An Thiên vui vẻ kéo vali với vẻ mặt hớn hở, cô muốn tạo cho chú và thím của mình sự bất ngờ ( sau hơn một năm du học ở nước ngoài).
Vậy mà lúc vào nhà thì lại chẳng thấy ai.
Đảo mắt nhìn xung quanh, đến cuối cùng thì nghe thấy phía thư phòng hình như có tiếng người, cô vui vẻ chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, cô đã dừng ngay động tác, vẻ mặt sa sầm , tiếng này là của chú và thím :
\-Con nhỏ An Thiên sắp về rồi đó , ông còn không mau tìm cách tống nó đi đâu đó đi nếu không cái chức chủ tịch của ông sớm muộn sẽ bị nó đòi lại.
Giọng nói của người đàn ông đầy thản nhiên:
\- Bà lo gì chứ \, con bé đó chẳng phải luôn ngu ngốc mà làm theo lời chúng ta hay sao ?
Người đàn bà gắt gao lên tiếng:
\- Ông đừng quên cái chết của cha mẹ nó mình cũng có phần trong đó\, ngay cả cái chức chủ tịch này cũng chỉ vì chúng ta là người bảo hộ của nó mà có được\.
Sớm muộn gì nó cũng sẽ hỏi tới\.
Tới đó lại rắc rối thêm\.
Người chú nhanh chóng nhắc nhở:
\- Bà phải nhớ rằng vụ tai nạn xe năm đó không được nhắc lại nếu không thì người đó sẽ\.\.\.\.\.
"người đó vừa nghe đến hai chữ này bà thím nét mặt trắng bệt.
Cùng lúc này An Thiên đứng ở cửa nghe hết mọi việc cũng đã mất kiên nhẫn bước vào trước sự kinh ngạc của hai người kia.
Ngay lập tức chú thím liền thay đổi thái độ hỏi với giọng nhỏ nhẹ, kèm theo đó là nụ cười đầy gượng gạo:
\- Con về hồi nào sao không nói chú thím ra đón ?
Vẻ mặt ấy lúc này làm cho An Thiên cảm thấy kinh tỏm, Đối mắt ghét bỏ cũng theo đó mà xuất hiện:
\- Chẳng phải không muốn tôi trở lại hay sao ?
Nói đến đây có lẽ người có ngốc đến đâu cũng hiểu được cuộc nói chuyện lúc nãy đã bị nghe thấy hết rồi lại nói huống chi là hai con cáo già này( dùng từ cỏ lẽ hơi quá nhỉ!).
Biết là không thể diễn được nữa thì 360 độ bộ mặt thật của người chú và thím đã lộ diện:
\-Mày đã nghe hết rồi à?vậy thì không cần giấu nữa, tao nói cho mày biết mày đừng hòng lấy lại cái công ty này, và cũng đừng nghĩ tới chuyện trả thù mày không có năng lực đó đâu ( bà thím nói với vẻ huênh hoang ).
An Thiên nghĩ lại thì đúng là vậy cô chẳng thể làm gì cả ,cô chỉ là một cô gái 22 tuổi vừa mới tốt nghiệp chẳng có
một chút quyền lực hay sức ảnh hưởng nào cả, nhưng cũng không nên để mình yếu thế tŕước hạng người ́nạ̀y.
Vốn dĩ cô chính là người quật cường trước những tình huống khó khăn mà, lại còn nói cô còn hiểu được chính mình phải rời khỏi nơi này để tìm hiểu những khuất mắc bên trong.
Chính vì vậy ngay lúc này không phải là lúc yếu đuối, càng không được chịu thua trước những người này.
Ánh mắt An Thiên sắc lạnh đến đỉnh điểm, nhìn hai người trước mặt, lạnh lẽo nói:
\- Sớm muộn sẽ có một ngày tôi lấy lại thành quả mà cha tôi dành cả đời để gây dựng\( công ty\) chính tôi sẽ làm cho hai người phải hối hận\, cứ chờ đấy\.
TIM\( tên công ty\) sớm muộn cũng sẽ trở về với nơi nó vốn thuộc về thôi\.
Một tràng cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt bà thím:
\-Tao sẽ đợi , đợi cái ngày mà sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Sắc mặt, ánh mắt An Thiên vẫn không thay đổi, ngay cả ngữ khí cũng lạnh hơn, cô nói:
\-Bà cứ việc cười , tốt nhất là cười nhiều một chút để sau này còn nhớ rằng mình cũng có những ngày tháng vui vẻ.
Sau đó An Thiên bước nhanh ra khỏi nhà.
Bà thìm có vẻ rất khoái chí khi nghe thấy lời nói của An Thiên nhưng có vẻ như chồng bà ta lại có chút gì đó tin vào ánh mắt và ngữ khí của cháu gái mình.