bên tai Hoắc Khứ Bệnh, nói nhỏ: "Tướng quân, lưỡng quân trước trận, nói những lời này e có chút không ổn!"

Hoắc Khứ Bệnh nhìn sang Lý Cảm, chỉ nói câu ta tự có chủ kiến, rồi không để ý đến y nữa, nhìn chằm chằm Thức Tranh tiếp tục hỏi.

"Làm sao vậy, Cầm Lộ cô nương không nhận ra bản tướng quân hay sao?"

Thức Tranh cũng nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, một lúc lâu sau, bỗng nhiên nở nụ cười.

Trong nháy mắt sợ hãi và bi thương trong ánh mắt được che dấu không còn tung tích.

Cái nụ cười này Hoắc Khứ Bệnh đã quá quen thuộc.

Nhàn nhạt, bất minh sở dĩ, đùa cợt lòng người.

"Hóa ra là Phiêu Kị tướng quân, ngài cũng biết đấy, lúc ở Ỷ Tình lâu, Cầm Lộ đã tiếp quá nhiều khách, mà trí nhớ của Cầm Lộ lại không được tốt cho lắm, nên kính mong Phiêu Kị tướng quân thông cảm cho tiểu nữ".

Ngươi muốn kéo dài thời gian vậy ta sẽ phối hợp với ngươi!

Thức Tranh nói xong, hai quân mới hơi hiểu được, người nữ nhân này có liên quan tới Ỷ Tình lâu, mà Hoắc Khứ Bệnh và người nữ nhân này lại quen biết nhau.

"Thế sao? Vậy Cầm Lộ cô nương là bị người Hung Nô bắt tới đây, hay cô nương vốn đã là người Hung Nô?", Hoắc Khứ Bệnh hứng thú hỏi.

"Việc này, Phiêu Kị cho là thế nào?", Thức Tranh chuyển sang khuôn mẫu của một quan kỹ, phong tình vạn chủng nhìn đội quân Đại Hán, cười nói.

"Cô nương không nói thì ai có thể đoán ra? Đúng không, Triệu Tín?", Hoắc Khứ Bệnh trực tiếp chuyển đề tài về phía Triệu Tín.

Triệu Tín nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, không hiểu Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc có ý gì.

Phái Thức Tranh đến Ỷ Tình lâu là do hắn đề nghị với thiền vu, sau đó lúc hắn nghe nói Thức Tranh đến Tây Nam, hắn cho rằng nàng không phải bị giết thì chính là không chịu nổi nên trốn khỏi Ỷ Tình lâu. Tiếp sau đó, mật thám của hắn phát hiện Thức Tranh mở một khách điếm ở thành Ngũ Nguyên, mai danh ẩn tích dự định sống qua ngày.

Triệu Tín không hề nghe nói đến việc Thức Tranh và Hoắc Khứ Bệnh có quan hệ gì, nếu như biết, hắn nhất định phải lợi dụng một phen.

Chẳng qua nếu như quan hệ giữa hai người này chỉ có là quan hệ giữa khách làng chơi và quan kỹ, hẳn là cũng chẳng có cái gì tốt để mà lợi dung!

"Xem ra Phiêu Kị tướng quân cũng không có tư cách nói Triệu mỗ bại hoại. Chẳng phải Phiêu Kị tướng quân cũng tình chung hữu độc đối với một nữ nhân Hung Nô hay sao?!", Triệu Tín cười gằn, nói với Hoắc Khứ Bệnh.

"Ở thành Trường An đối với Cầm Lộ cô nương tình hữu độc chung, cũng đâu chỉ riêng một mình bản tướng quân!"

"Xem ra Thức Tranh công chúa của chúng ta vẫn còn chút sức quyến rũ! Đối tượng có thể cạnh tranh với tướng quân chắc cũng không kém đâu nhỉ?", Triệu Tín cười nói, hắn còn muốn biết kẻ có thể lợi dụng còn có những ai.

"Cái này sao, ngươi đến thành Trường An hỏi thì sẽ biết. À, đúng rồi, đời này ngươi đâu còn khả năng bước vào thành Trường An lần nữa. Dù sao ngươi cũng chỉ là một tên bại hoại năm lần bảy lượt phản bội dân tộc của mình. Thật đáng thương cho những thân nhân bằng hữu của ngươi, chỉ vì một tên bại hoại như ngươi mà bị liên lụy dẫn đến diệt toàn tộc", Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười khinh miệt, ngạo mạn nói với Triệu Tín.

Triệu Tín nghe những lời này, cảm thấy vô cùng tức giận.

Hắn vốn là tiểu vương của Hung Nô, đầu tiên là phản bội Hung Nô đầu hàng Đại Hán, sau đó lại phản bội Hán triều quay về Hung Nô. Nếu như nói trong cái sự phản bội lặp đi lặp lại điều khiến lương tâm của hắn bất an thì đó chính người bị hắn liên lụy đều bị Lưu Triệt hạ lệnh tru sát toàn tộc.

Nghĩ tới đây, Triệu Tín không muốn tiếp tục nói nhảm với Hoắc Khứ Bệnh, trực tiếp gõ trống trận, xông tới chỗ Hán quân.