Sau khi từ biệt Ô Vân Lương, trên cả đoạn đường trở về Tử Trúc Viên thì Mạnh Siêu Nhiên lại trầm mặc xuống.
Sở Dương tuy biết rõ Mạnh Siêu Nhiên đang lo lắng cho mình nhưng lại không biết giải quyết như thế nào. Muốn nói chút gì để sư phụ yên lòng nhưng lại cảm thấy bất luận mình nói sao đi nữa thì cũng hết sức gượng gạo, tuyệt đối không thể làm sư phụ bớt lo tí nào nên cũng đành yên lặng theo.
Hai thầy trò lầm lũi đi về tới cửa của Tử Trúc Viên thì đã nghe thấy tiếng hô hét rất có lực xuyên thấu màng nhĩ của Đàm Đàm ở bên trong truyền tới: "Đừng chạy! Còn chạy nữa ta đem ngươi hầm cách thủy làm canh uống."
Hai người đồng loạt khẽ giật mình, vội vàng xông vào thì chỉ thấy Đàm Đàm đang chổng mông khua khoắng bên bờ ao, bọt nước văng tung tóe. Sau đó hắn bỗng reo lên thích chí rồi cầm một con cá nhảy dựng lên. Huơ huơ trên đỉnh đầu, cười hể hả sảng khoái.
Sở Dương cũng là cực kỳ kinh ngạc! Không ngờ Đàm Đàm lại có thể bắt được cái loại đồ tốt đến thế này!
Đây là một con cá kỳ quái, toàn thân đen bóng không chút lân phiến, đầu cá lại tròn vành vạnh, không có mắt. Hẳn là một loại cá mù lòa! Con cá cũng không lớn mấy, xem qua cũng nặng không đến nửa cân.
Khuôn mặt Đàm Đàm tràn ngập vẻ khó hiểu quay đầu lại, thấy người vừa hét là Mạnh Siêu Nhiên thì mới hưng phấn kêu: "Sư phụ, Sở Dương, xem xem này… con vừa bắt được một con cá quái lắm."
Đàm Đàm còn đang hưng phấn khoe khoang thì con cá nọ bỗng giãy dụa mãnh liệt một cái, từ trong tay hắn vùng thoát ra, ở trên không trung kéo ra một đường vòng cung ưu mỹ hòng trở lại trong ao.
Mạnh Siêu Nhiên tay mắt lanh lẹ, mạnh mẽ bắn người lao đi, trước khi con cá thoát xuống mặt nước thì vươn tay chộp lại. Sau đó trực tiếp lộn một vòng ngược lại. Trong tay hắn không biết từ lúc nào đã cầm một cái chậu nước, cơ hồ như không ngơi nghỉ chút nào mà lại quay trở lại ao nước múc xâm xấp khoảng nửa chậu nước rồi đem con cá nọ thả vào.
Sau đó Mạnh Siêu Nhiên mới lau qua đống bọt nước vừa văng lên mặt, mỉm cười đem chậu nước đưa cho Đàm Đàm: "Đem để ở trong phòng của ngươi đi, cẩn thẩn để ý chăm sóc nó nhé. Con cá này cực kỳ trân quý đấy, ngàn vạn lần đừng để nó chết a."
Đàm Đàm ngơ ngác nói: "Sư phụ, đây là cá gì? Nhỏ như vậy... nấu canh cũng không đủ nữa."
"Nấu canh?! Ngươi chỉ biết có ăn thôi hả!" Mạnh Siêu Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười khẽ cốc một cái lên đầu Đàm Đàm, khiển trách: "Đây chính là vật báu vô giá! Ăn đi chẳng phải quá đáng tiếc à?"
"Vật báu vô giá?" Đàm Đàm như hiểu ra cái gì, tò mò soi mói tỉ mỉ con cá. Trông trái xem phải, dòm trên ngó dưới… cái này không phải chẳng qua chỉ là một con cá mà thôi sao...? Mặc dù hình dáng có kỳ quái một chút nhưng cũng hẳn không phải là một con rồng chứ... Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đây là Hấp linh thánh ngư." Sở Dương cũng ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn con cá thốt lên: "Thật không thể tưởng được… Đàm Đàm thế mà có thể kiếm được một cái bảo bối cỡ này! Vận khí quả là không tệ."
"Hấp linh thánh ngư?"
Sở Dương nhẹ nhàng góp lời: "Đúng vậy, Hấp linh thánh ngư, trong truyền thuyết từ xa xưa chính là bảo bối của Tam tinh thánh tộc.Trước khi loại cá này trưởng thành thì ăn thịt cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa nó cũng không có tí kỹ năng cường hãn nào cả. Nhưng nếu đem con cá này bỏ vào xô hoặc chậu rồi nuôi dưỡng trong phòng mình, vậy thì nó có thể hấp thu thiên địa linh khí chung quanh một phạm vi lớn tụ tập lại! Đối với sự tu luyện của võ giả thì hiệu quả đã có thể nói là làm chơi ăn thật rồi! Có thể nói con cá này chính là bảo bối mà võ giả tha thiết ước mơ!"
"Đúng vậy, hơn nữa chỗ tốt lớn nhất chính là có con cá này gần người thì thiên địa linh khí bốn phía thu nạp tới cũng đều hết sức tinh khiết. Đây mới là chỗ quý báu nhất của nó. Loại này cá vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bao nhiêu năm rồi cũng chỉ được miêu tả lại trong sách vở mà chưa hề có người trông thấy nó. Đàm Đàm, ngươi làm sao mà phát hiện được nó hả?", Mạnh Siêu Nhiên kinh hỉ nhìn Đàm Đàm cảm thán nói.
"Mới vừa thôi ạ. Vừa rồi con đang múc nước bên bờ ao thì đột nhiên sắc trời bỗng tối sầm lại, đưa tay không thấy được năm ngón. Con sợ quá ngây người không dám động đậy gì ở bên bờ ao trọn vẹn nửa canh giờ thì trời mới bắt đầu sáng lại. Bỗng ngay lúc đó con lại thấy một chỗ bùn gần mép nước cạnh con không ngừng nhấp nha nhấp nhổm tựa hồ có thứ gì đó muốn chui ra… sau đó con liền chăm chú quan sát chỗ đó..." Đàm Đàm nhún nhún vai: "Sau đó thằng này liền chui lên từ trong bùn... mà con thấy hình thù nó kỳ quái thì tò mò mà tóm lấy thôi."
"Trời tối sầm?" Mạnh Siêu Nhiên vụt nhíu mày... lúc xuất hiện thiên biến thì hắn và Ô Vân Lương đều đang ở trong thạch thất nên căn bản không biết. Giờ phút này nghe Đàm Đàm nói thế thì lập tức cảm thấy có chút khác thường.
"Bầu trời tối đen nửa canh giờ? Sau đó con cá này liền chui từ trong bùn ra?" Mạnh Siêu Nhiên ngửa đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên một tia sầu lo: "Những thứ liên quan tới Thánh tộc từ rất lâu đã không xuất hiện trên đời rồi. Vì sao Hấp linh thánh ngư này lại đột nhiên xuất hiện? Rồi lại đang là buổi sáng thì bỗng nhiên bầu trời tối đen lại, thế là vì sao?"
"Chẳng lẽ, trời đất chuẩn bị có biến hay sao đây?" Mạnh Siêu Nhiên đau khổ suy tư, nhưng nửa ngày sau cũng vẫn đành rốt cục buông tha cho, có điều từ hai đầu lông mày mà xem thì hiển nhiên hắn lại có thêm một cái tâm sự trong lòng rồi.
Sở Dương cũng có chút khó hiểu nheo nheo mắt, hắn đồng dạng cũng không biết khi mình lấy được mũi Cửu Kiếp kiếm rồi ngay lúc dung hợp thì lại phát sinh chuyện kinh thiên động địa vĩ đại như vậ.
"Đàm Đàm, con cá này nếu đã do ngươi phát hiện ra thì ngươi lấy một cái xô bỏ vào rồi đem nó nuôi tại trong phòng đi a.", trên mặt Mạnh Siêu Nhiên lại đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
"Vâng, sư phụ. Con cùng Sở Dương vẫn ở chung cái phòng, như vậy cả hai chúng con đều có thể lợi dụng nó một chút rồi, ha ha ha." Đàm Đàm sung sướng cười hồn nhiên.
"Từ hôm nay trở đi, Sở Dương với ngươi tách ra ngủ!", vẻ mặt Mạnh Siêu Nhiên trầm xuống.
"Vì cái gì?" Đàm Đàm thất vọng kêu lên.
"Không vì sao cả, Sở Dương còn có những chuyện trọng yếu khác nữa."
"Vậy... vậy đem con cá này để ở trong phòng Sở Dương đi nhé." Đàm Đàm vẻ mặt cầu xin, vạn phần khẩn khoản nói: "Tuy con cũng rất cần thiết nhưng Sở Dương sắp đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, huynh ấy so với con thì càng cần thiết hơn. Dù chỉ có thể tăng lên một chút cũng rất tốt rồi a. Ân, tốt nhất là lúc Sở Dương đi ra ngoài cũng mang theo nó luôn, như vậy huynh ấy có thể tùy lúc tùy chỗ hấp thu thiên địa linh khí rồi."
Sở Dương trong nội tâm chấn động, quay đầu lại nhìn Đàm Đàm, chỉ cảm thấy một dòng ấm áp trong nội tâm trào lên. Vậy mà thật lâu không nói gì.
Chỗ tốt của Hấp linh thánh ngư thì vừa rồi Mạnh Siêu Nhiên đã nói rất rõ ràng. Đàm Đàm mặc dù có chút không hiểu chuyện nhưng lại tuyệt đối không phải là người ngu, không thể có chuyện hắn chưa hiểu được. Nhưng vật báu vô giá như vậy mà hắn lại dứt khoát không muốn chiếm làm của riêng… thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nháy lấy một cái đã muốn đưa cho mình rồi!
Mặc dù hắn cũng muốn dùng, nhưng vẫn dứt khoát muốn đem tặng cho mình!
"Con ở đây bên cạnh sư phụ thì không có chút nguy hiểm gì cả." Đàm Đàm nghiêm túc nói: "Sở Dương so với con càng cần hơn."
"Đứa nhỏ ngốc." Mạnh Siêu Nhiên vươn tay, vuốt vuốt đầu Đàm Đàm nói: "Ngươi nếu muốn bảo hộ Sở Dương trước hết phải gắng tăng cường thực lực mình cho tốt, đợi tới khi huynh đệ của ngươi cần ngươi hỗ trợ thì mới có thể góp sức hiệu quả nhất được. Sở Dương đi ra ngoài xông xáo, nếu mang theo thứ này ngược lại lại dễ dẫn tới họa sát thân. Ngươi hiểu chứ?"
Đàm Đàm lập tức há hốc mồm, lắp bắp nói: "Vậy... vậy… vậy để lại là được rồi." Nói xong có chút áy náy nhìn xem Sở Dương giải thích: "Sở Dương, đệ... đệ cũng không phải là keo kiệt không muốn cho huynh… mà là… này... là…"
"Đàm Đàm, sao ngươi biết ta muốn đi ra ngoài?" Sở Dương hỏi.
"Mấy ngày nay huynh vẫn một mực chuẩn bị, lại không nói gì với đệ… Đệ cũng không ngốc... Hai chúng ta đã ở cùng một chỗ vài chục năm rồi… cứ hễ là chuyện gì mà huynh không nói cho ta biết thì đều là chuyện rất nguy hiểm." Đàm Đàm hậm hực nói: "Hơn nữa mấy ngày này sư phụ rõ ràng cố gắng thân cận với huynh thêm chút nào hay chút ấy, nếu đệ mà còn không biết thì quả thật đã trở thành thằng ngốc rồi."
Sở Dương cười ha hả.
Đàm Đàm hừ một tiếng, đột nhiên vô cùng chân thành nói: "Sở Dương, đệ không biết huynh muốn đi đâu? Nhưng đệ nhất định sẽ chăm chỉ luyện công để tương lai đi giúp huynh giải quyết rắc rối."
"Tốt! Ta chờ ngươi. Đến lúc đó, lại để cho huynh đệ chúng ta đồng tâm đi nghịch chuyển cái thiên hạ này đi!" Sở Dương hùng tâm sôi sục, thét dài một tiếng... cảm thấy trong nội tâm một cổ niêm tin tất thắng trào lên sôi sục.
Có huynh đệ tốt như vậy, ta sao có thể không gắng sức lên chứ? Nên biết rằng lần này nghịch chuyển là cũng muốn đem vận mệnh của Đàm Đàm đồng thời cải biến!
Huynh đệ như vậy, ta sao có thể cam lòng để hắn chết đây?!