Ngây Ngô

Chương 3: Phong cảnh



Phía bắc là một mảng màu trắng mờ mịt. Vươn tay đón lấy những bông hoa tuyết trong suốt kia vào lòng bàn tay, rồi cẩn thận quan sát sáu cánh mỏng manh của nó, bông tuyết dần dần tan ra, để lại sự mát mẻ thấm vào trong tận trái tim.

Quả nhiên trên sân thể dục đã tích tụ một lớp tuyết nặng nề. Trên lý thuyết có ba sân chơi, một sân bóng đá hiện đang làm sân băng, một sân bóng rổ và một sân bóng chuyền. Khi không có lớp học bóng chuyền, lưới được gỡ bỏ trong hết sức trống rỗng.

Sân bóng chuyền là nơi tuyệt vời để chơi ném tuyết. Thời gian nghỉ trưa ở trường trung học Lý Trung là một tiếng rưỡi, bây giờ vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, rất nhiều học sinh đã ra ngoài, người phương bắc vẫn rất yêu thích tuyết.

Trận tuyết này thật sự rất lớn, Cố Hàm có thể nhìn thấy vài nam sinh bị đè ngã xuống đất, người xung quanh dùng tuyết chôn sống bọn họ. Ở phía đông sân bóng chuyền, Tống Doanh vung khăn quàng cổ, tổ chức cho mọi người chơi ném tuyết. Cách tấm lưới bằng dây thép gai, bên ngoài sân bóng chuyền Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách thong thả bước đi chậm rãi, cũng không biết đang nói chuyện gì.

“Tiểu Cố, muốn chơi không?” Hà Đào đi tới, giữ chặt Cố Hàm, “Không mang bao tay à?”

Cố Hàm gật đầu: “Mang bao tay, bóp không tốt.”

Hà Đào đánh giá hắn: “Ồ, không ngờ cậu cũng rành đấy!”

Cố Hàm cúi xuống nắm lấy một vốc tuyết: “Rành thì không dám nói, nhưng mà ném những người bình thường thì không thành vấn đề.”

“Hay! Ném Tống Doanh đi!”

Tống Doanh là người của một đội khác các nữ sinh chơi ném tuyết không nhiều cho nên tương đối được bảo vệ chặt chẽ. Tống Doanh kiêu ngạo chạy tới chạy lui ném hết người này đến người khác, bản thân mình thì toàn thân sạch sẽ, hoàn toàn không bị ném trúng. Với một khí thế cực kỳ kiêu ngạo cô làm mặt quỷ với bọn Hà Đào: “Ném không trúng tôi đâu, lêu lêu!”

“Stop, tiếp chiêu đi!” Một quả cầu tuyết bay tới, Tống Doanh lập tức trốn tránh, từ bên cạnh cô vẽ ra một đường cong parabol xinh đẹp rơi xuống đất. Tống Doanh nhìn về phía quả cầu tuyết, là Hà Đào. Cô giậm chân nhặt một nắm tuyết trên mặt đất, mỉm cười đứng lên, cởi găng tay, hai tay nắn bóp vài cái, tuyết ngưng tụ thành một quả cầu, lập tức muốn ném lại Hà Đào. Bàn tay giơ lên giữa không trung đang dự định ném ra, thì khóe mắt cô bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, trong lòng ngẩn ngơ, động tác tay cũng chậm lại nhưng thế tấn công của Hà Đào vẫn không dừng, một quả cầu tuyết nện trúng ngay mặt cô. Tuyết văng ra tung tóe, khuôn mặt cô càng bị bám nhiều tuyết hơn.

Khuôn mặt phủ đầy tuyết che khuất đi biểu hiện cũng che khuất cả tâm trạng cô. Tống Doanh dùng tay trái tháo mắt kính xuống, sau đó lại dùng và áo nhẹ nhàng phủi tuyết trên bề mặt đi, tuyết dưới tác dụng của nhiệt độ cơ thể dần dần tan ra thành nước. Nước trong suốt chảy dài xuống hai má trông như nước mắt.

“Cậu… cậu có việc gì chứ…” Thủ phạm đi tới có chút thấp thỏm bất an hỏi… chơi ném tuyết sở dĩ có rất ít nữ sinh tham gia, chính là sợ sau khi bọn họ bị đánh trúng, đau đớn thì sẽ khóc nhè. Giọng nói của thủ phạm rất thấp, khác với sự trong trẻo của các cậu trai hơn mười tuổi khác. Là Cố Hàm.

Tay áo chậm rãi lướt qua trước mắt, giống như tuyệt kỹ đổi mặt của Tứ Xuyên, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành nụ cười trong trẻo, con ngươi vốn sâu đến mức không nhìn thấy cảm xúc, dù ánh lên nụ cười nhưng bất cứ ai cũng không biết rốt cuộc thì bên trong đó có gì. Tống Doanh buông tay trái xuống, tay phải nhanh chóng giơ lên… Cố Hàm sửng sốt, bị cô ném trúng một quả cầu tuyết vào cổ, sự lạnh lẽo trên cổ thấm thẳng vào trong lòng.

“Yeah! Thắng rồi!” Tống Doanh giơ tay hình chữ V, rồi lại thuận tiện lau mắt kính lên quần áo, sau đó mang lên mặt. Bước chân xuống định chạy trốn lại đột nhiên dừng lại, khuôn mặt Cố Hàm phản chiếu rõ ràng trong ánh mắt.

Ánh mắt cậu trai giống như đang nghiên cứu, xem nụ cười của cô có ý nghĩa gì, trực tiếp đến mức đáng sợ. Tống Doanh đón nhận ánh mắt này trong lòng có chút hốt hoảng, đôi mắt cụp xuống, đầu nghiêng sang một bên.

“… Ha ha, thắng thì bỏ chạy… ” Âm thanh mang theo tiếng cười, bước chân chạy đi lại nặng nề mà hoảng loạn. Tống Doanh cảm nhận được mùi vị lạy ông tôi ở bụi này nhưng lại không có cách nào khác ngoài bỏ chạy.

Cố Hàm nhìn theo bóng cô đã hoàn toàn chạy vào trong dãy lớp học, cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Trên mặt tuyết dày, hai hàng dấu chân kéo ra tít tắp, cho mãi đến khi hòa trộn vào những dấu chân khác. Bây giờ là thời gian sinh hoạt thể chất của bốn lớp đầu tiên khối 12, cho nên dấu chân trên sân thể dục cũng không quá nhiều. Chờ khi hết tiết, tất cả các học sinh ùa ra ngoài thì những dấu chân này cũng sẽ không còn rõ ràng nữa!

“Cố Hàm, Hà Đào, hôm nào rảnh hai lớp chúng ta làm một trận bóng rổ đi?” Tiếng nam sinh vang lên mang theo một chút hương vị của ánh mặt trời, Cố Hàm nhìn lại, thì ra là Mạnh Xuyên Giác. Hắn, Hà Đào và Mạnh Xuyên Giác đều nằm trong đội tuyển bóng rổ của trường, kể từ sau khi vào lớp 10 bọn họ cũng thường dẫn một số người trong lớp ra thi đấu.

“Được thôi. Thứ sáu tuần sau đi, Hà Đào tuần này phải trực nhật.” Cố Hàm gật đầu.





Buổi chiều có bốn tiết, một nửa thời gian là giờ tự học, cho dù mọi người có thực sự học tập hay không, thì cũng ít nhất là không thể nghe thấy tiếng tán gẫu. Phía sau truyền đến tiếng lật sách sột soạt, Cố Hàm phỏng đoán hơn phân nửa là Tống Doanh đang xem sách ngoại khoá. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là một quyển Hán Tự 32 toàn thư.

Tỷ lệ các lớp tự học vốn là đặc sản của trường Lý Trung, trên cơ bản ngày nào buổi chiều cũng sẽ có ít nhất là hai tiết tự học, buổi tối từ 5: 00-6: 20 gọi là dạy kèm buổi tối, trên thực tế chính là thời gian học thêm của các môn. Vào buổi tối 7: 10 đến 10 giờ lại là thời gian tự học, các học sinh trọ ở ký túc xá có thể ( thực chất là bắt buộc) ở lại lớp mà học, cho dù là ở lại để ngủ thì cũng phải ở lại. Tống Doanh, Địch Hoan Vân, Kiều Lệnh Đường, Lục Kỳ Phách đều trọ ở trường, Cố Hàm thì ở bên ngoài nhưng ở lại giờ tự học. Đối với hắn mà nói, học ở trường thứ nhất có thể tập trung toàn bộ tinh thần, thứ hai cũng không cần phải nghe cha mẹ ở nhà lải nhải, dành một chút không gian riêng cho mình.

Trong giờ tự học có thể tùy ý đổi chỗ ngồi, Cố Hàm cũng thường vào thời điểm này chạy tới thảo luận bài tập với Hà Đào, ném Địch Hoan Vân lại. Chỉ là hôm nay đột nhiên có chút không muốn đi, lấy cớ quá nhiều bài, muốn hỏi một chút vì sao buổi trưa hôm nay Tống Doanh thất thần như vậy, nhưng không hỏi ra miệng được.

“Tống Doanh… tôi có thể hỏi cậu bài này không?” Âm thanh yếu ớt nhu nhược gần như khiến cho Cố Hàm nhảy dựng lên, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Du Thanh Ca một học sinh học lại năm nay, ôm mấy quyển sách đứng ở lối đi, đầu cúi thấp.

Tống Doanh lúc đầu cũng ngây người, sau đó cười nói: “Được chứ.” Sau đó còn thuận tay đẩy một số sách ngoại khóa ra mép bàn, một tay khác đẩy đẩy Ninh Khang: “Biết điều chút đi, đừng ngẩn ra như vậy nữa, nhường chỗ ngồi cho người ta một lát!”

Ninh Khang ôm theo bộ mặt uất ức chạy tới ngồi vào chỗ của Du Thanh Ca, Tống Doanh bảo Du Thanh Ca ngồi xuống, lại nhẹ nhàng hỏi, là bài nào. Tiết thứ tư buổi chiều hàng ngày đều là thời gian mọi người có thể giảng bài cho nhau, chỉ cần âm thanh không quá lớn, thì ngay cả giáo viên cũng ngầm đồng ý cho hành vi phạm tội nghiêm trọng này. Tống Doanh dù sao cũng là uỷ viên lớp, đồng thời lại là lớp phó kỷ luật, tất nhiên là phải làm gương cho tốt, âm thanh vốn trong trẻo cũng hạ thấp âm lượng thậm chí có chút nhu mì.

Cố Hàm ngồi phía trước, ngày thường đã quen nghe giọng cô ríu rà ríu rít ở phía sau lưng mình, hôm nay cũng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác khác lạ. Hắn nhìn lướt ra phía sau, đối diện với ánh mắt Tống Doanh, vội vàng thu lại. Giọng Tống Doanh thấp hơn mấy phần: “Cậu tự tính thử một lần trước xem, cứ làm theo các bước này thì sẽ không thành vấn đề.”

Cố Hàm ngẩn ngơ, sau đó mới hiểu ra cô đang ngại mình giảng bài quá ồn ào cho nên mới hạ giọng thấp hơn. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút nghèn nghẹn, khó chịu mà không nói nên lời. Hắn cũng nghĩ không ra vì sao mình lại khó chịu, chỉ cầm sách bài tập đứng lên, đi tới chỗ Hà Đào.

Hà Đào từ trước đến nay không nhạy bén, cũng nhìn nhận ra sự thất thần của Cố Hàm, hai người thảo luận cách làm cho đến cuối giờ. Sau khi đi lắc lư một vòng lúc, rồi lại trở về chịu đựng thêm một tiếng 20 phút tàn phá của giờ phụ đạo buổi tối, hôm nay là môn Vật Lý, giáo viên cho một bộ đề kiểm tra, giống như kỳ thi hàng tuần, ai làm xong thì nộp bài.

6:20 chuông tan học vang lên, mọi người nộp bài kiểm tra xong thì cũng liền ra ngoài. Tống Doanh ra ngoài ăn mì, Cố Hàm đi lấy cơm ba mẹ chuẩn bị sẵn, Hà Đào thì đi mua cơm hộp. Địch Hoan Vân và một đám người chạy đến căng tin. Lục Kỳ Phách và Kiều Lệnh Đường cũng không biết đã chạy đi đâu tìm thế giới hai người ngọt ngào, trong phòng học chỉ còn lại một mình Du Thanh Ca. Cố Hàm và Hà Đào là hai người quay lại sớm nhất, ngồi xuống cùng nhau, vừa ăn uống vừa tán gẫu, nói đến kỳ thi đại học, đều thổn thức không thôi, không hề chú ý đến Du Thanh Ca trong một góc. Sau đó cũng là Hà Đào cảm thấy giọng nói của hai người quá lớn, có chút không thích hợp. Sau khi ném hộp cơm đi ( Cố Hàm không cần ném hộp cơm cho nên ngồi yên bất động) Hà Đào đi đến bên bên cạnh cô ta: “Du Thanh Ca, cậu không ăn cơm tối à?”

Cho dù Hà Đào có chậm tiêu như thế nào, thì lúc cách Du Thanh Ca một mét cũng cảm nhận được không ổn. Du Thanh Ca nằm trên bàn, trên mặt bàn bằng gỗ có vết nước rất khả nghi hơn nữa còn đang không ngừng lan ra. Hà Đào nghe thấy hơi thở của cô cho dù đã cố gắng giả vờ ổn định, nhưng không tránh khỏi vẫn có những tiếng khóc nức nở, liền biết ngay là cô ta đang khóc. Hắn chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh như thế này, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, lập tức liều mạng nháy mắt với Cố Hàm. Bình thường Cố Hàm rất thông minh nhưng lúc này cũng trở nên ngốc nghếch, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Hà Đào bối rối đặt tay phải lên trên vai Thanh Ca: “Này… Du Thanh Ca, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói ra để mọi người giúp cậu… không nên một mình…”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Du Thanh Ca ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt. Ngũ quan của cô ta vốn đã cực kỳ thanh tú, bây giờ tắm trong nước mắt, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Hà Đào bỗng dưng cảm thấy trái tim của mình bị đâm sầm vào một cái, vô cùng đau đớn. Đôi mắt Du Thanh Ca bao phủ bởi một lớp sương mù, mơ màng nhìn cậu ta. Hà Đào choáng váng, thất thần không thể nói chuyện.

“Tôi…” Du Thanh Ca nói “Tôi”, ánh mắt lại nhanh chóng ứa ra thật nhiều giọt lệ, “Vừa rồi làm kiểm tra vật lý, tôi không làm được bài nào cả…” Nói xong nước mắt liền chảy ra, cô ta gục đầu xuống, dùng khăn giấy lau nước mắt.

Hà Đào nghe thấy lời này liền có chút sửng sốt, thành tích của cậu ta cho tới bây giờ chưa từng suy giảm, đầu óc lại rất thông minh, rất ít khi lại khổ sở về phương diện này. Cậu ta chỉ có thể gãi đầu: "Đề vừa rồi hơi khó một chút, tôi cũng có không ít chỗ không biết làm, bây giờ chỉ mới bắt đầu ôn thi đại học, không biết cũng là chuyện bình thường. Nếu như tất cả các bài đều có thể làm được, thì chẳng phải là có thể lập tức vào phòng thi hay sao?” Cậu ta cân nhắc từng câu từng chữ, tự nhận là mình đã nói chuyện rất khéo léo. Cảm xúc dưới bàn tay phải ấm áp và mềm mại, khiến cho lòng bàn tay cậu ta ra một chút mồ hôi, lại cực kỳ dịu dàng vỗ vỗ lên đầu vai cô ta ra hiệu “Chuyện không có gì cả, không cần phải để trong lòng”.

Du Thanh Ca vẫn chôn mặt trong khuỷu tay: “Nhưng tôi đã từng vào phòng thi một lần!”

Phải học lại một năm, Du Thanh Ca đã hi vọng vào bản thân rất nhiều. Tuy rằng tính tình cô ta mong manh yếu đuối, nhưng cũng có một phần tự tin vào bản thân mình. Từ một nhân vật được tất cả mọi người quan tâm lúc đầu, trở thành kẻ bị bỏ quên như hiện nay. Cô ta mơ hồ cũng đã có ý niệm "phải thi được kết quả tốt nhất cho những người này biết mặt", nhưng bây giờ kết quả lại không như tưởng tượng của cô ta. Thật ra thì cô ta cũng biết mình không thông minh, năm vừa rồi thi đại học được 550 điểm hoàn toàn là nhờ chăm chỉ mà có. Nhưng tình hình thi đại học năm sau khác với năm trước, bây giờ cô ta học cùng với nhóm học sinh lớp 12 này liền cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nếu không tới chỗ này… nếu cô ta trực tiếp vào học ở trường đại học nguyện vọng 2 kia, thì cũng không ra nông nổi như bây giờ. Điểm số của cô ta trên thực tế là rất khó để đạt được cao hơn, chỉ là cha mẹ cô ta luôn cho rằng cô ta có thể đạt được thành tích tốt hơn, vào được trường đại học trọng điểm Bắc Kinh. Cô ta cũng không hiểu tại sao tương lai của mình lại không phụ thuộc vào quyết định của mình. Từ bé đến lớn cô ta đã phải nghe lời cha mẹ và thầy cô, rốt cuộc thì cô ta sống là vì ai cô ta cảm thấy mình đã tự lãng phí cuộc đời mình theo ý muốn của người khác, cho nên kết quả không lạc quan chút nào. Hơn nữa, chuyện uất ức vào buổi sáng cộng dồn, cho nên nhịn không được mới khóc lên, kết quả lại khiến cho Hà Đào hoảng sợ.

“ À à…” Hà Đào nhận ra lời nói của mình có vấn đề, vội vàng cứu chữa, “Giáo viên dạy Lý nói hình thức bài kiểm tra vừa rồi là mới nhất, cho nên đặc biệt khó hơn…”

“Nhưng có những bài cùng loại như vậy chiều hôm nay tôi đã hỏi Tống Doanh, lúc cậu ấy giảng bài cho tôi, tôi rõ ràng đã hiểu, nhưng khi gặp được dạng bài tương tự thì vẫn không biết làm!” Du Thanh Ca nói.



“Đó là bởi vì Tống Doanh dạy kém, sau này có vấn đề gì cứ hỏi tôi, tôi chỉ cho cậu!” Hà Đào vỗ ngực bảo đảm.

Tống Doanh ở bên ngoài phòng học nghe thấy những lời ba hoa này của cậu ta, liền hừ một tiếng: “Tôi dạy kém hả? Hà Đào cậu thật sự nói vậy à...”

Năm mươi phút ăn tối giữa giờ học không phải là quá nhiều, tất cả mọi người đều có thói quen chỉ quay trở lại phòng học sát giờ quy định. Cho nên trong phòng vốn chỉ có ba người Hà Đào Cố Hàm và Du Thanh Ca mà thôi. Cố Hàm thấy Du Thanh Ca khóc, bản thân mình cũng có chút xấu hổ, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Thế nên khi Hà Đào an ủi cô ta, thì hắn đã ra khỏi lớp, đứng tựa vào trước cửa sổ hành lang. Lát sau nhìn thấy Tống Doanh trở về liền nói một tiếng, hiện tại tốt nhất không nên đi vào. Tống Doanh cũng dựa vào cửa, "nghe lén" động tĩnh trong phòng học, sau khi nghe được câu nói kia, tất nhiên là muốn phản đối. Giọng nói của cô ta rất nhỏ, nhưng Cố Hàm đứng ở ngay bên cạnh có thể nghe được rõ ràng, hắn giải thích: “Hà Đào chỉ an ủi Du Thanh Ca, cậu đừng cho là thật.”

“Tất nhiên là tôi sẽ không so đo với cậu ta.” Tống Doanh nghiêng đầu sang bên kia, “Tôi cũng không biết an ủi người khác, ngoài công việc này cứ giao cho Hà Đào thôi.”

Cố Hàm cũng không biết an ủi người khác, nhất là nữ sinh khóc như hoa lê dưới mưa thế này. Lúc còn học trung học cơ sở, hắn đã rất nổi tiếng ở trong trường, cũng từng có bạn học nữ lớp bên cạnh đưa thư tình cho hắn. Lúc đó hắn không nhận, khiến cho cô gái kia khóc đến mức không biết trời đất. Hắn tràn đầy áy náy, nhưng cũng không biết phải làm thế nào… Sau đó, một số bạn nữ cùng lớp đã chỉ trích hắn lạnh lùng vô tình. Nhưng bản thân hắn biết, mình chỉ là chậm chạp và quá bối rối mà thôi. Đối với các cậu trai, nước mắt là thứ rất riêng tư, chỉ có thể cho phép những người mà họ tin tưởng được nhìn thấy, nếu không sẽ bị cười nhạo là yếu đuối. Hắn cũng không biết nước mắt của con gái khác với con trai, Có ai đó đã từng nói nước mắt của phụ nữ là trân châu, trân châu tuy quý giá, nhưng ở đâu cũng có thể nhìn thấy được. Nước mắt của đàn ông thì lại cực kỳ tầm thường, nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Cho nên nói Cố Hàm, thậm chí là rất nhiều nam sinh lạnh lùng cool ngầu, thật ra đều chỉ là vì bọn họ không hiểu phải cư xử thế nào mà thôi.

Cố Hàm tới gần cửa sổ, bên ngoài trời đã tối, những ngôi sao thưa thớt rải rác trên tấm màn màu đen. Ánh đèn neon ngược lại bỗng trở nên rực rỡ vui sướng, đèn đuốc sáng choang trong các ngôi nhà, cũng bắt đầu xâu chuỗi thành màu sắc của ban đêm.

Tống Doanh cũng đi tới, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc trước đã từng nghe một câu, trên trời có bao nhiêu sao, thì mặt đất sẽ có bấy nhiêu người. Nhưng bây giờ sao trên trời càng ngày càng ít, người trên mặt đất thì càng lúc càng nhiều, cũng không biết nên hiểu như thế nào?”

“Sao vẫn ở trên trời, chỉ là bởi vì bây giờ không khí ô nhiễm cho nên cậu không nhìn thấy chúng mà thôi.” Cố Hàm có chút kinh ngạc với việc Tống Doanh chủ động mở miệng, lạnh nhạt trả lời.

“Hay lắm hay lắm, rất có tính triết lý.” Tống Doanh mỉm cười với, “Tôi sẽ làm tiểu luận về bầu khí quyển, lúc đó sẽ nghiên cứu với cậu một chút … dù sao thằng nhóc Hà Đào kia còn phải dạy dỗ người khác, có lẽ cũng không rảnh đối chọi với tôi.”

“Được.” Cố Hàm bỗng nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng, trong lòng còn có một chút vui vẻ không hiểu lý do vì thế nụ cười có mấy phần hàm súc, lại như ánh mặt trời.

Chuông báo giờ tự học lại vang lên, một số học sinh ra ngoài ăn tối lập tức chạy vào trong phòng học. Cố Hàm nhìn thấy Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh lớp bên cạnh tay trong tay đi vào phòng học của lớp 12A4, liền nói với Tống Doanh: "Những người khác cũng sắp quay lại rồi, chúng ta vào lớp thôi."

“Đôi khi tôi cảm thấy bầu trời rất lớn, còn con người thì rất nhỏ bé.” Ánh mắt Tống Doanh đã quay lại từ cửa lớp 12A4, bỗng nhiên thốt ra một câu. Cố Hàm không kịp phản ứng chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn cô.

“Những lúc như vậy tôi sẽ cảm thấy chuyện trên đời này không có gì đáng để quan tâm. Chúng ta sống trên trái đất, chỉ là một phần trong năm tỷ người, bây giờ có phải đã tăng lên sáu tỷ hay không … Niềm vui và nỗi buồn của chúng ta trong đám đông chỉ là một mảnh rất nhỏ nhoi, không thể gây ra bất kỳ sự chú ý gì. Chúng ta thường cảm thấy chuyện của mình là rất lớn, giống như bầu trời sập xuống, nhưng trên thực tế nó hoàn toàn không hề quan trọng đối với những người khác. Chúng ta chỉ là một hạt bụi của trái đất, và trái đất cũng chỉ là một hạt bụi của vũ trụ, đúng không? Chúng ta nhỏ bé như vậy, cần gì phải vì một chút chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, mà tự làm khổ chính mình?”

Tống Doanh đặt câu hỏi, nhưng cũng không cần người khác trả lời. Cố Hàm muốn đáp, cũng không biết nên nói thế nào. Tống Doanh chỉ tự mình nói thì thầm: “Nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân mình lớn hơn thế giới này, thậm chí là lớn hơn cả vũ trụ. Chỉ cần địa cầu không nổ tung, vũ trụ không sụp đổ, thì chuyện của tôi, đối với tôi mà nói vĩnh viễn cũng quan trọng hơn toàn bộ địa cầu này… cho dù nó rất nhỏ bé…”

Cố Hàm cảm thấy cô giống như sắp khóc, hắn có chút hoảng hốt nhìn cô, muốn tìm lại hình ảnh cô nói cười vui vẻ ngày thường.

“Và chúng ta, tất cả những con người nhỏ bé chúng ta, ở trong thế giới của riêng mình, đều xem chuyện của mình là lớn hơn vũ trụ. Trên thực tế không ai trong chúng ta có thể cảm nhận được nhau, bởi vì chúng ta không phải là cùng một thế giới.” Tống Doanh lại nở nụ cười hết sức xán lạn, “Như vậy cũng không tệ, một ngàn loại hoa một dạng ngôi sao đều có cuộc sống của riêng mình, có cách rực rỡ của riêng mình.”

“Nhưng vẫn có những cuộc đời trùng lặp với nhau đó chứ?” Cố Hàm hỏi.

“Đó là ảo giác.” Xa xa nhìn thấy giám thị tuần tra xuất hiện ở cầu thang, Tống Doanh vội đi về cửa phòng học, âm thanh quanh quất trong không khí, “Đó, chỉ là ảo giác.”

Cố Hàm đứng ngơ ngác ở trước cửa sổ, cho đến khi giám thị tuần tra quát lên một tiếng: " Cố Hàm, sao còn chưa quay trở về lớp?!" thì hắn mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy vào lớp, ngồi trở lại chỗ của mình, lấy bài tập ra làm. Một lát sau giám thị bỏ đi, hắn vẫn ngồi ở trước bàn, Ninh Khang không dự giờ tự học trễ như thế này, cho nên hắn đã rất tự nhiên ngồi ở bàn của cậu ta. Vẻ mặt của Tống Doanh vẫn như bình thường, thảo luận bài tập với hắn. Bên kia Hà Đào đang nghiên cứu sách giáo khoa cùng với Du Thanh Ca. Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách chạy vào phòng học, trước khi giáo viên hướng dẫn đi vào, lúc này chỉ vừa mới mở sách, cũng không biết đang thì thầm điều gì với nhau. Những người khác phần lớn đều làm chuyện riêng, tất nhiên cũng có người tụ tập trò chuyện.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy câu nói trong nụ cười tươi tắn của Tống Doanh, tràn đầy thê lương.