Sáng hôm sau, Đào Trác tỉnh dậy, cậu phát hiện Nghiêm Dụ đã thay quần áo xong, đang ngồi ở giường dưới đợi cậu. Đào Trác với mái tóc rối bù leo xuống, đi ngang qua Nghiêm Dụ thì khịt mũi: "Cậu... dùng nước hoa à?"
Nghiêm Dụ mặt không cảm xúc: "Nước giặt."
"Chẳng phải chúng ta dùng chung một loại nước giặt sao?"
Nghiêm Dụ không thừa nhận: "Là nước giặt. Có đi không đấy?"
"Đi, đi, đi." Đào Trác không xoắn xuýt nữa, vơ lấy quần áo đi vào phòng tắm thay.
Mười giờ sáng, hai người bước ra khỏi cổng trường, đến cửa hàng McDonald"s mua bữa sáng, mỗi người cầm một cốc sữa đậu nành sóng vai qua đường. Có lẽ vì hôm nay Nghiêm Dụ ăn mặc rất đẹp trai nên trên đường không ngừng có người ngoái đầu nhìn hắn. Đào Trác ngậm ống hút sữa đậu nành đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất hãnh diện, cái đuôi nhỏ của cún con đắc ý vểnh lên.
Mặc dù Thiện Vũ không hiểu đầu cua tai nheo gì, không lý giải nổi tại sao Đào Trác phải dỗ dành Đấng Nghiêm mãi, đến mức cuối cùng còn phải đi xem phim với hắn. Nhưng với vai trò "thổ địa", Thiện Vũ vẫn giúp Đào Trác tìm được một rạp chiếu phim riêng không tồi.
Rạp nằm trong một tòa chung cư gần trường Trung học số 1, sạch sẽ và gọn gàng, có ghế sofa, có gối ôm, và màn hình chiếu lớn 85 inch. Đào Trác rất hài lòng.
Ngồi ôm một chú thú bông Jellycat hình quả cà tím trên ghế sofa, Đào Trác vừa lướt danh sách phim bằng điều khiển vừa hỏi Nghiêm Dụ: "Cậu muốn xem phim gì?"
Nghiêm Dụ mặt không cảm xúc: "Không phải cậu có phim muốn xem rồi sao?"
Đào Trác ôm quả cà tím ngọ nguậy: "Ấy dà, cậu đừng vạch trần tớ chứ. Để tớ xem danh sách phim đã... Phim này cậu xem chưa?"
"Chưa."
"Thế còn phim này?"
"Cũng chưa."
"?" Đào Trác bắt đầu nhận ra điều gì đó, bèn kiểm tra số lượng phim Nghiêm Dụ đã xem.
Mười phút sau, Đào Trác hoàn toàn kinh ngạc: "Cậu chưa xem phim nào hết? Bình thường cậu không bao giờ xem phim à? Thế cậu làm gì suốt ngày?"
Nghiêm Dụ trả lời: "Học."
Áp lực lập tức đổ dồn lên người Đào Trác.
Rốt cuộc nên xem gì bây giờ? Đào Trác do dự, không biết nên chọn phim nào để Nghiêm Dụ - lần đầu tiên xem phim trên màn ảnh rộng, có thể cảm nhận sâu sắc sức hấp dẫn của bộ môn nghệ thuật thứ tám đây?
Đào Trác xoắn xuýt tìm tới tìm lui, trong khi đó Nghiêm Dụ đã cầm lấy điều khiển, tự mình khám phá kho phim đồ sộ, rồi hắn đột nhiên hỏi: "Đó là gì?"
Đào Trác ngơ ngác: "Cái nào cơ?"
Nghiêm Dụ chỉ tay, Đào Trác nhìn theo, poster là hình ảnh một người nam một người nữ với biểu cảm dữ tợn, bên dưới là một dòng chữ tiếng Anh rất lớn, "SHINING".
"..." Đào Trác im lặng, "Phim này bỏ qua đi thì hơn, có hơi..." Đào Trác ngượng ngùng không dám thừa nhận mình sợ.
Đào Trác: "Này, chờ đã, phim này có hơi máu me bạo lực, trẻ em không nên xem, cấm trẻ em dưới mười tám tuổi..."
Nghiêm Dụ gật đầu: "Nhưng mà tôi muốn xem."
Đào Trác: ".................."
Đào Trác cảm thấy một tia tuyệt vọng như tự chuốc họa vào thân. Cậu rất muốn từ chối, nhưng Nghiêm Dụ đã đứng dậy tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Mọi thứ đều đã quá muộn. Đào Trác im lặng, chỉ có thể ôm chặt con thú bông hình quả cà tím, khẽ nhích lại gần Nghiêm Dụ hơn, đồng thời cầu nguyện hệ thống âm thanh của rạp chiếu phim riêng này đừng quá tốt...
Tiếc là lời cầu nguyện không có tác dụng.
Đúng như lời Thiện Vũ đã nói — rạp chiếu này thật sự rất đáng đồng tiền bát gạo! Trải nghiệm nghe nhìn tuyệt vời không gì sánh được! Mỗi khung hình đều như thể bản thân đang được sống trong đó!
Thế nên ngay khi lần đầu tiên máu bắn tung tóe trên màn hình, bóng dáng của hai cô bé sinh đôi lướt qua, Đào Trác lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Khi Danny đạp xe vòng qua hành lang và hai cô bé bất ngờ xuất hiện, những hình ảnh đan xen giữa thi thể và máu me bê bết khắp sàn nhà liên tục hiện lên, Đào Trác cảm giác tim mình như ngừng đập.
Chờ đến khi trải qua một loạt tình tiết được dẫn dắt, cốt truyện phát triển đến căn phòng 237, lúc thi thể trần truồng của người phụ nữ vươn tay về phía Jack, thì Đào Trác đã hồn lìa khỏi xác.
Nghiêm Dụ đang chuyên tâm theo dõi diễn biến phim, bỗng nhiên cảm thấy có một linh hồn hình dạng chú cún con trôi lơ lửng bên cạnh mình.
Nghiêm Dụ quay đầu lại, thấy Đào Trác mặt mày ngây dại, còn con thú bông hình quả cà tím đáng thương trong tay cậu thì bị bóp đến mức méo mó.
Nghiêm Dụ im lặng một lúc, rồi đưa tay giải cứu quả cà tím.
Đào Trác mất đi quả cà tím, lập tức chuyển sang bám lấy Nghiêm Dụ, ôm chặt cánh tay hắn vào lòng, hỏi: "Cậu không sợ à?"
Nghiêm Dụ lắc đầu, cúi xuống nhìn cánh tay bị Đào Trác siết đến đỏ bừng: "Tôi thấy cậu đáng sợ hơn."
"..." Đào Trác xuống nước: "Tớ sợ. Hay chúng ta đổi phim khác đi."
Nhưng Nghiêm Dụ nhẫn tâm đáp: "Không."
Dưới ánh mắt ai oán của Đào Trác, Nghiêm Dụ dường như hơi cong khóe miệng, ngay sau đó lại lạnh lùng nói: "Sắp hết giờ rồi, đổi phim khác cũng không kịp, cứ xem hết phim này đi."
Nói rồi hắn làm như vô tình lấy chiếc gối ôm ở giữa hai người ra.
Đào Trác cúi đầu nhìn một cái, lập tức mắc bẫy, nhích người lại gần sát Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ thuận thế đưa tay ôm cậu vào lòng.
Thế là Đào Trác cứ dựa vào người Nghiêm Dụ như vậy, hai tay che mắt, dùng phương pháp "đà điểu xem phim" để xem hết cả bộ phim The Shining.
Phim kết thúc, Đào Trác run rẩy đặt điều khiển từ xa lên bàn, thầm nghĩ không bao giờ xem phim chung với Nghiêm Dụ nữa. Người này thấy máu me đầy màn hình mà mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, chắc chắn không phải người tốt lành gì...
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu, dường như đọc được suy nghĩ của Đào Trác, khẽ nhếch môi: "Đào Trác, cậu có để ý lúc nãy trong phim, khi người đó bước vào hành lang..."
Đào Trác vội bịt tai lại: "A a a a a a tớ không nghe! Tớ không phải người Trái Đất! Tớ không hiểu tiếng Trung!"
Nghiêm Dụ mỉm cười, lúc đi ngang qua một tiệm trà sữa hắn bèn dừng lại mua hai ly trà sữa trân châu, đưa cho Đào Trác một ly. Đào Trác vội vàng hút hai ngụm, lúc này mới cảm thấy các dây thần kinh não bộ và mạch máu căng thẳng được cứu vãn phần nào nhờ lượng đường.
Hai người vẫn chưa muốn về trường sớm như vậy nên quyết định vào trong trung tâm thương mại hưởng ké điều hòa. Đào Trác lẽo đẽo theo sau Nghiêm Dụ, vừa nhai trân châu vừa đi lang thang khắp nơi.
Đi ngang qua khu trò chơi, trước cửa có một dãy máy gắp thú, một cặp đôi trẻ bỗng thốt lên tiếng reo vui mừng rỡ. Đào Trác theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì ra là chàng trai kia đã gắp được một con Pikachu mà cô gái muốn.
"Là Kirby ôm sao kìa." Đào Trác nhìn một lúc, rồi chỉ vào một máy gắp thú nói.
Nghiêm Dụ quay đầu: "Kirby là gì?"
Đào Trác kinh ngạc: "Cậu không biết Kirby của Kirby"s Dream Land à?"
Đang lúc Đào Trác có chút nao nức muốn thử, thì có hai cô bé ôm một hộp xu tới, nhắm vào một con Kirby nằm ở vị trí cao nhất, tấn công bằng chiếc kẹp gắp thú bông. Đào Trác kéo Nghiêm Dụ đứng sang một bên xem.
Không ngờ hai cô bé chỉ mới bỏ vào năm đồng xu đã gắp được con Kirby mũm mĩm, ôm lấy cục bông màu hồng rời đi trong niềm vui sướng.
"Ui," Đào Trác tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ, "biết thế mình đã gắp rồi."
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu. Không hiểu sao, Đào Trác lại hiểu được ánh mắt ấy.
Đào Trác nói: "Thôi bỏ đi, đừng để bị lừa nữa, vừa có người gắp được rồi."
Tuy nhiên đã quá muộn, Nghiêm Dụ đã rút điện thoại ra, "tít" một tiếng quét mã QR.
"Keng keng keng——"
Máy bắt đầu nhả xu, Đào Trác trố mắt nhìn cái máy: "Gì vậy, cậu mua bao nhiêu thế?"
Nghiêm Dụ không nói gì, ôm lấy hộp xu đầy ắp, kéo Đào Trác trở lại trước máy gắp thú.
Vậy là, mười lăm phút sau, Đào Trác cuối cùng đã như ý ôm được một con Kirby tròn vo màu hồng phấn, ôm vào lòng yêu thích không nỡ rời tay.
Nhưng Nghiêm Dụ vẫn còn một giỏ xu chơi game chưa dùng hết, hai người đành phải đi xem còn máy nào khác không.
"Cái này là gì?"
"Chó Rau*."
"Cái bên cạnh thì sao?"
"Mèo Tỏi*."
(*) Nhân vật trong Vegetables fairy
"Còn cái này?"
"Cá mập bee*."
(*) 鲨bee phát âm là /shā bee/ gần giống 傻逼 /shǎbī/ là ngu l*n nên Nghiêm Dụ mới tưởng Đào Trác đang chửi bậy.
"Không được nói bậy."
"Đâu có nói bậy!" Đào Trác bực tức, "Nó đúng là Cá mập bee đấy! Cá mập và ong, có hiểu không hả? Cậu mới là người ngoài hành tinh ấy! ——Cái này chắc cậu biết chứ?"
"Hình như đã thấy rồi, là một bộ phim hoạt hình à?"
"Đây là banana." Đào Trác cười, bảo Nghiêm Dụ gắp cho mình một con Minion mặc quần yếm.
Nửa giờ sau, Đào Trác ôm Kirby, đội Minion, kéo theo một túi đầy những con thú bông đủ hình gà vịt ngan mèo chó không rõ tên, uống sữa Want Want mà cậu đã gắp được sau khi đập cần máy gắp trong nửa phút, cùng với Nghiêm Dụ xuống tầng hầm tìm chỗ ăn.
Đi dạo một vòng, thấy có một quán ăn Thái Lan trông cũng được. Hai người ngồi xuống một góc, gọi cà ri bò và một ít hải sản.
Trong lúc Đào Trác đang nhấm nháp món bánh phồng tôm được tặng miễn phí thì bỗng có một cô gái tiến lại gần, ngại ngùng hỏi xin WeChat của cậu.
Đào Trác còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Dụ đã lạnh lùng nói: "Không được."
Cô gái nhìn Nghiêm Dụ một cái, rồi lại nhìn Đào Trác một cái, chợt hiểu ra: "À xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Xin lỗi đã làm phiền hai người..."
Đào Trác: "?"
Đào Trác: "Cô ấy hiểu nhầm gì vậy?"
"Không có gì." Nghiêm Dụ thản nhiên nói.
Sau đó, trong suốt bữa ăn, Đào Trác phát hiện tâm trạng của Nghiêm Dụ có vẻ tốt một cách khó hiểu.
"Đào Trác." Ăn xong, Nghiêm Dụ đột nhiên lên tiếng.
"Ừm?" Đào Trác đầu óc mơ màng, đang lơ mơ đâu đó, mãi sau mới ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Dụ, ánh mắt trông rất ngoan ngoãn.
Nghiêm Dụ cứ như vậy nhìn Đào Trác một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Sau này nếu tôi không ở đây, người khác hỏi xin WeChat cậu cũng không được cho." Giọng điệu mang đầy mệnh lệnh.
"Ờ, được thôi." Đào Trác gật đầu, thậm chí không hề hỏi Nghiêm Dụ lấy một câu tại sao.
"Nghiêm Dụ." Lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, Đào Trác quay đầu lại gọi.
Mí mắt Nghiêm Dụ khẽ động đậy, tỏ vẻ thắc mắc. Đào Trác lập tức hỏi: "Cậu thấy vui hơn chút nào chưa?"
Nghiêm Dụ chỉ nhìn Đào Trác: "Cậu đoán xem."
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Cậu đang dỗ tớ sao, Đào Trác?"
Giọng Nghiêm Dụ rất nhỏ khi nói câu này, như bông cỏ đuôi chồn mềm mại, phất nhẹ vào lòng Đào Trác, khiến tim cậu bỗng đập nhanh hơn.
Đào Trác né tránh ánh mắt của Nghiêm Dụ – cái ánh mắt mà mỗi khi hắn chăm chú nhìn ai đó đều khiến người ta đỏ mặt. Cậu lảng tránh ánh mắt ấy, ấp úng nói: "Không phải, đừng hỏi nữa."
Nghiêm Dụ cong khóe môi, quay mặt đi, không hỏi Đào Trác nữa, cùng cậu bước qua cầu vượt.
Lúc chờ đèn đỏ chuyển xanh, Nghiêm Dụ đột nhiên nghiêng người qua, vén một lọn tóc lòa xòa của Đào Trác ra sau tai: "Có."
Khoảnh khắc ấy đất trời như tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở của Nghiêm Dụ lấp đầy đôi tai Đào Trác.
Đào Trác cắn ống hút trà sữa thành một miếng dẹp lép, suốt dọc đường im thin thít. Mãi đến khi bước vào cổng trường Trung học số 1, cậu mới dần xoa dịu được tâm trạng hỗn loạn.
Cậu cho rằng sự nóng ran bất chợt cùng với những thay đổi của Nghiêm Dụ là do—
Lời khuyên trên Xiaohongshu thật sự có tác dụng!
Phải, Đào Trác nghĩ, cảm ơn cư dân mạng trên Xiaohongshu. Họ đã cùng nhau xem phim, gắp thú bông, ăn uống... Thầy Nghiêm Dụ vốn mang khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia rõ ràng đã được dỗ dành, thậm chí còn chủ động hỏi Đào Trác có muốn mua trà chanh mang về trường không.
Đào Trác tâm trạng vui vẻ, mua hai ly trà chanh me rừng, được tặng kèm hai con vịt nhỏ bằng nhựa. Rồi dọc đường cứ vừa bóp mông vịt vừa cùng Nghiêm Dụ quay lại ký túc xá.
Tối hôm đó, cơn gió đêm lùa qua hành lang ký túc, tạo ra những tiếng gió hú rợn người trong phòng 508, khiến Đào Trác liên tưởng đến cảnh phim chết tiệt ban ngày đã xem.
Thế là sau khi xin phép Nghiêm Dụ — mặc dù Đào Trác cảm thấy hình như Nghiêm Dụ đang chờ cậu mở lời — Đào Trác quyết định ôm chăn gối lăn qua giường của Nghiêm Dụ.
Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ bé ấy. Cứ thế tay chạm tay, mặt đối mặt, cùng nhau trải qua một đêm trong không gian kín mít của màn chống muỗi.
Ký túc xá vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người cùng hương thơm sữa tắm thoang thoảng quyện vào nhau, một đêm trôi qua không mộng mị.
Chiều Chủ Nhật, học sinh lục tục trở lại trường, cuộc sống ba điểm một đường của trường học lại vận hành như bánh răng.
Đến thứ Tư, kết quả kỳ thi giữa kỳ được công bố, vẫn dán ở vị trí cũ như mọi khi. Đào Trác Đào Trác ở trong lớp do dự như ốc sên, mất cả buổi để chuẩn bị tâm lý rồi mới lấy hết can đảm, tiến lại bảng điểm với một tâm trạng như thể sắp bước vào chỗ chết.
Từ vị trí 178, cậu bắt đầu tìm ngược lên. Đến vị trí 100 vẫn chưa thấy tên, vị trí 80 cũng không có, đến vị trí 60 cũng không... Đào Trác tuyệt vọng, chẳng lẽ tụt hạng rồi sao?! Đang định tìm một tòa nhà để nhảy lầu thì cậu bỗng nhìn thấy tên mình ở vị trí 47.
Đào Trác ngẩn người một lúc, sau khi xác nhận ba lần rằng mình không nhìn nhầm, và trong cái trường Trung học số 1 rộng lớn này chắc hẳn không có người thứ hai cùng tên cùng họ với cậu... Giây tiếp theo, cậu phấn khích đến mức túm lấy cổ áo Thiện Vũ lắc mạnh, rồi quay đầu gọi Nghiêm Dụ: "Nhìn này! Tớ ở đây này!"
Nghiêm Dụ hình như đang mỉm cười, rất bình tĩnh gật đầu.
Thiện Vũ suýt nữa thì bị Đào Trác lắc đến nỗi ói ra, cậu ta vội vàng chạy trốn, còn Đào Trác vẫn đứng tại chỗ ngắm nhìn thứ hạng của mình.
Một lát sau cậu lại đắc ý nói với Nghiêm Dụ: "Bọn mình ở cùng một trang kìa!"
Bảng xếp hạng của trường Trung học số 1 được chia thành các trang, mỗi trang 50 người. Mà Đào Trác và Nghiêm Dụ thì đúng kiểu "Anh ở đầu sông, em cuối sông" vậy.
Nghiêm Dụ ừ một tiếng, rồi nói: "Nhưng cậu không thấy khoảng cách giữa chúng ta hơi xa sao?"
Đào Trác: "..."
Đào Trác tức giận: "Cậu có thể để tớ vui một lúc rồi hãy nói mấy câu đó có được không!"
Nghiêm Dụ không tỏ ý kiến gì, chỉ lặng lẽ nhếch miệng cười.
Vừa đúng tiết sau là tiết thể dục, một đám con trai nhân lúc chạy vòng quanh sân len lén chuồn mất, men theo đường nhỏ đến cửa hàng tiện lợi, năn nỉ ỉ ôi bà chủ mở cửa cho bọn họ.
Nghiêm Dụ cũng hiếm khi tham gia, còn dẫn theo Đào Trác đi cùng. Cả hai trà trộn vào đám đông, đứng trước tủ kem lựa chọn. Cuối cùng Đào Trác vẫn giữ vững "tình yêu" với kem Tám bình phương, nhờ Nghiêm Dụ mua cho cậu một cây vị nguyên bản.
Đào Trác hớn hở, đuôi lại vểnh lên. Cậu vui vẻ ăn kem, còn chia cho Nghiêm Dụ một miếng. Sau tiết thể dục, hai người cùng nhau quay lại tòa nhà dạy học.
Thế nhưng vừa mới ngồi vào lớp học chưa vui mừng được bao lâu thì một tin sét đánh ngang tai ập đến.
Tô Việt Đình bảo mọi người truyền thông báo, Đào Trác vừa cầm trên tay xem thì thấy: Theo yêu cầu của Sở Giáo dục, nhằm tăng cường thể chất cho học sinh trung học, sau kì thi giữa kì, tất cả các tiết thể dục sẽ được đổi thành tiết học bơi. Bốn lớp sẽ được chia thành một nhóm để học tập trung tại bể bơi. Đến cuối học kỳ, tất cả học sinh đều phải thành thạo ít nhất một kiểu bơi, vượt qua bài kiểm tra bơi 100 mét liên tục mới được ra về.
Tô Việt Đình nói: "Tuần sau học sinh bán trú và nội trú ngắn hạn nhớ mang theo đồ bơi, học sinh nội trú dài hạn nếu không có thì lên mạng..."
Chưa dứt lời, lời dặn dò của mẹ Tô đã bị tiếng la hét và xôn xao át đi. Cả lớp lập tức như nổ tung, chia thành từng nhóm nhỏ ồn ào bàn tán—
Chủ yếu là đám con trai đồng loạt rơi vào trạng thái lo lắng về vóc dáng, sờ soạng cánh tay gầy gò, chân cẳng khẳng khiu của mình mà run rẩy, bắt đầu hối hận tại sao trước kia không chịu khó tập luyện thêm chút cơ bắp; còn hội con gái thì vô cùng phấn khích, bắt đầu bàn bạc làm sao để lén mang theo điện thoại, chuẩn bị sẵn sàng ở bể bơi ngập tràn ánh nắng luyện tập kỹ năng chụp ảnh cơ bụng, nếu không được thì cũng có thể no mắt...
Chỉ có Đào Trác hoàn toàn suy sụp: "Tôi sai rồi, đây có phải là hình phạt vì tôi vừa trốn chạy bền không?"
Bởi vì cậu không chỉ không biết bơi, mà còn rất sợ nước.
Không còn cách nào khác, Đào Trác đành phải lên mạng mua tạm quần bơi, kính bơi, ván tập nổi. Cậu còn mua thêm một cái phao bơi được lựa chọn kỹ càng trong số rất nhiều mẫu mã sao cho trông đỡ trẻ con nhất.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, Đào Trác đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng hệ thống giữ nhiệt của bể bơi trường học lập tức nổ tung, cho dù không nổ thì cũng xảy ra vấn đề gì đó. Tóm lại là bể bơi phải đóng cửa ngay lập tức.
Nhưng lời cầu nguyện vô hiệu, bể bơi vẫn "sống khỏe mạnh" cho đến thứ Năm - tiết học bơi đầu tiên của học kỳ này diễn ra đúng như kế hoạch, và Đào Trác cũng nghênh đón thời khắc bị "xử tử" công khai của mình.