Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 14



Từ nghĩa địa về nhà rất xa, gần nửa đoạn thành phố, Cố Phi lắc lư dựa vào cửa sổ xe,  lắc lư được hai trạm đã lăn ra ngủ.

Lúc mở mắt ra cũng gần đến nơi, nhưng đã qua tám giờ, cậu lấy ra điện thoại ra nhìn, Tưởng Thừa không nhắn tin đến, chắc là vẫn chưa đến.

Còn có một tin nhắn của Cố Miểu, chỉ ba chữ. –

Em đi ăn.

Dưới lầu nhà hàng xóm có một hàng quán nhỏ, những lúc cậu về nhà muộn không làm cơm, Cố Miểu sẽ tự đi đến chỗ đấy ăn, cuối tháng Cố Phi sẽ đến tính hết tiền nợ.

Cơ mà tự dưng mẹ nổi hứng bất tử cũng sẽ đi nấu cơm một hai lần, mẹ nấu ăn rất ngon, cậu với Cố Miểu đều thích, chỉ là muốn ăn một lần lại khó trần ai.

Ăn ở dưới lầu sao?

Ừm

Cố Phi thả điện thoại vào lại trong túi, bước đến cửa xe chờ đi xuống, cô bé này ngày càng dã man, liên tục gõ chữ mà lại kén, kiệm lời.

Lúc 8 giờ ở một khu nội thành cũ đã là rất muộn, đối với những đứa ru rú trong nhà vốn sống quanh những con phố cũ kỹ thì đã là quá muộn, hầu như các cửa hàng đều đã đóng cửa, cũng không có người nào qua lại, trừ khi đi đánh bài.

Khi Cố Phi đi đến tiệm nhà mình, từ xa đã thấy người đứng bên cửa, theo ánh đèn lờ mờ có thể nhận ra người kia đang qua lại trên phố đi bộ, tựa hồ như khiêu vũ vậy

Tưởng Thừa?

Cậu bước đến nhanh hơn, xác nhận đúng là Tưởng Thừa đang rụt cổ, bỏ hai tay vào túi, nhảy lên nhảy xuống nơi bậc thềm.

“Ts cậu”. Không chờ cậu lên tiếng, Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn thấy cậu, không biết là do bị đông cứng hay đang cố uy hiếp, giọng rất gằn. “Con mẹ nó sao cậu không đợi đến mai hãy chường mặt ra luôn!”

Sau khi câu nói này vừa dứt, Cố Phi xác nhận là bị đông lạnh, âm thanh mang theo sự run rẩy, còn có tiếng răng đập vào nhau cầm cập.

“Ngại quá”. Cố Phi cầm chìa khóa lên nói. “Xe công cộng, đi chậm.”

“Không phải gì”. Tưởng Thừa chỉ vào cửa tiệm đang đóng của nhà cậu. “Nhà cậu làm ăn tùy hứng quá ha”.

Hả?” Cố Phi liếc mắt nhìn cậu.

“Ông bác sĩ ở sát bên kêu là từ trưa đã không mở cửa”. Tưởng Thừa nói.

“Thật à?”. Cố Phi mở cửa ra, hơi ấm trong phòng tỏa ra. “Ngày hôm nay mẹ tôi đến đây, buổi chiều…chắc có việc nên đi rồi”.

“Mời vào, mời vào…”. Tưởng Thừa đi theo sau cậu, đẩy cậu vào trong cửa hàng, đờ người hồi lâu mới ngồi vào trên ghế. “Mẹ nó lạnh cóng chết tôi rồi”.

“Cậu đến từ lúc nào”. Cố Phi cầm lò sưởi ấm bằng điện thả xuống bên cạnh cậu.

“Bảy giờ năm mươi.” Tưởng Thừa đem túi quần áo ném lên quầy thu ngân.

“Sớm quá rồi”. Cố Phi ngẩn người.

“Tôi”. Tưởng Thừa chỉ vào chính mình. “Từ nhỏ đã được dạy  là phải biết đúng giờ”.

Cố Phi nhìn cậu, một lát sau mới nói một câu. “Sao mà cậu đã đến rồi nhưng lại không bảo tôi một tiếng?”

“Tôi nói ra là cậu đến liền được sao?”. Tưởng Thừa nói. “Hơn nữa điện thoại tôi bị đông làm chết máy mở không được”.

“Vậy làm sao không chịu về trước”. Cố Phi cầm cái cái tách, đi đến bỏ vào một lát chanh, rót nước nóng đưa cho cậu. “Tôi qua lấy cũng được mà”.

“Sao cậu lảm nhảm nhiều vậy?”. Tưởng Thừa cầm cái tách hớp một hơi, mở mắt nhìn làn hơi ấm.

Cố Phi không hỏi lại: “Sáng mai tôi đưa quần áo cho cậu, về nhà tôi giặt sạch cho”.

“Hả?”. Tưởng Thừa ngẩng đầu nhìn cậu. “Tẩy cực lắm đó, dính máu mà”

“Vẫn ổn, rửa sạch được”. Cố Phi nói.

“Cảm ơn.” Tưởng Thừa nói.

“Đừng khách sáo” Cố Phi ngồi xuống sau quầy thu tiền, chân gác trên bàn. “Chẳng qua không tẩy đi nhìn gớm lắm, cậu lại không chịu cầm về”.

“… Đệt”. Tưởng Thừa nói. “Tôi vốn đã quên xừ đi”.

Sau đó hai người không còn nói gì nữa.

Cố Phi rất thư thả nửa nằm nửa ngồi chơi điện thoại sau quầy, Tưởng Thừa không có điện thoại để chơi, đành thẫn thờ trên ghế.

Cậu biết giờ này ngoại trừ sòng bài ra, các cửa tiệm đều đóng cửa hết, hẳn là Cố Phi đang chờ cậu đi rồi đóng cửa luôn.

Nhưng cậu lại không muốn đi.

Hôm nay nhà Lý Bảo Quốc rất náo nhiệt, không biết vì sao Lý Bảo Quốc lại tự dưng nổi cơn điên, mời cả đám người đến nhà mình đánh bài.

Buổi trưa Lý Bảo Quốc rất thành thục mà sửa lại hai cánh cửa sổ bị cậu đập nát, cậu phục ổng sát đất, nói về chuyện động tay chân, vẫn là các bậc phụ huynh đời trước cừ hơn mà.

Nhưng không chờ cậu lấy lại tinh thần, phần sủi cảo Lý Bảo Quốc kêu làm cho cậu, cậu vừa ăn chưa được 10 cái, năm sáu ông bà lại từ đâu ùa vào phòng.

Họ còn vây quanh cậu săm soi trên dưới, còn có cái kiểu thăm dò, bàn tán ngay trước mặt đương sự.

Thực sự là lời nhiều quá đi, nhà người ta giúp mình nuôi con lớn đến chừng này à.

Mày thiệt là không giống mấy đứa nhỏ ở thành phố này chút nào hết nha!

Cha mẹ nuôi của mày giàu lắm phải không!

Đảm bảo giàu lắm à, nhìn quần áo nhìn tướng tá này nè, mèn đéc ơi…

Một bà sồn sồn chốt hạ một câu, vừa nhìn đã biết là ruột thịt ta ơi, xem kia, lớn lên giống Bảo Quốc quá chừng! Giống như đúc ấy!

Tưởng Thừa vốn là cắn răng nhịn không mắng chửi, vừa nghe câu này xong đã thấy chịu hết thấu.

Giống á?

Giống ông nội bà! Như đúc tổ tông nhà bà!

Cậu đẩy đám người này ra, đóng sầm cửa lại, bọn họ mới chịu thôi.

Sau đó họ ăn sạch cả xửng sủi cảo, thậm chí ngay cả ba cái trong bát mà Tưởng Thừa chưa ăn kịp cũng bị xử luôn.

Tưởng Thừa cảm thấy mỗi ngày cậu đều được xem một tập trong series “chuyện ấy ai có ngờ”, nhìn trái thấy không tin nổi, nhìn phải không thể tưởng tượng nổi, sống mà không thở nổi.

Buổi chiều tan học cậu đến khúc quanh cầu thang, vừa nghe tiếng động đã biết đám người kia vẫn còn, hơn nữa còn đầy khí thế muốn chơi xuyên đêm, cậu cảm thấy mình mà đòi vào cửa có khi luồn vào chẳng được phải mất đầu luôn không chừng.

Đến chỗ bán sủi cảo mà cậu muốn ăn ngày hôm trước nhưng không thành, nhắn tin cho Cố Phi xong cậu đem bài tập ra làm trước dòng người qua lại trong quán, cho đến khi trong đại sảnh chỉ còn mình cậu, cậu mới đứng dậy đi ra.

Có một nỗi cô đơn không nói nên lời.

Cậu không thể trở về cuộc sống trong quá khứ, cũng không thể hòa nhập với cuộc sống ở hiện tại, lang bạt ở những chỗ xa lạ, không người thân, không bạn bè, không có được một nơi chân thật để trở về.

Cả cơ thể như đang lơ lửng đâu đó trên không.

Ngồi đờ người trong tiệm nhà Cố Phi suốt nửa giờ, Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn Cố Phi một chút, vẫn bộ dạng như cũ, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

“Cậu đang chờ đóng cửa à?”. Tưởng Thừa hỏi một câu.

Cố Phi nhìn màn ảnh không thèm để ý đến cậu.

“Cậu muốn đóng cửa gấp thì tôi đi”. Tưởng Thừa nói. “Không gấp thì tôi ở lại một lúc nữa?”.

Cố Phi vẫn không hé răng, cũng không nhúc nhích.

Chơi cái gì mà tập trung dữ vậy? Tưởng Thừa do dự một chút xong đứng dậy, nghiêng người cúi trên quầy thu ngân xuống nhìn vào màn hình điện thoại của Cố Phi.

Cái game trừ yêu cùi bắp.

“Bà cha nó”. Cậu không nhịn được phải khẽ thốt lên,  sao mà lại có người chơi cái trò này tới mức người ta kêu cũng không nghe thấy!

Cậu xem xét màn này, rất khó, chỉ còn lại ba bước, nhưng nếu từng bước một mà không xem thì xem như công cốc, nhưng màn này hẳn vẫn qua được, chắc là Cố Phi đang tính toán.

Cậu nằm úp sấp một hồi cũng tính toán được kha khá, nhanh chóng biết được mình sẽ đi bước nào rồi bước nào, nhưng dựa theo nguyên tắc quân tử chỉ nhìn cờ chứ không bàn (*), cậu im lặng chờ.

[(*): Dân pro nhìn thấu thế trận, biết nhiều nhưng không ham thể hiện]

Cố Phi vẫn không nhúc nhích.

Tưởng Thừa nằm dài trên quầy thu ngân được chừng năm phút, cậu vẫn không nhúc nhích, nếu như tính cả khoảng thời gian mới nãy, cậu ngồi im tính ba bước này cũng được hơn nửa tiếng…

Tưởng Thừa nhớ đến lời thầy Từ lúc sáng, Cố Phi ấy, thông minh lắm… Cái này gọi là thông minh đó hả?

Cậu thực sự không nhịn được, đưa đầu ngón tay qua màn hình chỉ cho Cố Phi rõ đường đi. “Cậu không thấy chỗ này sao?”.

Đầu ngón tay vừa lướt qua khóe mắt Cố Phi, chưa đụng tới màn hình, Cố Phi đột nhiên ngẩng đầu thật nhanh, sau đó túm lấy ngón tay cậu, kéo ngược về sau.

“A!” Tưởng Thừa hét một tiếng, sức không mạnh, nhưng giật mình, thành ra nổi cáu ngay, đánh một cú lên ngực Cố Phi. “Mẹ nó cậu khùng hả?”.

Cố Phi buông lỏng tay.

“Bệnh lâu năm mà giấu hả?”.  Tưởng Thừa vung tay, cũng may là dùng tay trái chỉ, nếu mà là tay phải bị vết thương cũng bị làm hở ra mất.

Cố Phi đứng dậy, Tưởng Thừa nhìn chằm chằm vào động tác của cậu, chả biết người này có phải đang trúng lửa điên cần người đánh nhau để xả hay không.

“Tôi…”. Cố Phi ném điện thoại sang một bên, cầm nửa cốc nước lên uống. “Tôi mới vừa ngủ”.

“Cái gì?” Tưởng Thừa sửng sốt.

“Sơ sót quá”. Cố Phi qua tay cậu. “Không làm cậu bị thương chứ?”

“Cậu mở mắt ngủ?” Tưởng Thừa hỏi.

“Vậy thì là thất thần, tôi không nghe cậu nói chuyện”. Cố Phi lại ngồi xuống, cầm điện thoại lên. “Cậu vừa nói là định đi đâu sao?”.

“Ừm.” Tưởng Thừa nhìn cậu.

“Đi đâu?” Cố Phi hỏi.

“Thì cứ đi lòng vòng thôi”. Tưởng Thừa nói.

Cố Phi cúi đầu nhìn một chút, sau đó nhìn quanh quất trên màn ảnh, sau cùng cau mày kêu “a” một tiếng.

“Chết rồi à?” Tưởng Thừa nhìn cậu.

“Ừm.” Cố Phi đáp.

“Có phải cậu quá…”. Tưởng Thừa nuốt lại nửa câu sau.

“Cùi bắp?” Cố Phi giúp cậu nói nốt. “Thì tôi đang chơi cái game cùi bắp còn gì?”.

“Không phải, cậu không thấy góc trên bên phải bỏ bom thẳng đứng lên được sao? ” Tưởng Thừa nói, “Đặt bom xong lại còn cùng màu nữa, cậu lên một bước là qua được cái kia….”

Tưởng Thừa chưa nói hết câu, Cố Phi gật gù. “Ồ.”

Sau đó lấy ngón tay quẹt quẹt hai cái trên màn hình.

Tưởng Thừa trợn mắt nhìn cậu.

“Qua rồi”. Cố Phi thở phào một hơi, xoay lại nhìn cậu. “Cảm ơn”.

“Biến”. Tưởng Thừa thấy câm nín.

Cố Phi ném điện thoại lên quầy thu ngân, chậm rãi xoay người. “Ngày hôm nay có bài tập không?”

“Lắm lời”. Tưởng Thừa nói. “Bình thường mấy cậu đi học lại không có bài tập hay sao”

“Cậu làm chưa?” Cố Phi hỏi.

Tưởng Thừa nhìn cậu không lên tiếng.

“Cho tôi mượn chép lại”. Cố Phi nói.

Tưởng Thừa vẫn nhìn cậu, một tên ngồi cùng bàn trong hai ngày qua mà một ngày rưỡi không thấy chường mặt ra đòi mượn bài mình chép, giọng điệu lại không nghe ra chút khẩn cầu nào.

“Mời mang bài tập ra”. Cố Phi thở dài. “Cho tôi mượn chép một chút nhé, cảm ơn”.

Tưởng Thừa cũng thở dài, xong lại thấy mắc cười.

“Bài tập hôm nay rất nhiều, chép hết một lượt đi”. Cậu lấy sách bài tập và cả giấy thi trong cặp ra, ném tới quầy thu ngân. “Sáng mai mang đến lớp cho tôi”.

“Không cần giấy thi, tôi đâu có làm”. Cố Phi cầm quyển vở lật qua lật lại, “Chữ cậu viết không xếp cạnh trình học bá của cậu được”.

“Chép thì lo chép đi”. Tưởng Thừa nói, lời này cậu cũng không ý kiến gì được, chữ của cậu xấu thật, một hàng chữ viết ra nhìn như đang đánh túy quyền. “Ăn xin mà đòi cơm sườn hả”.

Cố Phi đứng dậy, xoay hai vòng trong cửa hàng mới đem sách từ một góc ra, mới vừa đem vở đặt trên bàn, điện thoại vang lên một tiếng.

Cậu ấn xuống một cái, là tin nhắn thoại, còn loa ngòai, Tưởng Thừa nghe được rõ mồn một.

“Anh hai! anh à… đệt! Em sai rồi! Anh hai à em đã sai … Em sẽ cuốn gói chạy thiệt xa… Xa lắm… A! Đừng đánh đừng đánh nữa! Má nó đừng đánh chết… người!”.

Giọng nói của người bị đánh thê thảm van xin được tha, nghe xong Tưởng Thừa sững sờ.

“Được rồi.” Cố Phi cầm điện thoại lên nói một câu.

Tưởng Thừa nhìn cậu nửa ngày. “Đây là cái người bị đánh vô thân cây nằm xỉu luôn đó hả?”.

“Ừm”. Cố Phi mò chục lần trong cặp mới lấy ra được một cây bút, quẹt hai đường không ra mực, cậu nhìn Tưởng Thừa. “Có bút không?”.

Tưởng Thừa đưa bút cho cậu.

Nói về bọn học dở thì cũng chia cấp bậc, Phan Trí cũng là học dở, nhưng so với Cố Phi lại là đứa học dở biết điều, ít nhất trên người Phan Trí còn mang bút, cũng không chờ đến lúc không ra mực…

Cố Phi cúi đầu lo bài tập, lúc chép bài rất là chăm chú, người không biết chắc tưởng cậu ta giỏi đủ bề.

Tưởng Thừa ngồi một lúc, thấy mình đợi không nổi nữa,  cũng cứ ngồi chờ Cố Phi chép bài tập, cậu đứng lên. “Tôi đi đây”.

“Tôi còn tưởng cậu không có chỗ để đi”. Cố Phi vừa chép bài vừa nói.

Chúc mừng! Trả lời kìa!

Tưởng Thừa không lên tiếng, có một sự ngỡ ngàng và câm nín.

“Không có chỗ đi thì cứ ở đây, bọn Lý Viêm, Lưu Phàm mỗi khi không có gì làm cũng hay ru rú ở tiệm nhà tôi”. Cố Phi nói.

“Đi đây”. Tưởng Thừa nghĩ đến cảnh mình đã bị xếp chung với các vị không-phải-người-tốt kia, cảm thấy tâm tình sụp đổ, thiếu chút nữa đã nổi cáu.

Cậu ức chế hất tung tấm màn lên, cùng lúc đi ngang qua một người đang tiến vào.

“Khốn nạn!”. Người vừa vào là một phụ nữ, hai người chưa lướt qua nhau xong, bà đã la làng lên. “Khốn nạn”.

Tưởng Thừa bị giật mình đến mức lửa giận cũng biến vèo đi, trợn mắt nhìn người phụ nữ này.

“Đừng cản đường!”. Người phụ nữ đẩy mạnh cậu một cái. “Cố Phi mày là thằng khốn nạn!”

Tưởng Thừa bị đẩy cho lảo đảo, lui vài bước, thấy rõ mặt mũi của người phụ nữ này lại sửng sốt

Không cần giới thiệu cũng không cần đoán, đã có thể khẳng định được rằng đây là mẹ của Cố Phi, mắt mũi đều giống y như đúc.

“Mẹ nổi điên gì vậy?” Cố Phi ném bút lên, nhíu mày.

“Mày đã làm gì!”. Bà nhảy tới muốn tát Cố Phi một cái.

Cố Phi chụp lấy tay bà, liếc mắt về phía Tưởng Thừa.

“Việc kia…”.Tưởng Thừa lúng túng đến mức không biết phải quét mắt đi đây. “Thưa dì con đi”.

“Mày đi làm gì?”. Người phụ nữ quay đầu lại, xông đến chụp lấy cánh tay của cậu. “Mày chung phe với thằng khốn nạn này chứ gì? Ai cho mày đi?”.

“Cái…cái gì?” Tưởng Thừa thấy choáng váng toàn tập.

“Tụi bây đã làm gì?”. Bà tát mạnh vào cánh tay cậu.

Tưởng Thừa không dám chụp lấy tay bà như Cố Phi, dù sao đây cũng là mẹ Cố Phi, cậu chỉ có thể đỡ lấy cú đánh này.

Nói thật tình, người phụ nữ này rất đẹp, nhưng cái bộ dạng điên tiết này làm cậu thật không hiểu nổi.

“Mẹ không sợ mất mặt à?”. Cố Phi cầm lấy  tay bà vung ra sang cạnh ghế, ngón tay chỉ vào mặt bà. “Mẹ cứ thử chơi bời vậy nữa xem”.

Rốt cục bà ấy không hăng đánh nữa, chỉ đột nhiên khóc ré lên. “Tao không phải là mẹ mày à, tao đi yêu đương thì đã sao, mày đánh cho người ta bỏ chạy không thèm nhìn mặt tao… Mày muốn tao thủ tiết cả đời mà!”

Sắc mặt Cố Phi rất xấu, tay còn run rẩy.

Tưởng Thừa thấy nếu như mình không có mặt ở đây, cậu ta chắc sẽ cho mẹ mình một bạt tai.

Nhưng tình huống trước mắt như thế, cứ coi như mình đi rồi, mẹ Cố Phi cậu mẹ sẽ lãnh từng cái bạt tai, cậu cũng phải  đi. Cậu có thể hiểu thấu tâm trạng của của Cố Phi, cũng như cậu không muốn người ta biết mình có quan hệ với Lý Bảo Quốc vậy.

Cậu lui về phía cửa, khi Cố Phi nhìn sang, cậu chỉ vào cửa.

Cố Phi mệt mỏi gật đầu, cậu nhanh chóng vén rèm lên, chạy ra ngoài.

Sự lúng túng và rung cảm lan khắp toàn thân, bị gió bấc bên ngoài quật cho mấy bận, cơ thể mới như trở lại bình thường.

Má nó, đây là cái quỷ gì!

Cậu cau mày, nơi quỷ quái này không có được một người bình thường hay sao?

Từ phía sau truyền đến âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đất, âm thanh này hết sức quen thuộc, cậu nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên thấy được Cố Miểu đang giẫm ván trượt lướt tới.

Lúc lướt qua cửa tiệm nhỏ cũng nghe được tiếng động bên trong, dừng một chút, nhưng không có dừng hẳn lại, mà là giẫm lên một cái, như gió bay vèo đến.

Lúc vèo đến trước mặt Tưởng Thừa còn vẫy tay, Tưởng Thừa vừa định bảo nhỏ cẩn thận, nhỏ đã giẫm ván trượt nhảy lên, vút qua ngang mặt Tưởng Thừa, vững vàng đáp xuống trước cậu, sau đó xoay người ngoạn mục, dừng lại.

“Sao em không về nhà?”. Tưởng Thừa nhìn nhỏ, hỏi dù biết chắc chắn nhỏ sẽ không trả lời.

Cố Miểu không lên tiếng, bước xuống từ ván trượt,  nhẹ nhàng quay sang đá lên ván trượt, ván trượt lướt đến bên chân Tưởng Thừa.

“Để anh chơi sao?”. Tưởng Thừa hỏi.

Cố Miểu gật đầu, kéo kéo chóp mũ.

“Thật ra anh biết chơi đấy”. Tưởng Thừa chà chà tay. “Nhưng rất lâu rồi không trượt nữa”.

Cố Miểu vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn cậu.

Từ trong ánh mắt nhỏ Tưởng Thừa ra một tia khiêu khích, nhịn không được đành nụ cười. “Em khiêu chiến với anh à?”

Cố Miểu tựa vào một trụ đèn, ôm cánh tay nhìn cậu.

“Ai cha”. Tưởng Thừa bỏ cặp sách xuống nền tuyết, đạp chân lên ván trượt. “Cô nàng thật có cá tính”.

Cố Miểu hất cằm, ra hiệu cậu nhanh lên cho.

Hồi cấp 1, cấp 2 Tưởng Thừa rất thích chơi mấy trò này, loại ván trượt bằng ròng rọc, nhưng đến lớp 9 vì có kỳ thi chuyển cấp, mẹ dẹp hết tất cả những đồ “không liên quan đến việc học” này đi.

Cậu hít một hơi, chân giẫm lên nền đất một cái, trượt đi ra ngoài.

Tốc độ không cao, địa hình nơi này cậu không quen, cũng may cái của Cố Miểu là hai tấm ép, kiểu cậu quen thuộc nhất, nên cũng trượt được dễ dàng.

Trượt được một khoảng thì cậu nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Cố Miểu chạy theo phía sau, nhìn thấy cậu quay đầu lại, Cố Miểu lập tức vỗ tay một cái, cũng không rõ là vỗ tay cho cậu hay giục  cậu nhanh lên chút nữa.

Chẳng qua chơi ván trượt mà lại bị một cô nhỏ chạy đuổi theo kịp… cũng mắc cười.

Cố Miểu vừa chạy vừa nhảy một hồi, làm động tác khiêu khích.

Không thể để mất mặt trước một cô bé, cậu cẩn thận chuyển trọng tâm, một chân giẫm lên ván, nhảy qua khỏi đống tuyết nhỏ trước mặt, tăng tốc phóng về hướng Cố Miểu chỉ tay.

Cố Miểu mở to mắt, có phần hưng phấn nhảy phốc lên, giơ tay vỗ cái độp.

Cái này lại làm cho Tưởng Thừa thấy mình làm không bằng người ta, tiếng vang lên rất giòn giã.

Sau khi đáp xuống đất, cậu lại trượt đến đầu phố, lần này cậu phóng rất nhanh, Cố Miểu không theo kịp, đứng nguyên chỗ cũ nhìn cậu.

Cậu quay đầu lại trượt thì trúng ngay cái ổ gà, có điều vẫn may lắm, không bị ngã, chỉ hơi lung lay một tí.

Ván trượt là đồ giải stress rất hay, đạp lên ván trượt một hơi, như gió vụt qua hết bên người; chán ghét, tẻ nhạt, buồn bực, tất cả đều bị bỏ lại phía sau.

Tuy rằng giữa mùa đông gió rét làm chuyện này sẽ lạnh cóng cả người, nhưng lại rất thoải mái.

Đường về có hơi dốc, tốc độ về cũng nhanh hơn nhiều, cảm giác cũng mình cứ lướt trở về.

Cậu liếc mắt nhìn Cố Miểu, Cố Miểu mang vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm nền đất, dự định đi ngang qua Cố Miểu lại phóng qua lớp tuyết chất đống cạnh bên.

Tốc độ bây giờ vừa vặn, Tưởng Thừa theo gió hướng về trước, nhanh chóng tiếp cận đống tuyết.

Ngay trong nháy mắt lấy đà, cậu phát hiện có miếng gạch nhỏ nằm trên nền đất.

Đệt!

Miếng gạch này nằm chưng hửng bên đường, làm cậu thấy như luyện skill lạ, chuyện né ra hơi khó, chỉ có thể lấy đà sớm, nhưng lúc hạ xuống  còn phải tính cái đống tuyết kia

… Đành phải làm một độ cao qua mức vậy.

Cậu giẫm ván trượt nhảy phốc lên.

Nhưng không được may mắn cho lắm.

Có lẽ do trời quá lạnh, có lẽ do quá nôn nóng, nói chung  lần này cậu lấy sức ra không đủ, thu chân về cũng không đủ lực… Cậu đã phán đoán được điểm đáp xuống.

Tấm ván sẽ đập xuống đỉnh của đống tuyết.

Phần cậu thì sẽ văng ra lối đi bộ

Đến đây nào! Bay lên đi! Thiếu niên ạ!

Sau khoảnh khắc bay lên ngắn ngủi, tấm ván lao vào trong đống tuyết như cậu đã tính, ngay trong nháy mắt khi cậu bị văng ra, đột nhiên nhìn thấy phía trước có người.

Thôi xong.