Ngạn Long

Chương 18: Bàn Tay Nhỏ, Sóng Mũi Cao



[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]

Chương 18: Bàn Tay Nhỏ, Sóng Mũi Cao

Nhân vật: Tô Ngạn Chi, Thừa Cầm.

"Á"

Một móc hình dọc được treo ngay đằng trước mắt Ngạn Chi, nếu không nhìn rõ thì sẽ tưởng đó là ma nào đang đứng.

Móc treo làm một vố khiến Ngạn Chi giật nảy mình, nàng tiến gần, dùng cái chân đá vào móc treo chứa y phục trắng một cái mạnh. Nó nghiên ngã cong vẹo như sắp lăn ra sàn, sau một lúc thì nó lại đứng yên.

"Đáng chết, dọa chết ta rồi!"

Lòng ngực Ngạn Chi vừa rớt ra thì đã nhặt lại được, tim nàng cứ đập thình thịch liên hồi khi mới trải qua cơn dọa từ móc treo y phục.

Nàng không muốn dừng chân quá lâu tại nơi bóng tối ít áng sáng này, Ngạn Chi nhìn ra hướng nhà sau, bước chân đi lại ra chỗ suối nóng.

Suối nóng ở Xích Đẩu quán được nổi tiếng là trị phong hàn rất tốt. Khi mới đặt chân vào, thì đã đập vào mắt là nơi đầy khói trắng mịt mù như chốn thần tiên.

Không gian rộng rãi, chỉ nhu lên một hồ nước nóng ngay bên phải. Dưới chân Ngạn Chi là chi chít các nhúm cỏ xanh mơn mởn như vừa mới nhú lên không lâu.

những thớ khói trắng bay tràn ra khỏi dòng suối nóng, không biết suối nóng này được đun nóng bằng thứ gì mà lại có thể khiến nơi rộng rãi này ấm đến lạ thường. Ngạn Chi không khỏi hưởng thụ.

"Không ngờ lại ấm như thế, ta cứ như được sống lại một lần nữa vậy!"

Nói xong Ngạn Chi đi sang hồ suối nóng, bắt đầu đứng trên bục đá, cởi y phục ngoài.

Bên Trong Ngạn Chi mặc một lớp y phục trắng mỏng, dây nối nối lại các kẻ hở y phục trắng. Mái tóc Ngạn chi xỏa dài khỏi thắt eo, trên đầu không biết từ đâu đã có một cây trâm có nhành hoa tím được làm bằng thạch đá.

Khi Ngạn Chi sờ vào mái tóc mới nhận ra cây trâm cài này, nàng rút nó khỏi tóc, cau mày thắc mắc.

"Cây trâm này, là ai đã cài cho ta thế nhỉ? lại còn màu tím, thật là sến súa. Chỉ có những cô nương khuê cát đeo thứ này mới hợp thôi!"

Dù thắc mắc nhưng Ngạn Chi vẫn không muốn tốn thời giờ với cây trâm này, nàng nhẹ nhàng đặt cây trâm xuống y phục mới của Xích Đẩu mà Uy Thanh đã đưa cho Ngạn Chi lúc nãy.

Màu tím giữa màu trắng, cây trâm hay hơn, nổi bật rất nhiều một chút thời gian bởi y phục màu trắng mới mẻ nhưng cũng đơn sơ này.

Bước chân trần đặt dần xuống nước ấm, cảm giác ấm cúng dân trào bên trong Ngạn Chi. Vừa bước Ngạn Chi lại thoải mái hơn một chút, nàng nhanh chóng đặt người ngồi xuống thành có một mẫu đá ngồi.

Nàng vươn tay vuốt ve giòng nước ấm, trên khuôn mặt toát ra vẻ hài lòng giữa dòng khói mịt mù.

"Trước giờ ta chưa có lấy một lần tắm nước ấm như thế này! đúng là gia nhập môn phái là lựa chọn rất đúng đắn mà!"

Ngạn Chi hít thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài. Làn khói nhanh chóng tản ra hai bên bởi hơi thở mạnh mẽ của hơi thở dài Ngạn Chi mới đưa ra từ khí quản.

Ngạn Chi nhắm mắt hưởng thụ từng giây phút hiện tại, bổng nhiên có một giọng nói vang lên ngay trước tà khói dày đặt trước mặt Ngạn Chi.



Giọng nói trầm trầm có phần hơi thô kệch.

"Đừng! Tránh xa ta ra!"

giọng nói phát ra nhanh chóng nhưng vẫn ẩn dấu nổi sợ hãi trong đó. Ngạn Chi giật nảy mình, đôi mắt sửng sốt.

"Tiếng gì vậy? Là ai đó!"

Trong khoảng không vẫn không có tiếng hồi đáp, Ngạn Chi nổi tiếng là một nữ tử hay thích tò mò những điều lạ lùng, đâu thể nào trong lúc này Ngạn Chi lại bỏ chạy được.

Ngạn Chi tản làn khói trước mặt, đi dần không lâu thì đã thấy mờ nhạt hình bóng của ai đó. Nàng can đảm cố đi tiếp, đôi mày Ngạn Chi cau lại.

Nhìn kĩ một chút thì hóa ra đó là Thừa Cầm đang ngủ quên ở đây, cổ hắn như siết lại những bó cơ, cổ hắn nổi gân cổ, ngay cả trên trán cũng lộ ra những sợi gân xanh rất to.

Ngạn Chi tự nghĩ với lòng.

[Nếu như bây giờ tới đó thì sẽ bị hắn túm cổ cho coi, nhưng mà nếu không tới thì ta tò mò hắn ra sao chết đi được. đến đó hay không đến đây? đến, không đến, đến,...]

Ngạn Chi cứ đến ba từ đó trong đầu, đang cố đấu tranh tâm lí với thâm tâm của bản thân.

Sau một lúc nhanh chóng thì Ngạn Chi vẫn quyết định đi đến lại gần Thừa Cầm đang nhắm mắt ở đó.

Gần thêm một chút, cơ thể hắn lộ ra bởi y phục trong mỏng dính. Cơ bụng của hắn lộ rõ từng múi, bắp tay săn chắc rất có sức lực, như kìm nén thứ gì đó rất nhiều.

Ngạn Chi đơ ra vì vẻ đẹp này của hắn, nhưng nhanh chóng lướt cơ thể nàng trên dòng nước ấm. Đi gần hơn, tiến lại gần hơn một chút một với cơ thể Thừa Cầm đang ở đó.

Chạm vào hắn được rồi thì Ngạn Chi mới dám đứng yên tại đó, nhỡ may hắn chỉ cần vung tay là Ngạn Chi sẽ ngã xuống mặt nước ngay.

Ngạn Chi áp sát mặt của nàng lại gần mặt hắn, tự hỏi: "Huynh mơ thấy thứ gì mà lại căng thẳng như thế vậy?"

Nàng loay hoay một hồi thì lại bị sức hút từ tướng mạo của hắn thu hút. Ngạn Chi không kìm chế được mà vươn tay lên, hình thành một nấm đấm, chỉ chừa lại một ngón trỏ.

Ngón tay lẫn bàn tay nhẹ nhàng đưa khẽ đến khuôn mặt không chút biên sắc đó. Làn da có đôi chút trắng hơn so với nam nhân bình thường, ánh mắt nhắm lại chứa đứng nổi khó khăn, đôi môi mỏng nhưng vừa ý với nữ tử thời bây giờ và cả một sóng mũi cao, đầu mũi không nhọn lắm.

Phải gọi tướng mạo này ngàn năm hiếm gặp, Ngạn Chi tự hỏi không biết bản thân đã tu được bao nhiêu kiếp tại tứ giới này mà lại có thể theo chân Thừa Cầm lâu như thế được.

Ngón trỏ Ngạn Chi đưa dần lên sóng mũi cao, từ nơi giao thoa hai bên mày ngài của hắn, kéo dần xuống đầu mũi với thời gian rất lâu.

Bàn tay nhỏ, ngón tay Ngạn Chi còn nhỏ hơn. Thô kệch nhưng trắng trẻo hòa hợp với sóng mũi cao hiếm gặp này đúng là trời sinh một cặp. Dàng riêng cho đôi tay của Ngạn Chi để nàng có thể vuốt đến tận cốt cách của hắn.

Trên khuôn miệng của Ngạn Chi lộ ra nụ cười mỉm, dáng vẻ này đúng là hiếm gặp. Ngạn Chi không ngờ lại có thể có dáng vẻ nhẹ nhàng đến như thế ở đây.

Đôi tay Ngạn Chi lại tiếp tục hạ dần xuống cánh môi của Thừa Cầm, sờ mó bất chấp. Nhưng xui xẻo cho Ngạn Chi, bởi vì lúc này ánh mắt của Thừa Cầm giờ đây đã giật thoát ra khỏi ác mộng đó.

Hắn theo phản xạ kéo tay Ngạn Chi giật khỏi người hắn. Ngạn Chi mém một tí nữa thì ngã xuống dòng nước, may thay hắn còn lòng người vẫn giữ tay níu nàng lại.

Sau đó hắn giật tay kéo nàng về phía hắn, Thừa Cầm cứ thế để Ngạn Chi ngã vào lòng.

Tai Ngạn Chi áp vào lòng ngực hắn, nàng nghe thấy nhịp tim của Thừa Cầm. Trái tim hắn đập rất lạ thường, không phải nhịp tim của một người đang bình thường, cũng không phải đang giao động vì lúc này.



Trái Tim hắn, nhịp tim Thừa Cầm đang đập cứ như muốn vỡ nát ra từng mảnh. Tiếng kêu nhịp tim của Thừa Cầm rất khó nghe, Ngạn Chi mới áp vào thì lại không chịu nổi một thời gian lâu liền giật khỏi nơi đó.

Nàng thở hổn hển cứ như đang sợ một thứ gì đó. Ngạn Chi hoảng sợ hỏi hắn.

"Tim của huynh! Nó là thứ gì vậy? Thật khó nghe, nhịp tim của huynh nghe rất đáng sợ."

Khuôn mặt vô cảm của hắn thản nhiên lại bày ra lúc này, hắn nhìn Ngạn Chi với nữa tròng đen. Hay còn gọi là nhìn nàng bằng nữa con mắt. ⨀⋃⨀

Ngạn Chi khó hiểu với hắn, cứ như thể nàng là không khí không bằng. Ngạn Chi xua tay trước mặt hắn, Thừa Cầm cứ như bị lạc vào một thế giới khác, không còn là cùng một thế giới với Ngạn Chi nữa rồi.

Ngạn Chi gọi hắn một hồi thì hắn vẫn không một chút động tĩnh, nàng tức đến điên cả người. Ngạn Chi lại nảy ra một ý định táo bạo.

Không nói không rằng, nấm đấm của nàng rời bước giáng thẳng vào bụng của Thừa Cầm.

Chỉ nghe một tiếng la đau của Thừa Cầm thì cũng biết nấm đấm đó có uy lực ghê gớm đến nhường nào. Thừa Cầm ôm bụng co quặng.

Giờ đây hắn mới về thế giới chung với Ngạn Chi, hắn thẳng người lại trừng mắt với Ngạn Chi.

"Cô!"

Không chờ hắn mắng mỏ Ngạn Chi đã vội chặn ngay cửa miệng.

"Cô cái gì mà cô! Không nghe tôi nói thì có kết cục như thế, cus coi như đây là kinh nghiệm sau này cho huynh đó."

Thừa Cầm tức nhưng không làm gì được, hắn nhắm mắt cố kìm nén cơn bùng nổ ngay lúc này. Ngạn Chi thở dài, sau đó nói với Thừa Cầm với dáng vẻ quan tâm.

"Lúc nãy huynh gặp ác mộng cứ nói mãi nên ta đến xem sao, huynh mơ thấy thứ gì ghê gớm lắm à? Mà cũng đúng, người mờ mờ ám ám như huynh thì mơ thấy ác mộng cũng không có gì là lạ. Cứ xem như ta tốn công vô ích rồi!"

Một tràn đạo lí được giáng xuống, tự hỏi rồi tự trả lời của Ngạn Chi khiến Thừa Cầm không biết phải nói gì hơn.

Hắn lắc đầu ngao ngán với nàng, sau hắn nói thêm.

"Xem ra cô khỏe ra không ít, đánh ta xuýt chút nữa không thấy mặt trời vào ngày mai rồi!"

Ngạn Chi không thèm để ý lời Thừa Cầm, nàng thở dài nói thêm.

"Cứ thế đi, ta về chỗ cũ tắm. Huynh cứ ở yên đây tắm mau rồi cũng lên đi, tắm nước nóng lâu cũng không tốt lành gì đâu!"

Những việc tưởng chừng ai cũng biết này lại có chút kinh nghiệm, việc Khi tắm nước quá nóng và trong một thời gian quá dài trên 15 phút sẽ khiến cho các mao mạch trên da được giãn nở hết cỡ gây nên tình trạng thiếu oxy cung cấp cho tim, có thể làm tăng huyết áp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe lâu dài.

Thừa Cầm nghiên người nhìn về dáng vẻ của Ngạn Chi rời đi và nói.

"Không ngờ một người bạo lực như cô cũng biết những Thứ này đó!"

Ngạn Chi Nhếch mép không quay đầu đáp lại.

"Còn phải nói sao? Tuy ta bạo lực nhưng ta không có đần!"