Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 73: 73





 Khoan đã! Hạ Băng hình như quên gì rồi.

À đúng rồi, giày của cô, cũng thật là thảm mà.

Cô ngượng ngùng nhìn đôi chân trần của mình, sau đó lại nhìn qua Trí Vĩ.

Bây giờ cô nên nói gì đây, kể hết mọi việc xảy ra thì mất mặt lắm, mà bây giờ không nói thì một hồi thế nào anh cũng để ý đến.

Thôi thì bịa đại một lý do vậy.


\- À thì\, anh có thể đợi em mua một đôi giày được không?
 Trí Vĩ dừng bước, hướng ánh mắt về phía chân Hạ Băng.

Có điều ánh mắt này chỉ là diễn thôi, anh theo cô bắt cướp tới giờ vốn đã phát hiện ra rồi.

Nhưng mà nếu gợi ý trước thì chẳng phải sẽ khiến Hạ Băng cảnh giác mình sao.

Anh nghĩ vậy nên không nói liền, định đi thêm vài bước nữa nếu mà cô không lên tiếng thì anh sẽ tìm đại một cái cớ dẫn cô đi mua giày.


\-Đây là?
Hạ Băng đỏ mặt lúng túng giải thích:
\-Lúc nãy không cẩn thận làm giày bị hư không thể sử dụng được nữa, định đi tìm một cửa hàng nào đó mua một đôi khác, trùng hợp lại gặp anh.


 Trí Vì gật đầu, sắc mặt trước sau như một nhưng trong lòng lại khẽ cười.


\-Lý do cũng khá hợp lý nhỉ? Dễ thương thật!

Anh cho tay vào túi quần, thảnh thơi nói:
\-Vậy thì chúng ta đi, mua giày cho em.


Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm vì tưởng lý do mình đưa ra có thể thuyết phục được Trí Vĩ liền trả lời:
\-Anh thông cảm nhé!
 Định nói thêm thì người ta đã bước đi rồi.

Tưởng là lạnh lùng nhưng thực chất người nào đó không muốn bị cho ở lại.

Ngộ nhỡ cô để anh ở lại đây hoặc đi trước rồi sao, hoặc là không muốn cho anh đi theo, nhất là không muốn thấy vẻ khách sáo của cô, khách sáo như vậy chứng tỏ là anh đối với cô vẫn còn là người xa lạ.

Ơn giời, đàn ông khi rung động thật khó hiểu, cái gì cũng nghĩ ra, thật hết các mà.


 
Một cửa hàng giày dép gần khu ẩm thực.

Bước vào Hạ Băng vẫn còn rất ngại, để người khác đợi mình đúng là không phải phong cách của cô, chủ yếu là sợ làm phiền người ta.


\-Anh ngồi đợi em một chút nhé! em liền chọn giày rồi chúng ta đi ăn.


 Nói xong Hạ Băng lập tức lướt đi chọn giày.

Đảo mắt nhìn quanh cô liền rất ưng ý với đôi giày ở trong góc phải trên kệ.

Đôi giày bata trắng viền xanh.

Mặc dù được để chỗ khá khuất nhưng đối với kiểu giày mình thích thì sao chứ, liền rất dễ nhìn thấy.

Lại nói cô không chỉ thích thiết kế màu sắc cũng rất hợp ý.

Màu trắng dễ phối đồ, xanh da trời là màu cô thích.


 Rất tốt, liền chốt đôi ấy.

Nhưng có chút không thuận lợi, giày nhỏ quá, lại hết size của cô rồi.

Hạ Băng có chút thất vọng, thở dài đặt giày lên kệ.  Miệng lầm bầm nhưng có thể thấy cô thích đôi giày này đến cỡ nào rồi.


\-Thôi vậy, chọn đôi khác.


Cuối cùng thì Hạ Băng ngậm ngùi chọn một đôi giày khác mặc dù không thích bằng đôi kia.

Cô chọn một đôi giày bata màu trắng khác, nhìn vô cùng đơn giản, mua hẳn một đôi vớ của cửa hàng.

Tính tiền, thế là xong.



Cùng Trí Vĩ đi ra, tâm trạng cũng thổi mái hơn, hiện giờ liền có thể đi ăn rồi.

Nghĩ đến ăn thôi là đã phấn khích không chịu nổi rồi.

Không để ý tiểu tiết nữa, Hạ Băng nắm lấy tay áo Trí Vĩ trực tiếp kéo đi:
\-Đi nhanh lên, hôm nay em mời anh.


 Khu ẩm thực đúng là có khác, tấp nập, nhộn nhịp, xung quanh đều tỏa ra mùi thơm phưng phức, làm cho bụng con người ta không nhịn được mà vang lên inh ỏi.


Sau nhiều lựa chọn và cân nhắc đến sự hiện diện của người ở tầng lớp thượng lưu như TRí Vĩ, Hạ Băng cố gắng tìm một nơi có cảm giác sang trọng một chút.

Địa điểm dừng chân đầu tiên là một tiệm mì khá nổi tiếng ở khu này.

Ngồi vào bàn, Hạ Băng rất thành thục gọi món, cũng không quên hỏi người đối diện muốn ăn gì:
\-Ông chủ, cho con một tô mì hoành thánh đầy đủ rau thịt nhé!(quay quay Trí Vĩ) Anh muốn ăn gì?
Ông chủ tay chân linh hoạt làm rất thành thục từng động tác trước nồi nước súp khói đang nghi ngút bốc lên xung quanh.

Lại nói đến Trí Vĩ, người từ trước đến giờ chẳng cần lo đến việc ăn uống, càng chẳng bao giờ đến và ăn nhưng món này thì...có điều với danh dự của một người đàn ông anh vẫn tỏ ra bình thường:
\-Cứ giống cô đi, tôi rất dễ ăn.


\-Vậy à? (quay qua kêu chủ quan) Hai tô nhé ông chủ!
Trong lúc đợi mì lên, hai người liền có thể trò chuyện.


\-Cô thường đến đây sao?
Hạ Băng thành thục lấy muỗng đũa ra lau, cô hỏi lại:
\-Lạ lắm sao?
Câu hỏi phát ra liền đẩy câu chuyện vào ngõ cụt.

Biết mình vừa gây chuyện, cô trả lười luôn:
\-Lúc đại học tới giờ, tôi thường đi ăn với Như Ý và An Thiên, lúc đó rất vui.


\-Còn bây giờ thì sao?
Câu hỏi Trí Vĩ vang lên không đầu không đuôi đúng là làm khó người trả lời mà.


Câu hỏi này chẳng biết mang tầng nghĩa nào.

Nhưng theo như mối quan hệ hiện tại thì hạ Băng nghĩ đây chỉ là câu hỏi ý nghĩa trên mặt chữ thôi:
\-Dạo này ai cũng bận, không thể đi, có chút buồn, nhưng chẳng phải bây giờ đang ở đây rồi sao, tâm trạng cũng rất bình thường.


Cùng lúc này mì được đưa lên.

Không thêm câu hỏi nào nữa.

Quả nhiên hai người khác giới nói chuyện với nhau chẳng vui vẻ gì cả, cứ toàn là ngượng ngùng thôi.


Ăn uống xong, hành trình ăn uống  được tiếp tục.


Nhân lúc Hạ Băng đang mua đồ ăn, không để ý, Trí Vĩ lấy điện thoại gửi hình đôi giày mà Hạ Băng thích ở tiệm cho thư ký, tin nhắn vỏn vẹn Tìm sai  39, càng sớm càng tốt.

Thì ra lúc nãy anh đã thấy rồi, liền lén chụp lại.

Làm xong liền trở về trạng thái cũ, cất điện thoại đi.

Tiếp tục đi với Hạ Băng.

Một đêm trôi qua vui vui vẻ vẻ.


\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Dạo này nói thật cũng ngứa tay lắm nhưng bận thi, hôm nay thi xong liền lao vào viết liền, sợ mọi người giận lắm, đừng bỏ mình nhe! Chúc mọi người luôn luôn vui vẻ!