Ngây Ngô

Chương 23: Bồ Công anh trong bụi đất



Giữa tháng 7 báo đài đã bắt đầu đưa tin về kết quả trúng tuyển. Điểm thi của Tống Doanh và Cố Hàm đều cao hơn điểm chuẩn năm vừa rồi không chỉ một hai điểm, tất nhiên là có tên trên bảng vàng. Mạnh Xuyên Giác cũng hiển nhiên chiếm một vị trí bước vào Thanh Hoa, Lưu Lị Dĩnh cũng thi đậu một trường đại học ở Bắc Kinh. Không ngờ bốn người bọn họ đều sẽ đến Bắc Kinh.

Nhưng không phải ai trong số bọn họ cũng đạt được kết quả tốt, điểm thi của Hà Đào thấp hơn so với những gì cậu ta tính toán đến mười mấy điểm, cho nên không thể vào được trường đại học mà cậu ta ghi trong nguyện vọng một. May mắn là trường Đại học Hoa G mấy năm nay bắt đầu xét tuyển nguyện vọng 2 cho các học sinh đã hỏng nguyện vọng 1 vào trường mình nhưng có điểm cao ( theo lý nguyện vọng 2 và nguyện vọng 3 chỉ là ghi cho có, nguyện vọng 1 mới là giá trị), Hà Đào được vào ngành Công nghệ sinh học của trường đại học Hoa G, ở lại thành phố Hoa. Trong khi đó Du Thanh Ca có điểm cao hơn so với tính toán, thuận lợi đậu vào ngành Đào Tạo Diễn Xuất, sẽ đến Bắc Kinh Cùng với đám Cố Hàm Tống Doanh.

Vận mệnh sử dụng phương thức nhất quán của nó để trêu đùa con người, điểm thi của Kiều Lệnh Đường trên thực tế thấp hơn so với những gì cậu ta đánh giá gần 10%. Lúc đầu cậu ta không thể tin được, đã làm đơn phúc khảo, kết quả hoàn toàn không sai sót gì. Điểm thi văn của cậu ta là tệ nhất, chỉ được hơn 30 điểm. Cậu ta nhớ lại bài thi “Trí tử nghi lân” mà mình đã làm, cũng không biết chỗ nào xảy ra sai sót lớn như vậy. Tống Doanh cũng không nói gì trước mặt cậu ta, chờ khi hai người ở riêng với Cố Hàm, cô mới bồi hồi than thở: điểm chính trong bài nghị luận “Trí tử nghi lân” của Kiều Lệnh Đường là nhân tính, cười nhạo những người khác là nhìn không thấu. Điểm này không hẳn là sai, chỉ đáng tiếc là không đồng nhịp với người chấm bài.

Cho nên mới nói thi văn đại học là một vấn đề khó, mấy năm nay luôn cổ vũ những bài văn có cá tính, đề tài cũng vì vậy mà trăm hoa đua nở, mấy năm nay các đề tài về “Thơ ca hí kịch” khá hạn chế đều bị hủy bỏ, những bài văn mang tư tưởng tiến bộ đạt điểm tối đa là chuyện rất hiếm thấy. Nhưng chỉ cần một ngày thi đại học còn có môn Văn, thì không thể có tự do ngôn luận chân chính. Những người có tư tưởng tiến bộ thì cần phải có sự chuẩn bị, khi mà bài thi của mình gặp phải người chấm bài có tư tưởng truyền thống thì sẽ như thế nào, hơn nữa những người chấm bài như thế này lại chiếm đa số. Cho nên dù là kiêu ngạo như Tống Doanh cũng phải nỗ lực bảo trì tư tưởng “nghiêm túc chính quy” trong khi thi văn, cố gắng tìm thấy tư tưởng trung tâm trong đề thi mà người ra đề muốn nói. Nếu mang ra so sánh thì Kiều Lệnh Đường thật sự đã quá mạo hiểm.

Lục Kỳ Phách thì lại phát huy một cách bình thường, điểm thi và điểm dự đoán không cách biệt nhau là mấy. Dự đoán của cô ta tương đối chính xác, vừa vặn đủ điểm. Kiều Lệnh Đường và cô ta cùng vào một trường đại học, nhưng cậu ta vào bằng nguyện vọng 2, còn Lục Kỳ Phách là nguyện vọng 1. Kiều Lệnh Đường cười nói một cách vô cùng miễn cưỡng, rằng điều này cũng xem như đạt được mục tiêu ban đầu của bọn họ, Lục Kỳ Phách chỉ gật đầu.

Du Thanh Ca đậu đại học như ước nguyện xong thì lại khóc, Hà Đào liền hoảng sợ, không hiểu cô ta khóc cái gì. Rõ ràng cô ta đã đậu vào trường đại học mà mình muốn thì sao phải khóc chứ?

“Xin lỗi…… Là bởi tại tôi, cho nên cậu mới thi không tốt…” Du Thanh Ca thấp giọng nói, cố gắng che giấu âm thanh nức nở, “Bởi vì cậu đã dùng thời gian của mình để dạy tôi, cho nên…”

“Cậu suy nghĩ vớ vẫn vì thế?!” Hà Đào vỗ đầu cô ta, “Đồ ngốc, cậu cho rằng tôi là loại người đó hay sao?”

“Loại người gì?” Du Thanh Ca cảm thấy khó hiểu.

“Loại người đổ thất bại của mình lên đầu kẻ khác, oán trời trách đất nhưng lại không hề trách cứ bản thân mình. Cậu nghĩ tôi là loại người như vậy sao?” Hà Đào nói, “Nếu cậu còn nói như vậy nữa thì tôi sẽ thật sự tức giận đấy! Tôi làm gì đều là quyết định của chính tôi, cho nên người khác không cần phải chịu trách nhiệm gì cả!”

“Nhưng mà nếu như không phải tại tôi thì…”

“Làm gì có nhiều cái nếu như đến vậy? Nếu không có chuyện thi đại học thì chẳng phải là không cần để ý đến điều gì khác hay sao?” Hà Đào cười cười, “Không có nhiều cái nếu như như vậy đâu, "nếu" là chuyện chưa từng xảy ra, thì hà tất phải thảo luận về nó. Nếu không có cậu, thì có lẽ ngay cả đại học Hoa G tôi cũng không đậu được.”

Du Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Hà Đào, đôi mắt trong veo vẫn còn ngân ngấn nước. Hà Đào ngoác miệng cười: “Đừng tưởng rằng ai cũng dữ dội như Cố Hàm và Tống Doanh, với tôi mà nói, trường đại học Hoa G vốn dĩ đã rất tương xứng với sức học của tôi. Tôi vào được Đại học Hoa G là rất phù hợp, không thể nói là thi tốt hay không.”

Du Thanh Ca lau nước trên khóe mắt, cô ta cũng biết biểu hiện của mình thật sự có chút không ổn, giống như đang áp bức đối phương an ủi và tha thứ cho mình. Nhưng thực sự đau lòng làm sao có thể che giấu được? Cô ta đã được Hà Đào giúp đỡ rất nhiều, nếu Hà Đào vì cô ta mà mất đi thứ gì đó, chắc chắn cô ta sẽ áy náy cả đời.

Hà Đào có một câu không nói, đó chính là vốn dĩ kế hoạch của cậu ta là vào trường đại học Hoa G, thay đổi nguyện vọng trước khi thi đại học chỉ là bởi vì cậu ta muốn đi với Du Thanh Ca đến cùng một thành phố. Bây giờ nếu cậu ta không thể đến Bắc Kinh, thì những điều này tất nhiên cũng sẽ bị cậu ta che giấu, không thể nào nói ra miệng được.

“Ha ha, sau này phải nhờ cậy Cố Hàm Tống Doanh chăm sóc cho cậu rồi.” Hà Đào cười nói, cố làm ra vẻ hết sức nhẹ nhàng.

“Tôi…”

“Vậy sau này cậu cũng đừng quản lý tôi nữa!” Du Thanh Ca đang định trả lời, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nói, quay đầu nhìn lại thì ra là Kiều Lệnh Đường. Du Thanh Ca Hà Đào Cố Hàm Tống Doanh đều hết sức sửng sốt, chỉ thấy Kiều Lệnh Đường sải bước đi ra bên ngoài. Còn Lục Kỳ Phách thì đứng yên tại chỗ, ngơ ngác mà rơi nước mắt.

Hà Đào muốn đến hỏi thăm, nhưng Du Thanh Ca đã cản cậu ta lại. Cố Hàm và Tống Doanh nhìn nhau, căn bản không có đi qua đi ý tưởng. Lạnh nhạt sao? Lục Kỳ Phách và Kiều Lệnh Đường nhất định là cãi nhau về chuyện học đại học, dù sao đi nữa chuyện này đối với Kiều Lệnh Đường quả thật là đáng sợ, gần như đồng nghĩa với việc tuyên bố tương lai cậu ta đã được xác định là rất tầm thường. Bây giờ Lục Kỳ Phách và Kiều Lệnh Đường, đều sẽ không tiếp nhận sự an ủi của đám người Cố Hàm. Cũng giống như Tống Doanh biết vào thời điểm này không nên hỏi Địch Hoan Vân sẽ vào học ở trường nào, biết bọn họ không vào được trường đại học tốt, thì cách tốt nhất là không nên nói với bọn họ về những chuyện này, nếu bản thân mình thi rất tốt.

Tống Doanh bỗng nhiên nhớ tới thời điểm sau khi thi tốt nghiệp trung học cơ sở kia liền cảm thấy bồi hồi, tất cả mọi thứ cũng giống như bây giờ không có gì khác biệt. Bọn họ là những cánh hoa bồ công anh bay lên trời, giống như những chiếc dù nhỏ màu trắng phân tán, rơi xuống những nơi khác nhau. Vốn dĩ tôi, cậu và cậu ta có thể ở bên nhau, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi số phận bị chia lìa.

Tháng 7 lại về, chính là mùa chia ly.



Tháng 7, cổng chính trường trung học Lý Trung vô cùng náo nhiệt. Lớp 10 đã nghỉ, lớp 11 sắp lên 12 vẫn còn đi học, trong khi đó đám học sinh 12 cũ vẫn còn cách ngày nhận được thư thông báo nhập học một khoảng thời gian đã bắt đầu giao hàng ở trước cổng trường. Cố Hàm đã đóng gói sách bài tập và sách giáo khoa lớp 12 lại bày sạp hàng ở trước cổng, buổi trưa đã bắt đầu buôn bán. Sách của Tống Doanh đã được người ta đặt sẵn, nhưng cô vẫn rút vài quyển ra bán, nghe nói là dù sao cũng ở cùng với Cố Hàm, nếu bản thân mình không bán quyển nào thì rất mất mặt.

Hà Đào cũng đến bán sách, bày sạp ở bên cạnh Cố Hàm, Du Thanh Ca cũng đến trông hàng cùng với cậu ta. Nhưng mà kẻ khiến cho Cố Hàm cảm thấy khó chịu chính là Mạnh Xuyên Giác vậy mà cũng bày bán sách ở đây, hơn nữa còn ngay đối diện Cố Hàm và Tống Doanh. Tống Doanh còn viết một tấm bảng to để ở trước hàng quán của hắn rằng: “Học sinh xuất sắc nhất trường trung học Lý Trung, đậu điểm cao vào đại học Thanh Hoa. Vở bài tập rất quý giá, không thể bỏ lỡ.” Mạnh Xuyên Giác vậy mà lại không hề khách sáo nhận lấy, rồi mang ra bày ở tại đó, để cho người đi qua đi lại nhìn vào.

“Anh có thích không? Nếu thích thì em cũng viết cho anh một tấm, đặt ở trước hàng của chúng ta.” Tống Doanh thấy Cố Hàm cứ nhìn chằm chằm vào tấm tranh chữ ở trước quầy hàng của Mạnh Xuyên Giác, bộ dạng thâm thù đại hận, vì thế liền hỏi hắn. Cố Hàm nghe thấy hai chữ “Chúng ta”, trong lòng dịu lại, lắc đầu.



“Em cũng đoán anh sẽ không thích mấy thứ này, những thứ này chỉ là vớ vẩn, chỉ có cậu ta mới đem trưng ra thôi.” Khoe khoang như vậy rất mất mặt. Tống Doanh cười nói, lại xoay đầu hỏi Hà Đào: “Hạch đào, cậu có thích mấy thứ này không? Tôi viết cho cậu một cái nhé?”

“Thôi đi! Còn chưa đủ mất mặt sao?!” Hà Đào đánh vào đầu Tống Doanh từ khoảng cách xa, Tống Doanh giả vờ trốn tránh ở phía sau Cố Hàm.

Tuy rằng Mạnh Xuyên Giác bày hàng ở đối diện khiến cho Cố Hàm rất bực bội, nhưng thái độ của Tống Doanh đã khiến hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hắn không ước mong xa xôi chỉ cần cô có thể ở bên cạnh hắn.

“Cố, hôm nay chị dâu em và anh em sẽ đến trung tâm mua sắm ngầm Phổ Minh mua vài thứ, em bảo chị ấy mua giúp em mấy quyển sách, em vào trong gửi danh sách cho chị ấy, sẽ ra ngay.” Tống Doanh thông báo. Tống Tắc Văn và Diệp Tâm thời gian gần đây vẫn còn chiến tranh lạnh, bây giờ có thể đi cùng nhau ra ngoài dạo phố hẳn là hòa bình!

Tống Doanh vào trường đi tìm chị dâu, Cố Hàm có chút buồn chán muốn nói chuyện mấy câu với Hà Đào, lại phát hiện Hà Đào và Du Thanh Ca đang trò chuyện hết sức vui vẻ. Hắn lại không muốn tán gẫu với Mạnh Xuyên Giác, liền cầm lấy mấy quyển sách nâng cao lớp 11 của Tống Doanh dùng để cho đủ số lên xem. Sách của Tống Doanh đều có phong cách rất riêng, trên trang sách là những hình vẽ theo trường phái trừu tượng, một vài câu bình luận nhẹ nhàng mà cay độc, một ít thơ từ không liên quan gì, còn có…

Còn có, những chữ “Tam” viết dọc theo trang sách, cùng với một dòng chữ “I love you forever” lúc nông lúc sâu.

Trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, trái tim giống như bị cắt ra từng mảnh bỏ vào trong hầm băng, sau khi bị đông lạnh đến cứng đờ lại lại mang ra ngoài đập vỡ, rồi sau đó, ngay cả đau cũng không cảm nhận được.

Hắn tự nói với bản thân mình không cần để ý, không cần phải ganh tị, nhưng mà hắn không làm được…

Hắn biết, ở trong lòng Tống Doanh người quan trọng nhất chính là Mạnh Xuyên Giác, không phải hắn.

Hắn có thể giả vờ như không có gì mà chờ đợi cô, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản sự đau xót và ghen ghét trong lòng mình. Hắn là là người xàm, chỉ có thể làm được những gì mà con người bình thường có thể.

“Ủa? Cố Hàm, cậu cũng bán sách ở đây à?” Cố Hàm ngẩng đầu, cho dù như thế nào, cũng phải cảm ơn người đã gọi hắn ra từ trong sự thương tâm này.

“Phong Vũ?” Cô gái đứng trước mặt học cùng lớp với Cố Hàm, thành tích bình thường, lúc thi đại học lại phát huy vượt mức mong đợi, cho nên có thể thuận lợi đậu hạng chót vào trường đại học U. Rất nhiều người đều lấy làm lạ rằng: cô gái này sức học hạng xoàng, bây giờ được điểm tốt, hoàn toàn có thể vào được một trường phù hợp, dù sao cũng sẽ thoải mái hơn là một trường đại học quá sức như đại học U. Bây giờ không phải là lúc đua nhau chọn trường tốt, vì sao Phong Vũ lại mạo hiểm như vậy?

“À.” Phong Vũ bỗng nhiên cúi đầu, có vẻ xấu hổ, “Tôi đến lấy giấy báo trúng tuyển, Cố Hàm, tôi đã vào trường đại học U.”

Cố Hàm gật gật đầu: “Tôi biết.”

“Tuy rằng không phải là chung ngành, nhưng tôi và cậu sẽ ở cùng một trường, tôi sẽ ở gần cậu hơn cả cậu ta. Cố Hàm, tôi sẽ càng thích cậu hơn so với cậu ta.” Có lẽ là kích động vì nhận được thư thông báo trúng tuyển, cũng có thể là vì đè nén quá lâu, hoặc là bởi vì Tống Doanh không có ở đây, cho nên Phong Vũ mới có can đảm mặc kệ thời gian địa điểm mà trực tiếp tỏ tình ở chỗ này. Cố Hàm ngơ ngẩn, hắn không tiếp xúc quá nhiều với Phong Vũ, tuy rằng cô gái này luôn quanh quẩn ở bên cạnh, nhưng hắn từ trước đến nay đều không hề hay biết cô ta lại… Hắn nhìn sang bên cạnh, Hà Đào và Du Thanh Ca đang hóng drama. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hà Đào một cái, lại nghiêng mặt đi không nhìn Phong Vũ, sau đó nói: “Phong Vũ, cậu bình tĩnh một chút. Tôi đã có người trong lòng rồi.”

“Tống Doanh có gì tốt chứ? Nếu cậu ta thật sự thích cậu, thì phải nên vào trường đại học U cùng với cậu, chứ không phải thi vào trường đại học K mà mình thích, thích một người thì nên ở bên cạnh người đó…” Phong Vũ nói.

Trong lòng Cố Hàm bỗng nhiên chấn động, những gì sau đó cô ta nói hắn đều không nghe rõ. Trong đầu bỗng nhiên trào ra một ý tưởng, lập tức chiếm cứ trái tim hắn… lúc trước cô ấy, là vì Mạnh Xuyên Giác, mới thi vào Lý Trung sao?

Phong Vũ xem sự im lặng của Cố Hàm là cam chịu, càng cảm thấy được ủng hộ, liền cúi người xuống nắm tay hắn.

Yêu và được yêu, vĩnh viễn là người ở vế đầu vất vả hơn. Tay Cố Hàm treo giữa không trung, cũng không thu về. Sự mệt mỏi trong nháy mắt dâng lên tràn ngập cõi lòng. Hắn đã nói với chính mình một vạn lần rằng không cần phải quan tâm, nhưng khi thật sự đối diện với Mạnh Xuyên Giác, thì vẫn không thể nào tránh khỏi sự ganh tị.

“A, Tống Doanh, cậu quay về rồi à!” Đối diện truyền đến âm thanh rất lớn của Mạnh Xuyên Giác, lớn đến mất tự nhiên, dường như là đang nhắc nhở ai đó.

Cố Hàm bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, rút tay mình về. Hắn nhìn sang bên cạnh, Tống Doanh lẳng lặng đứng yên, bên người cạnh cô là Diệp Tâm với đôi mắt đỏ hồng. Tống Doanh thử nhếch khóe môi, nhưng lại không thể cười nổi: “Em đi dạo phố với chị dâu, anh cứ ở đây mà nói chuyện yêu đương đi!”

“Tiểu Doanh, anh không giống…” Cố Hàm liếc nhìn về phía Mạnh Xuyên Giác một cách cố ý vô tình, Tống Doanh có ánh mắt sắc bén đến mức nào, tất nhiên là lập tức nhận ra.

“Anh không giống cái gì? Không giống đang nói chuyện yêu đương à? Dù sao thì em cũng có quá khứ, anh tất nhiên cũng có thể lấy nó làm cớ, để tạo ra quá khứ cho mình!” Tống Doanh lập tức cãi lại.

“Anh không có ý này!” Cố Hàm hết sức buồn bực, hắn là loại người này sao?

“Vậy anh có ý gì? Em đã nói em thích anh anh còn muốn gì nữa?” Tống Doanh hét lên.



“Anh không muốn sự thương hại, cũng không phải dùng tình cảm để ép buộc em thương hại chấp nhận, em không cần miễn cưỡng.” Cố Hàm thấp giọng nói.

“Được rồi là em thương hại, là báo đáp ân tình!” Tống Doanh giặm chân thật mạnh, lại kéo lấy Diệp Tâm, “Chị à chúng ta đi thôi!”

Hà Đào đi tới, Du Thanh Ca ngăn hắn lại, còn mình thì đi đến bên cạnh Tống Doanh và Diệp Tâm: “Tôi cũng muốn đến Phổ Minh, có thể đi cùng với hai người không?”

Du Thanh Ca cảm thấy Tống Doanh và Diệp Tâm đều quá kích động, sợ bọn họ trong lúc tức giận sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tống Doanh còn đang nóng giận cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, liền gật đầu: “Được.”

Cố Hàm ngơ ngẩn nhìn theo ba người Tống Doanh Diệp Tâm và Du Thanh Ca ngồi xe bỏ đi, trong đầu lúc ẩn lúc hiện, chỉ là câu nói và biểu hiện cuối cùng của cô.

Hắn rất ít khi nhìn thấy cô tức giận đến như vậy!



“Cậu nói xem cậu giận cái gì chứ?! Rõ ràng là cậu lập trường không kiên định, bị Tống Doanh bắt được tại trận, cậu ấy ghen thì cậu giải thích một chút là được rồi, sao phải cãi nhau như vậy?!” Hà Đào nói với Cố Hàm. Cố Hàm có chút hối hận, nhưng vừa rồi mới gây gổ mấy câu với Tống Doanh, không thể nhận là mình sai được. Hắn trừng mắt nhìn Hà Đào một cái, rồi không để ý đến cậu ta nữa.

“Ghê thật đấy, có thể chọc Tống Doanh dẫn đến mức như vậy thật là hiếm thấy.” Hà Đào vừa dứt lời, bên cạnh lại truyền đến giọng của một người nào đó, dường như hoàn toàn không hề hay biết nguyên nhân sâu xa là từ mình.

Cố Hàm quay sang trừng mắt với Mạnh Xuyên Giác, cậu ta vẫn còn cợt nhã: “Tống Doanh từ trước đến nay đều rất hờ hững, nhưng mà tính tình không thể chịu ức hiếp được, nếu cậu không ức hiếp cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.”

“Cậu ấy bị ức hiếp gì chứ? Cố Hàm đối xử với cậu ấy tốt như vậy, cậu ấy có gì bất mãn mà phải ấm ức?” Phong Vũ đứng bên cạnh thốt lên, Cố Hàm lại xụ mặt: “Phong Vũ, đây là chuyện của tôi và Tống Doanh, mong cậu đừng nói xen vào.”

Khuôn mặt Phong Vũ lập tức lúc xanh lúc trắng, muốn phất tay áo bỏ đi nhưng rồi lại luyến tiếc, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ. Hình thức ở bên nhau của Cố Hàm và Tống Doanh không thể lừa được người có tâm chú ý, cô ta nhận thấy được sự thương tâm của Cố Hàm, cho nên muốn lợi dụng cơ hội này mà xông vào.

Cố Hàm cũng không để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên Giác: “Tôi ức hiếp cậu ấy?”

“Cậu ấy thích cậu.” Mạnh Xuyên Giác nói một cách rất nhẹ nhàng, từ vẻ mặt của cậu ta, căn bản không thể nhận ra cậu ta đang nghĩ gì, “Nhìn thái độ của cậu, tôi nghĩ là cậu cũng đã biết, tôi và cậu ấy đã từng có quan hệ trên mức bạn bè. Nhưng mà, tôi chưa từng nghe cậu ấy nhận là mình thích trước mặt tôi, cũng chỉ thấy cậu ấy khóc có một lần… lúc cậu ấy biết tôi ghi danh vào trường Lý Trung, cậu ấy bởi vì sợ tôi sẽ hối hận, nhưng lại không dám khuyên tôi sửa nguyện vọng cho nên mới khóc.”

Thì ra là cậu ta ghi danh theo cô ấy…

“Cậu ấy là người không có thói quen diễn đạt cảm xúc của mình, cho nên, lúc cậu ấy nói ra nội tâm của mình, thì cậu không nên nghi ngờ.” Mạnh Xuyên Giác nhìn vào mắt Cố Hàm, mỉm cười, “Đừng quên là, thời gian tôi và cậu ấy quen biết nhau, sớm hơn so với cậu nhiều, cũng lâu hơn nhiều.”

“Đúng vậy, cậu quen biết cậu ấy sớm hơn tôi, nhưng cậu đã không trân trọng cậu ấy còn tôi…” Còn hắn, hắn đối xử với cô như thế nào?

Cố Hàm đứng lên: “Tôi đuổi theo cậu ấy!”

“Nè nè nè người anh em, người ta đi dạo phố cậu đuổi theo làm gì?” Hà Đào lập tức giữ chặt lấy Cố Hàm, Mạnh Xuyên Giác nhún vai, người yêu đương vào trở nên ngu ngốc thật là quá nhiều: “Hà Đào nói đúng, Tống Doanh khi nổi nóng sẽ mất đi lý trí, tốt nhất là cậu vẫn nên chờ cậu ấy về rồi nói sau!”

Cố Hàm ngẫm nghĩ, ngồi lại. Vừa rồi rõ ràng là Diệp Tâm lại cãi nhau với Tống Tắc Văn, nếu như lúc này hắn đi tìm Tống Doanh, thứ nhất chưa chắc sẽ tìm được, thứ hai con cũng sẽ không bỏ lại một mình Diệp Tâm mà nghe hắn giải thích, vẫn nên từ từ thôi. Dù sao có Du Thanh Ca đi theo họ, sẽ không sao.

Cứ như thế chờ đến tận buổi chiều, chờ đến khi Lưu Lị Dĩnh đến ở cùng Mạnh Xuyên Giác, chờ đến khi Phong Vũ không chịu nổi bỏ đi, chờ đến khi… Tống Tắc Văn dắt xe motor ra cửa chính … bên trong trường Lý Trung không được cưỡi motor.

“Thầy Tống, cô Diệp và Tống Doanh, Du Thanh Ca đi dạo phố.” Hà Đào cũng biết hai người bọn họ là vợ chồng cãi nhau, trộm cười chế nhạo.

Tống Tắc Văn quét mắt liếc cậu ta một cái, tầm mắt phóng tới trên người Cố Hàm, thanh âm trầm thấp có vẻ khàn khàn: “Báo chí đưa tin rằng, trung tâm mua sắm dưới tầng hầm của Phổ Minh… vừa bị sụp.” Nói xong, anh ta nhảy lên xe motor, phóng đi như bay.

Cố Hàm sửng sốt, sau đó cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân. Hắn không chút nghĩ ngợi nhảy dựng khỏi mặt đất, chạy ra khu vực đường lộ, duỗi tay đón xe. Khoảnh khắc khi mở cửa xe, Hà Đào đã chạy tới, biểu hiện tự đắc từ xưa đến nay trở thành hoảng loạn, thậm chí gần như có chút dữ tợn. Cậu ta đi theo Cố Hàm lên xe taxi, lại nói với tài xế: “Trung tâm Phổ Minh, nhanh lên!”

“Lị Dĩnh, em xem quầy hàng giúp anh, anh đi với bọn họ một chút.” Mạnh Xuyên Giác căn dặn một tiếng, rồi cũng chạy ào vào trong Taxi. Xe phóng đi, chở bọn họ lao nhanh về phía trước.