Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 11



Từ đầu tới giờ Tạ Thù đều không chú ý tới vị Vương Lạc Tú này, cho nên khi chạm phải ánh mắt kia cảm thấy rất buồn bực. Còn Vệ Ngật Chi, nàng cảm thấy hắn đang cười nhạo chuyện mình bị Lục Hi Hoán lôi vào cuộc.

Trò chơi Khúc Thủy Lưu Thương bị cắt ngang vì Lục Hi Hoán cầu thân, Tạ Thù cảm thấy nên tìm chuyện khác để dời sự chú ý, vì thế trả thù bằng cách chỉ vào Vệ Ngật Chi ở phía đối diện nói: “Có người nói Vũ Lăng vương võ nghệ vượt trội, vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay khách quý chật nhà, có thể thể hiện bản lĩnh cho các thế gia được mở mang tầm mắt hay không?”

Vệ Ngật Chi cười nói: “Hôm nay ở nơi phong nhã, không thích hợp động đao động thương, Tạ tướng không nên làm khó bản vương mới phải.”

Tạ Thù còn đang định khích bác hắn vài câu, quay đầu lại bỗng nhiên thoáng thấy gương mặt hốt hoảng của Lục Hi Hoán, còn thỉnh thoảng lén nhìn về phía Vệ Ngật Chi, dường như có ý kiêng dè.

Ồ, lẽ nào hắn sợ Vệ Ngật Chi?

Lúc này Lưu gia lão thái công mở lời, hẳn là không thể chấp nhận được cảnh gian nịnh áp bức hiền vương, liền đứng ra hóa giải: “Vũ Lăng vương nói rất có lý, nếu đang ở nơi phong nhã thì nên có hành vi cử chỉ phong nhã mới phải, ở đây lão phu có mấy viên tiên đơn, nếu các vị không ngại thì nếm thử xem sao.”

Nói là tiên đơn, thực ra chính là ngũ thạch tán. Nước Tấn cầu tiên vấn đạo không phải là ít, có người nói ăn thứ này nhiều có thể thành tiên, vì thế các gia tộc đều rất yêu thích, ngay cả đám trẻ như Hoàn Đình cũng đều háo hức chờ mong.

Tỳ nữ nhận những viên thuốc kia, sau đó phân phát cho từng người, lão già họ Lưu cười híp mắt bổ sung: “Ăn xong người nhẹ như chim yến, như ở giữa tầng mây, giống như được hồi sinh vậy.”

Đám thế gia đồng loạt khen ông lão có đức độ, ngay cả thành tiên cũng không quên mọi người.

Lục Hi Hoán không muốn cho đám thô kệch thể diện, vì thế xua tay từ chối. Tuy Vương Kính Chi không có lòng thành tiên, nhưng hắn lại là đệ tử của Thiên Sư đạo ở Kiền Thành nên lấy một viên. Còn lại tất cả đều có phần, Hoàn Đình lợi hại nhất, ăn tận hai viên lại còn uống một chén rượu, chẳng mấy chốc mặt mũi hồng hào, da thịt mềm mại sung mãn, cổ áo lại trễ thêm vài phần.

Chỉ có hai người đón nhận nhưng không ăn, một người là Tạ Thù, người còn lại là Vệ Ngật Chi.

Chuyện Tạ Thù không ăn thì có thể giải thích được, cha nàng chết vì thứ này, Tạ Minh Quang không ít lần nhắc nhở nàng, ăn gì thì ăn, không được ăn ngũ thạch tán. Huống hồ nàng nghe nói thứ này ăn xong, cả người cảm thấy khô nóng, quần áo bắt buộc phải cởi ra mới thấy thoải mái dễ chịu, trừ khi nàng muốn chết, còn không làm sao dám đụng vào.

Còn việc vì sao Vệ Ngật Chi không ăn, nàng không biết, có thể là không hợp khẩu vị chăng?

Đám thế gia ăn xong, uống xong, chơi cũng đủ rồi, Tạ Thù phe phẩy chiếc quạt phát biểu một hồi, trong đó bao hàm cả việc ca ngợi hoàng đế, khen ngợi thế gia, đồng thời không ngừng khẳng định nỗ lực của Tạ gia.

Sau đó nàng bắt đầu thảo luận quốc sự với các gia tộc.

Chuyến này trên danh nghĩa là bàn về việc xây dựng mối quan hệ với nước Thương, lúc về còn phải báo cáo cặn kẽ cho Hoàng đế, nói cho ông già đó biết các gia tộc đều tận trung vì nước, chính vì thế đây là chuyện phải làm, huống hồ Tạ Thù cũng có thể nhân cơ hội này nghe qua chính kiến của mỗi người.

Nhưng đám thế gia lúc này đều đang ở trên mây cả rồi, tâm tính đều dễ chịu, nói tới vấn đề gì cũng đều được, được, được, Thừa tướng nói quá chuẩn rồi!

Chính kiến chính là không có ý kiến!

Tạ Thù thở dài, ông cụ nhà mình nói chẳng sai, ngũ thạch tán đúng là thứ không thể ăn!

Lúc này Vệ Ngật Chi bỗng nhiên chú ý Lục Hi Hoán ngồi bên cạnh Tạ Thù đang ngắm nghía bát rượu trong tay, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn Tạ Thù, rồi thỉnh thoảng lại nhìn Vương Kính Chi, giống như đang có kế hoạch gì đó.

Ánh mắt này đối với người xuất thân từ chiến trường không hề xa lạ, hắn đột nhiên đứng dậy nói: “Các đại gia tộc cứ bình tĩnh trao đổi đi, bản vương có việc, xin cáo từ trước.”

Tạ Thù kinh ngạc nhìn sang, đối diện với tầm mắt hắn nhưng hắn nhanh chóng dời tầm mắt, liếc nhìn Lục Hi Hoán rồi phất tay áo bỏ đi.

Mọi người đang ở trong trạng thái sung sướng đê mê đã tỉnh táo hơn nửa.

Phù Huyền ngồi trên xe chờ đợi, nhìn thấy Vệ Ngật Chi đi ra một mình thì rất ngạc nhiên.

“Quận vương về sớm vậy?”

Vệ Ngật Chi xua tay ý bảo hắn im lặng, thì thào bên tai hắn vài câu.

Phù Huyền nhận lệnh rời đi rồi nhanh chóng trở về bẩm báo: “Quả thật ở đây có người mai phục, có tới trăm người.”

Vệ Ngật Chi gật gù, leo lên xe: “Đi thôi.”

Phù Huyền ngạc nhiên: “Đi ạ? Quận vương không đi cảnh báo các gia tộc kia ư?”

“Không cần, tính mạng của Vương Kính Chi do đám sai nha ở quận phủ Cối Kê bảo vệ, chỉ có trăm người cũng không làm nên chuyện.”

“Nhưng Thừa tướng vẫn ở trong đó kia mà?”

“Vậy thì sao?”

Phù Huyền cứng họng vì câu hỏi ngược lại của hắn: “Ngài, không phải các ngài là huynh đệ hay sao?”

Vệ Ngật Chi bật cười: “Lời này đến cả Tạ tướng còn không tin, thế mà ngươi cũng tin à?”

Lúc này hiện trường tiệc rượu vô cùng im ắng.

Tạ Thù mím môi không nói, mải suy nghĩ về ánh mắt Vệ Ngật Chi nhìn Lục Hi Hoán trước khi rời đi, đột nhiên nhớ ra khi nãy bản thân muốn Vệ Ngật Chi thể hiện bản lĩnh thì sắc mặt Lục Hi Hoán lộ vẻ căng thẳng, nhất thời đã hiểu ra phần nào.

Vệ Ngật Chi ngang dọc sa trường, ngay cả đám quân binh lực dồi dào nước Tần cũng không ngăn được hắn, thứ Lục Hi Hoán kiêng dè chính là võ nghệ của hắn.

“Hừ, Vũ Lăng vương oai quá ha, bản tướng lấy lễ đón tiếp hắn, thế mà hắn còn không biết thân biết phận!” Nàng bực bội đứng dậy, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ném bát rượu trong tay xuống, không hề quay đầu lại liền rời đi.

Đám thế gia đều ngây người, Lục Hi Hoán cũng thế. Thấy con cá lớn muốn trốn, hắn cũng không nhịn được nữa, quay mặt về phía rừng trúc lặng lẽ gật đầu một cái.

Bắt đầu hành động rồi.

Vương Kính Chi thấy tình hình kết thúc thảm hại, không thể làm gì khác hơn đành cười cười xin lỗi các thế gia, mọi người ồn ào đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn an ủi lại hắn, tiện thể nói rằng Thừa tướng từ hồi ở đô thành đã xấu tính như thế, vì vậy hắn không cần vì chuyện ngày hôm nay mà cảm thấy khó xử.

“Thứ sử có điều không biết, Thừa tường hắn còn luộc hạc ăn nữa cơ!”

Vương Kính Chi kinh hoàng: “Thật ư?”

“Hoàn toàn chính xác! Haizz, đúng là một kẻ thô tục!”

Tạ Thù dẫn theo Mộc Bạch rời đi, dặn dò hắn tăng tốc, nhanh chóng lên xe.

Mộc Bạch cũng không ngốc, cảnh giác nói: “Có người gây rối phải không ạ? Công tử yên tâm, Vương Thứ sử đã phái quân linh canh giữ ở đây rồi.”

“Chỉ e không ngăn được, đám người kia đã sớm chuẩn bị!”

Còn chưa dứt lời, một đám gia đinh nhanh chóng đi về phía nàng, nhìn dáng vẻ kia đã biết không phải bọn chúng muốn tới hầu hạ rồi.

“Đi mau!” Tạ Thù túm vạt áo liền chạy.

Cần giữ hình tượng làm gì, trước đây khi nàng đói gần chết đi trộm đồ ăn, bị người ta điên cuồng đuổi theo năm dặm còn không kịp thở nữa là hiện giờ phải thoát thân giữ được tính mạng.

Tiếc rằng tám năm sinh sống trong vinh hoa phú quý và giáo dục lễ nghi khiến nàng từ một nha đầu hoang dã biến thành Thừa tướng phong độ nhanh nhẹn, ngay cả tốc độ cũng giảm đi nhiều.

Tạ Thù thật sự rất muốn truy điệu cho một thuở ấu thơ đầy nhiệt huyết của mình.

Mộc Bạch có võ công nhưng bình thường toàn mặc trang phục thư đồng nên không ai biết được. Hắn vì muốn giúp Tạ Thù cắt đuôi nên liên tiếp đánh gục mấy người, mãi đến khi thấy một toán gia đinh khác tay cầm binh khí xông tới mới cuống quýt bỏ chạy.

Thôi xong, quên mang vũ khí theo, có lẽ đã quá quen với việc làm thư đồng rồi!

Tạ Thù lớn tiếng kêu gọi, nhưng cũng không thấy quân lính phòng thủ đâu.

Nơi này là địa bàn của nhà họ Vương, không có kẻ nào dám tới gây sự, bọn họ cứ giữ năm này qua năm khác, hàng năm dù cảm thấy nhàm chán chỉ có thể ngồi chơi với lũ chim chóc, đã sớm không giữ cảnh giác. Huống hồ vì không muốn quấy rầy các gia tộc hội đàm, bọn họ đều đứng ở rất xa bên ngoài, không thể nào ngờ tới trong nội bộ các gia tộc lại có người gây nội chiến.

Mà cái đám người gọi là trăm quân mai phục kia chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa, một khi đám gia đinh hành động thuận lợi, bọn họ sẽ hiện thân để đánh lạc hướng chú ý của quân lính phòng thủ, thuận tiện cho bọn họ làm việc.

Tạ Thù không quen thuộc địa hình, dần dần mất sức, rốt cuộc đám gia đinh cũng đã đến trước mặt.

Mộc Bạch bị chém một đao ngã xuống, mấy thanh đại đao đều kề bên cổ nàng.