Ngày Đêm Nhớ Thương

Chương 10



Thời gian sau kỳ thi tuyển sinh đại học trôi qua cực kỳ chậm. Trước đây ngày nào cũng có người giám sát việc học, có mục tiêu để cố gắng, ngày ngày tối mắt tối mũi với bài tập. Bây giờ đã thi xong lại không thể tùy ý gặp Tạ Khinh Hàn, Chu Tuyết cảm thấy rảnh rỗi tới mốc meo, ngày ngày ở nhà cắm hoa với mẹ.

Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc có kết quả thi đại học, Chu Tuyết đúng giờ ngồi trước máy tính. Do quá nhiều người cùng truy cập một lúc nên hệ thống quá tải, Chu Tuyết liên tục tải lại hai mươi phút mới hiện ra kết quả của mình.

Hà Lệ Trân vô cùng lo lắng, ngồi cạnh cô, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, vô thức nín thở.  

Giờ khắc này Chu Tuyết ý thức được bản thân mình vẫn muốn đi học, không chỉ bởi vì Tạ Khinh Hàn ép cô học mà bản thân cô cũng thật sự chịu học. Có thể học đại học, trong lòng cô thật ra cũng rất vui vẻ. 

Lúc nhỏ vì bị các bạn cùng lớp xa lánh nên không muốn đi học nhưng vẫn khóc lóc cầu xin bà nội đóng học phí cho mình. Nhưng sau đó vì ở trường quá cô đơn, học tập cũng không tốt và gần như không thể nuôi sống bản tanh nên cuối cùng đành bỏ học. 

Hà Lệ Trân kinh ngạc trước điểm số của cô, không ngờ cô có thể đậu thủ khoa đầu vào, vui mừng suốt cả ngày. Lúc ăn cơm tối, Tạ Huyền Thanh hỏi cô muốn gì, muốn thưởng lớn cho cô.  

Chu Tuyết mím môi cười: “Chỉ cần không tổ chức tiệc là con đã cảm tạ lắm rồi.”  

Chú Tạ sảng khoái cười to, đêm đó gọi điện thoại cho Tạ Khinh Hàn, thông báo chuyện cô thuận lợi đậu đại học, bảo anh chuẩn bị một một món quà lớn. 

Tạ Khinh Hàn thờ ơ: “Con sẽ hỏi em ấy muốn một chiếc xe hay một căn hộ.”  

Điện thoại mở loa ngoài, Chu Tuyết đang ngồi trên sô pha ăn kem nghe thấy lời của Tạ Khinh Hàn thì trợn trắng mắt.

Cô cần một chiếc xe để làm gì? 

Tạ Huyền Thanh cười ha ha, nghiêm túc bàn bạc với Tạ Khinh Hàn: “Nếu mua xe, ba thấy con phải tự mình dạy A Tuyết lái xe.” 

Tạ Khinh Hàn nói: “Con sẽ mời giáo viên dạy lái xe tốt nhất.”

Tạ Huyền Thanh: “Tìm giáo viên tốt đến đâu đi nữa thì vẫn là người ngoài, việc này con phải đích thân dạy mới có thể yên tâm.”  

Tạ Khinh Hàn đáp: “Vậy thì không cần mua xe nữa. Bình thường con bận đến mức chân không chạm đất, làm gì còn thời gian dạy.” 

“Chờ ba hỏi ý A Tuyết đã.” 

Sau khi cúp máy, Tạ Huyền Thanh thật sự hỏi cô có muốn học lái xe không. Chu Tuyết đương nhiên đồng ý, điều kiện tiên quyết là Tạ Khinh Hàn đích thân dạy cô.

Nhưng nếu không phải Tạ Khinh Hàn đích thân dạy thì sao cô phải chịu đựng cái nắng chói chang để học lái xe chứ? Dù sao ra ngoài cũng có tài xế đưa đón, sao phải tự mình chịu khổ làm gì.  

Vì vậy trong kỳ nghỉ hè, Chu Tuyết nhận được một căn nhà thuộc đứng tên mình, là quà chú Tạ và mẹ tặng cô.

Ngày nhận được chìa khóa nhà, Chu Tuyết vui vẻ tận mấy ngày.  



Ai không muốn sở hữu một ngôi nhà của riêng mình chứ. Mặc dù cô không sống ở đó thì vẫn thấy rất vui.

Tạ Huyền Thanh dạy cô cách quản lý tài chính, nói cô có thể cho thuê nhà để kiếm tiền.

Nhưng Chu Tuyết không nỡ làm vậy, phòng ốc mới được trang trí xong, vô cùng xinh đẹp, cô không nỡ cho người khác thuê.

Hôm đó Tạ Khinh Hàn về nhà cũ ăn cơm, buổi tối trước khi đi ngủ cô còn cố ý đi tìm anh.

Hiếm khi thấy Tạ Khinh Hàn không làm việc mà hút thuốc ở ban công.

Cô gõ cửa đi vào, Tạ Khinh Hàn dựa vào lan can, nâng mắt lười biếng nhìn cô một cái: “Còn chưa đi ngủ?” 

 

“Cố ý tới tìm anh.” Chu Tuyết đi ra ban công, cũng không ngại Tạ Khinh Hàn hút thuốc, hai tay đan lại đặt lên lan can, ngửa đầu nhìn Tạ Khinh Hàn: “Anh còn nhớ đã nói sẽ đáp ứng nguyện vọng của em không?” 

Gió đêm mùa hè rất lớn làm rối tung mái tóc đen dài của Chu Tuyết. Cô vén tóc ra sau tai, đôi mắt xinh đẹp như bầu trời đêm nay, mong chờ nhìn Tạ Khinh Hàn.

Tạ Khinh Hàn đã từng nói, Chu Tuyết có một đôi mắt cuốn hút, không thể nhìn thẳng, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ bị cô bắt mất hồn ngay.  

Anh quay mặt đi, cúi đầu run tay gạt tàn thuốc, thờ ơ nói: “Không nhớ rõ.”

Sợ Chu Tuyết đòi hỏi quá đáng quá mức nên anh giả bộ mất trí nhớ.

Chu Tuyết đáp, “Vậy em sẽ nhắc lại cho anh. Anh nói nếu em thi được thủ khoa đầu vào sẽ đáp ứng nguyện vọng của tôi.” 

Tạ Khinh Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, “Thi đại học là vì tương lai của anh sao?” 

Chu Tuyết không trả lời câu hỏi của anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh: “Đừng đánh trống lảng. Anh đã hứa với em, quân tử nhất ngôn.”  

Tạ Khinh Hàn lúc này hối hận không kịp, tự trách mình đã quá coi thường Chu Tuyết, cho rằng với tính phản nghịch của cô, có thể miễn cưỡng đậu đại học đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi.

Không ngờ cô thật sự có thể thi đậu thủ khoa.

Chu Tuyết thấy Tạ Khinh Hàn mãi không nói gì, cho rằng anh muốn đổi ý, lập tức chặn đường lui của anh, “Anh đừng hòng đổi ý! Nếu anh đổi ý, em sẽ tung tin đồn, đường đường là tổng giám đốc Tạ thị mà nói lời không giữ lời. Người bình thường mang tiếng thất hứa cũng chẳng sao cả, thế nhưng Tạ Khinh Hàn đây sẽ không gánh nổi tai tiếng này đâu.” 

Tạ Khinh Hàn nghe thấy Chu Tuyết nói vậy thì nở nụ cười, khom người dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn trên bàn: “Không ai dám uy hiếp anh cả.” 

Nói rồi anh bước vào phòng, Chu Tuyết trong lòng nhấp nhổm không yên, không biết Tạ Khinh Hàn như vậy là có ý gì, cũng đi theo vào.  

Cô đứng ở lối ra ban công, nhìn Tạ Khinh Hàn đi tới trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo bên phải ra, lấy ra một cái chìa khóa, ném lên bàn trước mặt cô: “Mua cho em một chiếc xe.” 

Chu Tuyết liếc mắt nhìn chìa khóa xe trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Khinh Hàn, “Anh dạy em lái?”  

“Anh đã nhờ chú Trần dạy em rồi. Chú Trần có hai mươi lăm năm kinh nghiệm lái xe, trong hai mươi lăm năm này chưa từng xảy ra sai sót gì. Có bác ấy dạy, em có thể yên tâm. ”  

Chu Tuyết rất thất vọng, đi tới trước bàn, cầm chìa khóa xe ném lại cho Tạ Khinh Hàn.  

Tạ Khinh Hàn ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn chìa khóa xe bị Chu Tuyết ném lại, anh trầm mặc vài giây, khi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt anh rất không vui, cảnh cáo cô, “Chu Tuyết, không ai dám đùa giỡn với anh, em dám?” 

Chu Tuyết cũng không sợ anh: “Em không đùa giỡn với anh, em chỉ không muốn học lái xe mà thôi.” Cô nhìn Tạ Khinh Hàn, nói tiếp: “Em muốn đi du lịch.”  

Tạ Khinh Hàn nhìn cô một lúc lâu, hỏi: “Đi đâu?”

Chu Tuyết đáp, “Muốn đi tham quan tháp Eiffel.”  

Cũng không phải yêu cầu quá đáng gì. Tạ Khinh Hàn gật đầu, ngữ khí dịu xuống: “Anh sẽ chi trả cho chuyến đi của em, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.” 



Chu Tuyết nói, “Em muốn đi cùng anh.” 

 

Tạ Khinh Hàn nói, “Anh không có thời gian.” Anh dựa lưng vào ghế, nhìn Chu Tuyết, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Nếu em không có ai đi cùng, anh có thể tìm người đi cùng em.”  

“Yêu cầu của em chính là muốn anh đi cùng.” Chu Tuyết cũng trở nên cứng rắn. Cô cố chấp nhìn Tạ Khinh Hàn, không cảm thấy yêu cầu của mình có gì quá đáng. 

Nhưng cô không biết Tạ Khinh Hàn đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, liếc mắt một cái đã biết cô đang muốn làm gì.

Anh tuyệt đối sẽ không để cô như ý, mở máy tính lên bắt đầu làm việc, để lại một câu, “Em có thích đi hay không? Anh không có thời gian.”   

Chu Tuyết trừng mắt nhìn Tạ Khinh Hàn, không ngờ anh lại nói vậy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh đã nói chỉ cần em vượt qua kì thi đại học sẽ đáp ứng em một điều kiện.” 

“Nhưng anh cũng đã nói rồi, không thể yêu cầu quá đáng.”  

Chu Tuyết nói, “Cái này cũng không quá đáng mà.”

Cô thật sự cảm thấy yêu cầu của cô không có gì quá đáng hết, cô chỉ muốn có thời gian ở riêng với Tạ Khinh Hàn.

Cô hy vọng anh có thể hiểu cô. 

Nhưng Tạ Khinh Hàn sẽ không cho cô cơ hội, nói: “Đừng nói điều kiện với anh. Em muốn đi du lịch, bao nhiêu tiền anh cũng có thể trả, những chuyện khác không cần phải nói nữa.”  

“Nhưng mà…”

“Đi ra ngoài.” Tạ Khinh Hàn không kiên nhẫn đuổi cô ra ngoài.

Chu Tuyết mím môi, trừng mắt nhìn Tạ Khinh Hàn.

Cô chẳng phải chú thỏ trắng vô hại, giống như Giang Cẩn Lâm nói, cô là một con hổ nhỏ có răng nanh, không dễ chọc.  

Cô không dám tin anh lại đuổi mình ra khỏi phòng, tức giận đến đau cả ruột, cả đêm không ngủ được, nửa đêm xuống dưới lầu lấy sữa uống. 

Giờ đã là hơn ba giờ sáng, cô ngồi ở quầy rượu, cầm ly sữa, trong lòng phẫn nộ chửi bới Tạ Khinh Hàn không biết bao nhiêu lần.

Hại Tạ Khinh Hàn hắt hơi liên tục nên phải xuống lầu tìm thuốc uống, thấy Chu Tuyết ngồi trên ghế cao ở quầy rượu cầm cái ly màu hồng. 

Chu Tuyết thấy Tạ Khinh Hàn xuống lầu, sắc mặt không tốt, trừng mắt nhìn anh một cái.

Tạ Khinh Hàn híp mắt hỏi: “Em đang mắng anh?” 

Chu Tuyết cãi lại, “Anh nói mà không giữ lời, em không nên mắng sao?” 

 

Tạ Khinh Hàn liếc nhìn cô một cái, chỉ xem như là tiểu cô nương tính khí trẻ con, lười so đo với cô.  

Anh đi ra phòng khách, kéo ngăn kéo dưới bàn trà ra, lấy hòm thuốc.  

Chu Tuyết thấy Tạ Khinh Hàn lấy hòm thuốc thì sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Anh sao vậy?”  

Tạ Khinh Hàn đáp, “Nhờ ơn của em mà không ngừng hắt hơi.” 

Chu Tuyết sững sờ, bị Tạ Khinh Hàn đuổi đi, dù trong lòng khó chịu thì cũng không nên mắng Tạ Khinh Hàn suốt cả buổi như vậy.  



Cô chột dạ lên tiếng, “Ai bảo anh nói mà không giữ lời chứ?”  

Cô bỏ ly xuống, đi tới trước sofa, ngồi xổm trước bàn trà, hỏi Tạ Khinh Hàn: “Chỉ hắt hơi thôi hả? Còn triệu chứng nào khác không?” 

Tạ Khinh Hàn thấy cô thuần thục lấy ra mấy loại thuốc thì không khỏi tò mò, “Em còn biết chữa bệnh?”  

Chu Tuyết nói, “Bệnh lâu ngày thành bác sĩ. Khi còn bé sức khỏe không tốt, cũng không có ai quản, cảm mạo, sốt cũng không có ai đưa đi bệnh viện, đành phải ở nhà tìm thuốc, thấy thứ gì có thể trị bệnh đều nhét hết vào miệng, uống mãi rồi rút ra kinh nghiệm, lần sau sẽ biết loại thuốc nào có hiệu quả tốt.” 

Tạ Khinh Hàn lần đầu tiên nghe Chu Tuyết kể những chuyện này, nhìn cô thật lâu, cuối cùng nói một câu, “Cô có thể lớn lên, còn có móng vuốt sắc bén như vậy, đúng là kỳ tích.” 

Chu Tuyết lấy ra mấy viên thuốc, rút một tờ khăn giấy đặt lên bàn, để thuốc lên khăn giấy, đẩy đến trước mặt Tạ Khinh Hàn, “Thuốc trong nhà rất đầy đủ, uống đủ hai lần là được.”  

Tạ Khinh Hàn liếc mắt nhìn thuốc Chu Tuyết lấy ra cho mình, bán tín bán nghi, chậm chạp không động đậy. 

Chu Tuyết nói, “Tuy anh không giữ lời khiến em rất tức giận nhưng em sẽ không hại anh. Em cũng nhờ anh mới được đi học mà.”  

Tạ Khinh Hàn nghe vậy thì mỉm cười, cầm lấy ly nước, nói: “Biết anh giúp em đi học rồi thì ngoan ngoãn một chút đi, đừng suốt ngày cãi nhau với anh nữa.”  

Chu Tuyết hỏi Tạ Khinh Hàn: “Nếu lúc nào em cũng cãi nhau với anh thì có khi anh sẽ thấy chán ghét mà không cho em đi học nữa không?”  

Tạ Khinh Hàn đáp, “Cho dù anh không cho thì vẫn còn có mẹ và chú Tạ của em, lo cái gì.” 

Chu Tuyết đương nhiên không cần lo lắng về việc đi học. Thực tế, học phí chỉ là một số tiền nhỏ, phí sinh hoạt mới là khoản tiền lớn.

Trừ việc không chịu dẫn cô đi du lịch thì Tạ Khinh Hàn khá hào phóng về tiền bạc. Cô tính toán một chút từ trước đến nay, tiền trong thẻ của cô đủ cho cô dùng đến hết đời.  

Lần gặp mặt tiếp theo, cô vẫn không từ bỏ ý định, “Chẳng lẽ mấy ngày mà anh cũng không dành ra được?” Cô giả bộ đáng thương, nói với Tạ Khinh Hàn: “Em không biết tiếng Pháp, lỡ đi lạc thì phải làm sao?” 

Tạ Khinh Hàn đáp, “Biết nói tiếng Anh là đủ rồi.” 

“Nhưng em học tiếng Anh câm, chỉ biết ứng phó với kỳ thi thôi.” 

“Hôm sau sẽ nói Hoàng Dục đăng ký lớp luyện giao tiếp cho em.”  

Chu Tuyết nằm sấp trên tay vịn sô pha, nhìn Tạ Khinh Hàn, “Thật sự không thể đi cùng em sao?”  

Tạ Khinh Hàn xem văn kiện, không nhìn cô, chỉ nói, “Bảo Hoàng Dục đi cùng em.”  

Chu Tuyết nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tạ Khinh Hàn, ngay cả tức giận cũng không nổi. Cô còn có thể làm sao bây giờ, chỉ đành chấp nhận thôi.