Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương

Chương 30: Cổ người cháy (14)



Chỉ với một mình mày mà cũng muốn ngầm đấu đá với tao à? Đúng là mơ mộng hão huyền! Chung Ngôn buông hai tay ra, trên mặt tung tóe máu của cổ người, máu dính lên da y sôi sục lên trong nháy mắt rồi hóa thành khói. Y ra tay nặng nề, cổ người không có sức phản kháng, cố của nó bị y vặn thành cái bánh quai chèo. Tại đây còn mang theo lòng giải hận của riêng Chung Ngôn nữa, chỉ vì ham muốn cá nhân của bọn chúng mà kẻ ngốc kia đã nhiều năm không có được một giấc ngủ an yên rồi.

Suốt một thời gian dài không thể ngủ được, chẳng trách hắn lại muốn chết, làm gì có ai chịu nổi chứ.

Còn một việc nữa, Chung Ngôn hận cổ người dùng cơ thể dơ bẩn làm ô uế những cây lê của Tần Linh. Trước lúc bị mù Tần Linh thường nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, Chung Ngôn hay đứng phía sau hắn, biết rõ hắn đang nhìn mấy cây lê này. Bất kể vì sao, những cái cây này rất có sức nặng trong lòng Tần Linh, nói là quý giá cũng không đủ.

Chúng mày là thứ bẩn thỉu gì mà dám vấy bẩn nơi ở của người đọc sách! Chung Ngôn mắng chửi trong lòng, nhưng y chưa kịp xử lí cái xác trước mặt đã lại liếc thấy một bóng người, không phải là ai khác, chính là Trương Khai đang chạy đến muốn lấy mạng Tần Linh.

Sau khi nhìn thấy Chung Ngôn, Trương Khai có xu thế muốn nhảy qua bức tường, lúc này Chung Ngôn không cho ông ta cơ hội ra tay lần nữa, y bổ một chưởng về phía mặt lão. Trương Khai tỏ vẻ không thể tin được, ông ta bố trí cái bẫy cực kì tinh xảo, hơn nửa đặc biệt sửa phong thủy chỉ để đối phó với Chung Ngôn. Máu chó trắng, tơ sợi vàng, dù y có muốn chạy cũng không thể nào chạy nhanh như vậy được!

Lại một tiếng sấm nữa vang lên, theo sau là tia chớp trắng, Tần Linh chỉ cảm thấy gió bên tai thổi nhanh, hắn không biết vì sao Tiểu Thúy vẫn chưa trở lại. Hai chân hắn đau buốt vì đứng lâu, Tần Linh mò mẫm tìm xe lăn phía sau lưng, vừa sờ được tay vịn, dường như hắn nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.

Chung Ngôn kéo Trương Khai cao to về phía sau hai bước, dùng bàn tay đã cắt sẵn một vết thương bịt chặt lấy miệng ông ta, tay còn lại dùng chung nước lưu ly đập vào trán của ông ta. Máu tuôn ra chảy dọc xuống len lỏi vào hàm răng đang hé mở của Trương Khai, ông ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt, dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao Chung Ngôn lại trở về được.

Vừa khéo đây chính là mưu kế của Chung Ngôn, không phải là y đã trở về, mà là y vốn sẽ không đi.

Buổi sáng y đi qua Đông Tứ trạch, biết rõ phong thủy nơi đó đã chuyển xấu, lại còn ngửi thấy mùi máu, Chung Ngôn cứ nghĩ rằng trong giếng sẽ là xác chết của một người hầu nào đó, đến khi Nguyên Mặc nói bị thiếu mất một con chó trắng thì y đã hiểu ra toàn bộ.

Ma quỷ sợ chó, còn y sợ vàng, theo Ngũ Hành, màu trắng đi đôi với màu vàng. Bản thân loài chó đã là con vật vàng, chó trắng là "vàng càng thêm vàng", nếu giội máu của nó lên người, da sẽ bị ăn mòn, tuy không đến mức toi mạng nhưng cũng sẽ để lại rất nhiều vết thương.

Kia rõ ràng chính là một cái bẫy, bộ da và cổ người tuyệt đối không phải là đối thủ của y, mục đích duy nhất của chúng chỉ là muốn bao vây y để kéo dài thời gian, sau đó bọn chúng nhân cơ hội này đi tìm Tần Linh.

Nguyên Mặc là người giấy, cắt cậu ra phỏng theo dáng vẻ của y là có thể ngụy trang được, chỉ là trên người cậu nhóc sẽ có thêm vết thương. Ở bên kia, Tần Linh vừa mới đỡ tay vịn ngồi vững, bên này, Chung Ngôn gần như đã dùng máu của mình để bóp chết Trương Khai. Chỉ làm ngạt thở thôi vẫn chưa đủ, y phải dùng âm khí trong máu ép giọt máu cuối cùng trong cơ thể của Trương Khai ra mới tính là xong việc.

"Thúy Nhi à? Con quay lại rồi sao?" Rốt cuộc Tần Linh cũng ngồi xuống được, tiếng sấm lớn dần lên, hắn đoán rằng cơn mưa đã sắp sửa đổ xuống, nào biết bên chân mình chính là xác chết của cổ người, cách đó không xa chính là kẻ muốn hại hắn.

Hôm qua bộ da người đã bị nguyên khí đả thương nặng, hiện tại chỉ cần nó không thoát được hoặc không trúng sâu độc, Chung Ngôn hoàn toàn có thể xử lí nó. Không có xác người, hiển nhiên là nó chẳng có mấy sức, nó cắn chặt hàm răng, chấp nhận cái gọi là hết cách "đóng cổng trời". Hơi toàn thân đều dồn về phía trán, giọt máu kia tự nhiên nhỏ ra từ ấn đường. Một lúc sau, một giọt mưa rơi xuống vừa khéo đập trúng trán Chung Ngôn, tiếng mưa rơi che lấp đi tiếng giãy giụa của bộ da người, mặt nước trong suốt bên trong chung lưu ly bỗng nhiên sôi sục lên.

Giống như vừa mới có một viên đá nung đỏ bị ném vào giữa nước lạnh vậy.

Ra rồi! Chung Ngôn nhìn mặt nước, một giọt nước đỏ như máu chảy ra từ trán của bộ da người, chậm rãi nổi lên trên. Nếu là máu của người thường, hòa vào trong nước đương nhiên sẽ tan không còn thấy gì nữa, nhưng giọt máu này của nó không tan mà nổi lên trôi lềnh bềnh trên mặt nước, cuối cùng hóa thành hình dạng giống con muỗi nước.

Trong nháy mắt khi giọt máu này thành hình, Trương Khai cũng ngay lập tức teo lại như thể bộ da đã mất đi hơi căng, chỉ còn lại một lớp da người.

Mưa lớn rồi, Tần Linh vươn tay đón lấy chút mưa, cất trái lê vào trong ngực áo, "Thúy Nhi? Là con à?"

"Ôi! Với cái cơ thể như thế này mà còn ngắm mưa? Không sợ dầm mưa lại đổ thêm bệnh hả?" Đáp lại hắn không phải là giọng của Tiểu Thúy, mà là Chung Ngôn.

Nghe thấy tiếng nàng, Tần Linh lập tức có hơi mất tự nhiên, không muốn để cho y nhìn thấy trong tay mình đang cầm cái gì, "Em đi dạo ở đâu vậy? Bây giờ mới chịu về..."

Hạt mưa to như hạt đậu táp vào người bọn họ, Chung Ngôn thở hồng hộc, vì ép giọt máu kia ra mà y cũng mệt mỏi quá chừng rồi. Không kịp giải thích, đầu tiên y kéo xác cổ người và bộ da vào rừng trúc, sau đó ném một lá bùa ra. Lá bùa nhẹ nhàng bất động trên không trung, y quay lại đẩy xe lăn, trong lời nói không nghe ra chút cảm giác mỏi mệt nào, "Tôi muốn dạo chỗ nào thì dạo chỗ đó, sao thế, Tần công tử lại muốn đuổi tôi đi à?"

Trái lê trong ngực như nặng trĩu thêm, Tần Linh không đáp lời nào, chỉ là thêm vài chục bước nữa thôi mà hắn cảm thấy như Chung Ngôn đã đẩy lâu lắm rồi vậy: "Khụ, em... Muốn đi đến vậy sao?"

Trong lòng Chung Ngôn có chuyện, không đáp lại hắn, hai người nhanh chóng bị mưa xối ướt nửa người, cuối cùng cũng đến dưới mái hiên. Tiểu Thúy đang nằm trên bàn ở phòng ngoài ngủ gật, nghe thấy tiếng động mới giật mình tỉnh giấc: "Ối cha, sao con lại ngủ quên nhỉ!"

Đương nhiên là con phải ngủ rồi, mợ là đệ nhất cao thủ hạ thuốc mê mà lại, cậu chủ nhà con từng bị mợ đánh thuốc choáng váng tận hai lần đấy. Chung Ngôn phủi giọt mưa trên vai, đẩy Tần Linh đến bên cạnh lò nấu thuốc: "Mau đi lấy quần áo cho cậu đi, đừng để cậu nhiễm lạnh."

"Dạ." Tiểu Thúy chạy vội đến tủ quần áo gỗ nhỏ lục lọi, lẩm bẩm trong miệng, "Cũng không biết thằng nhóc Nguyên Mặc lại chạy đi đâu chơi rồi nữa, gần đây nó kì lạ ghê. Đợi đến tối gặp lại, con sẽ mắng nó một trận, để cho nó đừng mong ngóng chạy ra ngoài chơi nữa."

"Hay là để mợ làm thay cho, mợ dạy dỗ nó giúp con nhé." Chung Ngôn nói, đoạn cảm thấy hứng thú với trái lên trong ngực Tần Linh, "Trời mưa lớn lắm, anh chạy ra ngoài đó là vì thứ này sao?"

Tần Linh không muốn thừa nhận, nàng không đề cập đến nội dung cuộc trò chuyện hôm qua, hắn cũng tức giận nên không thèm nhắc tới, "Đương nhiên không phải."

"Mình đúng thật là không biết cách lừa gạt người khác, mặt đỏ lên rồi nè." Chung Ngôn chưa từng gặp ai da mặt mỏng như vậy, y kìm lòng không đặng mà nghĩ, nếu như hắn không ngã bệnh thì sẽ là một chàng trai trong sáng như thế nào. Nhất định là sẽ rất phong lưu phóng khoáng, mở miệng ra thơ.

"Em đừng có nói linh tinh, cũng đừng gọi tôi là "mình" nữa, để người ngoài nghe thì không hay." Lời còn chưa dứt, trước ngực Tần Linh đã trống không, trái lê được giấu bị ai đó cầm đi, hắn vươn tay muốn ngăn lại nhưng chỉ chụp được khoảng không.

"Lạ à nha, anh thân là cậu Cả mà lại tự đi hái lê à?" Chung Ngôn đặt lê sát mũi ngửi, mùi hương tươi mát xộc vào thật sự quyến rũ người ta cắn một miếng, y đã có thể tưởng tượng ra được quả lê mọng nước rồi, nhưng y chỉ há miệng ra rồi sang tay đặt lại xuống bàn, "Để lại cho anh nấu nước lê uống đi."

"Em không ăn sao?" Tần Linh nghe vậy bèn cúi đầu xuống, nhưng nếu phải hỏi nàng vì sao không ăn thì hắn không làm được, chỉ đành nói khéo, "Cũng chẳng phải tôi không cho em ăn."

"Tôi không thích ăn món này, hơn nữa tiêu lê vốn khó ra trái, hái một trái là thiếu mất một trái." Chung Ngôn lại sờ nắn quả lê một chút, nói không muốn ăn chỉ là lời nói dối chết tiệt thôi, y cũng biết vị của trái cây ngọt thanh biết bao nhiêu, khi còn nhỏ y đã từng ăn rất nhiều, "Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến."

"Bên ngoài trời mưa to, em đi đâu?" Tần Linh có hơi nhụt chí, nhưng khổ nỗi vì lòng tự ái, hắn không thể nói bất cứ lời nào như tặng lê cho em này kia, "Tốt xấu gì em cũng kết hôn rồi, suốt ngày cứ chạy loạn như một cô gái lỗ mãng thế kia, để cho hạ nhân chê cười."

"Cô gái lỗ mãng thì sao? Chẳng lẽ tiểu thư đều phải ru rú trong phòng hết sao? Anh cũng không cho em gái mình ra ngoài ngắm mưa à?" Chung Ngôn nhắc tới mới chợt nhớ, y còn chưa từng gặp cậu Ba và cô Tư, không biết họ sẽ là kiểu người gì nữa.

"Em ấy là con gái chưa lấy chồng, không được chạy lung tung, trong nhà có nhiều người làm là đàn ông. Hơn nữa... Sang năm là em ấy sẽ được gả đi rồi." Tần Linh luôn lo nghĩ cho em gái, chỉ hận bản thân không thể chứng kiến em gái mình đi lấy chồng, "Có phải là em sắp đi rồi không?"

"Tôi ra ngoài ngắm mưa thôi, sẽ trở về ngay." Chung Ngôn đi đến bên cạnh nhìn nhìn, đúng là y phải đi rồi, cũng có hơi luyến tiếc, mà dù sao y cũng trộm không ít bản vẽ đẹp rồi. "Sẽ trở về ngay" có thể là xa nhau mãi mãi, lần này y đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Cổ người chết rồi, bộ da người cũng đã chết, tuy rằng những thuật khác vẫn chưa phá được, nhưng những gì làm được đều đã làm xong, y không thể nhúng tay vào dương thọ của Tần Linh. Hơn nữa, y ở lại đây khẳng định không hề có ích lợi gì cho bản thân mình.

Tần Linh rõ ràng đang bị mù, nhưng lại giống như cảm nhận được gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chung Ngôn, "Em đi đâu vậy?"

"Ngắm mưa." Chung Ngôn trả lời lại lần nữa, nhìn mặt hắn thêm mấy lần, "Nhớ phải ăn cơm tối đầy đủ đó, có lẽ ba ngày nữa thị lực sẽ khôi phục lại thôi."

"Ừ." Ấy vậy mà lúc này Tần Linh lại không phản bác mà thử tin tưởng lời y nói, "Ngoài trời mưa lớn lắm đấy."

"Tôi có mang theo dù ra ngoài, đi nhé." Chung Ngôn cười khổ, vậy là y đã nhẫn tâm gạt người ta rồi sao? Ba ngày sau, Tần trạch sẽ phải dỡ đèn lồng đỏ xuống thay bằng đèn lồng trắng rồi. Tuy Tần Linh chỉ im lặng lắng nghe, thế nhưng trong lòng hắn đã rõ, sau khoảnh khắc này, có lẽ nàng sẽ không trở về nữa.

Trước khi đi, Chung Ngôn đi vào phòng ngủ, con sâu độc giữa giường đã im ru. Y nhét một lá bùa vào dưới tấm đệm rồi thắt chặt dây thừng kéo mạng, sau đó rút cây dù đỏ ra lướt qua người Tần Linh. Chung Ngôn không quay đầu lại nhìn Tần Linh, duyên phận trên đời có sâu có cạn, có đậm có nhạt, hợp rồi sẽ tan, gặp gỡ và chia ly là điều vốn không thể tránh khỏi, đây mới gọi là nhân sinh vô thường. Y là quỷ đói, y sẽ không ở lại vì ai cả.

Rời khỏi phòng, Chung Ngôn đi về phía rừng trúc.

Trên mặt đất chỉ còn lại cái xác của cổ người và tấm da của Trương Khai, đầu tiên y dùng bùa thu sợi phách của Trương Khai lại, sau đó đốt một lá bùa khác rồi dán lên tấm da của ông ta, chẳng mấy chốc lá bùa đã cháy sạch. Giải quyết xong việc này, Chung Ngôn kéo cổ người vào sâu trong rừng trúc hơn.

Đến khi quay trở ra, dường như mưa đã càng lớn hơn nữa. Chung Ngôn xoa bụng, vẫn không quay đầu lại nhìn, y bước nhanh ra khỏi viện nhỏ, đi thẳng về phía nhà bếp. Vừa vào đến Đông Tứ trạch đã nghe thấy tiếng "Ối cha!!!" của Nguyên Mặc

"Ối cha! Sao giờ mợ mới đến? Chân con cháy mất rồi." Nguyên Mặc đau khổ nằm ra.

Chung Ngôn che dù bước đến, nhìn thấy nằm trên nền đất là một "y" khác trông rất dọa người. Y vội vàng dán một người giấy nhỏ mới cắt lên lá bùa, ịn vào trán Nguyên Mặc, "Chung Ngôn" dưới đất lập tức teo lại, người giấy mới chậm rãi phình ra, cuối cùng biến thành Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc nhận được cơ thể mới, kiểm tra thấy không thiếu tay chân mới quỳ xuống dập đầu: "Cảm ơn mợ ạ. Căn phòng này quả nhiên là hung hiểm, vừa mới vào đã bị xối máu chó rồi! Sau đó trong phòng có rất nhiều tơ vàng, con đụng vào một cái thì bị nó thiêu luôn."

"Đó là kim trận, đừng nói chi con, dù là mợ cũng phải trắc trở một chút mới có thể thoát ra ngoài." Chung Ngôn không để lỡ thời gian, y lập tức ném một người giấy khác ra, còn xé quần áo cho nó. Người giấy mặc quần áo nằm dưới đất, sau khi hút sợi phách cũng bắt đầu phồng lên, khoảng chừng nửa nén nhang trôi qua đã biến thành người.

Trương Khai đứng dậy, trong mắt lộ rõ vẽ hung hăng: "Không được rồi! Có kẻ làm loạn ở Tần trạch! Tôi phải đi bắt hắn!"

"Không bắt được đâu, ông đã bị nó hại chết rồi." Chung Ngôn đứng trước mặt ông, nói ra mọi chuyện, "Trương Khai, ông nhìn tôi này."

Đầu óc Trương Khai hỗn loạn, một khắc trước ông đi theo một bóng người lạ vào viện nhỏ, còn tưởng kẻ đó là tên trộm nhân lúc người khác không đề phòng lẻn vào Tần trạch ăn cắp, một khắc sau đã là hiện tại rồi. Ông vội đứng lên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?"

"Ông chết rồi." Chung Ngôn nói.

Trương Khai: "Nhảm nhí, tôi nể mặt mũi cậu chủ nên mới kính trọng cô một chút, cô thì lại chẳng biết tốt xấu gì!"

"Tự ông đi ra giếng nhìn đi, xác của ông còn ngâm dưới đó kia kìa." Chung Ngôn chỉ ra sân, đợi ông ta đi. Trương Khai cũng không lấy làm quan trọng, dù sao hiện tại ông ta cũng đang sống sờ sờ ở đây đấy thôi, thế nhưng ông cũng đi ra sân xem thử, để rồi không đứng vững nổi mà té ngồi xuống đất.

Chung Ngôn cũng không nhiều lời, nhìn ông sợ tới mức lê lết, chỉ thấy người ngày thường hay quát tháo lúc này như mất hồn, sau khi bình tĩnh lại bèn chạy sang bên này: "Sao vậy, chuyện gì thế!"

"Chính là như vậy đó, kẻ mà ông trông thấy làm chuyện xấu ở Tần trạch đã ra tay giết Nguyên Mặc rồi giết ông, Nhưng chủ yếu là nó muốn giết Tần Linh hơn." Chung Ngôn khựng lại, "Trương Khai, ông có nhớ ngày đó ông đã ngăn cản tôi ở phòng bếp này không?"

Trương Khai không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, ông lắc đầu, không thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì. Nhưng mới vừa rồi ông nhìn thấy rất rõ, trong giếng có một cái xác người, trong lòng cái xác ôm một con chó trắng. Con chó nhìn rất quen, người cũng không lạ, chính là ông.

"Khi đó tôi có nói, nếu như sau này ông có gì muốn cầu xin thì cũng đừng tới tìm tôi." Máu chó trắng tung tóe khắp nơi, Chung Ngôn đứng ở một chỗ sạch sẽ, "Hôm nay ông có cầu xin tôi hay không?"

Trương Khai không trả lời ngay mà nhìn sang Nguyên Mặc. Nguyên Mặc đứng bên phía mợ Cả, nhấc tay áo lên chọc thủng một lỗ trên cánh tay giấy.

Trương Khai nhìn thấy thì vội nhấc tay áo của mình lên, chọt vào một cái, quả nhiên cũng thủng một lỗ.

"Kính mong mợ cả chỉ điểm." Việc đã đến nước này, Trương Khai rũ bỏ sạch sẽ vẻ kiêu ngạo, quỳ gối trước mặt Chung Ngôn, "Tôi không sống được nữa rồi, nếu như mợ có lòng tốt, xin hãy mang hết ngân lượng tôi tích góp được những năm nay gửi về quê nhà giúp cho!"

"Việc này tôi không làm được, tôi sẽ dạy cho ông và Nguyên Mặc cách xé người giấy, sau này ông tự gửi đi." Sở dĩ Chung Ngôn cứu ông ta là vì Trương Khai không có ác niệm, mong muốn duy nhất của ông ta chỉ là được nắm quyền hành hậu trù để kiếm thêm chút tiền mà thôi. Y thuật lại một lần nữa những gì mà mình đã dặn dò Nguyên Mặc, cứu người và giết người đều chỉ nằm ở một suy nghĩ của y, vừa nhân từ vừa nhẫn tâm: "Nhưng đây không phải là cho không ông, nếu như ông đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ dạy, nếu không đồng ý, tôi sẽ thu sợi phách của ông, để cho ông đi đầu thai ngay lập tức!"

"Được, tôi đồng ý!" Trương Khai không do dự nữa.


Nghe xong những lời này, trái tim của Chung Ngôn mới hạ xuống được: "Tôi sắp phải đi rồi, về sau ông và Nguyên Mặc hãy chăm sóc Tần Linh cho tốt. Anh ta không sống được bao lâu nữa, nghĩ cũng không mất nhiều thời gian cho việc đó lắm, mấy người trông coi anh ta cho kĩ, mỗi ngày đều phải làm món ăn mới lạ, không đến mấy ngày nữa, nhà họ Tần sẽ phải bắt tay làm lễ tang thôi. Trước khi anh ta đi, nhất định không được để anh ta bị đói."

"Mợ ơi, mợ phải đi ạ?" Nguyên Mặc quýnh lên.

"Mợ phải đi rồi, mợ không thể ở lại một chỗ lâu dài được." Chung Ngôn xoa đầu Nguyên Mặc, việc không ở lại đã nằm trong kế hoạch ban đầu của y rồi, "Về sau toàn bộ nhờ vào hai người cả đấy, dù sao Trương Khai cũng là một người lớn, còn mấy ngày cuối cùng nữa thôi, đừng để cho Tần Thước ăn hiếp anh ta. Trương Khai, chút việc này ông có thể làm thay tôi được không?"

Trương Khai đâu còn lời gì để nói, đến cả mạng sống ông cũng chẳng còn, ông thậm chí không có lắc đầu được, "Vâng, sau này tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu cả."

"Được, một lát nữa ông đốt xác của mình và con chó trắng kia đi, tôi đi đây." Chung Ngôn nói xong bèn xoay người, chỉ sợ ở lâu sẽ sinh tình, y cất bước đi ra ngoài viện. Nguyên Mặc đuổi theo mợ cả gọi mấy tiếng, trong lòng cậu cực kì không muốn, thế nhưng bước vài bước đã dừng chân, im lặng lau đôi mắt không có nước mắt.

Mợ Cả là thần tiên Bồ Tát, nàng không phải là người phàm, nàng nhất định phải đi rồi.

Chung Ngôn thật lòng muốn đi, có khả năng thứ quỷ quái trong Tần trạch là thứ y vốn không trấn áp được, nói không chừng còn sẽ tự chuốc lấy tai họa. Hai ngày này y vẫn luôn ở trong viện nhỏ bí bách tràn ngập mùi thuốc, hiện tại y nhón một cái bật nhảy lên bức tường, bước trên tường đi tìm hỉ nương.

Tìm hỉ nương, đây mới là mong muốn từ ban đầu của y.

Không thể không nói, đại viện nhà họ Tần quả là rất khí thế. Bởi vì Tần Linh bị bệnh, không thích gặp người khác, viện của hắn nằm ở góc Tây Nam. Còn phía sảnh chính thì đèn đuốc sáng trưng, nghĩ rằng đêm nay tiệc rượu sắp tan, hai viện tốt nhất tựa bắc hướng nam ở phía đông có lẽ là nơi hai em trai của Tần Linh ở. Tận cùng bên trong lối vào thứ ba còn có một viện trồng đầy hoa tường vi, hoa lá ngập tràn, còn có không ít nụ đã túa ra, nhìn từ xa thấy đỏ trắng đan xen, nhất định là nơi đứa em gái mới lớn của Tần Linh đang ở.

Chỉ tiếc, bây giờ Tần Linh... Chắc chắn sẽ không thể chống đỡ nổi cho đến khi em gái lấy chồng.

Rời khỏi nơi hơi thuốc dày đặc, Chung Ngôn cảm thấy tinh thần sảng khoái, mùi vị xương máu của kẻ ác tỏa ra bao bọc lấy Chung Ngôn khiến cho y không nhịn được mà hít hà, đuổi theo, tìm đến gần hơn. Giống như hoa cỏ sẽ thu hút ong bước, thịt thối sẽ hấp dẫn ruồi bọ vậy. Khi nhảy xuống khỏi đầu tường, Chung Ngôn tiện tay ngắt một đóa hoa tường vi màu đỏ tươi, nhẹ nhàng cài lên tóc mai tai trái. Cách bức tường chính là phòng của hỉ nương kia, chẳng may, hỉ nương thì đang ở trong sân nói chuyện với mấy cô gái.

"Ngày hôm sau lễ thành hôn, tôi dẫn người đến quét tước, chậc chậc, giường cũng sắp sụp luôn rồi, không biết trong đêm cô ta đã chọc ghẹo cậu chủ kiểu gì nữa, chỉ sợ là đã ngồi cưỡi... Cậu Hai còn dặn phải thả khăn trắng, mắc gớm, thật sự là đã coi trọng quá ròii. Người ngợm cũng đã như thế thì còn vui vẻ cái gì nữa, để tôi nói, cứ tìm thẳng một cô gái trong sạch vừa được chôn cất, sắp xếp cho làm âm hôn có phải hơn không."

Có một cô bé tò mò hỏi: "Nhưng mà lão gia và phu nhân đã nói, bát tự của mợ Cả vượng, nhất định có thể xung hỉ."

Hỉ nương chặt lưỡi lắc đầu: "Đều chỉ là khoe khoang mà thôi, mợ cả của các cô làm sao mà các cô còn chẳng biết à? Đám buôn người để bán được người thì cái gì mà không chế ra được? Dù bát tự của cô ta có vượng thì cũng không thể xung được cho người sắp chết. Các cô có tin hay không, sáng sớm ngày mai, viện của cậu cả nhà các cô sẽ trống không thôi, nhất định là đêm nay cô ta sẽ bỏ chạy. Cô ta bình tĩnh lắm, tôi cõng suốt cả được mệt bở hơi tai, mà cổ cũng không bó chân, nói không chừng đã có chàng trai nào đó ở quê nhà rồi."

Nói không sai, đêm nay tôi thật sự sẽ chạy đấy. Chung Ngôn xoay người, hỉ nương nhất định sẽ vào phòng, y đi chờ trước là được rồi. Thế nhưng chỉ mới xoay người thôi, giọng nói của cô gái trẻ đã lại chui vào tai y rồi.

"Hả? Thể chẳng phải mắc cỡ muốn chết sao."

"Số cậu cả cũng khổ quá rồi... Nếu sáng mai trong phòng không có người, không biết sẽ tức giận như thế nào nữa. Trước khi lập gia đình, cậu cũng đã từng rất vui vẻ đấy."

"Sao cô biết?"

"Cậu bảo Nguyên Mặc đi nghe ngóng thử xem đó là con gái nhà ai, còn dặn Nguyên Mặc đi mua đồ, thế nhưng lại không biết mua cái gì... Có lẽ là rất nhiều vàng bạc châu báu, có thể thấy trong lòng cậu ấy rất vui. Đáng tiếc, nếu như cậu chủ không mắc bệnh, ai gả cũng là gả vào chỗ tốt."

"Hầy, năm đó nếu như nhà chúng ta gả vào, không chừng cậu chủ cũng có một trai một gái rồi có phải không?

"Đừng nói nữa, bây giờ nhà họ Liễu gặp người khác còn nhắc chuyện này mà, cũng may họ không kết thông gia cùng nhà họ Tần..."

Chung Ngôn nhìn về mái hiên hướng bắc, bên trên có khói xám lượn lờ, đó là nhà bếp Tần trạch. Y bất chợt thay đổi phương hướng, một lúc sau lại quay trở về Đông Tứ trạch.

Trong khoảnh sân vắng vẻ, Trương Khai và Nguyên Mặc đang đốt xác, mặt mũi hai người đều nghiêm trọng. Chung Ngôn bịt mũi đi vào, Nguyên Mặc còn tưởng cậu nhìn nhầm, dụi mắt một cái rồi từ buồn chuyển thành vui: "Mợ về rồi ạ!"

Trương Khai đứng ở bên cạnh, tuy không nói chữ nào nhưng hiển nhiên đã bội phục mợ Cả này rồi.

"Mấy ngày nữa rồi mợ đi, hôm nay không vội." Hết mưa rồi, Chung Ngôn nhìn ngắm làn khói bốc lên từ xác cháy, "Ngày mai làm quả cầu nấm tuyết, viên trân châu và cháo gan thỏ cho cậu chủ của mấy người ăn này, Trương Khai, ông mau chuẩn bị cho tôi một gian bếp nhỏ, sau này tôi sẽ nấu đồ ăn riêng cho Tần Linh, không được để người khác nhúng tay vào. Còn nữa, tôi cần mật trắng chất lượng tốt nhất, tìm thêm cho tôi thật nhiều đi."

"Vâng." Trương Khai đáp, "Tôi sẽ tách một gian riêng ra."

"Tốt." Chung Ngôn ném hai cây dù đỏ vào trong đống lửa, chờ đến khi đốt xong, Nguyên Mặc chạy ào tới, vui vẻ đến nỗi còn nhảy nhót vài cái, "Mợ không đi thật sao ạ?"

"Sau này vẫn sẽ đi, mấy ngày nay ở lại đây trước đã." Chung Ngôn sợ người trong nhà này bắt nạt Tần Linh, bản thân cái sọt thuốc đó đã đáng thương rồi, bây giờ còn đui mù nữa. Bất kì một ai trong Tần trạch đều có thể ăn hiếp hắn, lại nói, còn cái tên em trai thứ không thể bớt lo được của hắn nữa. Tóm lại y đã nhúng tay quan tâm rồi, quan tâm hắn thêm vài ngày nữa cũng được, đừng để hắn phải lẻ loi cô quạnh.

Trương Khai vẫn luôn không có phản ứng gì, không giống với Nguyên Mặc lúc trước, ông nhìn thấy xác chết của mình hóa thành tro tàn, trong lòng không cảm nhận được gì. Nguyên Mặc thì không lo nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Chung Ngôn không đi là được rồi, cậu chủ cũng đang rất lo lắng: "Vậy bây giờ chúng ta có trở về không ạ? Buổi tối mợ đã ăn gì chưa?"

Nói đến đây, Nguyên Mặc mới chợt nhận ra hình như cậu chưa từng thấy mợ ăn cơm.

"Không ăn đâu." Chung Ngôn nhìn sắc trời, "Trương Khai, nghe bảo quan tài của Tần Linh đã được chuẩn bị sẵn rồi à?"

"Vâng, ngay ở hầm băng phía sau." Trương Khai đáp, "Nó nằm một mình một viện, chìa khóa do tôi giữ."

"Thế thì hay quá, hai người theo tôi đi xem đi." Chung Ngôn nói, có lẽ là vì đã ngửi thấy mùi quả lê, cho nên y cứ nhớ mãi đến hương vị thanh ngọt này. Xem quan tài của Tần Linh cũng không phải là mong muốn nhất thời, y luôn tin rằng chuyện quỷ quái trong Tần trạch vẫn còn chưa chấm dứt, nói không chừng cái quan tài đó cũng chẳng phải là vật tốt lành gì.

Nghe thấy mợ nói muốn đi xem quan tài của cậu chủ, Nguyên Mặc bỗng nhiên không chịu động đậy.

"Không cần phải đi đâu ạ." Suốt cả một ngày Nguyên Mặc đã phải trải qua đủ cung bậc cảm xúc từ sợ đến vui, từ vui đến buồn rồi, "Đi xem nó làm gì chứ, dù sao cũng không dùng đến... Tốt nhất là mãi mãi không dùng đến!"

Chung Ngôn hiểu cậu, đứa nhỏ này sốt ruột thay chủ, không muốn đi nhìn thứ kia, cứ như không nhìn là sẽ không có một ngày như thế vậy. "Con còn nhỏ, không hiểu biết nhiều chuyện, có đôi khi đặt quan tài chính là chuyện tốt, bởi nó giúp người ta ngăn cản tai họa và trừ tà, phúc thọ diên niên. Nhưng nếu đặt quan tài không đúng..."

"Thì sẽ gặp tai họa." Trương Khai bỗng cất lời.

"Hửm? Ông biết những thứ này sao?" Chung Ngôn nghi ngờ.

"Từng nghe người già nói khi còn nhỏ. Chế tạo quan tài là công việc được truyền từ đời tổ tông, truyền xuống nhiều đời, muốn đổi nghề không phải là chuyện đơn giản, trừ phi không có con trai thôi, con gái không thể làm." Trương Khai đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng sờ lên cánh tay, nhanh chóng làm quen với cơ thể giấy này, "Kể cũng lạ, ngày đặt mua quan tài, tôi đã gặp phải quỷ trong nhà..."

==

Chung Ngôn: Mới lấy chồng hai bữa thôi, tui mệt sắp chết rồi.

Tần Linh: Trốn vào trong chăn lén lút khóc thút thít.