Kéo Như Ý đi được một đoạn, cô nàng ta không biết nghĩ gì lại định quay lại đối chất rõ ràng.
Hạ Băng từ thế chủ động liền trở thành thế bị động từ lúc nào không hay.
Như Ý có vẻ đã hạ quyết tâm vô cùng lớn,b hùng hồn tuyên bố trong khi kéo Hạ Băng hướng về canteen:
\-Mình bỏ đi như vậy chẳng phải là quá dễ dàng với hắn quá rồi sao? Không được, lần này phải dứt khoát, tốt nhất là sau này đừng gặp nhau nữa.
Lần nào gặp cũng khiến mình bực mình hết.
Hạ Băng lắc đầu ngao ngán, hỏi một câu khiến người nào đó lập tức đứng lại:
\-Cậu có chắc mình sẽ làm được không? Rõ ràng thích người ta đến hết đường chối cãi rồi mà vẫn cứng đầu như vậy.
Nói đi, cậu có chắc sẽ không gặp anh ta không?
Như Ý bị nói trúng tim đen, mặt cũng đã cúi xuống rồi.
Giọng nói cũng nhỏ xuống không ít:
\-Cậu nói xem, mình làm như vậy nhẫn tâm lắm đúng không? Rõ ràng biết anh ấy lúc nào cũng hết lòng với mình vậy mà cứ từ chối.
Rõ ràng biết bản thân cũng thích hắn ta mà vẫn luôn phủ nhận điều đó.
Hạ Băng lắc đầu an ủi:
\-Mình hiểu suy nghĩ của cậu.
Cậu luôn không có cảm giác an toàn.
Nên là dù thế nào mình cũng ủng hộ cậu.
Nhưng phải hứa là đừng buồn nữa, mình không biết dỗ người như An Thiên đâu.
Như Ý thở dài một cái, lấy lại tinh thần, kéo tay Hạ Băng:
\-Được rồi, không làm cậu khó xử nữa, xem tay chân cậu lóng ngóng kìa, tức cười chết mất.
Cúp tiết không? mình dẫn cậu đi ăn.
Hạ Băng nhất thời khó đỡ với thái độ xoay như chong chóng của bạn mình xoa xoa thái dương:
\-Cậu cuối cùng có buồn thật không vậy? Rõ ràng vừa mới buồn mà giờ xem cậu kìa, mặt mày gì vậy hả? Còn rủ mình cúp học, lại còn đi ăn, cậu có mang tiền theo sao?
Như Ý đến giờ mới khựng lại, mặt hơi đơ ra, sau lại cười tươi roi rói nói với vẻ mặt bình tĩnh với Hạ Băng:
\-Cậu bao mình đi!
Hạ Băng đau đầu nói :
\-Cúp học thì không được còn bao cậu ăn là chuyện nhỏ.
Nuôi cậu mình còn nuôi được nữa mà lại..
Như Ý nhanh chóng hớn hở mặt mày ôm tay Hạ Băng mè nheo:
\-Thương cậu quá đi a.
Cậu chính là đại gia ngầm, mình nói có sai đâu.
Hôm nay phải vét sạch túi của cậu mới được.
Hai người vừa đi, vừa nói chuyện rất vui vẻ, tiếp tục đến lớp học tiếp theo.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đối với việc của Như Ý và Trí Viễn, Hạ Băng cũng có chút hiểu.
Như Ý bề ngoài hoạt bát, tùy hứng nhưng bên trong lại luôn cảm thấy không an toàn.
Sinh ra trong gia đình danh giá đôi khi được bao bọc quá cũng có những thứ bất lợi.
Đến khi ra đến bên ngoài rồi mới hiểu được, đâm ra đến khi biết được bản chất thật của cuộc sống bận rộn này lại khiến con người ta cảm thấy sợ.
Lại nói với thân phận và địa vị của cả hai cũng ít nhiều có những hiểu lầm không đáng có.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Tối, Hạ Băng mặc bộ đồ ngủ dài, tóc vừa mới sấy liền không buộc lên mà xõa tự nhiên, vừa ra khỏi phòng tắm liền lập tức ra phòng khách nằm dài ườn ra chiếc sofa êm ái thưởng thức bộ phim ngôn tình đang hot trên mạng mấy ngày nay.
Vừa nằm hưởng thụ quạt vừa ăn lại vừa đánh giá nhân vật với cốt truyện.
Cũng khá lâu rồi cô mới có được một buổi tối thoải mái như hôm nay.
À, hình như nói có hơi sớm thì phải.
Liền có người gọi tới rồi.
Dòng chữ mẹ yêu đã báo cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành đến rồi.
Vì trước tới giờ mẹ cô làm gì có chuyện gọi cho cô vào giờ này đâu chứ.
Hạ Băng lười biếng chộp lấy điện thoại, nhận cuộc gọi:
\-Alo!
Dương Thu Nguyệt hơi nheo mày, giọng nói có phần cứng nhắc:
\-Sao vậy hả? Mẹ gọi khiến con khó chịu sao? Giọng điệu chán nản gì đó?
Hạ Băng lập tức giải thích:
\-Con nào có, lại đang mệt nên giọng nó mới như vậy.
Mẹ đại nhân gọi con làm sao dám khó chịu chứ!
Dương Thu Nguyệt thở dài, dặn dò cô, sau đó nói ngay vào chuyện chính:
\-Mẹ nói con ở nhà không chịu, cái gì mà tự lập chứ.
Nhớ giữ gìn sức khỏe, không lại để mẹ với cha lo lắng.
Tôi để mẹ nói nhanh để con còn nghỉ ngơi.
Hôm nay có nhà tài trợ lớn tài trợ cho võ quán nhà chúng ta.
Thân là gia chủ cũng nên mời người ta một bữa cơm.
Chủ nhật tuần tới con nhớ dành ra một ngày để cùng đi.
Hạ Băng trước giờ không thích đi mấy buổi tiệc tiếp đãi này, liền tìm cách:
\-Chẳng phải cha mẹ đi thôi là được rồi sao? Con đi làm gì?
Mẹ cô thản nhiên hỏi một câu:
\-Chắc con không phải là mục đích đầu tư của người ta chắc? Rõ ràng con biết con chính là chủ lực hiện tại của nhà chúng ta ở giải đấu trẻ lại còn nói như kiểu mình không có liên quan vậy.
Tóm lại, không muốn đi cũng phải đi.
Hạ Băng kéo dài tiếng gọi biểu thị thái độ không vừa lòng:
\-Mẹeeeee!
Nhưng đáp lại lười kêu gọi của cô chỉ là tiết tút...tut...tút...!lạnh lẽo.
Xác định phải đi rồi, cô không đi chắc lần này khỏi về nhà nữa cũng không chừng.
Giải thích một chút ở đây.
Nhà họ Bạch từ trước tới giờ mặc dù xuất thân từ võ thuật nhưng lễ nghĩa luôn được đặt lên hàng đầu.
Lại nói nhà cô lại là gia chủ.
Về những nhà đầu tư này thì cũng không lạ gì, đầu tư vào cũng chỉ muốn có thêm một ít tiếng nếu thắng được trong các giải đấu thôi.
Mà theo như mọi người nói thì số tiền đầu tư đa số đều kì vọng vào cô và anh hai, tất nhiên là còn ở những người khác nữa, nhưng hiện tại trào lưu và ánh nhìn của đa phần đều đang hướng về những tài năng trẻ, ừm, và cô lại là trong số đó.
Những việc đó thì có là gì, thứ khiến Hạ Băng không thích nhất là phải cùng người lạ cùng ăn cơm, lúc nào cũng phải dè dặt này nọ, ăn như vậy sớm muộn cũng hại bao tử.
Bởi vậy cô luôn cố trốn việc này.
Nhưng lần này có vẻ số tiền vì tầm quan trọng nên mẹ mới khắc khe như vậy, xác định là tránh không khỏi rồi.
Đi thì đi, một bữa cơm thôi mà.
Hạ Băng dẹp chuyện khó chịu này qua một bên, tiếp tục công việc ăn uống thưởng thức phim của mình.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nhưng cô sẽ chẳng thể ngờ rằng nhà đầu tư này là người quen chứ! HIHI! Mọi người đoán nhé!