Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương

Chương 1: 【Âm】Chương 1



《 Đứa trẻ âm 1 》

Núi Vọng Tư, góc Đông Bắc.

Đêm xuống, sương mù ẩm ướt phủ xuống tầng tầng lớp lớp, không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh, dường như vắt một cái là có thể ra nước. Một nhóm người vây quanh lửa trại hơ tay, trên mặt là vẻ hết đường xoay xở. Bị mắc kẹt hai ngày, hầu hết điện thoại đều đã cạn pin rồi, chỉ có điện thoại của một cô gái tên là Tiêu Vi vẫn còn hoạt động.

"Gọi được rồi gọi được rồi! Lệ Lệ! Lệ Lệ!" Cuộc gọi video bị gián đoạn, lúc chạy lúc dừng, nhưng Tiêu Vi không dám giục. Có mấy người đang vây quanh cô, tất cả đều hi vọng điện thoại có thể kết nối thuận lợi, dù sao thì đây cũng là niềm hy vọng được cứu sống duy nhất của bọn họ.

"Lệ Lệ cậu nhìn thấy mình không? Có thấy mình không?"

"Tiểu Vi... Tiểu... Tiểu Vi?" Hình ảnh giật lag, âm thanh cũng bị đứt quãng, trên màn hình là một cô gái búi tóc quả táo, mặc một chiếc áo hoodie len màu đỏ, "Hai ba ngày nay cậu đi đâu vậy! Làm mình báo cảnh sát luôn rồi!"

"Mình đi chơi giải sầu, bây giờ trên núi sương xuống dày lắm, mình bị kẹt ở trên này rồi, cậu có biết núi Vọng Tư không?" Tiêu Vi vô cùng sốt ruột, cuộc gọi video trên màn hình được chia làm hai, trong phần màn hình lớn là Triệu Lệ Lệ, trong phần màn hình nhỏ là cô. Tiêu Vi đã khóc suốt hai ngày nay, mắt sưng lên gần như không mở nổi, tóc đuôi ngựa buộc lên như mọi ngày cũng lộn xộn không thể chấp nhận được, trên mặt vẫn còn vương lại vệt nước mắt chưa khô.

Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra được đây là một cô gái thích khóc lại còn là người nhát gan, hoảng sợ thì tay chân luống cuống, thậm chí nói chuyện cũng không phân biệt được chỗ nào quan trọng hơn.

Quả nhiên, những người vây quanh cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Mãi mới gọi điện thoại được, không phải để cho mấy cô trò chuyện đâu! Nói chuyện chính đi chứ!"

"Bảo cô gọi thẳng cho đội cứu hộ, cô lại gọi cho bạn mình để làm gì hả?"

"Nói vào vấn đề đi, núi Vọng Tư! Cái cô này có gọi được hay không đấy!"

"Mấy người đừng đẩy tôi nữa!" Tiêu Vi lau nước mắt, tóc tai rối bù lên, "Lệ Lệ, cậu mau gọi người đến cứu bọn mình với, ở núi Vọng Tư, đã nhớ chưa?"

"Sao kế bên cậu có nhiều người vậy? Không phải là đang chơi thử thách mạo hiểm gì đó chứ?" Triệu Lệ Lệ nhìn vào tia sáng yếu ớt trên màn hình, "Núi Vọng Tư... Là ở đâu vậy? Cậu đừng vội, cứ nói từ từ!"

Mọi người xung quanh bàn tán không ngớt, dù ồn ào nhưng Tiêu Vi vẫn không ngại phiền phức: "Là núi Vọng Tư nằm ớ hướng Tây Bắc ngoại thành của chúng ta đó, bọn mình còn từng đến đây chơi xuân hồi còn nhỏ rồi cơ mà."

"Hả... À! Mình nhớ ra rồi, mọi người đừng lo lắng!" Triệu Lệ Lệ suy nghĩ điều gì đó, "Nhưng cậu lên núi đó làm gì? Nghe nói gần đây nơi này bị ma ám, có mười mấy người mất tích rồi, cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra, để mình tìm vị trí trên bản đồ..."

Ma ám hay không ám gì đó thì Tiêu Vi không rõ lắm, nhưng cô bị lạc đường thì là thật, "Mình đang phiền lòng, cho nên mới lên núi Vọng Tư để giải sầu, nhưng sương núi xuống núi rồi không thể ra được. Còn có một đoàn du lịch và một vài vị... khách vãng lai bị kẹt ở đây với mình nữa."

Cô nhìn ra hai mét phía ngoài phạm vi lửa trại, xung quanh là bụi cây thấp rậm rạp. Bởi vì sương mù dày đặc quá, lại đang là mùa đông, tất cả thực vật màu xanh lá đều hóa thành màu đen. Cô đã đến núi Vọng Tư rất nhiều lần rồi nhưng chưa từng cảm thấy lạ lẫm như bây giờ, bậc thang leo và những tảng đá có hình thù kì lạ như hòa vào làm một, đường núi gần như trở nên bằng phẳng. Thế nhưng dù cho bọn họ có đi lòng vòng quanh ngọn núi "bằng phẳng" này như thế nào đi nữa thì cũng không thoát ra được, cứ như là gặp phải... quỷ đánh tường trong truyền thuyết vậy.

Mấy người khách vãng lai đều không nói chuyện, giống như đều có tâm sự. Phần lớn mọi người thì vẫn trông rất bình thường, chỉ có một người khá đặc biệt. Anh ta có một gương mặt trắng trẻo, mặc trang phục thời xưa màu đỏ rất đoan chính, tóc cũng dài giống như kiểu tóc trong phim cổ trang. Nếu như người này đang đi dạo lòng vòng trên núi Vọng Tư, có lẽ chuyện ma quái được truyền tai kia sẽ càng chân thật hơn.

Thân là một y tá, Tiêu Vi không tin rằng trên đời này có ma, cũng không tin quỷ đánh tường. Theo như những gì khoa học phân tích được, quý đánh tường chỉ là hiện tượng não bộ bị rối loạn khả năng điều chỉnh phương hướng, tự mình cho là đang đi thẳng, nhưng sự thật là đang rẽ ngoặt mà thôi.

Triệu Lệ Lệ ở đầu dây kia thông báo: "Mọi người yên tâm, trang web chính thức của đội cứu hộ Thanh Thiên đã tiếp nhận vụ việc rồi, địa điểm là núi Vọng Tư đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, chính là nó!" Nghe thấy đã liên hệ được với đội cứu hộ, Tiêu Vi thả lỏng một chút, những người chen lấn phía sau thấy đạt được mục đích rồi cũng dần quay lại bên đống lửa để sưởi ấm, bên cạnh Tiêu Vi trống không, cô kéo chặt áo khoác bông vào người: "Lệ Lệ, cậu đừng tắt điện thoại, ở lại với mình nha, mình sợ lắm... Cậu nói xem, trên đời này thật sự có ma sao?"

"Chắc chắc là không có ma rồi." Triệu Lệ Lệ vừa dứt lời, chuông cửa nhà cô ta vang lên, "Chờ mình chút, đồ của mình được giao tới rồi."

"Ừ." Tiêu Vi gật đầu, không biết có phải là do ảo giác hay không, mà mới đây cô cảm thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang kia đã thoáng nhìn sang chỗ mình, đồng tử của y sâu và đen, ánh mắt lạnh lùng nhưng rất chuẩn xác. Gió lạnh thổi lên từng đợt, xung quanh là bóng đêm, Tiêu Vi siết chặt áo bông lại thêm một lần nữa, nghĩ đến mùi khói lửa ở chợ khu trung tâm.

Trong màn hình, Triệu Lệ Lệ đã đặt điện thoại lên giá đỡ nằm trên bàn ăn, vừa hay camera cũng đối diện với cửa nhà cô ta. Cô ta đi đến trước cửa nhìn ra bên ngoài để xác định tình hình bằng mắt mèo, sau đó mở chốt và khóa cửa.

"Cảm ơn anh." Cô ta cầm lấy một túi nilon từ tay của nhân viên giao hàng ngoài cửa, đóng cửa lại rồi quay người đi về phía bàn ăn. Quá trình lấy đồ ăn rất nhanh, Tiêu Vi chỉ có thể thấy được cánh tay của nhân viên giao hàng, cùng với ống tay áo khoác màu xanh da trời. Triệu Lệ Lệ ngồi xuống bàn ăn mở túi nilon, lấy một phần cơm thịt heo nướng bình dân ra ngoài.

Bỗng nhiên Tiêu Vi nghi ngờ hỏi, "Chẳng phải từ nhỏ cậu đã không thích ăn thịt heo rồi sao?"

"Gần đây đột nhiên mình thèm ăn." Triệu Lệ Lệ cười với camera, "Đợi mình ăn xong sẽ đi tìm cậu."

"Cậu đừng đi, chắc là đội cứu hộ đã đang trên đường đến rồi." Tiêu Vi tự an ủi mình.

"Cứ để mình đi tìm cậu đi, nếu không thì mình lo lắm." Triệu Lệ Lệ nhìn cô, "Nhưng vì sao cậu lại đến núi Vọng Tư vậy? Bây giờ thời tiết lạnh lắm, cũng không phải là thời điểm thích hợp để leo núi."

Tiêu Vi im lặng một lúc lâu, ngại ngùng nhủ thầm mình đã bị bạn trai bỏ rồi, hai ngày trước nghĩ quẩn nên mới định đến đây tự tử, "Mình đi giải khuây."

"Cậu mất tích hai ngày, vậy mà bạn trai lại không tìm cậu sao?" Giọng điệu của Triệu Lệ Lệ rất kì quặc, rõ ràng là rất có thành kiến với người bạn trai kia.

Lần cuối cùng mà Tiêu Vi ăn thứ gì đó đã là ngày hôm qua rồi, bây giờ nhìn thấy xiên thịt nướng bóng bẩy mà Triệu Lệ Lệ nhét vào miệng, miệng cô cũng điên cuồng tiết nước bọt. "Không có, bọn mình chia tay lâu rồi, Lệ Lệ à cậu... Ơ?"

Cô thốt lên một tiếng, Triệu Lệ Lệ đang cúi đầu ăn thịt cũng nhìn về phía cô, màn hình lại bị đơ, ánh mắt của Triệu Lệ Lệ cũng ngưng lại một chỗ. Tiêu Vi càng hoảng sợ hơn, mắt láo liên, người đàn ông áo đỏ ngồi bên cạnh đống lửa cũng nhanh chóng nhìn về phía bên này.

"Cậu sao thế?" Triệu Lệ Lệ hỏi, hình ảnh bình thưởng trở lại.

Tiêu Vi lấy lại bình tĩnh, không hiểu vì sao mà người đàn ông áo đỏ kia cứ nhìn cô mãi. "Lệ Lệ, cửa nhà cậu vẫn chưa đóng, còn mở kìa."

Trên màn hình vẫn còn quay về hướng phòng khách, Triệu Lệ Lệ ngồi trước điện thoại ăn cơm thịt nướng, nhưng cánh cửa ngoài phòng khách mà cô ta vừa mở lúc nãy không biết từ lúc nào đã hở ra một chút. Hẳn là trong hành lang phải có đèn cảm ứng, nhưng lúc này lại tối đen như mực, bên cạnh khung cửa như có thêm một khe hở màu đen nữa vậy.

"Vậy à?" Triệu Lệ Lệ quay đầu lại.

Đột nhiên, có một vệt màu xanh da trời lướt qua khe cửa, Tiêu Vi kêu lên như hóa điên: "Lệ Lệ đóng cửa lại nhanh lên! Đóng cửa mau! Người kia vẫn chưa đi đâu!"

Cửa vẫn mở ra một khe nhỏ, bên ngoài vẫn tối đen như cũ, khe cửa cũng không mở rộng ra thêm.

"Ai chưa đi cơ?" Triệu Lệ Lệ nửa tin nửa ngờ đứng lên, đi về phía cánh cửa vẫn chưa được đóng kín lại.

"Cậu mau lên đi, mau đi đóng cửa đi! Khóa lại!" Tiêu Vi sốt ruột muốt chết, vừa rồi cô nhìn thấy rất rõ ràng, ở ngay cửa ra vào có người. Mà cô la hét lên như thế, có mấy khách du lịch tò mò vây lại, mọi người cùng nhìn Triệu Lệ Lệ đi đóng cửa.

"Cậu nhanh đi!" Tiêu Vi thật sự lo lắng, đường chỉ có mấy bước mà thôi, sao mà cô ấy lại đi chậm như vậy!

"Làm gì có ai đâu, chắc là gió thổi làm cửa mở đấy." Triệu Lệ Lệ đến trước cửa, vươn tay nhẹ nhàng cầm được tay nắm cửa.

"Cô gái này gan cũng lớn đó."

"Con gái tôi mà sống một mình tôi cũng không cho nó trực tiếp lấy hàng được giao đến đâu."

Phía sau Tiêu Vi là tiếng thảo luận của mọi người, cô nhìn thấy được bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Lệ Lệ rồi mới thở dài một hơi. Dù ngoài cửa có người hay không thì suy do cùng việc này cũng là một tai họa ngầm, sao Lệ Lệ có thể không cẩn thận như thế được chứ?

"Nhưng mà... Thật sự không có người đâu, không tin thì mấy người nhìn đi." Ai ngờ Triệu Lệ Lệ đột ngột mở cửa nhà ra.

Tiêu Vi hít sâu một hơi, thậm chí nghe được cả tiếng hít vào cùng của những người đứng sau. Đèn cảm ứng ngoài cửa sáng lên, Triệu Lệ Lệ mở cửa xong còn bước ra ngoài một bước, đứng lại vài giây, xác định bên ngoài không có thứ gì rồi mới đóng cửa lại, mỉm cười quay lại bàn ăn.

"Cậu bị dọa rồi à, từ nhỏ đã nhát gan như vậy." Cô ta cầm đũa lên.

"Cậu làm mình sợ muốn chết, cậu có biết vừa rồi nguy hiểm đến cỡ nào không!" Tiêu Vi bị bạn thân dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, tay chân cứng ngắc, đầu lưỡi cũng tê rần, huyệt thái dương giật lên liên hồi. Đúng lúc đó, người đàn ông bên cạnh đống lửa lại nhìn về phía này một lần nữa.

Ngay khoảnh khắc ấy, tầm mắt của Tiêu Vi và y chạm nhau, kì lạ, sao cô cứ cảm giác thật ra là anh ta không nhìn mình, mà là nhìn điện thoại trên tay mình ấy nhỉ? Chẳng lẽ anh ta muốn ăn cướp?

"Được rồi, mình biết mà." Trong màn hình, Triệu Lệ Lệ tiếp tục xơi cơm, "Nói tiếp chuyện lúc nãy đi, mình đã bảo cậu chia tay với tên bạn trai kia từ lâu rồi, anh ta chẳng phải người tốt đẹp gì."

"Mình hiểu, mình cũng... suy nghĩ đến chuyện chia tay rồi đấy thôi." Cảm xúc của Tiêu Vi vụt tắt, khổ sở một hồi, cô vô thức cúi đầu xuống, cố giấu sự khác thường của mình đi, "Có lẽ vì bọn mình đã êm ấm khá lâu, cũng nhiều hồi ức đẹp, làm cho mình không nỡ chia tay anh ấy, chờ mình về sẽ nói chuyện với cậu sau. Cậu ở một mình phải cẩn thận đấy, gần đây trong thành phố cũng không yên ổn lắm đâu."

"Cái gì không yên ổn?" Triệu Lệ Lệ cúi đầu hỏi, chu môi gặm miếng thịt trong xiên thịt đang kề cạnh miệng vào.

"Thì thường có lời đồn về mấy chuyện ma quái ấy." Tiêu Vi không nghĩ rằng bạn mình sẽ đổi khẩu vị ăn xiên nướng, "Bệnh viện của chúng ta cũng có chuyện lạ... Đầu tuần này có một nhân viên trường cấp 3 gặp tai nạn ngoài ý muốn được đưa đến bệnh viện chúng ta cấp cứu, lúc đưa tới thì đã không cứu được nữa rồi nên phải đẩy vào nhà xác. Nhưng ngày hôm sau người nhà đến nhận, thi thể được đưa ra khỏi tủ đông đã biến thành cái xác khô, trên xác có nhiều vết lốm đốm, nói là đã chết ít nhất hơn một năm rồi..."

"Nào, chỉ là tin đồn thôi mà, càng truyền đi càng đáng sợ." Triệu Lệ Lệ cười, "Dù gì mình cũng không tin, nếu như có quỷ thật thì đến tìm mình đi này."

"Suỵt! Cậu không được nói như vậy đâu, thứ đó, nghe bảo linh lắm..." Tiêu Vi vội bắt cô ta im lặng, rồi vô thức nhìn về phía cửa phòng khách nhà cô ta. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tín hiệu của điện thoại có vẻ như đã bị gián đoạn, xẹt một cái rồi trở lại bình thường, chỉ là do điện thoại sắp hết pin, cho nên màn hình trở nên giật lắc một cách kì lạ.

Lúc này, người đàn ông mặc đồ đỏ đang ngồi bỗng đứng dậy, cảnh giác nhìn Tiêu Vi.

Màn hình tối đi, Tiêu Vi bất ngờ trừng mắt ra, xác nhận cánh cửa kia đóng lại rồi mở ra một lần nữa. Nhưng chỉ trong tích tắc, đồng tử của cô hẹp lại, cơ mặt vô thức co rúm vào, nỗi sợ hãi cùng cực khiến cho cô không cách nào kiểm soát được biểu cảm, nửa giây sau, đến cả cánh tay cũng trở nên run rẩy không ngừng, não bộ mất đi năng lực phán đoán trong phút chốc.

Cánh cửa kia lại mở ra, vẫn chỉ là một cái khe nhỏ xíu.

Bên ngoài cửa, nhân viên giao hàng nam mặc đồng phục màu xanh da trời đứng yên ở đó, cơ thể cao lớn và cứng đờ, không hề nhúc nhích như thể đó là một xác chết.

Mà ngay thời khắc quan trọng ấy, màn hình điện thoại tối đen lại, video trò chuyện hoàn toàn bị cắt đứt, Tiêu Vi điên cuồng nhấn vào nhưng không cách nào xoay chuyển được, thông báo thời lượng pin chỉ còn 10% cũng hiện lên. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Tiêu Vi sốt ruột đến nổi đầu đầy mồ hôi, hình ảnh quý quái kia khiến người ta không rét mà run, những người đứng phía sau cũng sốt ruột theo. Mấy phút sau màn hình lại sáng lên, Triệu Lệ Lệ gửi tin nhắn thoại đến...

"Tiểu Vi, không ổn rồi, hình như lúc nãy mình nghe thấy có tiếng cửa mở."

"Video vừa mới gián đoạn, màn hình bị tắt mất một lúc, mình nhìn thấy có một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình qua hình phản chiếu trên điện thoại, anh ta đang nhìn mình qua khe cửa!"

"Mình không dám quay đầu lại, cầm điện thoại chạy vào phòng ngủ, cũng mới gọi báo cảnh sát rồi, bây giờ mình trốn ở trong phòng không dám ra ngoài."

"Mình nhớ rõ ràng là mình đã đóng cửa rồi mà!"

Mỗi một câu nói được gửi cách nhau không đến vài giây, âm thanh được hạ thấp xuống nhưng vô cùng dồn dập, có thể nhận ra Triệu Lệ Lệ đang sợ hãi đến mức nào. Hai chân Tiêu Vi mềm nhũn ra, dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì việc có một người đàn ông rình mò nhìn bên ngoài cửa đúng là điều làm người ta thấy sợ hãi.

"Tiêu rồi, mình nghe thấy tiếng bước chân của anh ta! Anh ta đến rồi!"

"Anh ta tìm được hộp điện nhà mình rồi, mình nghe được anh ta đang cố tắt từng công tắt một, có lẽ sẽ nhanh chóng tắt đến đèn phòng ngủ thôi!"

"Hỏng bét, đèn phòng khách đã bị anh ta tắt rồi, anh ta đang đi đến phòng ngủ của mình!"

"Tiểu Vi à, cậu cứu mình với, cứu mình với!"

Từng mẫu tin nhắn thoại được gửi đến liên tục, điện thoại trong tay Tiêu Vi rung lên từng hồi, nhưng cả người cô như nhũn ra, cô cố gắng tập trung sức lực để đứng vững lại, nhưng tin nhắn lại kết thúc ngay lúc đó.

Tim Tiêu Vi như bị ai đó bóp chặt lấy vậy.

Điện thoại lại rung lên một lần nữa: "Anh ta đứng ở trước cửa phòng ngủ rồi."

Trước mắt Tiêu Vi tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng, một giây sau bỗng nhiên điện thoại bị người khác giật lất, chỉ còn lại lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh và cơ thể sắp sửa mất thăng bằng.

"Anh làm gì đó!" Cả người cô phát run lên, trước mặt chính là người đàn ông mặc đồ đỏ kia.

"Cứu mạng cô đấy!" Chung Ngôn nói, có một cảm giác sợ hãi khi bị nhìn thẳng vào ập đến xung quanh, một ánh mắt nhìn chằm chằm từ phía màn hình điện thoại trong tay.

Triệu Lệ Lệ mới vừa rồi còn gửi tin nhắn thoại không biết đã xuất hiện từ khi nào, cô ta ở rất gần camera, toàn bộ màn hình chỉ có mỗi khuôn mặt. Cô ta há miệng như thể muốn nói chuyện, nhưng lại không có lưỡi, thay vào đó là một con bọ thân cứng có kích thước tương đương, vô số cái chân nhỏ của nó đều đang ngọ nguậy. Con bọ rơi xuống kêu cộp một tiếng, nhanh chân chạy về phía màn hình điện thoại như thế đang muốn nhảy vào một khuôn mặt khác.

Lưỡi teo*. Chung Ngôn nhanh chóng tắt điện thoại, rồi vươn tay bắt lấy cổ tay Tiêu Vi, Tiêu Vi nhận ra sức của y rất mạnh, trên cổ tay trái có đeo một sợi dây đỏ, trên dây có xâu một chuỗi tiền đồng.

Tiền đồng nhỏ lung lay, quỷ vẫn chưa nhập vào người, lúc này Chung Ngôn mới buông tay Tiêu Vi ra: "Tin nhắn quỷ gửi tới, đừng xem."

==

(*) Nguyên văn chỗ này là từ 舌蹩, theo như mình tìm hiểu thì con bọ được nhắc ở đoạn bên trên là một loài bọ/rận ăn lưỡi kí sinh vào cá, chúng đi vào mang cá, bám vào cuống lưỡi, cắt đứt các mạch máu ở lưỡi cá, khiến lưỡi vật chủ bị teo đi do thiếu máu. Sau đó chúng thay thế lưỡi của con cá bằng cách gắn cơ thể của chính nó vào các cơ ở cuống lưỡi, cá có thể sử dụng nó như cái lưỡi thật sự đổi lại việc nó hút máu và chất nhầy của cá.

Do mình không rõ nghĩa của từ 舌蹩 nên tạm để như trên, nếu như có gì sai sót thì mọi người cmt cho mình biết nhaa