Mọi người trong cung, ai ai cũng biết Thái tử không chỉ có tấm lòng nhân hậu mà còn một lòng hướng Phật. Khi các hoàng tử khác lúc nào cũng vây quanh Hoàng đế để tranh giành tình cảm sủng ái của người thì hắn còn bận ngồi xổm trong góc tường cho đám chim hoang dã đáng thương ăn. Khi các hoàng tử khác bàn luận chuyện trên trời dưới biển thì hắn lại ngồi trong Phật đường gõ mõ niệm kinh. Ngay cả lần vừa rồi nương tay với hai nhà Lục Cố cũng là vì tâm niệm trời cao cứ đức hiếu sinh.
Nếu bình tĩnh mà suy xét, Tạ Thù cũng cảm thấy người như thế không thích hợp làm đế vương, nhưng hắn lại là con trưởng, phải tuân theo quy củ.
Nói một cách bao quát, các danh gia vọng tộc cân bằng dựa vào việc duy trì quy củ, nếu có ai đó phá hoại một thì ắt có người phá hoại hai, đến khi đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thế cân bằng.
Nếu phân tích chuyên sâu, Hoàng đế muốn phế hắn, chắc chắn sẽ lập Cửu hoàng tử, người kia hận không thể chỉnh đốn chết nàng, làm sao nàng để yên cho hắn thực hiện được? Nếu so với Cửu hoàng tử, đương nhiên Thái tử dễ bề bắt chẹt hơn.
Nhưng hiện giờ Hoàng đế có Vệ Ngật Chi giúp đỡ, trong tay hắn nắm quân đội hùng hậu, đương nhiên lời nói cũng có trọng lượng.
Tạ Thù ném đồ xong mới bình tĩnh lại, ngồi ở trong thư phòng một lúc rồi lệnh Mộc Bạch đi thông báo với Hoàn Đình, để hắn ra sức mời đám bằng hữu tới tham gia tiệc rượu của nàng.
Mộc Bạch buồn bực: “Giờ công tử còn có tâm trang làm tiệc rượu hay sao?”
“Không sai, ở ngay trên sông Tần Hoài.”
Hoàn Đình ham chơi, lại rất thích vị biểu ca này, nhận được lời mời liền đồng ý ngay lập tức, sau đó vui vẻ chạy đi gọi đám người Dương Cứ, Viên Phái Lăng.
Thuyền dừng dưới chân cầu Chu Tước, nước sông Tần Hoài trong suốt mà tĩnh lặng, đèn đuốc hai bên bờ sông sáng loáng, lại thêm một đêm đầy sao, thuyền đậu trên mặt nước như làm nổi bật những chòm sao trên không, thật xa hoa lộng lẫy.
Tạ Thù lệnh Mộc Bạch đi mời Tạ Nhiễm ra đón tiếp các vị khách, còn bản thân mình lại đi vào trong cung.
Sau chuyện Hổ Nha lần trước, đã lâu rồi Tạ Nhiễm không xuất hiện trước mặt mọi người. Tạ Thù vì đề phòng hắn lại mắc bệnh kiêu ngạo trước kia, trực tiếp ra lệnh, cho dù hắn không muốn thì cũng phải đến đây.
Tạ Nhiễm vẫn thường xuyên qua lại với đám con cháu thế gia, vì thế khi đám khách mời trông thấy hắn xuất hiện đều rất vui vẻ, thấy không khí như thế, sự bực dọc trong lòng hắn cũng vơi đi ít nhiều, lúc này mới sai người mời các ca cơ, vũ cơ tới, ra sức tiếp đón.
Mọi người ăn uống thỏa thích, hứng thú dào dạt.
Mãi không thấy Tạ Thù tới, Hoàn Đình không kìm đượ hỏi: “Sao không thấy Thừa tướng?”
Thực ra tới giờ Tạ Nhiễm cũng chưa trông thấy Tạ Thù, cũng đang không biết trả lời thế nào thì Mộc Bạch vén màn trúc lên, Tạ Thù xuất hiện ở cửa khoang thuyền. Nhưng nàng cũng không lập tức tiến vào, chếch nghiêng người, cung kính đưa tay ra dấu mời.
Một người thanh niên tóc vấn cao, áo bào tím nghiêng người đi vào, sắc mặt ôn hòa, nhìn thấy bên trong nhiều người như vậy nhưng cũng không bối rối.
Đám người đang ngồi vội vã đứng dậy, chỉnh đốn trang phục rồi phủ vạt áo trước quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Tư Mã Lâm khoát tay: “Chư vị miễn lễ, hôm nay bản cung cũng giống các vị, đều tới làm khách của Thừa tướng mà thôi.”
Tạ Thù cười cười đi vào, mời Thái tử ngồi phía trên rồi lại chắp tay xin lỗi các vị quan khách: “Bản tướng đến muộn, đã thất lễ các vị, đêm nay không nói chuyện chính sự, chỉ nói chuyện vui, xin các vị cứ tự nhiên.”
Hoàn Đình kêu lên: “Thừa tướng đến muộn, xin hãy tự phạt ba chén!”
Tạ Thù cười ha hả: “Chuyện này đâu có khó khăn gì, chắc chắn sẽ vâng mệnh!”
Những người khác nhìn Hoàn Đình đầu óc đơn giản, khóc không ra nước mắt, ngay cả Dương Cứ và Viên Phái Lăng cũng cảm thấy bị lừa rồi.
Tất cả bọn họ làm gì có ai muốn dây vào tranh chấp hoàng quyền? Vốn còn tưởng rằng Thừa tướng triệu tập các gia tộc lén lút vui đùa, ai ngờ đâu còn xuất hiện thêm cả Thái tử, chắc chắn nếu ai đó trông thấy sẽ đều tin rằng bọn họ có quan hệ với Thái tử.
Tạ Thù ngồi bên cạnh Tư Mã Lâm, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hiện giờ trước mắt Thái tử có rượu ngon, giai nhân đẹp, nơi nơi tràn ngập tiếng cười, phải chăng sẽ có phần nào quyến luyến trần thế?”
Tư Mã Lâm mỉm cười lắc đầu: “Ý tốt của Thừa tướng, sao bản cung lại không biết, nhưng hai chúng ta đều biết những thứ này chẳng qua chỉ là vật tương trưng mà thôi, phù hoa qua đi, sẽ tan thành mây khói.”
Tạ Thù giật giật khóe môi, thực sự làm Thừa tướng chẳng dễ chút nào, còn không được nổi giận, nếu không với tính cách của nàng, đối với kiểu người vô lo vô nghĩ kiểu này, chắc chắn nàng sẽ phải tẩn cho một trận.
Ngươi có biết những ngày tháng này rất tươi đẹp hay không, hả hả hả??????? Cả ngày toàn sơn hào hải vị, ngươi cam lòng vứt bỏ thế à??????????? Ngươi cho rằng xuất gia chính là cạo trọc làm sư hả? Hả? Hả? Hả?
Nàng xoa xoa ngực, phải bình tĩnh…
Chỉ một lát sâu, Mộc Bạch dẫn theo đám người hầu vén mành che ở bốn phía khoang thuyền lên, ánh sáng từ đèn đuốc hai bên bờ sông đập vào mắt nhưng các vị đang ngồi chỉ muốn vùi đầu mà trốn.
Thừa tướng ngài quá bẫy người rồi!!!
Huynh muội Vương Kính Chi chuẩn bị trở về Cối Kê, hôm nay Tương phu nhân thiết yến trên thuyền hoa chiêu đãi, trùng hợp là cũng ở ngay gần đó.
Vương Lạc Tú tinh mắt, nhìn thấy ngay Tạ Thù ngồi trên thuyền lớn bên cạnh, giữa đêm hè như vậy, nàng lại mặt y phục màu đen, dưới ánh sáng của những ngòn đèn đuốc lại càng làm nổi bật da trắng môi hồng.
Tương phu nhân thấy nàng thất thần, theo tầm mắt nàng nhìn sang, vừa thấy Tạ Thù trong lòng liền thấy khó chịu, hắng giọng nhắc nhở: “Lạc Tú, cháu đã từng nghe thấy chuyện này chưa, Thừa tướng thích đàn ông đó.”
Vương Lạc Tú lại cười nói: “Chuyện đó người ngoài làm sao biết rõ được ạ.”
Tương phu nhân buồn bực vo viên khăn tay, vừa tàn nhẫn lườm Vệ Ngật Chi, còn tưởng rằng gần đây nó biểu hiện tốt khiến Vương Lạc Tú để tâm, sao lại không có hiệu quả chút nào vậy?
Thật ra Vệ Ngật Chi đã nhận ra thuyền nhà họ Tạ từ lâu, nhưng cố ý không nhìn kỹ, lúc này nghe thấy các nàng nhắc tới mới liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn liền nhận ra Thái tử ngồi bên cạnh Tạ Thù, lúc này liền đứng dậy ra khỏi khoang thuyền.
Vương Kính Chi nghi hoặc mà đi theo ra ngoài: “Vũ Lăng vương sao vậy?”
Gương mặt hắn giãn ra không còn cau lại như lúc nãy: “Không sao, chỉ là nhìn thấy Tạ tướng đã thiết yến đãi khách mà thôi.”
“Ồ?” Vương Kính Chi quay đầu nhìn lại, một thuyền đãi khách, ai nấy đều có vai vế, lại nhìn thấy Thái tử điện hạ liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vũ Lăng vương, Tạ tướng am hiểu nghệ thuật lôi kéo lòng người, điểm ấy ngày có thể không sánh bằng được đâu, ha ha.”
Đương nhiên Vệ Ngật Chi hiểu rõ ý hắn, hắn đang muốn dám chỉ bản thân nên kết thành đồng minh với hắn.
“Thứ sử nói phải lắm.”
Vương Kính Chi quay đầu liếc nhìn muội muội, cười khẽ: “Chẳng biết lúc nào mới có thể đợi được Vũ Lăng vương tới Cối Kê đây?”
Vệ Ngật Chi nhìn gương mặt tươi cười như gió xuân của Tạ Thù, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Khi nào nên đi, dĩ nhiên là sẽ tới.”
Hôm sau Hoàng đế nhận được tin báo, tâm tình càng thêm buồn bực.
Tạ Thù lại giúp Thái tử lôi kéo được nhiều gia tộc chống lưng như thế, mà khuynh hướng Vũ Lăng vương thông gia với nhà họ Vương càng ngày càng rõ ràng.
Haizz, càng lúc bệnh đau nửa đầu càng thêm nặng.
Lúc này Tạ Thù lại tiến cung kích thích hắn, nói sở dĩ Thái tử muốn xuất gia, là vì bên cạnh không có ai dạy bảo cẩn thận, phải một lần nữa chọn một nhân vật đắc lực đảm nhiệm vị trí giảng quan bên cạnh Thái tử.
Hoàng đế xoa xoa thái dương hỏi: “Vậy khanh cảm thấy ai thích hợp?”
“Đường thúc của vi thần, Tạ Nhiễm có thể đảm đương trọng trách.”
Lại là người nhà họ Tạ!!! Hoàng đế lặng lẽ nôn ra máu.
Thật ra Tạ Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại có cơ hội vào quan trường, lại còn đi tới chức quan cao như thế. Nhưng hắn là người trọng sĩ diện, vừa rồi thay Tạ Thù tiếp khách xảy ra quá đột ngột, lần này muốn đi tạ ơn còn bị từ chối, vì thế lại càng muốn ra mặt để bày tỏ.
Tạ Thù đang ở trong thư phòng nỗ lực tìm kiếm sơ hở của Cửu hoàng tử thì thấy hắn xuất hiện, cũng không hê ngạc nhiên nói: “Thực ra ngươi cũng không cần phải tới gặp ta, cứ tới lĩnh chức là được rồi! Ta cũng không xác định sẽ để ngươi làm bao lâu, nếu như chuyện trước kia còn tái phạm một lần nữa thì chắc chắn ngươi cứ an phận làm Nhiễm công tử trong Tướng phủ cả đời không thấy ánh sáng nữa.”
Tạ Nhiễm bực bội nói: “Suy cho cùng Thừa tướng phải chịu một vố đau mới hiểu được nỗi khổ tâm của Thoái Tật.”
Tạ Thù ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ta hiểu rõ ý của ngươi, nhưng vẫn là câu nói kia, nếu ngươi theo ta, thì phải nghe lời ta.”
Tạ Nhiễm hừ một tiếng: “Vậy tạ ơn Thừa tướng đã đề bạt.”
“Ngươi dạy được Thái tử từ một thần tiên trở thành người phàm, đó chính là quà cảm ơn ta rồi.”
Tạ Nhiễm phất tay áo rời đi.
Giảng quan của Thái tử vốn là công tử nhà họ Bùi, Bùi Duẫn, Tạ Thù đem chức vị của hắn giao cho Tạ Nhiễm, hắn không giữ được bình tĩnh, ngày ấy khi Tạ Thù vừa ra khỏi cung thì hắn nhẹ nhàng trèo lên xe của Tướng phủ.
“Thừa tướng, có phải hạ quan đã làm sai điều gì, nên ngài mới đối xử với ta như vậy hay không?”
Tạ Thù không ngờ hắn lại to gan lớn mật như thế, lại không thể trực tiếp đuổi hắn xuống xe, chỉ có thể sa sầm nét mặt biểu đạt không thích, hi vọng hắn có thể tự hiểu ra.
Bùi Duẫn cắn môi dưới nhìn nàng, giọng nói chợt mềm mại: “Xin Thừa tướng hãy thu hồi mệnh lệnh đi, chỉ cần không cắt chức của hạ quan, hạ quan nguyện.. nguyện làm người thân thiết của Thừa tướng.”
“Hả?” Tạ Thù cho tai mình có vấn đề.
Mà Mộc Bạch ngồi ngoài xe đã kinh hoàng ngã nhào từ trên xe xuống đất.
Thật ra Bùi Duẫn cũng là một mỹ nam tử, chẳng qua sắc mặt hơi tái nhìn có vẻ yếu ớt mà thôi.
Tạ Thù cũng hiểu đôi chút về người này, vì vị này là một trong những người trước kia liếc mắt đưa tình với nàng để lấy lòng, hắn thực sự là một kẻ thích đàn ông, lại còn rất nổi tiếng. Nếu không phải do Thái tử nhân hậu, với phẩm hạnh của hắn, chắc chắn không thể làm giảng quan của Thái tử.
“Thừa tướng không nói gì, hạ quan coi như ngài đã đồng ý rồi.” Bùi Duẫn ghé sát vào, muốn đưa tay cởi y phục của Tạ Thù.
“Đừng, đang ở trong xe.” Tạ Thù cuống quít lui về phía sau, giơ quạt ngăn tay hắn lại, bên ngoài Mộc Bạch đột nhiên thét lên đầy kinh hãi: “Vũ Lăng vương, đây là…”
Màn xe bị vén lên, nét mặt Vũ Lăng vương khi nhìn thấy tình hình bên trong xe thì vô cùng kinh hoàng.
Một tay Bùi Duẫn khoác lên bả vai Tạ Thù, tay kia đã đưa tới cổ áo nàng, dáng vẻ này vô cùng bất nhã.
Ba người giằng co trong nháy mắt, bỗng nhiên Vệ Ngật Chi mỉm cười: “Gọi Tạ tướng vài tiếng không thấy trả lời, hóa ra là đang có ‘chuyện quan trọng’ muốn làm.”
Tạ Thù thản nhiên vuốt lại vạt áo: “Vũ Lăng vương có việc gì sao?”
“Bây giờ thì không.” Vệ Ngật Chi hạ màn xe xuống, nhanh chân rời đi.
Bùi Duẫn nhìn Tạ Thù, u oán nói: “Thừa tướng còn lo lắng bị người khác nhìn thấy hay sao?”
Tạ Thù kiềm chế cơn giận nói: “Bùi đại nhân mời trở về đi.”
Bùi Duẫn nghĩ tới chuyện đẹp chưa thực hiện được, trong lòng ảo não vô cùng.
Sớm muộn gì Thừa tướng cũng đồng ý, chỉ là do hắn quá nóng ruột, biết vậy đã đi theo tới Tướng phủ rồi mới hành động. Giờ hối hận muốn chết!
Sau khi Bùi Duẫn xuống xe, xe ngựa của Vệ Ngật Chi mới chạy khỏi không bao lâu, Tạ Thù cảm thấy hắn đột nhiên tới thăm chắc chắn có lời muốn nói, liền bảo Mộc Bạch theo sau.
Nhưng Vệ Ngật Chi cũng không hề dừng lại hoặc có ý chờ nàng, Mộc Bạch chỉ còn thiếu nước hô to phía sau mà thôi, xe ngựa của hắn vẫn chạy nhanh như cũ.
“Công tử, hay kệ đi, Vũ Lăng vương hiếm khi quái lạ như vậy!” Mộc Bạch vỗ vỗ lồng ngực bị chấn động khi nãy.
Tạ Thù dùng cây quạt che mặt thở dài: “Hôm nay danh dự của ta mất hết rồi.”