Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ

Chương 9: Livestream



Trước đây đưa quạt cho anh, mặt anh không có chút biểu cảm nào, bây giờ mới biết hối hận đấy à?

Nhưng dù sao thì bây giờ quyền chủ động cũng đang ở trong tay cô.

Hạ An giả vờ phồng má, cố tình nói: [Không mang.]

Con chó nhà họ Dư: [Em đừng có lừa anh, lúc đó em có để vào trong vali màu đen, cái vali đó còn là do anh cầm đấy.]

Tỏ ra ghét bỏ, vậy mà lại để ý xem cô để đồ ở đâu cơ đấy?

Hạ An ho nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh nhưng cũng không nói có cho mượn hay không, chỉ nói nước đôi.

[Vậy tối nay anh đến bằng cửa sau đi.]

Trong lúc chuẩn bị kế hoạch trong đầu, ăn cơm tối xong, lúc mọi người nói chuyện xong giải tán đi tắm rửa, hai người họ tránh máy quay, gặp nhau ở sân sau.

Cô đến sau anh một chút, Dư Thần đã ngồi dưới đèn rồi, anh đang chậm rãi lật một cuốn sách bìa cứng, cô lại gần để nhìn xem, là quyển 'Sơn ca và hoa hồng'.

Lại còn giả vờ làm ra vẻ mình có khí chất văn nghệ nữa chứ.

Hạ An đang định cất tiếng, phát hiện chỗ nào đó không đúng: "Cái ghế này ở đâu ra vậy?"

Dư Thần lúc này dường như mới nhận ra sự xuất hiện của cô, ngón tay anh dừng lại, lát sau anh đáp: "Anh tự mang đến."

Những người mắc bệnh sạch sẽ như anh đều cao quý như vậy sao?

Anh gấp sách lại, ngón tay thon dài đưa về phía cô, ý là đang hỏi đồ đâu.

Hạ An cười rồi đưa cho anh một tờ giấy.

Đầu ngón tay thon dài dừng lại trong không trung mấy giây, sau đó nhận lấy rồi mở ra xem, trên giấy viết chi chít tên món ăn.

"Cái gì đây?"

Hạ An chắp tay ra sau, cất giọng: "Đây là thực đơn em muốn ăn tuần sau."

Anh tức đến bật cười: "Em coi anh là đầu bếp?"

"Nào dám chứ." Cô nói bằng giọng đáng thương, thật thật giả giả: "Chẳng phải là thầy Dư nấu ăn rất ngon sao, em không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu, dù sao cũng phải tranh thủ kiếm chác một chút chứ."

Dư Thần nhìn lướt qua, chỉ vào một chỗ trên tờ giấy.

"Cái này, em thấy anh làm rồi sao?"

Cô không nói gì, dứt khoát dùng giọng điệu trà xanh để nói chuyện, chớp đôi mắt long lanh nhìn anh, ánh mắt đơn thuần vô hại ngây thơ như vậy, Dư Thần lại hiểu được thành câu: 'Không biết làm thì học không được sao?'

Câu thứ hai chính là không phải lúc lên hình anh vừa đọc thực đơn là đã có thể làm ra món tôm om dầu trong top 5 hay sao?

Thấy anh mãi không nói gì, Hạ An nũng nịu quay người, ra vẻ tiếc nuối đáng thương nói: "Vậy thì quạt cứ để em tự dùng là được..."

"Có thể học."

Cô quay người lại, mím môi, giống như là đang suy nghĩ, sau đó tự trách: "Vậy thì cực cho anh quá."

Anh gấp tờ giấy lại, lấy quạt từ tay cô sau đó rũ mắt, không để lộ cảm xúc gì quá rõ ràng.

"Vậy thì vì cô Hạ, anh sẽ làm hết sức mình."

Hạ An về phòng nghĩ câu nói cuối cùng của anh, sao cứ có vẻ như phải nghiến răng nghiến lợi để nói ra vậy nhỉ.

Nhưng cô không để ý, ít nhất thì kế hoạch cũng đã thành công.

Cô vui vẻ thỏa mãn đắp chăn, sau đó từ từ chìm vào mộng đẹp.

Ngày đầu tiên có bữa sáng sẽ là một ngày đáng mong đợi.

Mới sáng sớm cô đã ngửi thấy mùi thơm khiến cô thức giấc, tắm xong cô lập tức ngồi đợi ở bàn, ngâm nga một giai điệu, hai ngón tay trỏ gõ lên mặt bàn.

Ngay cả Tiêu Nhu cũng nhận ra tâm trạng cô rất vui: "Sao vậy chị Tiểu An, hôm nay có gì vui sao?"

Có thì tất nhiên là có nhưng tại sao có thì không thể nói.

Cô đưa mắt về phía nhà bếp, đằng sau cửa kính phủ hơi nước là bóng dáng Dư Thần và Hiểu Dương.

"Chắc là có, chị thấy tối hôm qua thầy Hiểu có chuẩn bị, chắc là sẽ có món ngon."

Tiêu Nhu nghe vậy lập tức tham gia vào đội ngũ đợi đồ ngon, rất nhanh sau đó Dư Thần kéo cửa ra.

Bữa sáng hôm nay có cháo hải sản và bánh nướng, Dư Thần bình thường chỉ phụ trách nấu, không phụ trách bưng bê sắp xếp dụng cụ và món ăn nhưng hôm nay lại để ở vị trí của mỗi người một cái bát.

Lúc để trước mặt Hạ An, khớp xương trên mu bàn tay hiện rất rõ, chỗ trên ngón cái lõm vào, dường như dùng lực rất mạnh.

Với người khác, để có thể đối xử tốt với riêng ai đó, phải đối xử tốt với tất cả mọi người.

Còn chồng cô, Dư Thần, để ra uy với cô bằng cách bưng cháo mà phải bưng cháo cho tất cả mọi người.

Bốn bỏ lên năm, âu cũng đều là vinh hạnh của cô.

Không biết tại sao Hạ An lại càng nghĩ càng thấy buồn cười, tâm trạng cũng tốt lên.

Mọi người vẫn khen không ngớt lời bữa sáng hôm nay, trong lúc nói chuyện vô tình chủ đề đã chuyển đến chuyện nấu ăn.



Tiêu Nhu quay đầu hỏi Hạ An: "Chị Tiểu An, chị có biết nấu ăn không?"

"Biết một chút." Hạ An nuốt miếng bánh nướng cuối cùng: "Chắc là chỉ biết nấu mười mấy món."

"Mười mấy món? Nhiều vậy sao, ví dụ?"

Hạ An tính toán cẩn thận, nói: "Ví dụ như trứng xào cà chua, mì trứng cà chua, bánh đa cà chua trứng, bún cà chua trứng,..."

Toàn bộ lại chỉ đều liên quan đến cà chua?

.....

Ăn xong bữa sáng, hoạt động du lịch giải trí mới bắt đầu.

Mọi người đã tiết kiệm đủ tiền, buổi sáng muốn đi lướt sóng.

Hạ An chọn rất lâu mới chọn được một bộ đồ lướt sóng, cuối cùng mới hài lòng mặc lên.

Trên bãi cát, nhìn ra phía xa, đâu đâu cũng là eo nhỏ chân dài, mặc đồ lộ chân dài để chụp ảnh cho đẹp thì quá bình thường.

Tiêu Nhu đứng bên cạnh, mong ngóng nói với Hà Lâm: "Chị Tiểu An còn chưa đến sao? Mong chờ quá, chị ấy nhất định sẽ mặc rất đẹp."

Cuối cùng Hạ An cũng đến, từ đầu đến chân là một bộ đồ đen.

Tiêu Nhu ngớ người: "Hả? Chị Tiểu An, sao chị lại mặc thế này?"

Hạ An quay lại nhìn, ánh nắng rất chói chang, cô phải dùng tay che mới nhìn được ra xa.

Thấy Tiêu Nhu hỏi mình sao không lộ chân, cô hơi nghiêm mặt.

"Không được, chị là người đại diện kem chống nắng, không thể phơi nắng để đen da được."

Trong đoàn người, chỉ có Dư Thần biết lướt sóng, những người còn lại đều phải học, hai bạn nhỏ đứng bên bờ cát, bắt đầu cho mọi người xem trước lướt như thế nào.

"Cũng khá lâu rồi không chơi."

Dư Thần nói, sau đó bắt đầu luôn, anh đặt ván xuống, hòa vào con sóng đang đến. Theo con sóng đó, anh hơi cúi người, tay cũng nhẹ trượt, sóng biển trong xanh dập dờn lên xuống, như thể một bức tường, bao lấy anh giữa làn nước xanh biếc.

Tiêu Nhu và Hà Lâm rất hào hứng hoan hô, thậm chí lúc anh trở lại còn hô to muốn anh lướt thêm lần nữa.

Dư Thần đi lên bờ, tóc mái đã ướt đẫm, xẹp xuống hai bên, những giọt nước lăn xuống chảy qua cằm anh, sau đó tan ra trên vai anh.

Mấy quay phim đứng bên cạnh cầm máy quay, Hạ An lúc đầu nghĩ đó là người của ekip chương trình, sau đó nhìn kĩ mới phát hiện đó đều là những người bản địa ở New Zeland.

Họ đang nói gì đó với Dư Thần, nói rất nhanh, anh híp mắt nghe họ nói.

Tiêu Nhu không hiểu, hỏi Hạ An: "Họ đang nói gì vậy?"

Hạ An giải thích: "Họ đang nói họ là người của đài truyền hình địa phương, muốn quay tư liệu lướt sóng, hỏi Dư Thần có muốn lướt lại lần nữa không, họ đang quay phim."

Dư Thần cất lời, dáng vẻ rất ung dung.

"Vậy thầy Dư nói gì ạ?"

Hạ An cạn lời: "Anh ấy nói, quay cũng được nhưng anh ấy muốn họ đưa tiền."

Người bình thường nếu nói lời này đã sớm bị đánh rồi nhưng anh lại có một vẻ quý phái lạ thường, khiến người khác cảm thấy quay anh mà không cần trả tiền cũng là một chuyện không nên, thêm nữa nhan sắc của anh lại rất quyến rũ, nhóm ekip kia thương lượng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Hạ An không ngờ vậy mà anh cũng kiếm tiền được.

Rất rõ ràng, phương thức kiếm tiền của cô và Dư Thần khiến tổ ekip của chương trình 'Du lịch đêm khuya' lo lắng trong sự kinh ngạc.

Họ lo lắng phần sau của chuyến đi có phải sẽ gặp khó khăn trong việc tạo ra các thử thách vì sự tự do tài chính của hai người, hay nói khác đi chính là việc đào hố trở nên khó nhằn hơn.

Tất nhiên đây không phải chuyện mà Hạ An suy nghĩ, rất nhanh sau đó, cô và Tiêu Nhu cũng bắt đầu học lướt sóng.

Bởi vì cô vẫn luôn tập thể dục nên thể lực của cô rất tốt, giữ thăng bằng cũng không tồi, trong lúc Tiêu Nhu vẫn đang vật lộn trong từng con sóng, cô đã có thể đứng lên rồi.

Hết buổi sáng, cô đã có thể lướt rất tốt, buổi trưa, lúc nghỉ ngơi, Tiêu Nhu kêu mệt oai oái.

"Quá khó rồi, em ngã nhiều đến mức tê cả mặt rồi.

Nhưng vẫn là những người học nhảy múa có ưu thế hơn, chị Tiểu An giữ thăng bằng rất tốt, em ở đằng sau hâm mộ chết đi được." Tiêu Nhu hỏi: "Chị học nhảy múa từ nhỏ sao?"

Hạ An bị tiêu hao quá nhiều thể lực, đang điên cuồng uống nước để bổ sung năng lượng.

Sau đó mới gật đầu, nói: "Chị học tử tế từ cấp ba, trường chị rất có tiếng trong việc dạy bale, lúc đó phải đi thi, kết quả có một bạn nữ xảy ra chuyện, thiếu mất một người, trường chỉ có thể chọn một người có dáng người tương đương, sau đó bồi dưỡng, chỉ cần ở đằng sau múa nền đến hết bài là được."

"Vậy nên chị là người được chọn đó sao?"

Cô cười: "Lúc đó áp lực học tập lớn quá, mỗi lần chị nhảy múa đều cảm thấy có thể thả lỏng, buông bỏ hết áp lực, vì vậy làm bài xong là chị đi tập, thầy cô chuyên môn cũng sẽ đến hướng dẫn. Có phải chị khá may mắn đúng không, không cần mất tiền mà vẫn được học."

Tiêu Nhu vẫn kinh ngạc: "Vậy chỉ trong mấy tháng mà chị đã học được múa bale rồi sao? Giỏi như vậy! Múa bale rất khó, người múa bale cũng rất khó chọn."

"Nói là có thể học thần tốc như vậy nhưng sau đó chị nghĩ có lẽ là do từ nhỏ chị đã thích nhảy múa rồi, có thời gian chị sẽ tự tập trước gương, kiễng chân ép chân gì đó, sau đó mới biết đó là kĩ thuật cơ bản của múa bale."

"Vậy cũng là quá đỉnh rồi..." Tiêu Nhu kinh ngạc cảm thán, có chút thất thần: "Nhất định là chị đã bỏ rất nhiều công sức."

Đúng là cô đã phải trả giá khá nhiều.

Tất cả những gì được gọi là kì tích, đằng sau ánh hào quang đó, có ai là không phải trả giá. Cũng may là cô kiên trì nhảy múa. Vào Đại học lại vào câu lạc bộ múa nghệ thuật, thầy cô hướng dẫn rất thích cô, thường cho cô đi thi đấu, những thời cơ như thế đã giúp cô vào giới giải trí.

Tiêu Nhu muốn xem nên tìm trên mạng những video tự học múa của cô, hai người ngồi xem, ở cách đó không xa Hà Lâm cũng cảm thán: "Thật hay giả vậy? Hóa ra chị Tiểu An nhảy múa cũng như đóng phim đều không phải xuất thân chính tông? Vậy mà chị lại đỉnh như vậy á?"



Bởi vì xung quanh không có ai, Hạ An và Tiêu Nhu xem video, vậy nên Hà Lâm mới có thể nói lời này với Dư Thần.

Dư Thần cùng lớp cấp ba với Hạ An, chuyện này anh cũng biết.

Cô cũng nói khá đầy đủ, chỉ là chưa nói hết.

Lúc đầu, trường học chỉ muốn chọn một người múa phụ họa phía sau nhưng vì cô múa đẹp quá, cuối cùng cô lại trở thành múa chính.

Hà Lâm vẫn đang ríu rít bên cạnh, bày ra dáng vẻ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, Dư Thần đứng dậy, gõ đầu cậu ấy: "Được rồi, đi ăn cơm trưa."

.....

Bữa cơm này là ekip chương trình mời, Hạ An rất bất ngờ vì ý tốt ngàn năm có một này, quả nhiên, ăn cơm xong, tổ chương trình đã đi vào việc chính rồi.

"Chuyện đó, bởi vì khán giả rất quan tâm đến chương trình nên chúng ta có thêm một lần phát trực tiếp quảng cáo cho nhà tài trợ, tối nay livestream nửa tiếng, thế nào?"

Hạ An cắn một miếng bánh: "Vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến nội dung chương trình hay sao?"

Ekip chương trình theo đó xuống nước nhượng bộ một bước: "Đúng là vậy, vì vậy nên kế hoạch sẽ là livestream cá nhân, mỗi tuần một khách mời, live một số nội dung trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, không ảnh hưởng đến chương trình."

"Chúng tôi quyết định khách mời đầu tiên là..."

Hạ An thả đồ ăn trong tay, ngẩng đầu nhìn đạo diễn.

"Quyết định là cô Hạ."

Cô nghĩ, sau đó nói: "Bởi vì tôi vừa mới nhìn mọi người sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy mọi người chọn lại đi, lần này tôi không nhìn nữa."

Câu này tất nhiên là nói đùa, ăn cơm ekip chương trình mời, dù sao cũng phải nể mặt mũi họ.

Dù sao cô cũng muốn làm thảm lông cừu, vậy thì cứ livestream cũng không sao.

Chín giờ tối, bắt đầu livestream.

Mặc dù tổ ekip đã lên bài trước mấy tiếng nhưng vì Hạ An rất hot, lúc live stream lại còn được chuẩn bị lên hot search, cô điều chỉnh ống kính, nhìn bình luận bay đầy màn hình.

[Cục cưng, tôi tới đây!]

[Cô vợ yêu quý du lịch vui không?]

Hạ An trả lời bình luận trên màn hình, lúc này mới nhớ lại chuyện chính, cầm điện thoại lên đối diện với khách mời trên ghế sofa: "Giới thiệu với mọi người đây là đoàn du lịch của chúng ta, đây là Tiêu Nhu, Hà Lâm, hai người với nhiệm vụ làm nóng bầu không khí."

"Đây là thầy Ngư, chắc hẳn mọi người đã xem rất nhiều phim kinh điển rồi, đây là bảo vật của đoàn."

"Đây là Hiểu Dương, nấu ăn rất ngon, tính tình đặc biệt rất tốt, rất xứng đáng để được yêu thích."

Cuối cùng, là người ngồi ngoài cùng bên trái Dư Thần.

Lúc Hạ An chuẩn bị mở miệng nói, trên màn hình hiển thị: Bạn tốt Lưu Nguyệt tham gia livestream.

Cảm giác quản lý đang nhìn mình chằm chằm, đừng có làm bậy bất chợt dâng lên trong lòng, cô hắng giọng, hơi chạm vào màn hình, giới thiệu: "Sau đó....đây là...ờ..."

Cô nhanh chóng chuyển ống kính, chuyển chủ đề.

Bình luận vô cùng phấn khích.

[Người tôi muốn gặp cuối cùng cũng xuất hiện.]

[Ở cùng để đánh nhau hả? Có biết nói chuyện không? Có nói với nhau được quá ba câu không?]

[Người khác giới thiệu về Dư Thần: Ra mắt năm 19 tuổi ở hàng top, diễn viên đạt được bốn giải điện ảnh lớn nhanh nhất, khuôn mặt được thiên sứ âu yếm, hormone nam tính tràn màn hình, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đỉnh cao nhan sắc chưa có ai thay thế...]

[Hạ An giới thiệu về Dư Thần: Ờ...]

[Hahahahahahahahaha]

Cuối cùng cũng giải quyết được củ khoai lang nóng bỏng tay này, Hạ An quyết định sau đó sẽ livestream một mình, để tránh bị công ty phạt.

Cô quay mọi người một lúc rồi đan thảm lông cừu, sau đó trả lời bình luận, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô đưa tay lấy điện thoại, đi vào bếp.

"Có hơi đói, cho mọi người xem bữa ăn khuya rồi sẽ kết thúc livestream."

Cô chuyển camera về phía sau, quay nhà bếp, kéo cửa kính ra.

Còn chưa kịp nghĩ có gì đó không đúng, ánh mắt đã va phải Dư Thần ở quầy bếp.

Bình luận lập tức nổ bùm bùm, Hạ An đứng tại chỗ nhìn kĩ một lát, trong nhà bếp không có ai, chỉ có mình anh.

Trong lúc cô đang lưỡng lự, màn hình hiện lên thông báo.

[Bạn tốt Lưu Nguyệt tặng một tên lửa.]

Được rồi, cô hiểu rồi.

Hạ An cắn răng, nhanh chóng quay camera lại phía trước.

"Hình như đột nhiên lại không đói nữa."