Vệ Phong sống hơn 20 năm nay, chưa từng thấy có một thời khắc nào y lại hoảng loạn sợ hãi như lúc này.
Mãi đến khi Giang Thiết Ly lên xe đi khỏi, hai chân y vẫn còn đóng đinh tại chỗ không cử động nổi.
Đúng thế, uất ức lớn như vậy, sao Chúc Hoài lại không nói ra cho được? Chứng cứ là điều cảnh sát cần, chứ không phải Giang Thiết Ly cần, chỉ cần Giang Thiết Ly tin Chúc Hoài, chẳng cần chứng cứ gì hết, chỉ cần trực tiếp ra tay cũng có thể xử lý bọn họ.
Nét mặt luôn giữ vững biểu cảm bình thản thờ ơ của Vệ Phong đã xé rách ra vô số vết nứt, y luống cuống tay chân gọi điện cho Trương Bắc.
Trương Bắc mới vừa tham gia một tiệc rượu, lần bàn chuyện hợp tác này cực kỳ thuận lợi, các bên đều hài lòng lẫn nhau, lúc gã nhận điện thoại giọng nói còn pha chút vui sướng.
"Giang Thiết Ly biết rồi!"
Nghe thấy câu ấy, Trương Bắc thậm chí còn chưa hiểu ra đối phương đang nói về cái gì: "Biết cái gì rồi cơ?"
Vệ Phong hoảng loạn nóng nảy, nhưng không dám lớn tiếng, chỉ có thể thấp giọng quát: "Biết chuyện chúng ta cưỡng ép Chúc Hoài "tiếp khách" rồi suýt nữa bị hiếp dâm!"
Trương Bắc tỉnh ngay tức khắc khỏi men say, gã đi nhanh tới xe mình, khoá kĩ cửa rồi nhìn bốn phía xong mới nói tiếp: "Sao anh ta lại biết? Chúc Hoài kể?"
Trương Bắc nhíu chặt mày, dù sao gã cũng đã kiếm ăn ở giới giải trí này nhiều năm như vậy, còn chưa đến mức hoảng loạn như Vệ Phong, ngữ điệu bình tĩnh: "Nếu Giang Thiết Ly hỏi thẳng mặt cậu, cậu có chết cũng không được thừa nhận, kể cả anh ta ra mặt lấy bằng chứng giúp Chúc Hoài, thì cũng không có..."
"Giang Thiết Ly hoàn toàn không cần bằng chứng!" Vệ Phong đã điên loạn, chỉ cần nhớ tới ánh mắt Giang Thiết Ly nhìn y mà da đầu tê dại ra, nói: "Bọn họ kết hôn rồi!!!"
"..." Trương Bắc há miệng, mãi lâu, mãi lâu, mãi lâu sau mới phản ứng lại, họng gã khô rát, giọng cũng nghẹn ứa, hỏi: "Ai kết hôn với ai?"
Vệ Phong đã không còn điên loạn như trước đó nữa, nhưng vẫn không bình tĩnh trở lại nổi, gằn từng chữ một, nói rõ từng chữ: "Giang Thiết Ly đã kết hôn với Chúc Hoài."
Xác định bản thân không nghe nhầm, Trương Bắc chỉ có một phản ứng—
"Không thể nào!"
Có kể chuyện cười cũng không thể kể như vậy được!
Trong lúc bất chợt, bỗng nhiên Trương Bắc nhớ tới chuyện Giang Thiết Ly tương tác với Chúc Hoài, dạo gần đây cực kỳ thường xuyên.
Nhưng mà...
"Ai nói?"
"Chính Giang Thiết Ly nói." Vệ Phong bất giác đi tới vị trí đứng ban nãy của Giang Thiết Ly, nhớ lại hình ảnh kia: "Anh ta lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út ngay trước mặt tôi, còn nói —"
"Tôi lấy thân phận chồng hợp pháp của Chúc Hoài để nhắc nhở cậu, bịa đặt, là phạm pháp."
"Cậu cho rằng, Kiều Chấn Mân có thể bảo vệ cậu thật à?"
...
...
Trương Bắc dựa lưng lên ghế lái, trước mắt gã đen kịt tăm tối, đầu vang ong ong từng tiếng một. Lưng gã đã đẫm mồ hôi từ bao giờ, thấm ướt hơn nửa áo sơ mi gã.
"Chúng ta phải suy xét cho tốt chuyện này." Gã mở miệng, nhưng lại không có cách nào hết, chỉ có thể nói lại đầy ngu xuẩn: "...Suy xét cho tốt, phải suy xét cho tốt..."
Nghĩ cả nửa ngày, hắn mới chỉ lẩm bẩm được câu: "Trừ khi bọn họ ly hôn..."
Cặp vợ chồng bình thường, trong trường hợp nào mới có thể ly hôn?
Phản bội, là thứ khiến con người ta không thể tha thứ nhất, không có sự che chở của Giang Thiết Ly, Chúc Hoài không là cái thá gì cả.
"Giang Thiết Ly muốn trả thù chúng ta, hoàn toàn không cần bằng chứng gì hết." Đầu óc Vệ Phong từ từ bình tĩnh trở lại, vẫn còn có thể động não được.
Y không có cách nào có thể khiến Chúc Hoài ngoại tình, thế nhưng có thể tạo scandal tương tự, giờ Giang Thiết Ly không tin, nhưng thật giả lẫn lộn, đồn đãi quá nhiều sẽ khiến con người ta để bụng, ai biết chắc được chứ?
Nhớ tới cuộc gọi trước đó của Lưu Kỳ, y nói: "Tôi có ý kiến này, muốn nghe không?"
Gần đây Chúc Hoài sống khá dễ chịu thoải mái, vui vẻ đóng phim với ông xã ở đoàn làm phim, không có việc gì làm thì lên weibo up ảnh selfie, rảnh nữa thì lên đánh đấu trường với đồng đội, đội nhỏ tồi tàn trong khoảng thời gian này vẫn chưa gom đủ người thế mà lại qua vòng đấu loại trong ngày cuối cùng, Cái Cái và Hoa Nhu Nha sướng tới mức kéo nhau đi đốt pháo hoa giá 100 tệ ở chủ thành ngay lập tức.
Cái Cái: "Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn đồng đội đã không bỏ rơi con."
Hoa Nhu Nha: "Cảm ơn ban tổ chức đã kéo dài vòng loại thêm nửa tháng, con yêu con game nát này suốt đời!"
Cái Cái: "Chúc Hoài vẫn cứ là đỉnh, một quả "Trò chơi trong nhà" thôi đã kéo được cả đống game thủ, ngã ngựa trên "Sinh hoạt tốt đẹp" lại kéo thêm cả đống nữa, người đại diện game tiếp theo thể nào cũng sẽ là cậu ấy chứ nhỉ?"
Cái Cái: "Hoa Nhu bà thấy sao?"
Hoa Nhu Nha: "Ây dà, tàm tạm thôi, cơ mà hình như ngoài Chúc Hoài ra thì không có ai hợp hơn đâu."
Chúc Hoài: Xin lỗi, không phải tôi thật, là Vệ Phong.
Nói đến đây, Chúc Hoài phát hiện dạo này số lần chạm mặt phải Vệ Phong ít đi hẳn, mọi người đều cùng ở trong một đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế nhưng trừ lúc đóng phim ra thì Vệ Phong cứ như biết mất tăm hơi vậy.
Cái Cái: "Nói đến Chúc Hoài, dạo này cậu ấy tương tác với chồng bà nhiều phết đấy, có mùi nhé."
Hoa Nhu Nha: "...Ây dza, có mùi gì được chứ, đều là bạn thân cả mà, cậu nhìn Hà Thần với Kim Vũ Hiền mà xem, tương tác với bọn họ cũng rất nhiều mà~"
Hoa Nhu Nha: "Chúc Hoài cố gắng như thế, ảnh đế Giang đang dìu dắt cậu ấy đấy, chồng tôi tốt đẹp quá đi."
Chúc Hoài: "..."
Chúc Hoài nhấm nháp đi nhấm nháp lại lời phát biểu này của Hoa Nhu Nha.
Cái mẫu câu này...
Cái phát ngôn này...
Đã xác định.
Mẫu câu chuyên nghiệp khi spam bình luận của girl Ủng Nhĩ Nhập Hoài.
Chúc Hoài thổn thức không thôi, thế sự vô thường ơi là thế sự vô thường.
Cái Cái nắm bắt trọng điểm ngay: "Bà không ghét Chúc Hoài nữa à?"
Hoa Nhu Nha: "Trước đấy không phải nói là không làm anti nữa à, giờ chỉ là fan qua đường thôi."
Cái Cái: "...Con gái các bà đúng là dễ thay lòng."
Hoa Nhu Nha: "Ây ya ya, đừng có ngạc nhiên lấy làm lạ gì, nào nào nào, share cho mọi người tuyển tập đánh game giết địch trong một nốt nhạc cực đặc sắc của Chúc Hoài nhé."
Cái Cái: "Xem rồi cảm ơn, vid từ 800 năm trước không cần đào lại đâu."
Hoa Nhu Nha: "Đừng mà, đợi đã, weibo hơi lag, đứa nào lại làm lag cả hot search thế—"
Tiếng Hoa Nhu Nha đột nhiên im bặt lại.
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy giọng cô nàng, Chúc Hoài thắc mắc gọi một tiếng: "Đâu rồi?"
"Tao ĐỆT MẸ CHÚNG MÀY!!!"
Một tiếng gầm gào giận dữ cực kỳ vang dội phá tan lớp phòng hộ đường tai nghe rồi đâm thẳng vào màng nhĩ Chúc Hoài, làm cậu sợ tới mức phải giật phắt cái tai nghe xuống.
Vãi chưởng!
Đây là sư tử Hà Đông rống gào trong truyền thuyết hả?
Cái Cái cũng bị doạ hết hồn: "Sao thế sao thế?"
Giọng Hoa Nhu Nha không giảm âm lượng, Chúc Hoài không đeo tai nghe mà cũng có thể nghe rõ thấy: "Đời sống cá nhân Chúc Hoài hỗn loạn? Từng thuê phòng với 3 thằng đàn ông? Bò lên giường người khác mới vào được đoàn phim "Làm Hậu"?"
"Thằng ngu loz nào buông lời bịa đặt cho em tao? Để tao tới xẻo thịt nó!!!"
Cái Cái: "..."
Chúc Hoài: "..."
Chị chỉ là fan qua đường thật hả?
Cái Cái: "Có ảnh không? Có bằng chứng không?"
"Có bằng chứng chả lẽ tôi còn chửi nó bịa chuyện được chắc? Đệt mợ nó thằng blogger này chỉ lo cuỗm tiền chả cần biết là ai, vài cái ảnh mờ đến mức còn đếu nhìn rõ màu quần áo mà cũng có thể vác ra, mẹ nó chứ bà đây còn đại diện tuyên bố đã kết hôn với Giang Thiết Ly, ảnh cưới cũng photoshop cho ảnh thật luôn được nhé! Nó đăng chưa? Nó đăng chưa!"
Chúc Hoài: "..."
Chúc Hoài: "Hoa Nhu bà bình tĩnh chút."
Hoa Nhu Nha: "Con mẹ nó tôi đếu bình tĩnh nổi! Cái no.1 hot search thuê phòng với 3 thằng đàn ông kia, để tôi ấn vào xem... Vãi chó."
Tiếng "vãi" này như đập một phát lên người Chúc Hoài, cậu nhíu mày hỏi: "Sao thế?"