Ngày Đêm Nhớ Thương

Chương 27





Lúc Chu Tuyết tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Sờ lên tủ đầu giường lấy điện thoại để xem giờ, không ngờ Hoàng Dục lại gửi tin nhắn cho cô sớm như vậy: “Chu Tuyết, chúc mừng năm mới. Mười giờ tôi lên máy bay về nhà, năm sau gặp lại.”

Chu Tuyết mỉm cười, cảm giác được bạn bè quan tâm thật tuyệt. Nhất định là sáng sớm Hoàng Dục đến tạm biệt cô, ai ngờ cô vẫn còn đang ngủ nướng nên đành phải gửi tin nhắn.

Cô nhắn: “Tôi nhớ quê anh có rất nhiều đồ ăn ngon.”

Hoàng Dục rất nhanh đã trả lời lại: “Yên tâm, tôi sẽ mang nhiều đồ ngon về cho cô.”

Chu Tuyết cười, lúc này mới để điện thoại xuống, rời giường vào phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong ra ban công ngắm cảnh mới phát hiện khắp nơi trắng xóa, chắc tuyết đã rơi suốt đêm.

Chu Tuyết cảm thán một tiếng, tranh thủ thời gian gọi điện cho Tạ Khinh Hàn: “Tạ Khinh Hàn, anh có thấy tuyết rơi rất lớn không?”

Tạ Khinh Hàn đáp: “Cho nên chúng ta phải nhanh xuống núi, chậm chút sẽ không xuống được.”

“A!” Chu Tuyết kinh ngạc.

Tạ Khinh Hàn: “Nhanh thu dọn đồ đạc, mười phút sau chúng ta xuất phát.”

Chu Tuyết không ngờ nhanh như vậy đã phải rời đi, cô còn muốn ở lại ăn thêm mấy món được đề cử khác nữa chứ.  

Nhưng bây giờ không phải lúc, nhanh chóng thu dọn rồi theo Tạ Khinh Hàn xuống núi.

Sự thật chứng minh, Tạ Khinh Hàn nói rất chuẩn. Trên đường xuống núi, tuyết rơi càng lúc càng lớn. Mặc dù đã xuống núi sớm, nhưng chưa kịp xuống tới chân núi đã nhận được tin tức phong tỏa đường.

Tạ Khinh Hàn quay đầu xe, muốn đi đường khác, nhưng không ngờ nó cũng bị phong tỏa.

Chu Tuyết bắt đầu sợ hãi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không về được sao?”

Tạ Khinh Hàn: “Lâu nhất thì ngày mai sẽ hết phong tỏa. Anh tắt máy, xuống xe đi.”

“Đi đâu đây?”

“Tìm chỗ ăn cơm trước đã.”

Đường bị phong tỏa, mọi người đều không xuống núi được nên vội tìm nơi dừng chân, trên trấn trước giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.

Từ khi đến Bắc Kinh, Chu Tuyết đã rất lâu không đi chợ phiên, nhìn thấy rất nhiều đồ chơi nhỏ đáng yêu, cô cực kỳ vui vẻ.

Dưới mái hiên có mấy ông lão đang bán mứt quả. Chu Tuyết đi qua, chọn một hộp mứt hình dạng đáng yêu. Đến lúc trả tiền, sờ vào túi mới phát hiện không mang tiền mặt, cô quay đầu gọi Tạ Khinh Hàn: “Tạ Khinh Hàn, em muốn mua mứt quả.”

Mãi đến cực kỳ lâu về sau, Tạ Khinh Hàn vẫn nhớ đến ngày hôm nay, ngày ngoại ô Bắc Kinh phủ tuyết trắng xóa, Chu Tuyết đứng dưới mái hiên, trên tay cầm hộp mứt nhìn về phía anh nở nụ cười xán lạn.

Lúc đó Tạ Khinh Hàn đang nghe điện thoại, nghe Chu Tuyết gọi, mới quay đầu lại, xuyên qua đám đông dưới trời tuyết lớn nhìn cô. Nhất thời Tạ Khinh Hàn không nghe được người ở đầu dây bên kia nói gì, trong mắt chỉ có hình ảnh Chu Tuyết đang cười, mọi thứ xung quanh dường như đều ngừng lại.

Tận đến khi âm thanh bên kia vang lên mới kéo tâm trí anh quay về, “Ba và dì ngày mai sẽ trở về, con chăm sóc tốt cho A Tuyết. Đến lúc đó nhà chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên.

Anh lấy lại tinh thần, lại nhìn Chu Tuyết, đáp: “Vâng.”

Cúp điện thoại, đi tới chỗ Chu Tuyết đang đứng, nói cô muốn mua gì thì cứ mua, không cần phải nói anh.

Chu Tuyết đang ăn, lên tiếng: “Em quên mang theo tiền.”

Tạ Khinh Hàn thay cô trả tiền, hai người tiếp tục đi lên phía trước.

Chu Tuyết vẫn là trẻ con, nhìn thấy thứ gì đáng yêu cũng đứng lại nhìn một lúc, làm chậm trễ rất nhiều thời gian.

Nếu là bình thường, Tạ Khinh Hàn sẽ mặc kệ cô. Con gái đi dạo phố như vậy mới là bình thường. Mặc dù anh không có nhiều kiên nhẫn, nhưng vẫn đi cùng cô để trả tiền cho những thứ cô thích.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Tạ Khinh Hàn lo lắng nếu không đi nhanh sợ đêm nay không có chỗ ở lại. Thấy Chu Tuyết muốn đến chỗ bán đồ Tết, Tạ Khinh Hàn ngăn cô lại: “Chúng ta đi tìm chỗ nghỉ lại đêm nay trước đã.”

Tạ Khinh Hàn đi trước, Chu Tuyết theo sau anh: “Đêm nay chúng ta ở lại chỗ này sao?”

“Trước tiên cứ tìm chỗ ở đã. Sợ tuyết sẽ rơi cả đêm, nơi này quá nhỏ, bây giờ có nhiều người không đi xuống núi được, sợ chậm một chút sẽ không có chỗ nghỉ.”

Nơi này quá nhỏ, chỉ có tổng cộng hai nhà nghỉ, một ở đầu đường, một ở cuối đường. Một nhà nghỉ đã hết phòng, hai người đi đến nhà nghỉ khác cũng chỉ còn lại một phòng. Có một phòng cũng tốt hơn là không có chỗ ở, Tạ Khinh Hàn đưa thẻ căn cước để đặt phòng. Chu Tuyết ở bên cạnh khẽ hỏi: “Em có cần lấy ra không?”

Tạ Khinh Hàn không trả lời cô, bà chủ trông quầy cười híp mắt: “Cần chứ cô gái.”

Chu Tuyết nhìn thoáng qua Tạ Khinh Hàn, anh không biểu lộ gì. Cô cúi đầu lấy thẻ căn cước trong túi nhỏ ra. Bà chủ cực kỳ nhiệt tình, cùng bọn họ nói chuyện: “Hôm nay tuyết thật lớn, hai người lên chùa cuối năm à?”

Chu Tuyết cũng mỉm cười, ghé vào quầy nói chuyện với bà chủ: “Không phải ạ, tụi cháu lên núi chơi.”

“Là lên trên núi nghỉ dưỡng à. Chỗ đó rất tốt đấy, nghe nói rất to rộng, còn có cả khu cưỡi ngựa nữa.”

Chu Tuyết vuốt tóc, đáp: “Cháu không rõ lắm. Cháu không đến chỗ đấy.”

Tạ Khinh Hàn nhìn Chu Tuyết một chút.

Bà chủ nói: “À, cô còn tưởng các cháu lên núi nghỉ dưỡng, nhìn hai đứa rất giống người có tiền.”

Chu Tuyết nói dối không chớp mắt: “Không phải đâu ạ. Chúng cháu không có tiền, tụi cháu bỏ nhà trốn đi, gia đình đã khóa hết thẻ của cháu rồi.”

Tạ Khinh Hàn thật sự muốn ngồi xuống salon hút một điếu thuốc, nhìn xem tiểu quỷ nghịch ngợm này còn muốn ba hoa những gì nữa.

Bà chủ sửng sốt, động tác đăng ký phòng cho bọn họ cũng dừng lại, muốn nói lại thôi, rõ ràng sợ bọn họ không trả nổi tiền thuê phòng.

Chu Tuyết nhịn cười.

Tạ Khinh Hàn đen mặt, đặt thẻ lên bàn, nói: “Quẹt thẻ.”

Bà chủ vừa nhìn thấy thẻ, khuôn mặt lập tức mỉm cười, vội vàng cầm lấy, nhiệt tình giới thiệu: “Chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ chọn món, không phải tôi thổi phồng đâu, chỗ chúng ta có người nấu ăn riêng, phục vụ, vệ sinh, ăn uống đều tốt hơn những cửa hàng ven đường.”

Chu Tuyết chống má, cười nhìn bà chủ quảng cáo.

Mỗi khi nhàn rỗi cô đều thích nghe người ta nói chuyện, nhưng Tạ Khinh Hàn lại không có kiên nhẫn như vậy, làm xong thủ tục thì lập tức cầm lấy thẻ lên thẳng phòng.

Bà chủ nhìn bóng lưng Tạ Khinh Hàn, nói với Chu Tuyết: “Bạn trai cháu không quá thích nói chuyện nhỉ.”

Một tiếng bạn trai này khiến Chu Tuyết cười tươi như hoa: “Anh ấy chính là như vậy.”

Tiếng hai người nói chuyện cũng không nhỏ, Tạ Khinh Hàn chắc chắn đã nghe thấy, lạnh băng gọi cô: “Còn không đi?”

“Tới đây!” Chu Tuyết nhận lại thẻ căn cước của mình, xách ba lô nhỏ theo Tạ Khinh Hàn về phòng.

Vào đến phòng, Chu Tuyết cảm thấy phòng này rất tốt. Phòng kiểu gì cô cũng đã từng ở qua. Khi còn bé không biết đã phải chuyển nhà bao nhiêu lần, nhưng vẫn chỉ ở khu dân nghèo, trong phòng ẩm thấp, làm sao cũng không diệt được hết gián, chỉ có thể sống chung với nó.

Khi cha cô qua đời, bà dọn đến nhà bác ở. Bác gái dọn nhà kho làm phòng cho cô, đem một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ đến. Trong kho không nhìn thấy mặt trời, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, khi đó cô mới mười bốn tuổi. Một thời gian sau, bác gái cãi nhau với bà, đuổi cô và bà ra ngoài. Khi ấy cô rất sợ bà thấy cô là gánh nặng, trên đường không dám nói chuyện, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo, thật sự sợ bị bà vứt bỏ.

Ngày đó bị bà cầm gậy đánh tới gần chết, vừa khóc vừa la “Bà ơi, cháu sai rồi”. Khi đó cô cũng cảm thấy mình sai. Cô không nên đánh nhau với Chu Lân. Cô đã ăn nhờ ở đậu thì phải ngoan ngoãn, nếu bị bắt nạt cũng phải cố mà nhịn xuống. Ai bảo cô không có nhà để về, không có người bảo vệ, chăm sóc.

Khi ấy quá ủy khuất, trong lúc nghỉ hè mỗi ngày đều phải đi làm thuê, đến tiệm ăn giúp, làm từ sáng đến mười giờ tối mới được nghỉ. Số tiền kiếm được cô dành để đóng tiền học phí, thế mà lại bị Chu Lân lấy trộm để mua máy chơi game.

Cô hỏi Chu Lân còn bị hắn mắng là ăn bám, sống ở nhà hắn là cô thiếu hắn. Khi đó cô mới mười bốn tuổi, lòng tự trọng mãnh liệt, ủy khuất và khổ sở xông tới đánh Chu Lân một trận, làm hỏng máy chơi game hắn vừa mới mua bằng tiền của cô. Thế là hôm sau cô và bà bị đuổi ra ngoài.

Vậy nên cô bị bà dùng gậy đánh cho toàn thân đầy vết thương, máu bầm tụ trên người rất lâu mới tan hết. Bắt đầu từ lúc đó, cô quyết định tự kiếm tiền nuôi chính mình, không nghĩ đến chuyện ăn nhờ ở đậu nữa.

Những chuyện này cô cũng chưa nói với ai, cũng không có ý định nói cho bất cứ ai.

Nhà trọ này mặc dù không sánh bằng khách sạn năm sao, nhưng Chu Tuyết cảm thấy vẫn có thể ở được. Ngược lại, Tạ Khinh Hàn sau khi nhìn khắp phòng thì lông mày đều nhăn lại, trên ghế salon có vết bẩn không biết đã dính từ bao giờ, anh ghét bỏ đến mức không muốn chạm vào thứ gì.

Chu Tuyết tìm một cái khăn sạch trải lên ghế: “Ở đây là nông thôn, anh chịu khó một chút.”

Tạ Khinh Hàn không chấp nhận được, đi ra ngoài ban công hút thuốc.

Chu Tuyết không nói thêm, cởi áo khoác ra treo lên mắc, lên giường chơi điện thoại.

Tạ Khinh Hàn hút xong điếu thuốc đi vào, thấy cô đã ngồi trên giường chơi điện thoại, nói: “Em thích ứng nhanh đấy.”

Chu Tuyết đáp: “Em không giống anh, không có bệnh sạch sẽ.”

Tạ Khinh Hàn thực sự không muốn ngồi trên salon, kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống, lấy điện thoại gọi hỏi xem khi nào có thể xuống núi được.

Sớm nhất thì cũng phải đợi đến ngày mai.

Thật ra nơi này cũng rất tốt, trước kia đi chơi cùng bọn Dương Sâm cũng không có tiền, đều phải ngủ đại chỗ nào đấy, như thế này đã rất tốt rồi.

Tạ Khinh Hàn nhíu mày, quay đầu nhìn Chu Tuyết: “Em ngủ với ai?”

Chu Tuyết: “Cùng bọn Dương Sâm.”

“Lúc trước em bị bắt, cũng là do ở cùng một chỗ với bọn lưu manh kia?”

Chu Tuyết nghe vậy, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Tạ Khinh Hàn, sửa lại, “Bọn họ không phải lưu manh. Mặc dù bọn họ không học nhiều, cũng không phải là người được dạy dỗ tốt, xăm kín người, nhưng bọn họ không phải người xấu.”

Tạ Khinh Hàn liếc cô một cái.  

Lúc này, có người đến gõ cửa.

Tạ Khinh Hàn để điện thoại lên bàn, đứng dậy đi mở cửa.

Người gõ cửa là nhân viên đưa đồ ăn: “Đây là thức ăn hai người đã đặt.”

Tạ Khinh Hàn nhìn một chút rồi quay đầu nhìn Chu Tuyết.

Chu Tuyết giơ tay lên: “Là em gọi.”

Tạ Khinh Hàn nhìn hành động của cô, bỗng nhiên muốn cười. Chu Tuyết đem đồ ăn vào đặt lên giường, cô sẽ không ủy khuất cái bụng của mình.

Chu Tuyết: “Lúc xuống núi cũng chưa ăn gì. Sớm biết sẽ bị phong tỏa đường, chúng ta nên đợi ở khu nghỉ dưỡng thêm một ngày, ngày mai lại đi.”

Không cần Chu Tuyết nói, bây giờ Tạ Khinh Hàn cũng đã rất hối hận.

Lúc tối, Chu Tuyết cùng Tạ Khinh Hàn đi dạo một vòng.

Thị trấn quá nhỏ, dù cửa hàng nào Chu Tuyết cũng vào xem nhưng chưa đến một tiếng đã đi hết.

Đương nhiên, Tạ Khinh Hàn không có hứng thú cùng cô dạo phố, ngồi ở chỗ ăn cơm đợi cô. Đợi cô đi dạo xong, không thấy cô cầm theo thứ gì thì hỏi: “Không mua gì à?”

Chu Tuyết thở dài, bây giờ không có cái gì nhất định phải mua.

Không chỉ không mua được gì, còn đi đến mức đau chân, sau khi về phòng trọ, Chu Tuyết lập tức lấy quần áo đi tắm.

Lúc cô bước vào phòng tắm, Tạ Khinh Hàn đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

Nhưng cuộc gọi còn chưa kịp kết nối đã nghe tiếng Chu Tuyết thét lên trong phòng tắm: “A! Tạ Khinh Hàn cứu mạng!”

Trong nháy mắt đó, Tạ Khinh Hàn cái gì cũng không nghĩ, đi thẳng vào phòng tắm. Nhưng khi cửa mở ra, thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt Tạ Khinh Hàn lập tức thay đổi, vô thức chửi thề một câu, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Anh đi đến bên giường, vươn tay cầm lấy tấm chăn mỏng, một lần nữa mở cửa phòng tắm, lúc này cũng không nhìn vào bên trong mà ném thẳng chăn vào trong, nói: “Đứng sang một bên đi.”

Chu Tuyết cũng bị dọa sợ, lấy chăn quấn quanh người rồi đứng ra xa một chút: “Cái vòi này tự nhiên bung ra, nước cứ thế phun thẳng vào mặt em, không nhìn thấy gì.”

Tạ Khinh Hàn đi vào phòng tắm sửa vòi nước, vòi nước hỏng không thể vặn lại được, nước cứ thể phun ra ngoài. Tạ Khinh Hàn cũng không sửa được, trực tiếp khóa van nước lại, phòng tắm hỗn loạn rốt cuộc cũng an tĩnh.

Chu Tuyết nắm chặt cái chăn đang quấn quanh người, cúi đầu, lúc này mới ngại ngùng đỏ mặt.

Tạ Khinh Hàn cũng không nhìn cô, đi ra ngoài phòng tắm. Chu Tuyết lúc này cũng không thể tắm được nữa, lau khô người rồi mặc quần áo đi ra.

Tạ Khinh Hàn đã đổi sang bộ quần áo khác, đang gọi điện thoại đến quầy lễ tân bên dưới nhờ người lên sửa vòi nước.  

Thợ đến sửa gần hai tiếng mới xong. Chu Tuyết cuối cùng cũng có thể thoải mái dùng nước nóng để tắm. Lúc đang tắm, nhớ lại ban nãy toàn thân lõa thể cùng Tạ Khinh Hàn bốn mắt nhìn nhau, mặt lại đỏ bừng bừng. Cô cũng không ngờ Tạ Khinh Hàn sẽ đến nhanh như vậy, chỉ là lúc đó nước phun mạnh vào người, cô không biết phải làm sao nên vô thức hô cứu mạng.

Tâm trạng Tạ Khinh Hàn cũng không tốt hơn Chu Tuyết là bao, bực bội ra ban công hút thuốc. Trong phòng tắm vẫn còn vang lên tiếng nước chảy. Trong đầu anh toàn là hình ảnh Chu Tuyết không mặc quần áo đứng đó, muốn xóa đi cũng không được, làm anh cực kỳ bức bối, bức bối đến mức muốn chửi thề.

Mùa xuân năm 2017, chuyện sai lầm đầu tiên anh làm chính là đã đồng ý ăn Tết với Chu Tuyết.

Chu Tuyết tắm rửa xong, từ phòng tắm bước ra, thấy Tạ Khinh Hàn vẫn còn đang hút thuốc ngoài ban công. Cô ghé vào bên cạnh cửa, nhìn anh một hồi, không nhịn được mà lên tiếng trước: “Tạ Khinh Hàn, em vừa nghe thấy anh chửi thề.”

Mới từ phòng tắm đi ra, cô đã nghe thấy Tạ Khinh Hàn chửi thề. Cô hỏi: “Anh đã nhìn thấy hết rồi?”

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Chu Tuyết không mặc gì, Tạ Khinh Hàn có chút thẹn quá hóa giận, lạnh giọng quát: “Chu Tuyết, im miệng.”