Ba cô bạn thân trò chuyện rôm rả vì đã lâu chưa gặp nhau.
Lúc này cô gái lầm lì ngồi ở một góc Hứa Như lạnh lùng mà lên tiếng:
\-Phiền chết đi được!
Mọi người một lượt nhìn về người vừa lên tiếng.
Như Ý vẻ mặt khó chịu đáp lại:
\-Phiền thì về ngủ sớm đi đâu ai cần cô ở lại đây mà phàn nàn này nọ.
Hứa Như cũng chẳng vừa, liếc qua Như Ý sau đó cầm ly rượu lên uống một ngụm nhìn Như Ý cười mỉa mai:
\-Tôi không đi cô làm gì được tôi?
Như Ý tức giận, thêm cái tính nóng định bay vào xử lí cái người mà cô luôn thấy gai mắt, may mà có An Thiên và Hạ Băng ngăn lại.
Để họ nguôi giận nên An Thiên Và Hạ Băng kéo Như Ý ra ngoài.
Cuối cùng mấy cô nàng đi vào nhà vệ sinh.
Như Ý vẫn chưa nguôi cơn giận quay sang trút lên hai người bạn thân.
\-Mình nói cho mấy cậu biết, cô ta ...cô ta rất là đáng ghét.
Nhất là cậu đó Thiên.
\-Mình( ngạc nhiên).
Như Ý thở dài, lấy sức chuẩn bị quyên thuyên:
\-Phải, bởi vì cô ta thích anh mình và cũng là chồng của cậu đó.
Nói đi nói lại cô ta trước mặt anh mình lúc nào cũng tỏ ra trí thức giỏi gian, bao dung, rộng lượng, trước mặt hai tên kia (Trí Vĩ và Trí Viễn) cũng vậy, còn đằng sau lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng mình đây tài giỏi chẳng coi ai ra gì.
Nghĩ thôi cũng tức chết mà!
Hạ Băng nghi ngờ hỏi lại mà An Thiên cũng gật đầu phụ họa theo:
\-Có thật không đó, mình thấy cô ấy chỉ có hơi lạnh lùng mà thôi có lẽ không đến nổi đâu.
Như Ý tức giận:
\-Nè, ai không tin chứ hai người phải tin mình, thề luôn, mình mà nói sai lời nào trời đánh đi.
\-Thôi tụi mình tin cậu, đừng có mà thề độc vậy chứ.
Sau lúc sau Như Ý ra khỏi nhà vệ sinh cùng Hạ Băng trước, An Thiên ở trong nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, nhớ lại lời nói của cô bạn vừa rồi lại cảm thấy trong lòng có một chút buồn còn hơi khó chịu nữa:
\-Hứa Như thích anh Tinh Anh sao?
Bỗng nhiên Hứa Như lúc này cũng đi vào, hai người chạm mặt, một mảng im lặng bao trùm.
Hứa Như hướng về phía An Thiên đang tươi cười chào hỏi mình trong lòng cảm thấy khó chịu, cô đề nghị:
\-Ra ngoài nói chuyện với tôi một chút.
An Thiên chút chần chừ nhưng cũng quyết định đi theo.
Hai người ngồi ở 1 quầy bar vắng người.
Phục vụ đưa họ hai ly cocktail.
Hứa Như nói thẳng ra:
\-Cô không xứng đáng làm vợ anh ấy.
\-..........!
Cô ta nhấp một ngụm ly nước đang cầm trong trong tay nói với vẻ đầy quyết đoán cứ như lời cô ta nói sẽ không bao giờ sai:
\-Tôi không biết xuất thân của cô như thế nào, nhưng với bộ quần áo cô đang mặc thì có thể thấy rõ cô và anh ấy không phù hợp với nhau.
Tôi nói cho cô biết thêm một điều nữa đó là bao nhiêu năm qua, tôi vì anh ấy theo học ở học viện đào tạo người thừa kế chỉ vì muốn gần anh ấy một chút, cô có thể hiểu anh ấy hơn tôi hay sao?
An Thiên vẫn cứ như vậy nhìn ly cocktail trong tay mình mà không nói bất cứ câu nào, để dịp cho người kia lấn tới:
\-Tôi nói cho cô biết cô đừng cố tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với em gái anh ấy làm gì, chắc cô cũng biết đàn ông mà chỉ cảm thấy thú vị với một người phụ nữ nào đó trong đời họ sau khi đã không còn cái cảm giác đó họ sẽ tìm về cái gọi là môn đăng hộ đối mà thôi.
Hứa Như định nói tiếp thì từ phía sau Như Ý và Hạ Băng vẻ mặt đằng đằng sát khí đi đến.