Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 5: Phát hiện kinh người



"A, lại trắc nghiệm, tuần trước không phải mới trắc nghiệm sao".

"Đúng thế, còn chưa học."

Đám học sinh bên dưới bắt đầu oán giận, đám học sinh này quan hệ với giáo viên toán học mới tốt nghiệp không lua cũng không tệ, cho nên mới dám ở trước lớp lên tiếng bất mãn.

"Ha ha, được rồi, nhanh lên một phút, bốn mươi phút, các em vừa rồi đã phí ba phút, nếu như còn có gì chưa nói xong thì tiếp tục nói, tôi đợi lát nữa sẽ phát đề" Triệu Oánh vừa cười vừa nói, mặc dù nàng cũng không lớn hơn đám học sinh này là mấy, nhưng lại làm cho nàng hiểu rất rõ tâm tính của học sinh.

"Ài!" Tất cả mọi người đều không tiếp tục oán giận nữa, vội vàng thu thập sách trên bàn, lấy thước và bút ra, còn có một cây bút chì.

Dương Minh từ từ thu hồi sách đại số trước mặt, trong đầu nhưng lại đang suy nghĩ có thể dối trá được không, coi trộm bài để lấy điểm cao.

Thực ra Dương Minh cũng biết, kiểm tra như thế này thì coi trộm bài cũng chẳng có tác dụng gì, mặc dù có thể đạt điểm cao nhưng chính thức đến kỳ thi đại học, trên khả năng có thể xem trộm bài người khác gần như bằng không.

Nhưng Dương Minh lúc này lại nghĩ đạt được điểm cao trong kiểm tra có thể làm Dương Phụ được vui lòng, còn về phần thi đại học, không phải còn có mấy tháng sao, đến lúc đó rồi tính.

Đề được phát ra, nhìn tờ đề vẫn còn thơm mùi chữ, Dương Minh thật sự là không thể nào xuống tay, đề thứ nhất không biết, tam giác hàm số cosin? Hàm cosin này Dương Minh thật ra có biết, vì đọc lên dường như khá giống ông Hussein bị Mỹ xử tử, về phần có ý nghĩa gì, Dương Minh lại không biết.

Dương Minh theo thói quen móc hộp kính trong cặp ra, đây là công cụ dối trá của hắn, chỉ có lúc nào chơi bóng bàn hoặc thi mới có thể sử dụng, nhưng sau khi lấy ra hắn mới phát hiện kính mắt đã bị thằng tóc vàng đập vỡ.

Mẹ kiếp lần sau đừng cho ông thấy mày, nếu làm cho ông gặp mày lần nữa, tao nhất định phải cắt JJ của mày vứt cho chó, Dương Minh thầm chửi một câu.

Dương Minh ở trong lớp là một học sinh cá biệt, giáo viên không cho hắn ảnh hưởng đến người khác nên xếp hắn vào một bàn cuối cùng sát cửa sau.

Ngồi trước Dương Minh là Trương Tân thực ra học cũng không xuất sắc gì lắm, nhưng vẫn hơn Dương Minh nhiều, ít nhất người ta mỗi lần còn có thể đạt được tiêu chuẩn, Dương Minh thì dù một câu cũng không biết làm.

Trương Tân và Dương Minh quan hệ cũng không tệ lắm, trước kia khi kiểm tra Dương Minh đều là mang cặp kính chép bài hắn, Trương Tân làm xong liền đặt bài sang một bên cho hắn có thể nhìn thấy, hôm nay không có kính, mắt Dương Minh dù có tốt cũng không nhìn thấy.

Dương Minh vốn định buông tha, nhưng đột nhiên nhớ đến cặp kính áp tròng mà ông già kia đưa cho mình, không khỏi có suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Dương Minh lấy chiếc hộp dừng cặp kính áp tròng ra.

"Dương Minh, em làm gì đó" Triệu Oánh đang đi tới chỗ Dương Minh, thấy Dương Minh lén lén lút lút lấy ra vật gì đó, tưởng rằng hắn muốn quay bài, lập tức mở miệng mắng.

Nếu như là giáo viên khác, có thể sẽ mắt nhắm mắt mở với Dương Minh, nhưng giáo viên toán học Triệu Oánh mới tốt nghiệp trường sư phạm xong, Dương Minh là đám học sinh đầu tiên mà nàng dạy, nên rất phụ trách. Hơn nữa nàng cũng không có bởi vì Dương Minh là thành phần cá biệt mà phân biệt, nàng đã nhìn hồ sơ của Dương Minh, lúc trước đứng thứ nhất cuộc thi Olympic toán học cả nước, thành tích này đám học sinh bình thường không có khả năng đạt được, trực giác nói cho nàng, Dương Minh trước kia là một học sinh tốt, hơn nữa là một học sinh rất thông minh, khẳng định có chuyện gì đó mới làm hắn sa sút.

Triệu Oánh cũng từng muốn sau khi học xong tìm thời gian nói chuyện tình cảm với Dương Minh, dù sao hai người tuổi tác chênh lệch không nhiều cũng dễ dàng nói chuyện với nhau, nhưng Dương Minh bình thường đúng là Thần long thấy đầu không thấy đuôi nên Triệu Oánh tìm mấy lần cũng không tìm được hắn.

Dương Minh giật mình, tay run run chút nữa làm rơi hộp đựng kính xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Oánh đang lườm hắn, vội vàng cẩn thận nói: "Cô Triệu".

"Em cầm cái gì trong tay?" Triệu Oánh chỉ vào trong tay Dương Minh hỏi.

"Cái này?" Dương Minh đưa hộp đựng kính cho Triệu Oánh, nói: "Mắt kính ạ!"

Triệu Oánh cầm lấy chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, quả nhiên là một bộ kính áp tròng, liền trả lại cho Dương Minh: "Lấy kính ra mà cũng thần bí như vậy, làm bài nhanh một chút đi".

"Vâng" Dương Minh cầm lấy hộp kính, gật đầu nói.

Triệu Oánh là giáo viên mà Dương Minh thích nhất, tuổi nhỏ, lại là người đẹp, quan trọng hơn là nàng không giống các giáo viên khác luôn xem thường mình, hơn nữa không bao giờ chán việc hắn nghe không hiểu, không vấn đề gì có thể nhờ giảng lại bất cứ lúc nào.

Đây cũng là nguyên nhân mà Dương Minh mới vừa rồi nghĩ học đã mở sách toán học ra, hắn cảm giác được mình có lỗi nhất chính là cha, tiếp theo là cô giáo Triệu Oánh.

Dương Minh đúng là có một cảm giác nói không nên lời với Triệu Oánh, thích? Ái mộ? Hay là sùng bái? Hắn có thể khẳng định mình thích Trầm Mộng Nghiên, nhưng đối với Triệu Oánh thì sao?

Dương Minh cũng không rõ ràng lắm, có vài lần đối tượng xuân mộng của hắn là Triệu Oánh, cũng khó trách, Triệu Oánh có dáng người nảy lửa, hấp dẫn hơn Trầm Mộng Nghiên, có bộ ngực căng tròn, vòng eo thon nhỏ cân xứng, đúng là đối tượng mà đám học sinh trẻ tuổi như Dương Minh luôn mơ tưởng.

Mà Trầm Mộng Nghiên so với Triệu Oánh, xinh đẹp không hề thua kém, nhưng lại thiếu đi vài phần thành thục quyến rũ, còn là một cô gái ngây thơ.

Dương Minh lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu, cầm lấy một miếng kính áp tròng có một chữ L nhỏ, Dương Minh dù cho dốt văn hóa đến đâu cũng biết đây là chỉ mắt trái.

Đây là lần đầu tiên Dương Minh đeo kính áp tròng, thứ này so với kính mắt bình thường đắt hơn gấp đôi, hắn trước kia nhìn thấy có người đeo, lúc này cũng có thể biết cách đeo hai mắt kính vào mắt.

Hai mắt kính cũng đã đeo xong, Dương Minh chớp chớp mắt cảm giác cũng không tệ lắm, không có gì không thoải mái, vốn còn tưởng rằng chỉ là đồ rác rưởu, xem ra ông già kia cũng còn không lừa gạt hắn.

Không biết số độ có phù hợp không, Dương Minh ngẩng đầu lên liếc nhìn về bàn Trương Tân, lúc này Trương Tân đã làm xong câu thứ nhất của đề, đặt nó ở góc bàn cho Dương Minh tiện chép.

Thấy không rõ? Dương Minh oán giận trong lòng, đây có khác gì không đeo kính?

Dương Minh cố gắng nhìn về phía trước, nghĩ muốn thấy rõ chữ viết trên bài làm của Trương Tân, đột nhiên một chuyện kỳ lạ xảy ra, Dương Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, thật giống như một camera tự động điều chỉnh vậy, chữ trên bài làm càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng lớn, Dương Minh thấy rất rõ ràng.