Hai tiếng sau, mảnh đất quen thuộc này lại xuất hiện trước mặt Lăng Vân.
Xe buýt từ từ đi vào, rời xa sự ồn ào náo nhiệt và phồn hoa của thành phố, đập vào mắt chính là hơi thở cuộc sống nồng đậm của thôn nhỏ.
Lăng Vân xuống xe, đi về phía Vương Vi, lúc này Vương Vi đã chờ ở ngoài trạm xe từ lâu, tâm tình rất vui vẻ.
Hai người vừa gặp mặt, Vương Vi đã ngay lập tức nhận ra Lăng Vân gầy đi.
Đây có lẽ là siêu năng lực của một người mẹ, cho dù là thay đổi nhỏ đến đâu, dù bao nhiêu ngày không gặp, bà đều có thể nhận ra ngay.
Bữa tối rất thịnh soạn, Vương Vi bảo Lăng Vân ăn nhiều một chút, chỉ riêng canh gà thôi cô đã uống hai bát lớn.
Ban đêm, thôn Sa Giang vô cùng yên tĩnh, xung quanh gần như tối đen, chỉ có vài ngọn đèn đường sáng trên con đường cái xa xa.
Lăng Vân lấy một quyển từ điển tiếng Anh dày cộp trong cặp sách ra, bắt đầu phiên dịch bài báo mà Lục Thẩm Nhất đã giao, có rất nhiều từ mời, mãi đến rạng sáng cô mới dịch xong.
Nửa đêm, Lăng Vân bị một cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, trong giấc mơ, màn sương mịt mù nổi lên bốn phía, không khí tràn ngập giọng nói của Lục Thẩm Nhất, anh đang gọi cô, nhưng mặc cho Lăng Vân tìm thế nào cũng không thấy. Sáng hôm sau ngủ dậy, Lăng Vân kéo lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục hoàn thành bài tập ngày nghỉ.
Thời gian nhanh chóng trôi đến Chủ nhật, đến ngày phải rời nhà trở lại trường. Sau khi ăn trưa ở nhà xong, Lăng Vân lại lên xe buýt về trường.
Hôm thứ Sáu, trước khi nghỉ, Lục Thẩm Nhất đã biết lịch trình về nhà của Lăng Vân, anh hẹn gặp cô lúc hai giờ chiều Chủ nhật ở chỗ cũ, tiếp tục phụ đạo bài tập.
Trùng hợp chính là, hai người gặp nhau ở cổng trường, Lục Thẩm Nhất mặc áo phông trắng, quần đùi đen, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có cảm giác kích động muốn chạy tới xin thông tin liên lạc.
Lục Thẩm Nhất vừa thấy Lăng Vân đeo cặp sách căng phồng, trực tiếp xách lên từ phía sau, cặp sách nhanh chóng bay lên không, rời khỏi thân thể nhỏ gầy của Lăng Vân, trong phút chốc cô cảm thấy lưng mình thẳng hơn không ít.
“Trong cặp sách chứa cái gì mà nặng như túi thuốc nổ vậy.” Lục Thẩm Nhất vừa phàn nàn, vừa đổi tư thế tiếp tục xách cặp.
“Chỉ có mấy quyển sách thôi.” Ánh mắt Lăng Vân lảng tránh.
Thật ra vào ngày thứ Sáu, sau khi tan học, Lục Thẩm Nhất đã cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao cặp sách của Lăng Vân lại nặng như vậy. Nếu chỉ là vài quyển sách bài tập các môn thì cặp cũng không bị nhét đến mức bẹo hình bẹo dạng đến thế.
Đi chưa được mấy bước, khóa kéo trên cặp của Lăng Vân hơi lỏng ra, Lục Thẩm Nhất vừa dừng lại kéo khóa kéo xuống, qua khe hở, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy chữ “từ điển tiếng Anh” lớn.
Lăng Vân nhìn thấy, cô không dám nhìn Lục Thẩm Nhất, bước nhanh hơn về phía trước.
“Đừng nói với mình, cậu mang từ điển tiếng Anh về nhà rồi lại mang đến đây đấy nhé.” Giọng của Lục Thẩm Nhất vang lên phía sau.
Lăng Vân xoay người, đoạt lấy cặp sách trong tay Lục Thẩm Nhất, nhanh chóng đi về phía tòa nhà dạy học, động tác gọn gàng dứt khoát, toàn bộ quá trình cô không nhìn anh lấy một lần.
Lăng Vân không muốn cho Lục Thẩm Nhất biết, sở dĩ cô mang theo một quyển từ điển dày cộp như vậy về nhà, là bởi vì trong nhà không có internet, không có điện thoại thông minh, không tra được từ mới. Sự tự ti trong xương tủy nói cho cô biết đây là một việc chẳng mấy vẻ vang, cho nên cô chỉ có thể dùng cách trốn tránh để đối mặt với Lục Thẩm Nhất, người mà cô thích.
Lục Thẩm Nhất nhận ra mọi chuyện đang phát triển theo một hướng mà anh không ngờ tới: Lăng Vân tức giận.
Mặc dù Lục Thẩm Nhất không biết tại sao Lăng Vân tức giận, nhưng sự hoang mang trong tiềm thức khiến anh đuổi theo.
Lúc này Lăng Vân đã đi tới đầu hành lang, Lục Thẩm Nhất giật lấy cặp sách trong tay Lăng Vân, mặc dù cô kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được sức mạnh của nam sinh.
Lục Thẩm Nhất chắn trước mặt Lăng Vân, giống như trò chơi Tetris (*), Lăng Vân dời đi đâu, Lục Thẩm Nhất chắn ở đó.
(*) Trò chơi Tetris: hay còn gọi là trò chơi xếp hình, là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi nhà khoa học máy tính người Liên Xô Alexey Pajitnov. Trò chơi được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva. Ông lấy tên của trò chơi từ tiền tố "tetra- của tiếng Hy Lạp, có nghĩa là "bốn" (mỗi bộ phần trong trò chơi, gọi là Tetromino, có bốn phần) và quần vợt (tennis), trò thể thao Pajitnov thích nhất.
“Cậu làm gì thế?” Lăng Vân la lên với Lục Thẩm Nhất.
“Sao cậu lại giận?” Lục Thẩm Nhất hỏi.
“Mình không giận.” Lăng Vân hơi chột dạ, giọng nói rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Lục Thẩm Nhất cười, “Cậu chắc chứ?” Giọng điệu mang theo vài phần trào phúng.
Lăng Vân không để ý tới anh, đi về phía lớp học. Lần này Lục Thẩm Nhất cũng không ngăn cản cô nữa, mà ngoan ngoãn đi theo sau Lăng Vân.
Khi đến lớp, Lăng Vân đưa bài dịch cùng bản gốc đã được đánh dấu cho Lục Thẩm Nhất.
Lục Thẩm Nhất vừa nhận lấy, trên cuốn vở là những ghi chú rõ ràng với các màu sắc khác nhau, nhìn qua một lần là hiểu ngay.
“Không tệ.” Lục Thẩm Nhất gật đầu khen ngợi.
“Những từ mới được ghi chú trên này, ngày mai mình sẽ kiểm tra nghe viết chính tả.” Nói xong, Lục Thẩm Nhất lại đưa vở cho Lăng Vân.
Lăng Vân cười khổ, đây là tự bê đá đập vào chân mình sao?
“Không cần ngày mai, bây giờ mình sẽ làm ngay.” Mặc dù Lăng Vân có chút bối rối trước thử thách đột ngột này, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, thật ra mình đã chuẩn bị tốt.
Sau khi dịch xong, cô kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Đây là điều Lục Thẩm Nhất đã dặn, cũng là để cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Bài dịch cuối cùng phải hoàn hảo, đó là yêu cầu của Lăng Vân đối với bản thân, cũng chính vì kiểm tra nhiều lần, cô đã sớm thuộc lòng bài này.
“Không cần viết lại đâu, cậu nói cậu biết thì chắc chắn là biết.” Sự khẳng định của Lục Thẩm Nhất khiến lòng Lăng Vân ngọt ngào, được người mình thích khen ngợi mình là một chuyện tốt đẹp cỡ nào.
“Vậy cậu có biết không?” Lăng Vân hỏi ngược lại, cô rất tự tin vào môn tiếng Anh của mình.
“Adore nghĩa là gì?" Lăng Vân tiếp tục hỏi.
“Người mình thích.” Lục Thẩm Nhất nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân, trong mắt anh chỉ có cô, miệng nói ra đáp án.
Lăng Vân sững sờ vài giây, lập tức đỏ bừng mặt.
Từ “adore” mà Lăng Vân chọn là từ mới đầu tiên, nhưng trong bài viết nó có nghĩa là tôn kính.
“Mình trả lời đúng không, cô giáo Lăng?” Lục Thẩm Nhất cố ý kéo dài hai từ cuối, hoàn toàn không để ý đến việc Lăng Vân đang cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Lăng Vân ném cuốn sổ vào người Lục Thẩm Nhất, bỏ lại một câu “Cậu tự xem đi!”, sau đó cô cúi đầu, giả vờ tìm sách.
Lục Thẩm Nhất cười, nhìn đồng hồ, hai giờ hai mươi phút, anh cầm sách của Lăng Vân, bắt đầu giảng bài cho cô, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.
Trong ba tiếng, Lục Thẩm Nhất đã tổng kết một số vấn đề anh đã phát hiện trong hai tuần qua, bảo Lăng Vân làm một số bài tập và còn giảng giải thêm trên các ghi chép của mình, Lăng Vân tiến bộ rất rõ ràng.
Gần đến giờ cơm, Lục Thẩm Nhất không lãng phí chút thời gian nào, kéo Lăng Vân đến căn tin.
Lăng Vân lấy bữa tối mà Vương Vi đã chuẩn bị cho cô, hâm nóng một chút trong lò vi sóng công cộng.
“Lục Thẩm Nhất, mấy cái bánh bao này cho cậu, đây là đặc sản của thôn mình.” Lăng Vân nói xong, cẩn thận mở hộp cơm vừa hâm nóng ra.
Bánh bao Sa Giang có tiếng tăm nhất định trong cả nước, với phương pháp lên men độc đáo, khiến bánh bao có vị chua đặc biệt.
“Ăn kèm thịt kho tàu, cậu thử xem.” Lăng Vân nói xong, lại mở một cái hộp khác.
Lục Thẩm Nhất làm theo lời Lăng Vân, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bánh bao, sau đó cắn một miếng, nước thịt theo bánh bao nhỏ lên chiếc áo phông trắng của anh, Lục Thẩm Nhất không bận tâm nhiều, ăn tiếp miếng thứ hai.
“Ngon quá!” Lục Thẩm Nhất gật đầu lia lịa, chẳng mấy chốc đã ăn hết một cái bánh bao to bằng cái đĩa.
Lăng Vân đưa cho anh một tờ khăn giấy, mỉm cười hài lòng, cô cũng bắt đầu ăn bánh bao.
Vương Vi đã chuẩn bị cho Lăng Vân mười cái bánh bao, một bát thịt kho tàu và đậu cô-ve, những món này đều là món Lăng Vân thích nhất.
Ban đầu Vương Vi còn định để Lăng Vân mang một túi bánh bao, tiếc là thời tiết quá nóng, trường học lại không có tủ lạnh, nên chỉ có thể mang theo mấy cái.
Sau bữa tối, hai người trở về phòng ngủ của mình. Lăng Vân chia bánh bao cho mọi người trong phòng, ngay lập tức được họ đón nhận nhiệt tình, bốn người cùng ăn bánh bao, đùa giỡn, tạo nên một không khí đặc biệt vui vẻ.
Khi trở lại lớp học, Lăng Vân chia chiếc bánh bao cuối cùng mà cô cố ý để lại cho Dương Lan Tinh, bên trong bánh bao còn kẹp thịt kho tàu, khiến Dương Lan Tinh cảm động đến mức suýt lấy thân báo đáp.
Sau tiết thứ hai tự học tối, Lăng Vân đến nộp bài tập cho Trương Cao Trung, trên đường về cô bị Lục Thẩm Nhất chặn lại.
Lục Thẩm Nhất đưa cho Lăng Vân một chiếc hộp hình chữ nhật, theo yêu cầu của Lục Thẩm Nhất, Lăng Vân mở hộp ra.
Bên trong hộp là một cái bình giữ nhiệt, trên bình còn khắc một chữ cái: L.
“Sau này cậu dùng cái này để uống nước, mỗi lần học phụ đạo đều phải mang theo cái bình này, đựng nước nóng trong cái bình này, như vậy tốt với dạ dày.” Lục Thẩm Nhất vừa nói, vừa đưa cho Lăng Vân một quyển sách có tiêu đề “Trung Y Dưỡng Vị”.
Lăng Vân nhìn lướt qua nội dung bên trong, đó là những giải thích về liệu pháp ăn uống và huyệt vị. Điều làm Lăng Vân ấn tượng là mỗi trang đều được đánh dấu bằng bút màu, một số trang quan trọng còn được dán nhãn mục lục.
“Ông nội mình là bác sĩ đông y, từ nhỏ mình đã được nghe nhiều về nó và cũng có chút hiểu biết, cho nên mình đã đánh dấu một ít trong sách.”
“Cách chăm sóc dạ dày, bấm huyệt gì khi đau dạ dày, trong này đều có.” Lục Thẩm Nhất vừa nói, vừa hướng dẫn Lăng Vân làm một lượt.
Lòng Lăng Vân ấm áp, ý nghĩ Lục Thẩm Nhất cũng thích mình lại hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh đã bị Lăng Vân phủ nhận.
Lục Thẩm Nhất làm vậy chỉ vì coi mình là bạn thôi! Lăng Vân thầm nghĩ.
Trở lại phòng học, Lăng Vân cẩn thận bọc bìa sách vở.
“Cậu có thói quen bọc bìa sách từ khi nào vậy?” Dương Lan Tinh ngồi bên cạnh nhìn thấy, khó hiểu hỏi.
“Mình chỉ bọc chơi thôi.” Lăng Vân tùy ý nói, nhưng tay bọc bìa sách lại vô cùng cẩn thận, sợ làm nhăn sách.
Xong xuôi, cô còn vuốt ve bình giữ nhiệt được cất trong ngăn bàn, chỉ sợ vô tình đánh rơi xuống đất vỡ mất.
Mỗi thứ Lục Thẩm Nhất đưa cho cô, trong mắt cô đều là báu vật độc nhất vô nhị, phải giữ gìn cẩn thận.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Thẩm Nhất vẫn phụ đạo bài tập cho Lăng Vân như thường lệ, Lăng Vân còn cố ý uống một ngụm nước nóng trước mặt anh, Lục Thẩm Nhất hài lòng mỉm cười.
Thời gian trôi qua từng ngày, Lăng Vân đã quen với cuộc sống học thêm sau giờ học với Lục Thẩm Nhất.
Hai người càng ngày càng hiểu nhau. Nhìn thấy Lăng Vân mệt mỏi, Lục Thẩm Nhất sẽ để Lăng Vân chợp mắt một lát. Khi giảng đến phần khó, anh sẽ nói chậm lại, quan sát phản ứng của Lăng Vân, có lúc cô còn chưa kịp hỏi, anh đã đoán được ngay, sau đó giải đáp thắc mắc cho cô. Nếu giảng một lần, Lăng Vân chưa hiểu, Lục Thẩm Nhất sẽ nói do mình giảng chưa tốt, rồi đổi cách khác giảng lại.
Cố gắng để lại dấu ấn trên từng bài tập, tỏa sáng trong từng ngòi bút đã hết.
Rất nhanh, kỳ thi tháng đầu tiên kể từ khi vào cấp ba đã lặng lẽ tới.