Thời gian 1 năm rưỡi du học sớm kết thúc.
Hai vợ chồng An Thiên - Tinh Anh cùng về nước.
Bóng dáng một nam một nữ nổi bật ở cửa an ninh bởi bộ đồ đôi đang mặt trên người, toát lên vẻ trẻ trung năng động, còn chưa kể đến hai khuôn mặt đẹp đẽ cuốn hút kia nữa không thu hút ánh nhìn mới là lạ.
Hành lí được giao cho trợ lí đem về, còn hai vợ chồng dắt tay nhau tung tăng ra xe.
Lúc đã lên xe, An Thiên phàn nàn:
\-Em đã nói rồi, mặc đồ bình thường không chịu đâu, bắt mặc đồ đôi, còn cái gì mà đặt riêng nữa chứ, ai cũng nhìn ngượng muốn chết.
Tinh Anh chồm qua cài dây an toàn cho cô, thuận thế đặt lên má cô một nụ hôn, trở về vị trí ghế lái, thản nhiên trả lời:
\-Anh còn chưa công bố cho cả thế giới biết em là vợ anh nữa ấy chứ đây có là gì đâu.
Với lại em cũng sớm tập làm quen đi, sau này tình huống sẽ còn gấp mấy lần lúc nãy đó.
Vẻ mặt An Thiên có chút buồn:
\-Em xin lỗi, để chuyện này qua hết rồi thì em mới có thể...!
\-Anh hiểu mà, vợ chồng không cần phải xin lỗi gì cả, lúc nãy là anh quá sơ ý rồi.
Ngừng một chút anh nói tiếp:
\-Hai ngày nữa là ngày giỗ cha mẹ em ?
An Thiên gật đầu nói:
\-Năm ngoái đúng vào kì thi quan trọng nên không thể về nước được.
Năm nay Hạ Băng và Như Ý sẽ đi cùng em.
Nếu anh bận quá thì có có thể không đi cũng được, công việc quan trọng.
Ngay lập tức Tinh Anh nói ngay:
\-Không, anh sẽ đi, anh cũng phải có dịp chính thức ra mắt với cha mẹ vợ chứ.
\-Ừm.
\-\-\-\-\-\-\-
Ngày hôm sau Tinh Anh không đi làm, anh muốn dành cả ngày hôm nay cho vợ, mặc dù phải đối diện với lời phê bình cực kì cực kì nghiêm túc của cô vợ tham công tiếc việc.
Nhưng để đối phó với tình huống này lão hồ ly ranh mãnh đã sớm tìm ra cách thức để nịnh vợ rồi, Kết quả là được miễn ăn đòn, vui quá còn gì.
Khoảng 9 giờ, hai người tay trong tay đến siêu thị mua đồ về nấu ăn.
Sau màn phân công nhiệm vụ, Tinh Anh với bộ dạng phóng khoáng cộng thêm cái thân hình và cái khuôn mặt được vợ đánh giá là yêu nghiệt kia đã tự rước rắc rối vào người:
Anh đẩy xe đến quầy thịt, cố gắng nhớ lại những gì vợ dặn, mua thịt thế nào là ngon thế nào là không ngon.
Ai ngờ có một cô gái nào đó đến bắt chuyện, giọng ngọt như rót mật:
\-Anh gì đó ơi,chúng ta làm quen được không?
Tinh Anh không để ý.
Bởi vì thoạt nhìn qua có gái này nếu không tinh tường sẽ nghĩ rằng đây là một người rất đàng hoàng, do cô mặc một chiếc váy dài đến gối trông khá kín đáo.
Nhưng hành động ỏng ẹo với cả lời nói chính là toát lên vẻ lẳng lơ.
Tinh Anh thiếu điều có thể nói ra hai từ giả tạo, Nhưng anh đây không thèm quan tâm, dù sao loại con gái này anh cũng gặp nhiều rồi đối mặt với vấn đề này anh chỉ để lại một câu hỏi mười phần là muốn đuổi người:
\-Cô cảm thấy có chỗ nào xứng để làm quen với tôi?
Mặt cô gái có phần tái đi, nhưng trong tâm lại là Anh cố ý đuổi thì tôi cố ý không hiểu, vừa nhìn qua đã biết là con nhà giàu rồi, bà đây không dễ dàng buông tay đâu, tôi không tin có người đàn ông nào không xiu lòng với bộ dạng đáng yêu này, như vậy mà cô gái tung tuyệt chiêu vấp té thần chưởng.
Mặt dày quá rồi, như một bức tường thành chính hiệu luôn.
Kết quả không ngờ, Tinh Anh lại nhanh chóng đẩy chiếc xe qua đỡ, làm cho nửa người cô ta đều nằm trong xe. Lúc đã đứng vững rồi thì bị Tinh ANh vứt cho một câu:
\-Thứ nhất, với nhan sắc này của cô không xứng để bắt chuyện làm quen với tôi.
Sau đó anh chỉ tay sang quầy hoa quả nơi đang có An Thiên đang chăm chú lựa táo:
\-Thứ hai, nếu muốn làm quen cô thử qua đó hỏi vợ tôi thử xem cô ấy có đồng ý không đã.
Dừng một chút anh nói tiếp:
\-Huống hồ cô không xứng.
Cô gái theo hướng tay Tinh Anh mà nhìn, tức giận lẫn xấu hổ xen lẫn.
Quả thật mấy năm nay An Thiên càng ngày càng trở nên quyến rũ, mê người hơn.
Tinh Anh cầm hai khay thịt lên, vứt lại câu nói, khiến cô gái chết lặng:
\-Tặng cô cái xe này đó, Sau này ra ngoài nhớ xem lịch hoặc là nên soi gương trước khi đi, cô gặp tôi hôm nay coi như cô may mắn nếu lỡ như bị vợ tôi thấy được không chừng cô không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây đâu, nói nhỏ cho nghe, vợ tôi đai đen karate.
Còn chưa kể - TÔI SỢ VỢ.
(anh nói với giọng đầy tự hào , để bả biết ông nói lén sau lưng ông chết chắc, hehe).
Tinh Anh bước những bước lớn, nhanh chóng đến phía sau vòng tay qua ôm lấy An Thiên, giọng có chút nũng nịu, hình như còn có chút mất kiên nhẫn:
\-Vợ ơi, mua xong chưa, chúng ta về nhà.
Anh không thích ở nơi này.
An Thiên như có như không trả lời:
\-Sắp rồi, lựa thêm vài quả táo nữa, đem cân rồi về.
Lúc cân xong, nhân lúc vợ không để ý Tinh Anh quay ra nhìn anh nhân viên bán hàng nãy giờ nhìn vợ anh, ánh mắt sắt lạnh, ý là :Đây là vợ tôi, ai cho anh nhìn, hứ.
Anh nhân viên cười cười, toát mồ hôi hột.
\-\-\-\-
Ngày hôm sau.
Hai vợ chồng sáng sớm đã đến nghĩa trang cùng lúc hai cặp kia đã tới.
An Thiên cũng chẳng thấy kì lạ là mấy khi thấy thêm hai vị khách không mời Trí Vĩ, Trí Viễn bởi vì cô cho rằng hai người này cũng giống ông chồng nhà cô rất dính người cô có chút cảm khái "đều là cùng chung số phận cả".
Hai ngôi mộ nằm ở một khoảng đất trống xung quanh có vài hàng bông để bớt đi cảnh hiu quạnh, do An Thiên trước đây có nhờ người trông coi chăm sóc giúp nên có vẻ ở đây xem ra cũng đẹp hơn những nơi khác.
An Thiên tay ôm bó hoa đặt lên mộ cha mẹ, sau đó nhận hai cây nhang từ tay Tinh Anh cắm vào lư hương, giọng nghẹn lại:
\-Con gái tới thăm cha mẹ rồi đây.
Tinh Anh tiếp tục sau đó:
\-Con là Tinh Anh, con rễ của cha mẹ.
Sau đó nhường chỗ cho bốn người còn lại.
Sau khi mọi việc đã xong ,Tinh Anh từ trong túi lấy ra một chiếc hộp bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, anh quỳ xuống trước mặt cô chân thành nói:
\-Có lẽ hơi trễ, nhưng anh muốn trước mặt cha mẹ vợ xin được chứng dám, từ thời khắc này về sau anh sẽ luôn quan tâm chăm sóc em, sẽ luôn lắng nghe và nguyện cùng em vượt qua khó khăn thử thách, cùng em nắm tay dìu dắt nhau đi đến hết đời này.
Làm vợ anh, được không?
Bốn người còn lại im lặng chờ đợi câu trả lời của An Thiên.
Cuối cùng An Thiên e lệ gật đầu, cô tin anh, cô tin anh vô điều kiện.
Không khí bây giờ là ngập tràn hạnh phúc.
An Thiên tin rằng cha mẹ trên trời cũng đang chúc phúc cho cô và cũng sẽ phù hộ cô hoàn thành mục tiêu sắp tới:LẤY LẠI NHỮNG GÌ ĐÃ MẤT.