Cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, Hứa Văn Trung lập tức đồng ý.
Ông chính là không muốn gặp rắc rối.
Mặc dù Hứa Di không muốn nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bắt đầu từ Như Ý, cô trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau cô nói:
\-Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện chính miệng thừa nhận ngoài An Thiên ra không một cô gái nào khác phù hợp với anh của tôi, ngay cả chị của cô Hứa Như.
Còn có, Hạ Băng là người phụ nữ xứng đáng nhất đứng bên cạnh anh Trí Vĩ.
Lời nói vừa dứt, mọi người sững sờ nhìn Như Ý.
Đây là gì? họ chỉ là bạn sao? không, không đơn giản là tình bạn nữa rồi, nó hình như giống tình thân hơn hoặc là gia đình.
Tự hỏi trong cuộc sống này có bao nhiêu người nhận được phần tình cảm chân thành như vầy chứ? Hạ Băng và An Thiên đã rơm rớm nước mắt, sắp khóc rồi.
Như Ý vui vẻ kéo hai cô bạn lại nói giọng đủ các cô nghe:
\-Khóc cái gì mà khóc.
Mình đã tính toán hết rồi, Mình đâu có thiếu gì đâu, thôi thì coi như làm một chút việc cho hai người, còn hai điều kiện, hai người phải làm sao hành hạ được cô ta cho mình, tới đó báo cho mình, mình sẽ cho người lắp camera quay lại cái bộ dáng khổ sở của cô ta.
Nhiều khi sau này có thể đem ra tống tiền,....ha ha ha, sao hả? thông minh quá phải không? khen cái coi!
Hạ Băng và An Thiên cùng một câu, đồng thanh khen:
\-Bà quá nham hiểm.
Như Ý giả vờ lau nước mắt:
\-.....Nỡ lòng nào...nhưng như vậy mới là bạn của hai người chứ, he he.
Quay vào chuyện chính, Như Ý vẻ mặt chờ đợi:
\-Sao nào? tôi thấy yêu cầu này của tôi đâu có quá đáng, ngược lại cô còn quá lời còn gì.
Dù cô có nói hay không thì sự thật vẫn chính là như vậy.
Kêu cô nói sự thật khó vậy sao? Hay là cô không muốn.......!
\-Được tôi nói (không cam tâm).....Tôi thấy rằng ngoài An Thiên ra không một ai phù hợp với anh Tinh Anh, ngay cả.....chị của tôi.
Còn bên cạnh anh Trí Vĩ, người xứng đáng nhất bên cạnh anh ấy là Hạ Băng......Vậy được chưa?
Như Ý vui vẻ:
\-Không có gì được hơn!
Sau đó cô giơ điện thoại lên quơ quơ trước mặt Hứa Di:
\-Ở đây mọi người cũng đã nghe thấy hết rồi, nhưng để đề phòng Hứa tiểu thư đây quên lời nói ngày hôm nay nên tôi cũng không ngại ghi âm lại giúp cô, không cần cảm ơn tôi đâu.
\- Cô\.\.\.\.\.
Dù tức giận nhưng không thể làm gì đành phải nhịn xuống.
Đến lượt HẠ Băng, với thân phận hiện giờ cô cũng không tiện đưa ra yêu cầu, tránh việc sau này mọi người bàn tán nói cô dựa vào Trí Vĩ:
\-Hay để Vĩ Vĩ thay tôi đi.
Trước đó Trí Vĩ cũng đã nhận được tín hiệu từ ai kia rồi.
Hứa Di trên mặt lúc này xuất hiện đầy tia hi vọng nhưng cũng chẳng được bao lâu tia hi vọng đã bị dập tắt :
\-Ừm.
Hay là Hứa tiểu thư dành ra một ngày đến võ quán của nhà Băng Băng chơi đi.
Dạo này bé mèo chuẩn bị cho kì thi thế giới mà trong võ quán đang rất thiếu người, cô có thể qua giúp.
Em thấy thế nào (Ý hỏi Hạ Băng).
\-Sao lại hỏi em, phải hỏi tiểu thư đây chứ, xem cô ấy có đồng ý không đã.
Nhưng dù nói sao thì võ quán nhà tôi cũng có chút danh tiếng nên cô cứ yên tâm, không có hành vi nào ngược đãi đâu, còn chưa nói cô đến để giúp tôi.
Hứa tiểu thư đây chắc không phải loại người thất hứa đâu, đúng chứ.
Lời nói này đích xác là không cho Hứa Di đường lui mà.
Nếu không đồng ý thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, thừa nhận mình là kẻ thất hứa, còn có không biết điều.
Giờ thì chỉ còn một yêu cầu của An Thiên mà thôi, An Thiên mỉm cười hòa nhã:
\-Hiện giờ tôi chưa nghĩ ra, đợi chừng nào nghĩ ra tôi sẽ nói, tôi chắc rằng Hứa tiểu thư đây sẽ không quên đâu nhỉ?
\-Vậy là được rồi chứ gì?
Anny lúc này lại lên tiếng để góp vui,vẻ mặt đầy nghiêm trọng:
\-Tôi cảm thấy chưa xong đâu!