Hạ Băng đoán được suy nghĩ của Trương Thành, cô đi thẳng đến chỗ cậu vỗ vai an ủi.
-Không sao đâu, cậu thực sự đã làm rất tốt rồi, sau này tiếp tục cố gắng chắc chắn sẽ không thua kém ai hết.
Đừng có làm bộ dạng này, không chỉ cậu thấy có lỗi, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với cậu đây.
Trương Thành gấp gáp:
-Không, chị có lỗi gì chứ.
Chị không có lỗi gì cả.
Nói thế nào thì ngay lúc đầu chính cậu lại có phần tự cao rồi, nhờ có cơ hội này Hạ Băng trao cho mới giúp cậu nhận ra mình thực sự là ai trong cái thế giới rộng lớn này.
Hạ Băng đợi câu này nảy giờ, cô cười nói:
-Vậy thì nếu không muốn tôi cảm thấy có lỗi, dẫn đến tinh thần tôi đi xuống, thi đấu không tốt thì cậu hãy nhanh chóng dẹp bỏ bộ mặt sầu thảm này đi.
Tôi mới có thể thi đấu tốt được.
Thế nào?
Trương Thành giống một cậu em trai nhỏ vừa chịu ủy khúc xong, gật đầu đồng ý.
Hạ Băng hài lòng vỗ hai cái vào vai cậu rồi tiến ra sàn đấu.
Trương Thành quay về chỗ nghỉ ngơi.
Trên khán đài bỗng nhiên sôi sục khí thế.
Chẳng lẽ trận đấu này mới là thứ họ trông chờ? Tiếng la cổ vũ ngày càng lớn hơn khiến bầu không khí càng căng thẳng hơn.
Nói là trận đấu mong chờ nhất chỉ đúng một phần thôi, phần còn lại là vụ cá cược quyết định kẻ thắng người thua đều nằm ở trận cuối cùng này.
Hai nữ vương ở hai môn võ khác nhau.
Nói ra thì cũng thật lạ.
Phương Tú Vi thì thích người khác gọi mình là nữ hoàng hơn, nhìn xem, trên khán đài kìa.
Từ lúc cô ta đứng dậy chuẩn bị cho trận đấu thì chẳng biết từ đâu khẩu hiệu nữ hoàng của chúng ta tất thắng ở trên khán đài phía câu lạc bộ Taekwondo lại liên tục được lập đi lập lại.
Đúng là khiến người ta nổi da gà mà, quá tự cao rồi.
Hạ Băng cố nhịn cười, bộ dạng ngạo mạn này đúng là lần đầu gặp.
Cô lắc đầu vào vị trí của mình.
Ai ngờ câu lạc bộ Karate trên kia không biết nghĩ gì lập thêm khẩu hiệu khiến Hạ Băng muốn té xỉu.
Giờ mới biết đám đàn em của cô trong câu lạc bộ của cô có trí tưởng tượng phong phú đến mức này (mặc dù trước đó cũng đủ phong phú rồi) Khẩu hiệu gì đây?
Chị đại chúng em tin chị
-Đùa gì vậy trời!
Hạ Băng lắc đầu bất lực, lúc về phải chất vấn ai nghĩ ra câu khẩu hiệu đó mới được.
Nhưng hình như thấy niềm tin mọi người dành cho cô lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh vậy.
Trọng tài cho trận đấu bắt đầu.
Hai cô gái lập tức di chuyển.
Phương Tú Vi này chắc là tính ngạo mạn đã ăn sâu vào máu rồi.
Cô ta một bên đánh, miệng vẫn có thể nói, thấy có chút khâm phục, cô ta nói:
-Ha, đám đàn em của cô cũng hài hước đấy chứ.
Chị đại nữa cơ,nghe đã thấy trình độ thế nào rồi...!
Hạ Băng tránh đòn nhanh gọn, không đợi bản thân đứng vững đã nhân lúc đối thủ phân tán tung một cú đá.
Phương Tú Vi một giây sau liền nhận ra nhưng tránh không kịp.
Hạ Băng ghi điểm trước.
Lúc này cô mới trả lười, giọng bình thản:
-Đừng lúc nào cũng nghĩ người khác giống mình.
Cô đây là giả bộ không biết hay giả không hiểu thật vậy? Tự cho mình là nữ vương? Haizzz, không nói nữa.
Tự cô hiểu.
Nhưng mà tôi thấy chị đại rất hợp với tôi, rất trẻ trung lại cảm thấy thoải mái, so với nữ vương gì đó hình như có chút già nhỉ?
Bao nhiêu năm làm bạn với An Thiên và Như Ý, cái gì không giỏi chứ trình độ mỉa mai độc mồm độc miệng lại học được không ít, hơi bị giỏi là đằng khác.
Phương Tú Vi nghiến răng ken két, đây là nói cô già? Chưa nói đến, câu hỏi lấp lửng của Hạ Băng vừa rồi chẳng phải nói cô không xứng hay sao? Đáng ghét ơn là khiến cô nhớ đến kẻ mà Phương Tú Vi ghét nhất (người thực sự là nữ hoàng taekwondo ).
Lần này Hạ Băng thực sự động vào chỗ ngứa của cô ta rồi.
Chính vì vậy những đòn tấn công của cô ta dường như càng ác liệt hơn, vừa nhanh lại nhiều sát khí.
Hạ Băng mặc dù biết mình đã chọc vào ai, nhưng cô không nghĩ đến cô ta vì tức giận mà điên cuồng như vậy.
Một cú đá vừa sượt qua mang tai Hạ Băng.
Cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm vừa rồi.
Nếu trúng phải thì xong rồi.
May mà chân tay nhanh nhẹn né được.
Nhưng cũng vì tránh cú đá chí mạng kia mà cô cũng nhận hai cái đấm không hề nhẹ, nó khiến Hạ Băng phải lùi về sau mấy bước, phần ngực và hông phải trong khoảnh khắc nhói hẳn, đau thật, nhìn Phương Tú Vi như vậy lại không ngờ sức cũng lớn lắm ấy chứ.
-Sức cô khủng khiếp thật đó.
Nhưng nếu nghĩ chỉ như vậy thì cô đã sai rồi.
Hạ Băng phản công, lần này không đùa nữa, phải dứt khoát thôi.
Cô lao đến, nhanh chóng cho Phương Tú Vi một cái đạp thật mạnh.
Nhưng kết quả không được như dự tính, cô ta dù trúng nhưng đã giảm được phân nữa lực khi tránh rồi.
Trận đấu khó nhằn hơn dự kiến.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Đang lúc gây cấn thì hiệp một kết thúc.
-Vậy mà lại hòa!!!
Ai cũng đều ngạc nhiên về kết quả của hiệp 1.
Trong lúc nghỉ ngơi thì chúng ta quay lên chỗ quan sát nào!
Trí Vĩ nheo mày nhìn chằm chằm vào màn hình chính, tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Tâm trạng rõ ràng không tốt.
Vừa rồi nhìn hai cô gái đánh nhau thì thôi, Hạ Băng vậy mà dính liền hai cú đá.
Thấy khuôn mặt chịu đau của cô tâm trạng của anh liền không tốt từ lúc đó, thiếu điều cho dừng trận đấu mà thôi.
Mấy người trong phòng nhận thấy sự lạnh lẽo tỏa ra liền thấy lạnh gáy, chỉ cầu mong mình đừng trở thành nơi xả giận thôi.