Ngạo Phong

Chương 45: Chương 45




“Giáp Thiên Đường Liệt Hỏa! Chỉ có huyễn thú hệ hỏa cấp bậc đế vương mới có thể sở hữu, lẽ nào chính là…” Áo Tư Lâm đã trở về thành hình dạng con người, nước da vốn đã nhợt nhạt vì bị thương nặng của hắn lại càng trở nên nhợt nhạt hơn, không kìm được sự kinh ngạc.
Từ lúc Áo Tư Lâm tháo bỏ chiếc sừng khổng lồ, đến lúc Ngạo Phong lao tới chặn trước mặt Thiên Nhai kiếm tôn, tất cả chuyện này đều diễn ra dưới ánh sáng của lôi điện và ngọn lửa, sức mạnh áp chế từ một đòn đánh của siêu thần thú phải trả giá bằng năm trăm năm tu luyện đáng sợ đến mức khiến người khác phải ngạt thở, mà dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc muốn lao về trước đầy mạnh mẽ và ngang ngược của Xích, trong lòng Ngạo Phong không hề cảm thấy sợ hãi.
Giờ phút này, vẻ mặt của Ngạo Phong giống như đúc với dáng vẻ của Xích khi xuất hiện vào mấy lần trước, lạnh lùng cao ngạo, kiêu ngạo quyết đoán, nhưng chỉ dựa vào một đôi bàn tay này, hét lớn, nắm đấm ngưng tụ thành một ngọn lửa thiên đường lao tới chiếc sừng sấm sét to lớn của Áo Tư Lâm, tạo ra một cuộc va chạm dữ dội!
“Ầm.”, trận chiến đã phá hủy cả trời đất khiến mặt đất bắt đầu nứt ra nứt ra từ trung tâm của trận chiến và lan ra mọi hướng, giống như một trận động đất.
Ngọn núi lắc lư, những tảng đá to lớn chốc chốc lại lăn xuống, khoảng không rung chuyển, bầu trời sụp đổ!
Với sự trợ giúp của Thiên Đường Liệt Hỏa Giáp, Ngạo Phong đã thành công chặn lại chiếc sừng sấm sét to lớn, nhưng cú va chạm mạnh cũng làm cho hai mắt cô tối sầm, toàn bộ cơ thể được bộ giáp của Xích bảo vệ nên không bị thương, nhưng kinh mạch cùng nội tạng thì lại bị chấn động mãnh liệt, một ngụm máu phun ra, thân thể đập vào tảng đá bên cạnh.
Thấy sắp đụng phải bức tường đá, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra theo đường chéo từ bên hông, nhẹ nhàng vòng qua eo Ngạo Phong, một mùi hương mát lạnh trong lành vương trên mũi cô rồi bắt đầu thẩm thấu vào trong não, trong lòng Ngạo Phong cực kỳ bình tĩnh, lúc này mới yên tâm mà nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, Ngạo Phong vừa mở mắt đã đi đến một nơi xa lạ, màu đỏ rực lửa vô tận tứ phía, chỉ thấy một bóng người quấn trong ngọn lửa xuất hiện ở trước mặt cô, giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngạo Phong, cuối cùng thì ý thức của cậu cũng tỉnh lại rồi, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi đó.”
“Xích.” Ngạo Phong cũng nhẹ nhàng đáp lại, nghe thấy giọng nói có phần lạnh nhạt này lại càng khiến cho cô an tâm hơn, mỉm cười rồi lại lấy làm lạ nhìn ngó xung quanh: “Nơi đây là chỗ nào thế?”
“Nơi này là không gian huyễn thú của cậu, sau khi cậu bị Áo Tư Lâm làm bị thương, ý thức vì muốn tự bảo vệ mà đóng chặt lại, may mà khả năng hồi phục của năng lượng huyễn thần khá mạnh nên không có vấn đề gì lớn hết.” Nhìn thấy Ngạo Phong tỉnh lại, ngọn lửa của Xích rất vui mừng: “Tôi mang cậu tới đây là vì muốn nói cho cậu biết, khoảng thời gian sắp tới tôi sẽ hoàn toàn tiến vào thời kỳ ngủ đông, vậy nên không có cách nào để xuất hiện giúp đỡ cho cậu được nữa, cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Thời kỳ ngủ đông? Xích, có phải là cậu bị thương rồi không?” Ngạo Phong sững sờ, lo lắng hỏi.
Xích hơi kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, với nguồn năng lượng của huyễn thần thì vết thương của tôi đã khỏi hẳn rồi, lần ngủ đông này là chuyện tốt, tôi sẽ bước vào thời kỳ trưởng thành, khoảng thời gian ngủ đông này chính là thời kỳ tiến hóa, có thể sẽ kéo dài tới bốn năm tháng lận, đợi sau khi tôi tiến hóa thành công, dáng vẻ con người cũng sẽ tăng tên mười sáu tuổi.

Nhưng mà thời gian tiến hóa không thể bị quấy rầy, cho nên tôi cũng không có cách nào để xuất hiện cả, lúc đánh nhau với con rắn nhỏ đó cũng chính là lúc bước vào thời kỳ này, cũng may mà ý thức của tôi vẫn chưa hoàn toàn mất hết nên mới có thể mượn bản thể khải hóa để giúp đỡ cậu, bây giờ gọi cậu vào đây cũng là sợ rằng cậu sẽ lo lắng.”
“Bước vào thời kỳ trưởng thành? Thật tốt quá!” Ngạo Phong rất vui mừng, sung sướng nói: “Chúc mừng cậu nha Xích, bây giờ cậu đã ghê gớm đến mức này rồi, thật không biết sau khi trưởng thành rồi thì sẽ mạnh tới nhường nào nữa.”

“Không mạnh như cái tên kiếm thần kia, nhưng đối phó với con rắn nhỏ bị mất một sừng sấm sét kia thì vẫn dư sức.” Nói đến đây, thái độ của Xích chợt thay đổi, giọng điệu tàn nhẫn và độc đoán thường xuất hiện giờ đã trở lại, bình thản nói: “Con rắn nhỏ đáng chết đó, vậy mà dám làm cậu bị thương, tôi phải đánh cho nó phải cảm thấy hối hận vì đã có mặt trên thế gian này.”
Vốn đã quen với giọng điệu luôn độc đoán và kiêu ngạo của Xích, Ngạo Phong lắc đầu cười bất lực, nhưng một câu nói khác của cậu ta lại khiến cho cô chú ý, trầm ngâm hỏi: “Kiếm Thần? Lúc đó Áo Tư Lâm đã nói Thiên Nhai kiếm tôn không phải là kiếm tôn, là vì ông ta là kiếm thần hả? Lục địa Ánh Sáng hình như chưa có tên gọi kiếm thần này thì phải.”
“Cấp Thần có độ khó cực kỳ lớn, nhưng cũng không đến mức là không luyện thành, chỉ là nơi nhỏ bé như lục địa Ánh Sáng này không giữ chân được cao thủ cấp thần mà thôi.

Có một khoảng thời gian các cậu chỉ toàn nói tới chuyện thần thú, siêu thần thú, tuy là có chữ “Thần” nhưng cũng chỉ tương đương với cao thủ cấp Thiên của loài người, nói cho cùng thì chỉ có thể xem như là ma thú cấp Thiên.

Cấp Thần thật sự là thứ mà con rắn nhỏ Áo Tư Lâm đó không bao giờ có cửa so bì được, thực lực của cái tên đó vẫn chưa được củng cố vững chắc, nếu như trạng thái ổn định thì Áo Tư Lâm vốn dĩ không phải là đối thủ của ông ta.” Xích giải thích một hồi rồi lại nói thẳng: “Ngạo Phong, thế gian này vốn rộng rãi bao la, không nhất thiết phải chăm chăm vào mảnh đất này làm gì cả, cậu đã lên được cấp nào thì nên có được những thứ mà cấp bậc đó lẽ ra phải nhận được.”
Ngạo Phong gật đầu, thầm nghĩ, thì ra còn có cách nói về cấp thần nữa, thảo nào mà Xích không thèm để ý đến siêu thần thú, xem ra cậu ta chắc là ma thú cấp Thần rồi.
Nghĩ đến đây, Ngạo Phong chợt hỏi: “Xích, trước giờ tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu điều này, cậu tìm tôi ký khế ước bản mệnh là vì trong cơ thể tôi có nguồn năng lượng của huyễn thần à?”
Xích khẽ sững sờ, thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, đúng thật là tôi cần nguồn năng lượng của huyễn thần để giúp đỡ tiến vào thời kỳ trưởng thành, nhưng mà Ngạo Phong à, không phải là cậu nghĩ rằng cho dù là ai thì cũng sẽ làm vậy đó chứ? Nếu như sau khi ký khế ước mà linh hồn không phù hợp, hoặc là cậu ra lệnh cho tôi, ý đồ lợi dụng suy nghĩ của tôi thì tôi đều có thể cảm nhận được, với tôi mà nói thì danh dự vẫn là quan trọng nhất, đến lúc đó thì tôi sẽ không ngần ngại mà lựa chọn kết liễu cuộc đời mình.”
Ma thú cấp cao đều có lòng tự tôn vô cùng kiêu ngạo, đối với một vương giả như Xích thì lòng tự tôn càng mạnh hơn ai hết, nếu bị người khác ra lệnh thì thà thẳng tay giết chết cậu ta cho xong.
Nhưng việc triệu hồi của Ngạo Phong thì khác, Xích nghĩ đó là đang giúp bạn mình, vì từ đầu đến cuối Ngạo Phong chưa bao giờ ra lệnh cho cậu ta, Ngạo Phong chỉ huy cho những huyễn thú đã giao ước khác chứ không hề coi đối phương là một công cụ, mà là đối tác làm ăn.

Ủng hộ chính chủ vào nga???? -- T????UMT????U????Ệ N﹒vn --
“Lúc đó tôi đang tuyệt vọng vì không cảm nhận được sự tồn tại của nguồn năng lượng huyễn thần, thậm chí không có một phần nghìn hy vọng, bởi vì tôi biết rằng hầu hết mọi người đều xem ma thú như một công cụ mà sử dụng và thái độ của họ đối với ma thú cũng không hề bình đẳng, vì vậy những ma thú từ thần thú trở lên vốn không hề sẵn lòng ký khế ước với con người chút nào.


Còn tôi, dù cho đã ký khế ước bản mệnh với cậu rồi, những vẫn lo lắng về ưu thế của cậu trong khế ước so với tôi, nhưng hóa ra tôi chẳng cần phải lo lắng gì cả.

Hôm đó khi nghe lời thề mà cậu đã thành lập ở trong lòng, cậu có biết tôi đã vui đến mức nào không?” Xích khẽ thở dài, giọng nói luôn lạnh lùng của cậu ta lúc này lại vô cùng mềm mại, Ngạo Phong có thể tưởng tượng được chắc là lúc này Xích đang mỉm cười thật tươi.
"Ngạo Phong, không ai thích hợp với tôi hơn cậu.

Người tôi gặp là cậu, cũng chính cậu là người sở hữu nguồn năng lượng huyễn thần, đó là may mắn lớn nhất của tôi."
Ngạo Phong không thể nhịn được mà cười vui vẻ, cảm thấy có một lực đẩy nhẹ trước mặt, cô hiểu rằng Xích muốn đưa cô ra khỏi không gian huyễn thú.
“Xích, tôi sẽ cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ hơn, cậu cứ yên tâm mà tiến cấp đi.” Mặc dù không có Xích có thể giúp đỡ bất cứ lúc nào, nhưng Ngạo Phong lại không có cảm giác hoảng sợ, cô luôn hiểu rằng dựa vào bản thân mới là sức mạnh chân chính.
Tiếng của Xích từ xa vọng lại: "Tôi tin cậu, bạn của tôi.

Tuy bản thể của tôi không giúp được gì cho cậu, nhưng giờ tôi đã vượt qua thời kỳ vị thành niên rồi, trên người vẫn còn khế ước của cậu, thể chất của cậu đã bị ngọn lửa thiên đường biến đổi, cũng có thể tùy ý triệu hồi để sử dụng một vài ngọn lửa thiên đường, loại ngọn lửa này ngay cả các cao thủ cấp Thiên cũng phải khiếp sợ, nếu cậu có thể sử dụng tốt thì đó sẽ là một trợ giúp đắc lực, Ngạo Phong, tạm biệt...!"
Giọng nói càng ngày càng xa, Ngạo Phong cảm thấy ý thức của mình đang dần thoát ra khỏi vùng màu đỏ do ngọn lửa hình thành, đôi tai khẽ chuyển động, dường như cô nghe thấy tiếng nổ lách tách của ngọn lửa đang cháy.
Ngạo Phong khẽ cau mày, mở mắt ngồi dậy, lúc này cô vẫn đang mặc bộ quần áo đen, tác dụng của khải hóa đã không còn từ lâu, sau khi nhìn xung quanh, cô mới nhận ra mình đang ở trong một hang động nhỏ nơi cô đã ở trước đó, khác biệt là dưới thân được lót một tấm da beo mềm thật to, bên cạnh là chiếc khăn lụa trắng, trên đó có một ít hoa quả và vài miếng thịt nướng thơm phức, thịt vẫn còn nóng hổi.
Cảm thấy bụng đói cồn cào, Ngạo Phong không chút ngại ngùng cầm lấy đồ ăn vừa ăn, vừa nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài sơn động, lại là một đêm đen nữa, không biết đã qua bao nhiêu ngày.
Bụi gai ở cửa động vừa bị nhổ ra, người đàn ông mặc áo choàng đen, mang đai lưng màu đen đi vào, nhìn thấy Ngạo Phong thì lông mày hơi nhướng lên, khẽ cười: "Tỉnh rồi à?"

Khi đối diện nhìn ông ta, chỉ thấy đôi mắt ông ta cũng có màu xanh lam giống như Lam Tu, nhìn thấy ông ta, Ngạo Phong có ảo giác rằng đang nhìn thấy Lam Tu, mặc dù hai người hoàn toàn khác nhau cả về ngoại hình lẫn khí chất.
Ngạo Phong nuốt một miếng thịt nướng, liếm đầu ngón tay, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ông không cần phải cảm ơn tôi, ông đã cứu tôi một lần ở Nhật Bất Lạc Thành, lần này coi như là trả ơn."
Thiên Nhai kiếm tôn sững sờ một lúc, sau đó lại cười lạnh: "Đây gọi là tức nước vỡ bờ sao? Tần Sóc nhiệt tình như vậy, Vân Phong Thấm cũng rất hoạt bát và vui vẻ, con gái của họ lại lãnh đạm một cách kỳ lạ, chắc là bây giờ ngay cả khi cô đứng cạnh họ, họ cũng sẽ không nhận ra cô đâu, à...!tất nhiên, miễn đó không phải là khuôn mặt quá giống mẹ cô như ngày hôm qua là được.

"
Nét mặt Ngạo Phong hơi giật nhẹ, nhìn chằm chằm ông ta nói: "Ông nói cái gì? Ông...!ông quen biết bố mẹ của tôi à? Bọn họ còn chưa chết sao?"
Nói đến đây, Ngạo Phong vẫn luôn cảm thấy bản thân có một bí mật gì đó bị ẩn giấu, nguồn năng lượng huyễn thần bí ẩn, cái gọi là thánh nữ của Huyễn điện Hắc Ám, vốn định đến đế quốc tìm anh trai để hỏi cho rõ ràng.

lúc này lại bất ngờ nghe tin bố mẹ vẫn còn trên đời này, cú sốc trong lòng không hề nhỏ.
“Những người nhà họ Tần kia đã nói với cô như vậy sao?” Thiên Nhai kiếm tôn cau mày, hiếm khi bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ, châm chọc nói.
"Cũng đúng, bọn họ đương nhiên sẽ nói như thế, ai lại thừa nhận bọn họ bán đứng thân phận để bảo vệ địa vị gia tộc chứ? Tần Sóc là huyễn sư thiên tài kiệt xuất nhất trong cả trăm năm qua, nhưng lại bị tầng lớp đứng đầu nhà họ Tần buộc tội liên lụy đến gia tộc, để rồi biến mất tăm biệt tích không còn ai biết đến ông ta nữa, ai ngờ rằng hơn mười năm trước ông ta từng được mệnh danh là Huyễn tông trẻ tuổi nhất đại lục, nổi danh như cồn.

Thật tiếc khi những người bình thường vô tội lại trở thành có tội, vì một thứ mà ai cũng thèm muốn, cũng như tôi, ông ta khiêu khích kẻ thù đáng sợ ở một đất nước xa xôi, cuối cùng bị đuổi giết bởi rất nhiều cường giả, ông ta biến mất từ đó, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng ông ta sẽ không chết dễ dàng như vậy..."
Ngạo Phong chăm chú lắng nghe, càng ngày càng ghét nhà họ Tần, chẳng trách lão già họ Tần đuổi cô và anh cả ra khỏi đế đô, hóa ra còn có những lý do khác ngoài việc trở thành "rác rưởi"! Thiên Nhai kiếm tôn không tiếp tục nói "kẻ thù" là ai, Ngạo Phong biết hiện tại ông ta không muốn nói cho mình, điều tra có lẽ sẽ không có kết quả nên không khỏi có chút thất vọng.
“Đừng nói nhảm nữa, cô cầm lấy thanh kiếm này.” Vẻ mặt Thiên Nhai kiếm tôn có chút cay đắng và bất lực, cười nhẹ, trong tay đưa ra một thanh đoản kiếm màu đen, lập tức thu hút sự chú ý của Ngạo Phong.
"Này, đây là..." Ngạo Phong duỗi tay cầm lấy thanh đoản kiếm, lại nhìn eo mình, kinh ngạc nói: "Cánh Ve? Chuyện này...!sao lại thành ra thế này?"
Đây quả thật là Cánh Ve mà cô ghim vào eo, tuy hình dạng không thay đổi nhưng thân kiếm cực kỳ cứng, được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo, ngay khi vừa cắt ra, tảng đá cứng đã bị cắt rời ngay lập tức.
"Thật là sắc bén! E rằng trên đời khó kiếm được những thanh kiếm sắc bén như vậy.


Cảm ơn anh, Thiên Nhai kiếm tôn." Ngạo Phong hít một hơi thật sâu kinh ngạc, rồi cười khổ: "Nhưng mà, thanh kiếm vày vốn đã được sử dụng như một vũ khí bất ngờ trong quân đội, sau khi tinh chỉnh lại thì những ưu điểm riêng của nó không còn nữa."
Lần trước, nghe nói rằng Thiên Nhai kiếm tôn là luyện khí sư Thiên Hỏa.

Ngạo Phong hiểu ra có lẽ Thiên Nhai kiếm tôn đã tinh luyện lại vũ khí này khi cô đang ngủ.

Tất nhiên, ông ta muốn trả ơn cho hành động giúp đỡ của cô, nhưng Ngạo Phong lại thích tính linh hoạt của Cánh Ve ban đầu hơn.
“Cô cứ gọi tôi là Thiên Nhai.” Thiên Nhai thản nhiên nói, tính cách ông ta vốn luôn phóng khoáng thoải mái, chưa bao giờ để ý vấn đề tôn ti lớn nhỏ.

Ngạo Phong còn đỡ đòn đó cho anh ta, ít nhất là đã nợ ân tình của cô, đương nhiên sẽ không bằng lòng để cho cô luôn treo cái danh xưng kiếm tôn nào đó trên miệng.
Như hiểu được Ngạo Phong đang nghĩ những gì, ông ta chỉ vào một cơ quan trên chuôi kiếm: "Tôi đã luyện vô số vũ khí, làm sao có thể không tính đến lợi thế của huyễn khí này được? Nếu lợi thế của thanh kiếm không còn nữa, thì không thể được coi đó là một tác phẩm thành công, cô lấy máu nhận chủ, sau đó thử kích hoạt huyễn khí, sử dụng ý tâm để xoay nó sang trái.”
Ngạo Phong sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, chích máu trên đầu ngón tay rồi để máu chảy vào kiếm, ý thức lập tức xâm nhập vào thanh kiếm trong tay, thanh kiếm có một tia liên kết đến linh hồn.
Tâm niệm vừa động, tác dụng của huyễn khí đã bị loại bỏ, ánh sáng xanh xung quanh Cánh Ve từ từ mờ đi, lưỡi kiếm trở lại linh hoạt, kết cấu hiển nhiên tốt hơn trước rất nhiều.
"Vừa cứng lại vừa mềm, chẳng trách người ta lại muốn có được một huyễn khí.

Đó là một thanh kiếm thực sự tốt! Đỉnh quá!" Ngạo Phong thốt ra lời khen ngợi, đôi mắt đen của cô ánh lên một chút lấp lánh, vuốt qua lại thân kiếm, không nỡ bỏ xuống.
Giống như một kiếm sĩ yêu thanh kiếm của mình, thân là chiến sĩ, Ngạo Phong cũng yêu thích vũ khí của mình.
Thiên Nhai nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Ngạo Phong, cô nhất định sẽ đối xử tốt với vũ khí mà ông ta đã đưa cho cô, trong lòng xuất hiện cảm xúc vui vẻ khi tìm được một người cũng yêu kiếm giống như ông ta, vì vậy bèn mỉm cười nhắc nhở: “Cô lại thử khởi động thuộc tính khác xem.”.