[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
**Chương 12: Mười Bốn Vị Thần Cai Quản Đất Trời. **
Nhân Vật: Thừa Cầm, Dư Thiên, Ngọc Hoàng, Hiên Thần.
Ánh mắt phượng bây giờ của hắn sắt lẹm như đao, thù hận che lấp đi ánh mắt ôn nhu của Thừa cầm. Hắn đứng thẳng người dậy, trước mắt là sợi dây đeo đang lơ lửng trước mặt y, hắn dùng tay cầm lấy sợi dây, trong lòng thầm nghĩ điều gì đó. Nhưng ánh mắt và vẻ mặt hắn vẫn không chuyển động dù một chút.
Không biết trãi qua thêm bao nhiêu canh giờ, trời cũng bắt đầu rạng sáng, cảnh đẹp được bao phủ bởi lớp sương sớm. Thừa Cầm đi nhẹ tiến về phía trước nơi ngôi nhà.
Lớp sương mù dày đặt, khi y bước vào lớp sương sớm lướt nhẹ trên cơ thể y, nhẹ nhàng thẩm thấu vào y phục.
Thừa Cầm đi đến đâu cũng đều dạt ra hết dãy sương sớm, để lại cảnh đẹp sớm chiều vốn có của nơi này. Tiếng gió thổi vừa vụ bên tai, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến con người ta cảm thấy cô đơn rồi.
Thừa Cầm chậm chậm tiến vào nơi phòng Ngạn Chi đang yên giấc, hắn nhìn khẽ. Yên tâm khi nàng vẫn ngủ say, không thức mà quấy rầy y.
Khi đã đủ sáng, ánh nắng chiếu rọi khắp căn phòng. Ngạn Chi bị đánh thức bởi tiếng leng keng bên ngoài, không ngờ chỉ là một giấc ngủ ngon lại khiến Ngạn Chi không còn nghịch ngợm như trước nữa.
Ngạn Chi dần rời khỏi giường, mắt nhắm mắt mở đặt chân xuống dưới mang hài.
(Hài: hài ở đây là giày bây giờ, thiết kế theo dạng cổ xưa. Đế cao như giày nam nhân.)
Mất thời gian rất lâu Ngạn Chi mới mang xong đủ chiếc hài. Vừa đứng dậy bước đi lại vấp bậc té chỗng choài dưới sàn, tiếng than của nàng như thường kêu lên. Vừa than vãn vừa nhìn về phía cái bậc ngắn.
"Ui da! Cái bậc than này. Mới sáng sớm đã làm ta ngã rồi!"
Ngạn Chi loạng choạng đứng dậy, hất mái tóc dài ra phía sau. Sau đó mở cánh cửa, đập vào đôi mắt Ngạn Chi là dáng vẻ Thừa Cầm đang luyện kiếm pháp. Tay hắn điêu luyện uyển chuyển, phất sang trái rồi chém mạnh từ trên xuống, những thứa tóc bay theo thân thể uyển chuyển của Thừa Cầm.
Ngạn Chi không thể không ngưỡng mộ kiếm pháp của hắn, kết thúc nàng còn cho một tràn vỗ tay nồng nhiệt.
"Hay!"
Đáp lại sự ngưỡng mộ và khen ngợi của Ngạn Chi, hắn chỉ đưa con mắt vô cảm của mình liếc một cái rồi quay đi. Ngạn Chi Nhết môi, đơ đẫn. Lẩm bẩm trong miệng.
"Không muốn ta khen à? Con người huynh lập dị thật đấy."
Hắn đi về phía bên kia rồi quay lại ngay trước mặt Ngạn Chi, vô cảm nói.
"Cúi đầu xuống!"
Ngạn Chi thắc mắc: "hả? Làm gì?"
Nàng còn chưa định hình thì Thừa Cầm đã kéo lấy tay nàng, hạ thấp cơ thể nàng xuống, dùng thứ bên trong tay Thừa Cầm nối lấy nhau. Nàng hoang mạng hỏi.
"Thứ gì vậy?"
Nhìn kĩ lại thì hóa ra đó là sợi dây đã làm Ngạn Chi đau đớn tới sắp chết ngày hôm qua, Ngạn Chi rùng mình, muốn kéo đứt sợi dây ra khỏi cổ của nàng. Nhưng, Thừa Cầm lại kéo tay Ngạn Chi kịp thời không để cho nàng kéo đứt sợi dây.
Ngạn Chi cố vật khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, cau mày khó khăn.
"Bỏ ra! Tại sao lại đeo thứ đáng sợ này cho ta? Huynh muốn ta đau đến chết một lần nữa à?
Bỏ tay ra!"
Ngạn Chi không phục dùng hai tay gỡ tay của Thừa Cầm ra. Hắn thở nhẹ, giải thích cho nàng.
"Sợi dây đó không sao nữa rồi!"
Ngạn Chi bất ngờ, dần bình tĩnh lại: "hả? Bình thường rồi? Vậy tại sao còn đeo cho ta!"
Thừa càm nói thêm: "sợi dây này sau này sẽ giúp cô hạn chế sự bộc phát của chân thân! Nếu cô không muốn đau thì giữ nó đi!"
Ngạn Chi một bên chân mày cao lên. Lúc này, bàn tay siết chặt đã nới lõng ra, đôi bên không còn giằng co nữa. Ngạn Chi hỏi thêm.
"Có thật không vậy? Này! Thừa Cầm, Nó có tác dụng gì nữa không?"
Thừa Cầm trả lời cọc lốc.
"Ừ" sau đó hắn vào bên trong căn phòng, bỏ lại sự khó hiểu của Ngạn Chi ở đó. Ngạn Chi quát lên.
"Này! Ta đang hỏi huynh đấy! Sao huynh cứ lơ ta hoài vậy?"
Sau một vài phút vào trong, Thừa Cầm cũng đã đi ra. Trên tay Thừa Cầm tay một túi đồ, Thừa Cầm đưa mắt về phía nàng. Giọng trầm nói.
"Cô muốn ở lại đây một mình à?"
Ngạn Chi khó hiểu: "hả?"
Dáng vẻ ngốc nghếch này khiến Thừa Cầm không kiên nhẫn, hắn quay phất đi xa. Giờ đây nàng mới nhận ra câu nói của hắn có ý nghĩa gì. Ngạn Chi lúng túng quay đi quay lại muốn lấy hành trang, nhưng chợt nhớ ra bản thân không có thứ gì bên mình.
"Chậc" Nàng mặc kệ tất cả, chạy nhanh theo chân Thừa Cầm. Một người ôn nhu chân dài đi chậm, một người chân ngắn chạy thật nhanh về phía người kia.
"Đợi ta! Thừa Cầm!"
Ánh nắng chiếu rọi bóng dáng của hai người họ khuất dần. Ngôi nhà nhỏ ở lại lặng thinh trong rừng tre yên tĩnh.
[Thiên Giới]
Một hình dáng thanh tao từ một thiếu niên, ngồi trong thư phòng, cầm trên tay là sách. khoác lên bộ y phục trắng, mái tóc đen búi nữa đầu. Khuôn mặt khi nhìn đến là một dung nhan tuyệt sắc, đôi mắt mở cao. Chúng tiên nữ ở thiên giới ai nấy đều phải lòng vị thiếu niên này.
Y là Dư Thiên, Dư Thiên ở phủ của y. Có một vài tiên tử vào bên trong dọn dẹp điện. Khi hai nàng ta nhìn thấy người ngồi bên trong là Thượng thần Dư Thiên liền bất ngờ cung kính.
"Thượng thần Dư Thiên? Bái kiến thượng thần!"
Hai tiên tử cúi người hành lễ, Dư Thiên khẽ gật đầu.
"Được rồi! Hôm nay không cần đến dẹp phủ của ta! Các cô cứ lui xuống trước đi!"
Hai tiên tử cũng khá thắc mắc khi chàng bế quan rất lâu, không hề xuất quan. Việc hiếm có thấy trong thiên giới. Hai tiên tử khó hiểu nhìn nhau, sau một lúc liền nghe lời rời khỏi.
"Vâng!"
Sau khi hai tiên tử rời khỏi, liền có một nam tử chạy vào. Hắn hớn hở cúi đầu hành lễ. Hắn đưa mắt nhìn lấy Dư Thiên.
"Thượng thần! Cuối cùng ngài cũng chịu xuất quan rồi! Lần này ngài có bế quan lại không?"
"Diệu Phong! Ngươi thật sự không khác gì một nghìn năm trước cả!"
Nói sơ về nam tử này, hắn là một người thân cận, kề cạnh với Dư Thiên trong suốt quá trình lớn lên của chàng. Từ nhỏ hai người họ đã ở bên nhau, vì chàng là con cả nên phải gánh trách nhiệm lớn lao. Việc tiếp xúc với hai muội muội là chuyện không thể.
Đã trãi qua thời gian rất lâu, Diệu Phong cũng đã chờ được ngày y xuất quan.
Dư Thiên cũng không quên nhiệm vụ sau khi xuất quan. Chàng thông báo cho Diệu Phong.
"Diệu phong! Lần này xuất quan ta cũng có chuyện phải làm."
Diệu Phong nhanh chóng đáp lời của Dư Thiên.
"Là chuyện gì? Tôi có thể giúp gì được cho ngài không?"
"Không cần! Chỉ là ta sẽ phải ở núi côn la quản lý cho đến khi tìm được tung tích của hoa sinh tử thôi!"
Diệu phong lại từ nghịch ngợm sang ôn hòa, y thở nhẹ rồi nói.
"Thế à? Vậy thì tôi phải chuẩn bị hành lí sớm hơn rồi!"
Dư Thiên đã hiểu rõ về tính cách này của Diệu Phong, dù chàng lạnh lùng và nhiều khi khắc khe với người khác. Nhưng chàng là một người công bằng, dù sao Diệu Phong cũng đã cùng chàng lớn lên từng ngày, Dư Thiên cũng không thể cấm cản tinh thần muốn đi cùng chàng được.
Dư Thiên chỉ biết cười nhẹ, Diệu Phong búng tay phát ra tiếng, nhìn Dư Thiên với ánh mắt vui vẻ.
"Chừng nào ngài đi thế?"
"Xuống trần giới cũng mất nhiều năm phàm trần, ta sẽ dùng thuật rút ngắn khoảng cách hơn. Đến nơi sẽ là năm sau.
"Không được! Chuyện rút ngắn thời gian hạ phàm là việc cấm kị! Ngài không được làm như thế!"
Chàng bình thản trả lời y: "ta cũng đã nghĩ kĩ! Thứ tiên pháp ta thi hành sẽ không ảnh hưởng gì đến thiên qui! Đổi lại sẽ mất một năm di chuyển!"
- (Di chuyển ở đây là phàm giới sẽ trôi qua bao nhiêu thời gian qui định, không ảnh hưởng đến tuổi thọ của thần tiên. Đối với thân tiên, một năm của trần giới cũng như một phút của thần.)
Diệu Phong cười nói.
"Được thôi! Ta về chuẩn bị đây! Ngài nhớ không được bỏ ta lại đấy!"
Dư Thiên bất lực cong khóe miệng, song chàng gật đầu đồng ý với Diệu Phong. Cho y mau rời khỏi tránh phiền đến không gian yên tĩnh này.
Dư Thiên lại đọc thêm sách ngay sau khi Diệu Phong rời khỏi, sau một hồi từ bên ngoài cửa có một tỉa ánh sáng vàng lướt nhanh vào bên trong thư phòng của chàng. Tia sáng cuộn tròn nhanh chóng hóa thành gương, bên trong phản phất hình ảnh ai đó. Hóa ra là Thượng đế, phụ thân của chàng là Vô Ngụy.
Dư Thiên nhẹ nhàng nâng cơ thể đứng dậy, chấp tay cúi đầu hành lễ với tấm gương tròn lơ lửng. Bên trong phát ra âm thanh vang vọng.
"Dư Thiên! Con hãy đến đại điện. Các vị thần và thần quân đang chờ con!"
Dư Thiên sau khi nghe xong thì sắc mặt liền vô cảm, chàng cúi đầu thấp hơn. Cặp mắt hơi cong lúc nãy liền giãn ra, chân mày không có thứ gì làm động đậy.
"Vâng!"
Vẻ mặt chàng hờ hững, chỉnh tề lại y phục, sau đó rời khỏi thư phòng.
[Đại Điện]
Khi y đi vào bên trong, tất cả đều xì
xầm tán thưởng.
"Không ngờ đã cao lớn đến vậy rồi, dù không xuất quan nhưng lại có thể cai quản nhiều thứ. Đúng là mầm cây trời ban mà."
"Lớn Thật đấy."
"Là thượng thần đó."
Dư Thiên bước chân dài lướt đi trên nền, mười hai vị thần cai quản, thượng quân, thượng tiên, tiên trưởng đều cúi đầu hành lễ với Dư Thiên. Tất cả đồng thanh.
"Cung kính thượng thần Dư Thiên"
Vẫn không đổi, vẻ mặt vô cảm cứ thế đi lại gần điện. Thượng đế Vô Ngụy, đảo mắt xuống chàng. Thông báo một chuyện quan trọng.
"Lần này con xuất quan chính thức! Núi Côn La sẽ là con chủ trì!
Nhưng thứ cần được quan tâm hơn bao giờ! Đó là ma tôn đã có dấu hiệu có nguy cơ trốn khỏi xiềng xích của con!"
Dư Thiên thân là một thượng thần, chàng biết rõ phụ thân chàng đang đề cập việc gì. Dư Thiên thở nhẹ, không biểu lộ cảm xúc gì. Chàng hành lễ.
"Nhi thần sẽ nghe theo sự sắp xếp của phụ thân!"
Vô Ngụy nghe thấy Dư Thiên nói như thế liền có tâm trang mãn nguyện, nở một nụ cười an tâm. Nhưng nụ cười của Vô Ngụy lại có một chút gì đó không giống như thường ngày.
Vô Ngụy phất tay, ra lệnh cho Dư Thiên.
"Lần này không cần vội xuống trần giới, con hãy giải quyết tên ma tôn đó trước! Sau khi quay lại quả nhân sẽ tự phá lệ cho con hạ phàm với thời gian rút ngắn trong vòng một ngày."
Nghe nói thế các thần quân nơi đó đều nhốn nháo, buôn chuyện, gây ra sự mất trật tự đại điện. Nói đến thân tiên hạ phàm, không thể phá lệ rút ngắn thời gian. Bởi, một khi thời gian phá lệ cho thần tiên hạ phàm sẽ gây rất nhiều thiên tai cho trần giới, ngập lụt, hạn hán, sạc lỡ tham chí là chiên tranh.
Thần quân ngay sau đó liền phản đối kịch liệt.
"Thượng đế! Chuyện đó là không thể! Đó là điều cấm kị ở thiên giới!"
Thượng đế không để tâm gì đến việc mà các thần quan đang đề cập, Vô Ngụy sắc mặt khó chịu, cau mày tỏ ý thế giới âm thanh đang bị ô nhiễm.
Các thần quân ở đó bị cặp chân mày cau lại làm cho liền hiểu ý thượng đế.
Bọn họ nhanh chóng im lặng, cúi đầu với Vô Ngụy.
Nói đến Vô Ngụy phải kể đến việc ngài để ý đến đầu tiên là ồn ào, từ khi một vạn năm trước sau khi diệt long tộc thì tính cách thích yên tĩnh của Vô Ngụy lại xuất hiện.
Mọi thần tiên đều phải thay đổi theo thượng đế tránh bị trừng phạt. Sau khi yên tĩnh xong, Vô Ngụy lại nở nụ cười thì cứ như việc lúc nãy chỉ là chuyện hạt bụi trong một đống cát sạn.
"Được rồi! Cứ như thế đi! Tản điện."
- (Tản điện theo cách của tui là giải tán không còn họp trong đại điện nữa.)
Tất cả thần quân vị thần đều lần lượt rời khỏi, các thần quân bất mản ra mặt. Điều khác lạ hơn hết là các vị thần cai quản không hề tỏ thái độ hay nói năng gì về ý kiến của Vô Ngụy. Họ cứ như những bức tượng được gọi đến trang trí, nếu theo góc độ của người khác là như thế.
Còn đối với các vị thần cai quản mới biết chuyện gì đã xảy ra, vốn các vị thần vào vạn năm trước đều không nhất thiết phải nghe theo lệnh Vô Ngụy.
Thiên qui là tất cả đều thống nhất mới được phê duyệt và được thực hiện dưới sự quản lí của các vị thần nhiều nơi.
Dư Thiên cũng không muốn nán lại Đại điện lâu hơn nên nhanh chóng rời khỏi. lại được vị thần thời gian giữ lại.
Y tên là Hiên Thần, một trong mười lăm vị thần thiên giới. vóc dáng y cao ráo nhưng vẫm thấp hơn Dư Thiên nửa đầu, mái tóc nâu kéo dài xuống hông, khuôn mặt trẻ trung.
Vì Dư Thiên là thượng thần, cao hơn các vị thần cai quản nhiều nơi, nên chức vị vẫn là bề cao của các vị thần cai quản. Hiên thần ôn hòa.
- Hiên Thần: (Hiên là tên, thần là địa vị thần tiên.)
"Thượng thần! Sau hôm nay sẽ gặp khó khăn cho ngài rồi, bọn ta chẳng làm gì được cho ngài cả!"
Dư Thiên tôn kính Hiên thần, đáp lời từ tốn.
"Không sao! Ta thân là thượng thần tất nhiên đó đều là trọng trách mà ta phải gánh vác! Đó là lẽ thường tình!"
Hiên thần gật đầu liên tục: "vâng! vâng! đúng vậy!" Hiên thần thở dài bất lực.
"Ay da! Lần này ngài đi phải trở về bình an đấy. chúng ta đều mong như thế."
Hiên thần nói xong liền nhớ lại năm đó tiếp tục ôn lại quá khứ.
"Nhớ đến chín nghìn năm trước, năm đó ngài vẫn còn bé tí! bây giờ, sau chín nghìn năm ta mới thật sự chiêm ngưỡng lại dung nhan của ngài! đúng thật thời gian trôi qua quá nhanh!"
Đứng trên địa vị thì Hiên Thần không cùng cấp bậc cai quản như Dư Thiên, nhưng về tuổi tác vì các vị thần mọi nơi đều lớn tuổi hơn Dư Thiên, ngoại trừ ba vị thần nhỏ hơn Dư Thiên ba nghìn năm tuổi.
Dư Thiên mỉm nhẹ môi, nhìn theo hướng mắt của Hiên thần, nơi những đám mây.
"Đúng vậy! Ngài và các vị thần khác cũng đều không mai một theo thời gian, chỉ có ta lớn lên. Giờ đây ta cũng sắp già hơn các vị rồi!"
Nhưng nụ cười lớn của Hiên thần lại dần khép lại, không khỏi thở dài buồn rầu.
"mười lăm vị thần cai quản đất trời sắp bị suy thoái bởi thượng đế rồi! nếu không tìm ra được Vong Lực Thần, thì có lẻ thời gian tứ giới này diệt vong sẽ không còn lâu nữa!"
Dư Thiên thấu rõ tâm trạng của Hiên thần lúc bấy giờ bởi vì chàng cũng có xúc cảm không khác gì y cả.
đến đây phải nói đến các vị thần, trong thiên giới hiện giờ có mười lăm vị thần cai quản. Được chia ra vị thần cai quản mọi nơi như.
- Vị Thần cai quản hoa tộc (Hoa Thần).
- Vị thần cai quản biển cả và sinh vật thủy cung (sinh thủy thần).
- Vị thần cai quản thời không là Hiên thần (không thần).
- Vị thần cai quản lòng đất (thổ thần).
- Vị thần cai quản sinh linh độ kiếp (Sinh Thần).
- Vị thần cai quản ánh sáng mặt trời (Nhật Thần).
- Vị thần cai quản mặt trăng (Nguyệt Thần).
- Vị thần cai quản lửa (hỏa thần).
- Vị thần trừng phạt và thiên lôi (lôi thần).
- Vị thần cai quản gió (Phong thần).
- Vị Thần của muôn thú (Thú Thần)
- Vị thần cai quản cây cối (Mộc Thần).
- Vị thần của những chất kim loại (Kim Thần).
Dư Thiên đang nằm ở chức vị cao nhất là vị thần điều khiển quy luật đất trời và trấn áp tất cả các rủi ro gây hại cho tam giới, được cho là sức mạnh đứng đầu tam giới.
- Xưng danh là "Linh Thần Thiên Quy".
cuối cùng vị thần cai trị các thực vật và qui luật sinh tử, còn có cả nhiệm vụ thanh lọc khí trời.
Vị trí này đang bị bỏ trống bởi chỉ có sự cai trị của Sinh Tử Chi Hoa.
Gọi là "Vong Lực Thần". Vong Lực Thần mang sức mạnh ngang ngửa Linh Thần Thiên Quy, được cho là chân thân mạnh nhất từ trước đến nay.
Theo cấp bậc Thiên giới, thì người đứng đầu thiên giới là Ngọc hoàng thượng đế Vô Ngụy, sau đó không có người đứng đầu mười lăm vị thần khác, chỉ có thượng thần "Linh Thần Thiên Quy" là bề cao nhất của mười lăm vị thần tối thượng.
Dư Thiên Mang trách nhiệm cầm quyền cai quản cho các vị thần và các vị thần đất trời đều chung một vị trí ngang bằng nhau để ổn định công bằng.
Sinh Tử Chi Hoa mười vạn năm không hóa thành dạng người. Nhưng quy luật vẫn mãi là quy luật, sự cai quản của ho sinh tử vẫn không dừng lại, sinh tử chi hoa đều không bỏ sót bất cứ sinh linh nào.
Vì thế mất đi hoa sinh tử, thiên giới là nơi bị trừng phạt nhiều nhất. Ma giới đặc biệt không bị ảnh hưởng lớn, bởi ma giới vốn không có thực vật tồn tại quá lâu.
Trần giới là nơi người phàm trần tục, hoa Sinh Tử chỉ dần hút cạn hết cội nguồn từ thiên giới đầu tiên. Nên khi hoa sinh tử có tung tích thì việc hút cạn cũng tạm dừng, trần giới và yêu giới tạm thời thoát được kiếp nạn nguy khó.
Hóa ra thiên giới đã chịu cảnh khô héo, hoa lá không sống nổi một ngày suốt một nghìn năm nay.
Hoa Thần vì thế ngày cang phải gia tăng pháp lực và bồi dưỡng ra những hoa linh giúp ích cho những thực vật đang héo mòn nơi thiên giới.