Chắc cũng lâu rồi không nhắc đến anh này cho nên hôm nay dành riêng một phiên ngoại cho ổng luôn
Tính cho đến thời điểm này thì Minh Khải đã nhận được bốn cô em gái: An Thiên, Hạ Băng,Như Ý và Hiên Viên.
Không có bạn gái chứ nói chi là vợ khi ngót nghét ở ngưỡng cửa 30.
Nhưng bù lại được bốn cô em gái vô cùng đặc biệt và dễ thương.
Đặc biệt ở chỗ ai cũng đều rất mạnh mẽ.
Vào một ngày trời xanh nắng đẹp.
Minh Khải trở về nước chơi một thời gian.
Điều hạnh phúc nhất chính là vừa ra cửa an ninh mà nhìn thấy bạn bè và người thân.
Anh vẫy tay không ngừng để tỏ ra sự vui mừng.
Nhưng đến chỗ tập hợp thì nhìn thấy mấy cậu em rể lại giở chứng:
\-Này chẳng phải các cậu rất bận hay sao?
Tinh Anh hình như là kẻ thù truyền kiếp của ông anh này.
Anh nói với vẻ lười biếng khi tay đang vòng qua eo ôm An Thiên:
\-Chẳng phải anh cũng rất bận hay sao? sao lại về đây?
\-Cậu....tôi được nghỉ phép dài hạn được chưa?
\-Thì kệ anh, có cần phải báo cáo chuyện này với tôi hay không?
Những người còn lại đều có chung một phản ứng !!! - bó tay luôn rồi.
An Thiên cười trừ bên cạnh hành động đó là một cái nhéo rõ đau phía sau lưng Tinh Anh.
Cô nhắc nhở:
\-Thôi được rồi, hai người đây là lâu ngày không gặp nhớ nhau hay sao? Nắng lên rồi hay chúng ta đi ăn đi!
Những người khác thấy cục diện đã được gỡ rối cho nên đồng thanh đồng ý.
Ngoại trừ hai tên gia hỏa vẫn chú ý câu nói đùa của An Thiên.Tinh Anh nói trước, sau đó là Minh Khải:
\-Anh không có nhớ anh ta!
\-Anh cũng vậy, hứ! ai thèm nhớ cái tên này chứ?
Hành động hai người này với những đứa trẻ năm tuổi cũng không thua kém nhau là mấy.
Mọi người liền được một tràng cười khoái chí.
Ở nhà hàng mọi người cười nói vô cùng vui vẻ cho đến khi, một người nào đó hỏi Minh Khải:
\-Anh định chừng nào có vợ đây?
Minh Khải đang uống rượu nghe câu hỏi liền bị sặc.
Anh châm chế, trả lời:
\-Chẳng phải cuộc sống độc thân rất tốt hay sao? Lấy vợ chỉ như đeo còng vào tay thôi!
Mấy cô em nhìn anh một lượt sau đó lại nhìn sang chồng mình ý ngầm hỏi lấy em như đeo còng vào tay?.
Chẳng biết đây là vô ý hay là cố tình đây.
Chỉ một câu nói của Minh Khải mà kéo theo những đứa em rể cùng một lúc đẩy xuống hố.
Trong lúc này nỉ giải thích của những ông chồng thì người lí trí nhất có lẽ là Tinh Anh:
\-Chứ không phải muốn có nhưng không được hay sao?
Bị nói trúng tim đen, anh chàng ta ngây ngốc, suy nghĩ, sau đó cười nói:
\-Anh thấy phải đợi Phong và Hiên Hiên đám cưới xong, đến lúc đó tới lượt đám cưới anh thì đòi hồng bao luôn một thể.
Minh Khải nói xong còn tự cảm thấy bản thân nên kiếm một cái lỗ chui vào bởi ánh nhìn của những người ở đây.
Ánh mắt của sự nghi ngờ.
Không khí chợt lắng động.
Mọi người nhìn nhau sau đó, cùng ôm bụng mà cười.
Như Ý trêu chọc:
\-Em cảm thấy anh trai em nói đúng, anh chính là không có chứ không phải không muốn!
Minh Khải đỏ mặt, cải bướng:
\-Em đừng có mà hùa theo cậu ta! anh nói thiệt mà!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau một ngày vui chơi.
Vợ chồng nào về nhà nấy.
Minh Khải nhìn mà nước mắt muốn chảy ngược.
Mọi người đi khỏi thì anh hét lớn:
\-ÔNG TRỜI ƠI! CHỪNG NÀO TÔI MỚI CÓ VỢ ĐÂY?
Ở đây tác giả xin đính chính lại, anh chưa có người yêu mà còn đòi vợ.
Thôi thì gặm nhấm cuộc sống FA đi.
FA có lợi biết là bao? Tác giả cũng FA đây! tui chỉ có niềm đam mê với viết truyện thôi!