Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 11: Chương 11




Một chú nai nhỏ ung dung uống nước bên bờ suối.

Rèm mi dày của chú rẽ rung rung, phản chiếu trên mặt nước.

Dòng nước suối ở đây trong vắt nhìn thấy đáy, từng viên đá, hòn sỏi đều sáng bóng, những góc cạnh sắc nhọn như đã được mài mòn nhiều năm.Tiếng lá sột soạt từ đằng xa khiến chú nai giật mình ngoảnh đầu nhìn lại.

Chú quan sát giây lát, đoán thầm có lẽ tiếng động ban nãy chỉ là tiếng côn trùng.

Chú ung dung cúi đầu uống tiếp.Bỗng nhiên có tiếng gió mạnh ập đến.Tiếng la thất thanh từ đằng xa vọt tới, lao vun vút, âm thanh mang vẻ hoảng sợ kia khiến chú nai con vắt chân lên cổ chạy mất.Tiếng la ấy từ miệng một con thỏ có đôi mắt to tròn, nó đang bị một sinh vật kỳ dị kẹp vào nách, lao vun vút như tên bắn, xuyên qua từng tán cây.“A a a! Bớ người ta cứu tôi! Cứu tôi!”Sinh vật này toàn thân màu nâu sẫm, đầu chim thân khỉ, dưới chân lại có lớp vảy cứng, móng sắc chọn, tốc độ cũng phải ngang ngửa loài báo.

Con thỏ bị kẹp dưới nách có lẽ chưa dài bằng cái chân của nó.“Mau thả tao ra! Ối dồi ôi làng nước ơi! Khốn nạn! Cứu tôi với! Có ai không! Kha Hoàng, ngươi đâu rồi! Chó má! Cái thứ gớm ghiếc nhà mi mà dám...!Phì, phì…”Con thỏ kia do há miệng chửi nên khi mới nói đến chữ “dám” thì bị lá cây quệt vào mồm.

Nó phun nuowcs miếng bừa bãi, tuy vậy vẫn vừa vùng vẫy vừa đấm đánh túi bụi, vội quên mất hậu quả của việc mở miệng như vừa nãy, tiếp tục la lên, “Khôn hồn thì nghe lời tao, mi còn được chết tử tế! Mi không thả tao ra, chủ nhân tao đánh chết mi, đánh chết cái...”Nói đến đây, nó ngẩng đầu nhìn xem sinh vật này là con gì, ngắm nghía chốc lát, nhưng đường vừa xóc nảy, hơn nữa gió thốc vào mặt nên rất khó nhìn, chỉ chửi đổng tiếp: “Đức Phật nói quay đầu là bờ! Thân hình mi xấu xí ma chê quỷ hờn như vậy là do ăn thịt đó có biết không hả?! Mi sống được bao nhiêu năm rồi, hành thiện tích đức một chút, đặng cho con cháu hưởng...!Chủ nhân! Chủ nhân mau cứu em!”Từ phía sau sinh vật kì dị kia, một bóng dáng màu trắng chớp lóe, nhảy qua một thân cây gãy đổ nằm vắt ngang giữa đường, tứ chi tiếp đất nhẹ nhàng, thì ra là một con hổ màu trắng, thân hình nó to lớn gấp ba lần hổ bình thường ở độ tuổi trưởng thành.

Trên lưng nó là một thiếu nữ mắt sáng mày ngài, mặc áo tấc màu trắng, chân mang hài đỏ, mái tóc đen bung xõa sau lưng.Một người một hổ lao nhanh hơn cả tên bắn, ban đầu còn đuổi phía sau, chẳng mấy chốc đã vượt qua tốc độ của sinh vật kia.


Nàng ta rút mũi tên trên lưng, giữ tư thế ngồi thẳng, ánh mắt sắc như dao, môi mím chặt.

Nàng kéo dây cung, quan sát không chớp mắt.“Phập” một tiếng.Sinh vật kia ngã xuống, kẹp con thỏ trong nách, lăn vài vòng rồi bất động.“Ai da ai da! Chủ nhân, em sắp chết rồi!” Tiếng con thỏ la oai oái, “Mau cứu em mau cứu em!”Bạch Hổ đi chậm lại, tiến gần về phía nó.

Nàng thiếu nữ cất dây cung, từ trên lưng hổ nhảy xuống, ánh mắt điềm tĩnh, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng.

Con thỏ chỉ lòi cái đầu, có vẻ cả người bị kẹp chặt quá, vùng vẫy mãi, mặt úp sấp trên nền đất, vừa há mồm kêu gào là nếm được vị đất mẹ ngay.Trầm Tử Thiêng lật sinh vật kì dị kia lên, con thỏ như được đại xá, nhảy ra, cũng quên cả sợ hãi, đấm túi bụi vào đầu nó.

Trầm Tử Thiêng xách con thỏ lẳng qua một bên, con thỏ thở hồng hộc, xem chừng còn tức giận lắm.Nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh quan sát, xác định được hình thù nó không những khác biệt mà còn...!khiến nàng không thể nhận biết đây là từ bụng loài quái thai nào chui ra.

Đầu giống hệt chim, bị mũi tên ghim trên đất.

Mỏ dài nhọn, đen sì.


Hai chi trước không phải là cánh mà nom giống loài khỉ, từ cổ trở xuống là toàn thân được bảo bọc bởi bộ lông mềm mại, sở dĩ nàng cảm thấy giống thỏ là vì phía sau lưng nó không có đuôi chim, mà là đuôi thỏ, ngắn cũn.

Đôi chân nó cứng như đá, từng lớp vảy dày chạy từ khủy chân đi xuống, nom cực kỳ quỷ dị.“Thố, em bị thứ gì bắt đi vậy?”“Ừm…” Tiêu Thố vận hết trí thông minh vào lúc này, thế nhưng đến chủ nhân của nó còn không biết thì nó sẽ biết cái khỉ gì, thế là nó làm đỏm, “Có thể nó là chim non, à không không… khỉ! Chắc chắn là khỉ! Chủ nhân ơi, ngài đừng ví nó với em, em và nó không hề giống nhau tẹo nào hết á!”Trầm Tử Thiêng: “Có khi nào là do Sơn Hầu có tình cảm với đám diều hâu?”Tiêu Thố nghe vậy tái mặt đi: “Đừng đừng chủ nhân, em đã chạy đi hỏi rồi, súc sinh này xuất hiện ở tận sau núi, Sơn Hầu hay Bạch Hổ cũng ít khi qua lại lắm, bởi phía sau toàn là vách đá cheo leo, thế nên cũng không hỏi ra được là chui từ đâu cả.”Trầm Tử Thiêng yên lặng ngẫm nghĩ.Lúc này một con sói cao lớn cũng chạy tới, trên miệng ngậm sinh vật tương tự, nhưng kích thước nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là con non.Con thỏ kia lạch bạch chạy ra, tức giận đến mức quên cả mệt mỏi, bật dậy như đã nạp đầy năng lượng, tung vô ảnh cước vào mõm sói, sói nghiêng đầu né tránh.

Thỏ ta la lên: “Hoàng! Ngươi còn ở đó đừa giỡn, ngươi dám bỏ mặc ta cho cái thứ...!thứ súc sinh này tha đi!”Kha Hoàng – con sói xám ung dung vứt sinh vật đang ngậm trong miệng ra, nhìn thỏ ta bằng nửa con mắt: “Do ngươi yếu, còn ở đó mà trách ta.”Trầm Tử Thiêng đứng dậy hỏi: “Phía sau còn không?”Khi Kha Hoàng nói chuyện với nàng, trông nó thông minh hẳn: “Chết sạch rồi, hôm nay hơi ít.”Nàng chau mày: “Xem chừng kết giới suy giảm không nhẹ.”Kha Hoàng: “Đó là điều đương nhiên, chủ nhân quên là kết giới này đã dựng từ mấy trăm năm trước rồi sao, có chắc chắn đến mấy cũng đến lúc vỡ thôi.”Trầm Tử Thiêng cảm thấy có lý, nàng nhìn súc sinh nằm trên đất kia, nghiêng đầu hỏi: “Cái thứ quái thai này có khi nào là năm xưa Diệp Lý nuôi không?”Tiêu Thố kinh ngạc, nói chen vào: “Ôi chủ nhân, sao hễ có cái gì quái đản là ngài lại liên hệ đến Diệp Lý sư tổ vậy?”Nàng ngẩn ra giây lát rồi nói: “Không phải à? Không phải thì tốt.”Kha Hoàng: “Thật ra đám yêu quái nhỏ lẻ này không đáng ngại, các danh môn chính phái cũng chưa lần nào dám tới đây, bọn họ chảy nước miếng ầm ầm, nhìn ngọn núi khỉ ho cò gáy này như miếng mồi béo bở.

Xem ra Diệp Lý lo thừa, hoặc là lão thật sự có khả năng thấy trước tương lai sẽ...”Tiêu Thố càng nghe càng cảm thấy “miệng chó không mọc được ngà voi” đối với Kha Hoàng quá đúng với nghĩa đen, vội ngắt lời: “Miệng chim lợn của ngươi tốt nhất đừng nhắc đến tương lai mai sau của chúng ta.

Đã không tốt thì thôi, nếu có xảy ra chuyện gì thật, ngươi gánh không nổi đâu.”Kha Hoàng thoáng kinh ngạc, bỗng cảm thấy thú vị: “Hay lắm, hóa ra nhà ngươi cũng có linh trí...!nhưng thỏ con thì vẫn là thỏ con, ngươi nghĩ rằng vận mệnh của một đất nước, hoặc của một tổ chức sẽ vì lời của một người mà thay đổi ư?”Trầm Tử Thiêng lúc này bỗng lên tiếng cắt ngang: “Thế thì phải xem hắn có thực lực thế nào.”Tiêu Thố không nói gì nữa.Kha Hoàng ngậm thỏ con vào miệng, thỏ tức tối vung chân đánh bùm bụp.

Hoàng chẳng để tâm, ném nó lên lưng, lúc này thỏ con nắm tai Hoàng, nhe răng nói: “May sao trời sinh ra ta tính cách lẫm liệt, đưa mình vào miệng kẻ thù mà không hề run sợ! Còn ngươi? Ngươi dám bỏ mặc ta, chạy theo vờn với lũ súc sinh ấy!”“Vớ vẩn, ngươi học hành không đàng hoàng còn đổ thừa cho ta à? Khốn nạn! Ê! Râu của ta không để cho ngươi làm dây đàn…”Tiêu Thố cậy Kha Hoàng không đánh nó, trương gân cổ chửi lại, trăm năm qua hai con vật này như hình với bóng, tuy nhiên cuộc sống lại không hoà bình cho lắm.Trầm Tử Thiêng xoay người leo lên lưng Bạch Hổ, hổ gầm vang dội.

Chúa sơn lâm vừa cất tiếng, cả rừng chấn động.

m thanh để lại tiếng vang, vọng lại âm oang trong cả từng sơn động phía xa.


Chim chóc tứ tán, đến con nai nhỏ cũng giật mình nấp vào lùm cây.Trầm Tử Thiêng chau mày, lật tay tát một cái vào miệng Bạch Hổ.

Nó “áu” một tiếng rồi im bặt.Kha Hoàng: “...”Chúa sơn lâm này cũng rởm quá!Nàng bình tĩnh nói: “Đi, gọi Vũ Nương vá lại kết giới phía sau núi.”Tiêu Thố chờ cho nàng đi trước rồi mới nói nhỏ bên tai Kha Hoàng: “Ê, có khi nào Diệp Lý sư tổ cũng từng bị ngài ấy đốt trụi râu không?”Kha Hoàng: “…”Con thỏ này thật biết suy bụng ta ra bụng người!Cả bọn gồm một thân người ba thân súc sinh lao vun vút trở về, hiển nhiên là Trầm Tử Thiêng đã ở ngọn núi này từ lâu.

Nhìn mái tóc dài đến gót chân của nàng, vừa dày vừa đen, mềm mượt như dòng suối, hẳn là cũng đoán được số tuổi tương ứng.Thật ra đã hơn bốn trăm tuổi rồi.Trầm Tử Thiêng rất chăm chỉ lượn lờ quanh núi, thỉnh thoảng chạy vào lăng mộ Diệp Lý xem hắn có để lại báu vật gì không, tiện thể tìm hiểu một chút về lời đồn gần đây ở thế gian.Kha Hoàng chỉ là một con chó sói lâu năm đã thành tinh, thấy Trầm Tử Thiêng như vậy cứ tưởng là tôn sư trọng đạo, nào ngờ là đi hóng chuyện, nàng từng hỏi: “Lão già ấy tu hành không nên thân vậy sao?”“Cái chuyện Diệp Lý chết vì say một ánh mắt chưa ai chứng thực được, vì vị chân nhân ấy lâu nay độc lai độc vãng, du lãng tứ phương, chỉ dừng lại ở Phương Vân, từ đó không hỏi chuyện đời, miệng kín như bưng, đuôi cũng giấu rất kỹ càng.” Kha Hoàng giải thích, “Bằng hữu của hắn cũng không có nhiều, chẳng biết đi đâu hết rồi, từ khi hắn chết thì chẳng ai đến ghé.”Mỗi lần nghe Trầm Tử Thiêng than Diệp Lý không tu hành đàng hoàng, Tiêu Thố cũng biết đọc sách, chạy vào lấy chính cuốn sách mà Diệp Lý để lại, đọc vanh vách: “Nhan sắc là con dao, lời nói là ngọn đao, ham mu.ốn là biển lửa, vọng tưởng là địa ngục.”Các cụ đã nói như vậy thì chớ có sai, chẳng biết vị chân nhân này tu đạo thế nào, lời đồn ai tung ra cũng chẳng rõ, từ xa đến gần nửa tin nửa ngờ.

Người thì tán đồng, cho rằng chuyện Diệp Lý tu hành trở thành trò hề, chẳng khác gì lũ phàm phu tục tử như họ.

Người thì nghe ai bôi nhọ thanh danh Diệp Lý liền nổi cơn tam bành, mở miệng là đào bới tổ tông của nhau, chẳng biết các vị tổ tông ấy được gọi lên có tức đến mức bật nắp quan tài ăn vạ hay không.Đây cũng chỉ là lời đồn một phương, ở nơi khác lại kể rằng đỉnh Phương Vân là nơi lui tới của yêu ma quỷ quái, thần thánh còn e sợ vài phần.

Nàng tiên nữ mà người ta nói ở đây chỉ là hồ ly tinh mới tu vài trăm năm, ăn thịt mà sống, đạo hạnh tăng nhanh nhờ tinh khí của nam nhân.

Người gặp đều một đi không trở lại, đạo sĩ diệt ma phục yêu trở về không thành kẻ điên dại cũng thành người tàn phế không tri giác.Người nghe ngóng được lời đồn ấy là Vũ Nương, nàng ta kể lại cho Trầm Tử Thiêng nghe, chỉ thấy vị chủ nhân họ Trầm chú ý sai trọng điểm: “Cô không xuống núi, làm sao mà biết được mấy tin đồn ấy?”Vừa hay gặp Kha Hoàng chạy xồng xộc từ ngoài vào, trên miệng nó ngậm một con chim bốn mắt đã chết thẳng cẳng.

Kha Hoàng nhổ con chim ra, la lên: “Vũ Nương, cô xem thành quả của cô đi.

Dân làng đang đồn đại dạo này gặp nhiều sinh vật kỳ lạ trong thôn đấy.


Có người nói hôm kia thấy cá chạch có chân.”Trầm Tử Thiêng: “...”Từ khi Vũ Nương ở lại đây, Trầm Tử Thiêng đã mang sách của Diệp Lý để lại cho nàng ta học hỏi, Kha Hoàng đã cắn răng cắn cổ cầu xin nàng đừng khi sư diệt tổ, thế nhưng Trầm Tử Thiêng lại cho rằng kiến thức là điều cần thiết, cho Vũ Nương để nàng ta học được cách vẽ bùa chú, phòng khi kết giới của Diệp Lý sụp đổ.Kha Hoàng chất vấn vì sao chính nàng không học, Trầm Tử Thiêng lại nhìn trời đất xa xăm, thản nhiên thừa nhận mình kém cỏi, học không vào.Vũ Nương có biệt tài về bùa chú, những loài động vật do nàng ta nặn thành không phải độc lạ thì cũng quá đỗi đặc biệt, không thừa một chân thì cũng có hai cái đầu, lần này thì thêm hai con mắt.

Con chim ấy thỉnh thoảng cho Vũ Nương mượn đôi mắt để nghe ngóng tình hình dưới núi, bởi vậy chuyện giang hồ đồn đại ra sao cũng có thể truyền đến tai Vũ Nương.“Chuyện nhỏ, không đáng ngại.” Vũ Nương bình thản nhặt con chim lên, phóng một mồi lửa thiêu rụi ngay tức khắc.“Chị Vũ Nương...” Tiêu Thố ngập ngừng nói, “Hay là con quái thú đầu chim mình khỉ hôm kia là...”“Không phải ta.” Vũ Nương đáp, “Mấy con chim ta làm không thông minh đến mức đó.

Ừm...!cũng không thích ăn thịt thỏ.”Kha Hoàng hiếm khi đồng tình với Vũ Nương: “Muốn tạo thành một con chim có linh trí thật sự phải dùng nguyên thần cắt ra, đâu dễ dàng như vẽ vài nét lên giấy là biến thành một thứ súc sinh biết ăn thịt được.”Trầm Tử Thiêng nghe vậy, bỗng nhiên quan sát nó từ trên xuống dưới.

Kha Hoàng biết nàng nghĩ gì, vội nói: “Chủ nhân nhìn cho kỹ, ta tuy rằng không ăn thịt nhưng là xương thật máu thật đấy.”Tiêu Thố cũng sờ cằm, nhìn Kha Hoàng chằm chằm: “Đúng ha, ta cũng nghi ngờ lắm, ngươi là sói mà lại ăn rau củ quả, ngươi chắc chắn không tầm thường.”Kha Hoàng: “Cảm ơn lời khen...!Chủ nhân, đau đau đau.

Râu của ta cũng là thật.”Vũ Nương bưng đồ ăn ra bàn, thấy ba kẻ này giống hệt như không hề đói bụng, nàng ta nhắc nhở: “Được rồi, dù có là thần thánh đi chăng nữa cũng phải bảo toàn sức khỏe, ăn đúng giờ đúng giấc là kỷ luật.”Kha Hoàng bỗng cảm thấy Vũ Nương giống hệt đấng cứu thế, vùng vẫy khỏi móng vuốt của Trầm Tử Thiêng và Tiêu Thố.Trầm Tử Thiêng lúc này mới ngồi vào bàn, tấm tắc khen: “Giao chuyện bếp núc cho Vũ Nương đúng là sự đúng đắn.

Cô đến đây đã bao lâu rồi nhỉ?”“Một trăm năm rồi.” Vũ Nương đáp, nàng cũng ngồi xuống, đối diện với Trầm Tử Thiêng, đoạn quay qua đặt cái bát con đã múc sẵn canh cà rốt cho Tiêu Thố, nàng nói, “Sao bỗng dưng cô lại hỏi vậy? À, lại nhớ Diệp Lý hả? Kha Hoàng cũng nhắc đi nhắc lại là người ta xanh cỏ rồi mà.”Trầm Tử Thiêng hiếm khi thấy ngượng, nàng hắng giọng: “Ta chỉ thấy thời gian trôi qua lâu quá thôi.”Vũ Nương cũng không nói gì nữa.

Bốn người bọn họ yên lặng dùng cơm trưa, đến tối Trầm Tử Thiêng lại rảnh rỗi chạy xuống núi tuần tra một mình.

Thật ra thì buổi tối không cần thiết phải đi tuần, nhưng gần đây nàng nhận ra đỉnh Phương Vân có chút biến động..